TruyenHHH.com

Onker Son Duong Moi

Sanghyeok hé môi, để viền miếng bưởi len vào giữa hai cánh môi mình, béo mập và mọng nước. Anh khẽ lúc lắc đầu để múi bưởi cọ xát qua lại môi dưới, không hiểu sao làm dịu được phần nào cơn đau rát khó chịu do da môi bong tróc sứt nẻ rỉ máu trong những ngày hè nóng rực.

Hai ngón tay nhấn miếng bưởi vào sâu hơn, những gai vị giác trong lưỡi bắt đầu cảm nhận được cái đắng rát bung tràn khi hàm răng cắn nhẹ. Vị nước ép chua ngọt và axit chát xen lẫn vào nhau, len lỏi trên bề mặt lưỡi như cơn hồng thủy chảy cuồn cuộn qua rừng cây phong thân gỗ to lớn và mạnh mẽ, đánh sập mọi phòng tuyến ngự trị, tấn công lên đại não một cảm giác sảng khoái tột đỉnh và thanh mát. Nước cốt chảy xuống cuống họng, còn Sanghyeok cứ lẳng lặng dùng ngón tay nhấn miếng bưởi vào hết trong miệng cho đến khi toàn bộ đã được hàm răng xử lý sơ bộ để đi một đường thẳng đến khu tiêu hóa.

Môi anh vẫn hơi sưng, ran rát và thỉnh thoảng bị một vài lần nhức nhối khó chịu thoáng qua do dính chút chất axit chua từ miếng bưởi.

Có lẽ Junsik nói đúng, anh nên đầu tư một cây son dưỡng môi.

Nhét một tờ tiền vào máy bán hàng tự động, chọn loại nước muốn mua, đợi máy trả tiền thừa, rồi đợi món nước rơi xuống, cuối cùng lấy nước và đi lên lớp học.

Cung đường buổi sáng của Sanghyeok gọn gàng và không hề bị gián đoạn. Anh độc lập trong cuộc đời chính mình và chẳng can thiệp hay dính dáng với ai. Anh không thể học tiết Triết học chính trị khi không có một lon cafe nào trong tay, và đó là lý do vì sao mỗi sáng thứ Tư và thứ Bảy, chúng ta đều có thể bắt gặp Sanghyeok mang balo và đội mũ lưỡi trai đứng trước máy bán hàng tự động vào khoảng trước tám giờ sáng như thế này.

Đây đã là tiết Triết học chính trị thứ ba, và Sanghyeok nhanh chóng nhận ra đời mình không mấy ổn định vì môn này quả thực không nhẹ nhàng với bất kỳ ai. Đầu óc anh luôn quay cuồng vì thiếu ngủ, và chẳng còn gì tệ hơn khi học với một vị giảng viên "sợ cô đơn": ông thích nói nhiều, thích gọi sinh viên đứng dậy trả lời ngẫu nhiên và thích yêu cầu sinh viên làm nhiều điều kỳ quái để thu hút sự chú ý của mọi người vào bài học và cùng giúp họ chống đỡ cơn buồn ngủ.

Cơ mà chiêu này miễn dịch với Sanghyeok, vì anh thiếu ngủ chủ yếu do cơ địa.

Vào tiết hơn ba mươi phút, Sanghyeok hết chịu nổi và đành mở laptop lên làm bài tập môn khác thay thế để không đổ gục xuống bàn học. Anh mở file bài luận nhóm lên và vừa ngồi xem lướt vừa đưa tay xoa nhẹ lên môi. Một miếng da nhỏ lại bong ra. Sanghyeok khều khều lên nó. Nó cứng đầu nghiêng ngả theo rồi bật về vị trí cũ. Anh tiếp tục kéo mạnh hơn. Lớp da bị bong thêm một đoạn. Tiếng giảng viên vẫn vang lên qua loa đều đều hai bên tường phòng học. Dường như máu hơi rỉ ra, vị sắt thoảng nhẹ trong miệng. Sanghyeok cảm thấy khó chịu vì từng này tuổi mà vẫn có người sai ngữ pháp hay sai chính tả cơ bản trong luận văn, và anh đành buông tay xuống để ngồi thẳng dậy dùng hai tay sửa bài.

[Hổ vằn bồng bông]: "Một lát nữa em đợi anh ngoài cửa nhé?"

Sanghyeok ngẩn ngơ trước dòng tin nhắn đột ngột vừa hiện lên góc màn hình máy tính.

[Hổ vằn bồng bông]: "Em nhớ anh lắm."

Lúc này Sanghyeok mới nhớ ra một chuyện.

Hôm qua là ngày đầu tiên anh và Moon Hyeonjoon bắt đầu hẹn hò.

Dân mọt sách hẹn hò với dân kỹ thuật là sự kết hợp như thế nào?

Ryu Minseok nhíu mày. "Kỳ lạ."

Lee Minhyung cũng nhíu mày. "Bất ổn."

Kim Kanghee nghiêng đầu. "Nghe không hòa hợp lắm nhỉ?!"

Bae Seongwoong thở dài. "Nhất thiết phải là Moon Hyeonjoon à?"

Bae Junsik nhún vai. "Tuy có vẻ khá mới mẻ, nhưng thường độ may rủi luôn ở hai nửa cân bằng, nên cứ thử xem sao."

Lee Jaehwan hừ mũi. "Nhưng đây là chuyện cảm xúc của cậu mà? Sao lại hỏi bọn tớ?"

Nhờ câu chốt cuối cùng đó, cho dù ý kiến của những người còn lại trong hội đồng quản trị tình đời cấp cao vốn chủ yếu đi theo hướng không mấy tích cực, Lee Sanghyeok vẫn đồng ý hẹn hò cùng Moon Hyeonjoon.

Sinh viên khoa Kỹ thuật thường học ở tầng thứ hai của tòa nhà đầu tiên khi vừa bước vào trường, nhưng ngặt nỗi tiết Triết học hôm nay của Sanghyeok lại ở tầng dưới cùng của tòa sau sân thể chất, đồng nghĩa với việc muốn gặp nhau thì Hyeonjoon phải đi qua ba tòa nhà rộng thênh thang, một cái cafeteria và một cái sân bóng đá mới đến được chỗ anh.

[Duỗi thân phơi nắng]: "Em đợi anh ở cafeteria là được rồi, anh xong lớp sẽ đến."

[Hổ vằn bồng bông]: "Hôm nay anh học Triết học chính trị hay Phát âm?"

[Duỗi thân phơi nắng]: "Triết học chính trị ấy. Mấy giờ em tan?"

[Hổ vằn bồng bông]: "Em vừa xong rồi, hôm nay thực hành thôi, xong sớm nên đi sớm."

[Hổ vằn bồng bông]: "Em muốn sang đón anh tại lớp được không?"

[Duỗi thân phơi nắng]: "Đi xa cực lắm."

[Hổ vằn bồng bông]: "Hồi cua anh còn cực gấp mấy lần thế này."

Sanghyeok hơi run, mặt mũi châm chích nóng bừng.

[Hổ vằn bồng bông]: "Vậy nhé, khi nào ra cứ nhìn sang phải, em ngồi ở ghế ngang sát tường ngay cửa giảng đường chờ anh."

Hyeonjoon nhìn dòng người đổ xô ra khỏi cửa, ngoài mặt nhìn rất thản nhiên, như chỉ vô tình đi ngang rồi ngồi lại ngắm cây ngắm cỏ, nhưng lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi vì hồi hộp, ánh mắt như đóng cứng lại một điểm chéo bên trái.

Sanghyeok sẽ luôn ra khỏi lớp sau cùng, đơn giản vì anh không thích chen lấn. Học những môn đại cương đông sinh viên hơn lớp chuyên ngành gấp ba bốn lần, phải sau năm mười phút mới nhìn thấy bóng anh chầm chậm bước ra ngoài. Hyeonjoon hiểu rõ điều đó nên cậu luôn rất kiên nhẫn chờ đợi, vừa hay cũng có thời gian cho bản thân sắp xếp lại những gì muốn nói cùng người yêu.

Dù vậy, đồng hồ đeo tay hiển thị đã hơn mười phút nhưng Hyeonjoon không nhìn thấy cái mũ lưỡi trai màu đen xuất hiện. Cậu định rút điện thoại nhắn tin thì nghe tiếng giảng viên nói chuyện với ai đó bên trong, chất giọng mềm mỏng dễ chịu, nghiêm túc hỏi lại một vài vấn đề trong bài học vừa rồi.

À, nếu đón anh ấy vào môn Triết học chính trị thường sẽ lâu hơn mười phút, tổng là hai mươi phút chờ đợi, vì anh ấy sẽ luôn ở lại hỏi giảng viên phần bài học chưa hiểu trong tiết hôm ấy, buổi nào cũng vậy.

Nên lúc Sanghyeok ló đầu đội mũ lưỡi trai ra ngoài, ánh mắt anh lộ rõ vẻ bối rối khi dừng trước đôi chân mang giày Converse màu nhợt mũi dài. Hyeonjoon thấy anh đứng sững nhìn mình, tự bản thân cũng cảm thấy chột dạ theo, hết kéo lại quai đeo balo trên vai lại kéo áo xuống chỉnh, tay chân bồn chồn không ngừng.

"À... hôm nay bài khó lắm à?"

"Không... đến nỗi, nhưng anh ngủ quên nên mất một đoạn, phải hỏi lại chỗ đó. Em chờ lâu không?"

"Không lâu." Đối phương lắc đầu cười mỉm.

Bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng.

Bỗng Hyeonjoon nhìn thấy trên đôi môi của Sanghyeok có vệt gì đó là lạ, cậu bèn đưa tay lên chạm thử.

"A..."

"Ối, em xin lỗi!" Hyeonjoon giật mình rụt vội tay về, dở khóc dở cười. "Đau lắm không ạ?"

Sanghyeok cũng bất lực cười. "Mấy ngày nay môi anh bị khô, da nứt nẻ xong còn bị tróc nữa."

Nói xong, anh đột nhiên im bặt, quay đầu nhìn chỗ khác. Tâm lý chung khi yêu đương trỗi dậy, Sanghyeok cảm thấy lúc này một vết xước da nhỏ trên môi cũng làm ngoại hình anh bị giảm đi độ chất lượng đáng kể. Một người bình thường đến cái áo cái quần mặc đi học mỗi ngày còn chẳng buồn bận tâm cũ mới ra sao, thoáng chốc nhận ra chỉ cần đôi môi không được ổn của mình cũng có thể khiến sự tự tin thất thoát phần lớn.

"Sao vậy?" Thấy sắc mặt anh thay đổi, Hyeonjoon lo lắng. "Anh thấy không khỏe ở đâu à?"

Anh ngại ngùng lắc đầu, lái sang chủ đề khác. "Em muốn ăn trưa ở đâu? Ra cafeteria cho tiện hay về gần khu ký túc của bọn mình?"

"Hôm nay em đi xe nên thế nào cũng được. Anh quyết định nhé?"

"Anh muốn ăn lẩu gần ký túc." Sanghyeok mím môi nhỏ giọng đưa yêu cầu.

"Vậy mình đi thôi."

Hai người cùng xuống bậc thang sóng bước bên nhau. Đi được một đoạn, Hyeonjoon định dợm bước nắm tay Sanghyeok nhưng nhớ ra sắp đến giữa trưa, thời tiết nóng nực dễ đổ mồ hôi vô cùng khó chịu, cũng một phần quá ngại không dám hỏi, cậu đành rụt tay về. Sanghyeok đi bên cạnh vẫn để ý toàn bộ, chớp mắt giả vờ không nhận ra. Nhưng tâm tình và trái tim anh đập nhộn nhạo loạn xạ trong lồng ngực, cố đến mấy cũng không thể khiến đầu óc bản thân ngừng nghĩ về bàn tay ngay trước mặt, ngón tay sạch sẽ và dài, lớn hơn đôi chút so với bàn tay anh. Đánh liều sau một hồi đắn đo chần chừ, Sanghyeok cuối cùng cũng đủ mạnh dạn bước dài ra để hai người đi ngang bằng nhau, vươn đến đan tay mình vào bàn tay Hyeonjoon.

Anh lập tức nhận ra cậu cũng nắm chặt tay mình lại, các khớp ngón tay đan kín kẽ vào nhau, không quá nóng nực khó chịu như Hyeonjoon nghĩ, cũng không quá phô trương như Sanghyeok tưởng tượng.

"Em đi chậm lại nhé?"

"Ừm."

Con đường đến đoạn cây xanh mọc cao chót vót, chắn được một đoạn dài nắng chiếu đổ xuống nóng như sắp thiêu cháy tóc trên đầu. Không gian mát mẻ càng khiến cả hai không muốn bỏ tay. Cuối cùng giữa cung đường chỉ có lác đác vài người đi lướt ngang qua, Sanghyeok và Hyeonjoon đan tay trong sự ngại ngùng và căng thẳng (mà bản thân họ cũng không biết vì sao lại có sự căng thẳng ở đây).

"Trước khi mình đi ăn, em chở anh đến chỗ này được không?" Sanghyeok bấm bụng lên tiếng, muốn thử một chút quyền lợi được Lee Jaehwan gọi là quyền lợi (chỉ) yêu đương (mới có).

"Được ạ. Anh muốn đi đâu?"

"À... tiệm mỹ phẩm."

Cậu bật cười. "Mua son dưỡng phải không ạ?"

"Ừm." Anh khẽ gật đầu.

Người gì đâu mà ngoan ngoãn đáng yêu quá chừng...

Nhớ đến tổng thể bộ trang phục ban nãy được nhìnn thấy toàn diện trước cửa giảng đường: áo thun, áo sơ mi khoác ngoài, quần ngắn, tất cao đến giữa bắp chân, giày lười đế thấp, tất cả đều có màu sáng nhạt, đối lập hoàn toàn với chiếc mũ lưỡi trai màu đen, tạo nên sự tương phản vô cùng thú vị, hệt như một cậu bé mẫu giáo đòi đội mũ của anh trai để đem lên lớp khoe vậy.

Nghĩ tới đó, Hyeonjoon vội quay đầu che đi khuôn miệng cười tươi hết cỡ, trong lòng chộn rộn như có hàng nghìn chú bướm nhỏ bay phấp phới không ngừng đập cánh ác liệt.

"Gì vậy?" Sanghyeok bất giác nghe tiếng phì cười, quay sang nhìn cậu đầy thắc mắc.

Hyeonjoon hắng giọng. "Em đang... nghĩ đến mấy việc."

"Kết quả thực hành hôm nay à?"

"Hả? À, cái đó ạ? Ổn rồi anh, lấy điểm trong ngày luôn, em được khá tốt. Cơ mà không phải chuyện học, em đang nghĩ cái khác cơ."

"Ồ."

"Em chưa bao giờ thấy anh mặc thế này." Hyeonjoon không nhìn anh người yêu, ra vẻ tập trung vào đường đi phía trước, nhưng vành tai đỏ lựng đã tố cáo cảm xúc thực của cậu. "Ý em là, mọi khi hay thấy anh mặc trang phục dài và kín đáo hơn, nên em khá bất ngờ."

Sanghyeok hơi cúi đầu ngắm nghía. "Quần dài của anh cũ hết rồi nên anh lấy quần ngắn mặc, còn cái áo này là của một người bạn, nó mặc không hợp nên cho anh luôn. Lần trước anh thấy nó phối quần áo đi chơi trông cũng hay nên muốn làm thử. Em thấy... đẹp không?"

Hyeonjoon gật đầu đầy mạnh mẽ. "Rất đẹp! Em thích kiểu này lắm."

Thật sự vừa năng động vừa đáng yêu, đôi chân thon gầy trắng trẻo lộ ra quyến rũ ngập tràn.

Trong đầu Moon Hyeonjoon đột nhiên nảy lên ý định muốn hôn Lee Sanghyeok.

Chiếc xe tiến vào góc sâu trong bãi đỗ, gần như thể hiện rõ ý đồ của Hyeonjoon khi chọn vị trí này.

Động cơ được tạm dừng, hầm xe nằm dưới đất vốn tối tăm không có ánh nắng nên có tắt điều hòa vẫn thấy mát mẻ. Sanghyeok mím môi, cảm nhận lớp son dưỡng đã phai đi kha khá, nhưng ít nhất miếng da bị bong tróc cứng đầu kia đã được làm mềm, ngắt khỏi môi anh một cách đỡ đau đớn nhất.

Hình tượng lại được chăm chút cẩn thận, đến Hyeonjoon cũng có thể nhận ra tâm trạng anh đã tốt lên rõ ràng. Thực ra điều cậu thích ở anh vẫn luôn là vẻ tự nhiên vốn có: tóc đen, mắt cận, làn da mềm mại nhưng vẫn có đôi ngày trở nên xấu đi vì thức khuya, chiếc mụn bé xíu dưới cằm hay trên trán, và khuôn miệng nom như mèo không mấy khi nở nụ cười mà luôn giữ ở trạng thái nghiêm túc. Thay đổi bản thân chẳng có gì xấu, và hơn nữa, nhìn đôi môi đã trở nên xinh đẹp và căng mọng kia càng khiến suy nghĩ muốn hôn lên đó của anh quay về trú ngụ trong đầu, biến thành nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu cần được thực hiện vào buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.

Hyeonjoon cười ngượng nghịu. "Anh có gì muốn phản hồi với em không ạ?"

"Phản hồi...?"

"Dạng như... feedback vậy..."

Sanghyeok bật cười.

"Anh có dùng dịch vụ bạn trai ngắn hạn đâu mà em cần feedback để phản hồi với cấp trên?!" Anh nửa đùa nửa thật.

"Gọi vậy chứ, chung quy là cảm nhận của anh í." Hyeonjoon đưa tay chạm mũi. "Em sợ anh có gì không hài lòng."

"Anh không hay giận lẫy như mấy cô nàng đâu. Hôm nay như thế là vui rồi." Sanghyeok không kể chuyện sáng nay ngủ dậy anh còn chẳng nhận ra mình đã bắt đầu hẹn hò với cậu chàng, thầm nghĩ sự mất mặt này mình anh nhớ đến là đủ.

"Vậy được ạ." Mắt thấy Sanghyeok muốn rời đi, cậu vội lên tiếng. "Em hỏi anh cái này được không?"

"Ừ?"

"Anh có thấy không thoải mái với những hành động gần gũi không?" Hyeonjoon căng thẳng hỏi. "Ví dụ em muốn nắm tay anh, muốn ôm anh, muốn hôn anh, mấy điều đó có vấn đề gì không ạ?"

Sanghyeok ngạc nhiên. Không phải vẫn là những điều bình thường khi yêu nhau người ta hay làm đó sao?

"Nếu anh không thoải mái thì anh sẽ nói." Mặt anh đỏ tưng bừng. "Nhưng... nhưng mà anh... thích em chủ động như lúc đi trong trường như hôm nay hơn..."

Chủ động như lúc đi trong trường?

"Lúc đó... xin lỗi anh, em muốn nắm tay nhưng sợ anh ngại trời nóng nên không..."

Sanghyeok chỉnh tóc, khụt khịt mũi. "Không sao, anh hiểu."

"Để em đưa anh lên phòng."

Ký túc của hai người chỉ cách nhau một nửa dãy nhà. Phòng của Hyeonjoon nằm ở cuối dãy, muốn đến phòng cậu thường luôn đi qua phòng Sanghyeok trước.

Đứng trước cửa, Hyeonjoon níu tay anh, mạnh dạn đề nghị.

"Dù biết là anh thích chủ động và em cũng không cần hỏi trước, nhưng vì hôm nay là ngày đầu bọn mình hẹn hò, nên là..."

"Em hôn anh nhé?"

Ngay cả khi ngại đến mức không dám ngẩng lên, Sanghyeok vẫn túm lấy vạt áo cậu, khẽ gật đầu.

Balo của hai người được gỡ khỏi vai, rơi trên nền đất. Hyeonjoon hơi dấn người lên trước để dồn Sanghyeok vào sát bờ tường hơn. Cậu đổi thoắt từ cổ tay anh sang đến bờ eo nhỏ, ôm siết lấy nó trong khi từ tốn áp sát hai khuôn mặt vào nhau. Cậu chợt nhớ đến cặp kính cận còn trên mặt cả hai, ngón tay len vào chỗ hở còn lại nhón lấy nó và tháo ra nhẹ nhàng. Gò má Sanghyeok đã biến thành màu hồng hây hây như ráng chiều, cùng với đôi mắt long lanh sương mờ như một sự kết hợp xinh đẹp đến nghẹt thở. Anh đã quá hồi hộp đến nỗi đông cứng tầm nhìn của mình lên đôi môi Hyeonjoon, và ý nghĩ về việc chỉ trong giây lát nữa nó sẽ ập lên môi mình càng làm trái tim Sanghyeok đập nhanh đến mất kiểm soát, cảm giác vui vẻ hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa khắp nơi trong lồng ngực, thậm chí cơn mệt mỏi vì môn học sáng nay cũng bay biến không một dấu vết nhờ vào liều thuốc mang tên tình yêu kịp thời xuất hiện và chữa lành cho anh.

Hyeonjoon vẫn chưa hôn. Đúng hơn là cậu chưa muốn hôn vội. Hyeonjoon tin rằng cậu xứng đáng được thưởng thức cảnh đẹp ý thơ này trên khuôn mặt chàng trai cậu vẫn luôn thầm thương suốt bao lâu, giờ đây đang ở trong vòng tay quấn chặt của mình, ngước đôi mắt như hơi ướt lệ nhìn mình với vẻ ngại ngùng và đôi má xinh xắn đã nhuốm một màu ửng đỏ đáng yêu đến mức không thể kiềm lòng. Ngay cả khi giữa môi anh đã bị một vết xước da và đang được chữa lành bằng son dưỡng, Hyeonjoon vẫn tự tin cho rằng anh không hề kém hấp dẫn đi chút nào. Ngược lại, chỗ đỏ hỏn trên môi lộ ra do không còn lớp da che chắn như một điểm chấm trên bức họa tuyệt đẹp, quyến rũ cậu phải nhanh chóng chạm vào và thưởng thức nó thật trọn vẹn. Sanghyeok xinh xắn và thu hút cậu như một chiếc nam châm mạnh mẽ lôi kéo một dòng điện cường độ mạnh về phía nó, và cậu thì chẳng thể chối từ hay cưỡng lại vì cả bản thân cậu cũng rất thèm khát điều đó.

Ngay khi cảm nhận được cơn va chạm, Sanghyeok lại bất giác hít sâu một hơi, còn Hyeonjoon lại thỏa mãn thở dài.

Hôn rồi.

Đầu lưỡi cậu ra trận trước, chầm chậm liếm nhẹ lên cánh môi ngoài. Nó vốn không khép lại và hé ra một khoảng nhỏ từ đầu, nhưng Hyeonjoon muốn mọi thứ phải chậm rãi. Cậu nếm được son dưỡng môi vị nho tươi, thơm ngọt thanh mát, trong miệng cũng thoang thoảng như đang ăn nho thật, suýt chút quên mất mà dùng răng cắn một cái.

"Hm..." Sanghyeok giật mình rên khẽ.

Hyeonjoon vội đưa tay lên xoa một bên mặt anh, mút nhẹ mấy cái bên môi như muốn xin lỗi. Anh bé trong lòng cậu vừa bị giật mình, cậu càng phải cẩn thận chút nữa. Son dưỡng trên môi có lẽ đã trôi hết, cậu bèn nửa dụ dỗ nửa dỗ dành anh hé môi ra thêm, sức lực gặm mút phiến môi đã tăng lên một cách dạn dĩ, cốt để Sanghyeok quen dần với cường độ mạnh mẽ này trước khi mời chiếc lưỡi nhỏ xinh của anh ra chào hỏi với cậu. Hyeonjoon từng biết đến kiểu hôn lưỡi qua vài phương tiện truyền thông không tiện kể tên, nên cậu cũng nắm được nhiều chút kỹ thuật cần thiết để thực hành. Tạm bỏ qua sự cố nhầm lẫn ban đầu, giờ đây dường như Sanghyeok đã gần như hoàn toàn bị cuốn theo, cả người mềm nhũn thả lỏng dựa vào lồng ngực Hyeonjoon. Anh cố gắng ngửa lên để theo kịp tiết tấu trong khi hai cánh tay bám chặt lấy cổ cậu còn chân đã hơi nhón lên vì chiều cao có phần chênh lệch của hai người.

Hai người chỉ rời nhau ra có phần vội vã khi nghe tiếng bước chân ở cầu thang thoát hiểm ngay bên cạnh cửa phòng ký túc của Sanghyeok.

"Thích không ạ?"

Đợi đến khi không còn tiếng động, Hyeonjoon khàn giọng hỏi.

"Hừm?"

"Em hôn anh như thế, có thích không?"

Sanghyeok đỏ mặt, gật đầu như trống bỏi.

Hyeonjoon khẽ thở hắt, trái tim tuy đã được an ủi nhưng vẫn cồn cào mãi khôn nguôi, chỉ đành ôm lấy anh thật chặt thật lâu để xoa dịu lòng mình.

"Buổi tối anh có bài tập gì không?"

"Có í."

"Qua phòng em làm nhé?"

"Ừm."

"Son dưỡng mới mua anh thấy sao? Tốt không?"

"Tốt lắm."

"Thích anh quá rồi, chẳng biết sao nữa..."

"Dạ..." Sanghyeok lí nhí. "Anh cũng vậy..."

15h30' - 30.10.2024 - "Son dưỡng môi" - Fin.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com