TruyenHHH.com

Onker Guker Trans Bad Romance

05.

Sanghyeok nhìn chằm chằm vào cột thông báo tin nhắn xem trước, nếu anh là một kẻ nói dối tài giỏi thì thật tốt biết mấy, thế nhưng anh không phải, nên khi đối mặt với lời chất vấn của Lee Minhyeong, anh không biết phải làm thế nào.

Moon Hyeonjoon để ý thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Lee Sanghyeok, không biết lớn nhỏ mà giật luôn chiếc điện thoại trên tay anh:

"Ai thế?"

Hắn biết rõ còn hỏi, đã sớm đoán được là tin nhắn Lee Minhyeong gửi tới, mặc dù vậy, khi thấy dáng vẻ đối phương bị nhấn chìm trong sự ngờ vực, hắn vẫn sinh ra chút khoái cảm trả thù – rốt cuộc ai mới là chó thất bại, còn chưa khẳng định được đâu.

Mà Sanghyeok thì đang chăm chú nhìn vào khuôn mặt Hyeonjoon bị thứ ánh sáng lóa mắt từ màn hình chiếu lên, vươn cổ tay, ý định cướp lại điện thoại của mình.

Tiếc là anh lúc này eo mỏi chân đau, ngay cả muốn ngồi cũng không gượng dậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hyeonjoon dùng ngón tay vuốt lên màn hình hai cái, lách cách gõ ra một dòng văn bản, "ting...", âm thanh thông báo tin nhắn gửi đi thành công vang lên, hắn quay đầu nhìn Sanghyeok, lướt qua chút giận dỗi nơi đầu mày bị che giấu bởi vẻ mặt lạnh lùng, hòa cùng với đôi gò má ửng hồng thấm đẫm hương vị tình dục không thể tự kiềm chế sau khi ân ái, trông hoàn toàn vô hại.

Moon Hyeonjoon được đằng chân lại lân đằng đầu, cười cười ngồi trở lại bên giường, đầu ngón tay nóng hổi đặt lên chiếc eo đang không ngừng run rẩy của Lee Sanghyeok, di chuyển dọc theo đường nét mờ nhạt của khớp xương ẩn dưới làn da ấm áp, vuốt ve dần lên trên, lướt qua những dấu vết loang lổ nơi lồng ngực và cần cổ mảnh mai, cuối cùng dừng lại bên khóe môi mím chặt của Sanghyeok:

"Anh đoán xem em đã trả lời Minhyeong thế nào?"

Chất giọng hắn trầm thấp, đã mất đi sự khàn khàn của thời kỳ vỡ giọng khi hắn mới chuyển đến nhà họ Lee. Hyeonjoon cúi người ghé sát bên tai Sanghyeok, cất giọng trêu đùa:

"Em nói rằng anh đang làm tình với một gã đàn ông."

Sanghyeok cũng không vì vậy mà tỏ ra chút hoảng loạn nào, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt Moon Hyeonjoon:

"Trả đây."

Anh yếu ớt thúc giục hắn.

Lần này Hyeonjoon không làm khó anh nữa, ném điện thoại trở lại bên chiếc gối Sanghyeok đang nằm, sau đó vào phòng tắm tẩy rửa.

Sanghyeok nằm trên giường, quay lại với giao diện trò chuyện, đọc được tin nhắn Hyeonjoon trả lời Minhyeong:

"Đang ở ngoài."

Lời ít ý nhiều, thái độ thờ ơ lạnh nhạt, lại có chút qua loa lấy lệ, giọng điệu rất Lee Sanghyeok, xem vẻ vẫn bình thường lắm. Nhưng chỉ riêng việc sinh viên ưu tú ngoan ngoãn Lee Sanghyeok lại đi ra ngoài vào lúc gần 2 giờ sáng cũng đã đủ bất thường rồi.

Sanghyeok nhức đầu kinh khủng, anh muốn làm gì đó để chữa cháy, nhưng suy đi tính lại một hồi vẫn không tìm ra được cái cớ nào, mà tin nhắn thì hiển thị đã được đọc. Trầm mặc, tĩnh lặng, tình cảm và tình dục đều bốc hơi sạch sẽ, chỉ còn lại giao diện màn hình điện thoại trống rỗng, Minhyeong vẫn chưa trả lời lại.

Ngày hôm sau vừa khéo lại là cuối tuần, đồng hồ sinh học của Sanghyeok cực kỳ đúng giờ, mặc dù tối hôm trước bị Moon Hyeonjoon lăn qua lăn lại giày vò đến tận nửa đêm, anh vẫn dậy rất sớm, mang theo thần sắc mệt mỏi xuống nhà ăn sáng, kết quả phát hiện ra Minhyeong còn dậy sớm hơn mình, lúc này đang ngồi bên bàn ăn lướt điện thoại. Sanghyeok do dự trong giây lát, sau đó điềm nhiên ngồi xuống đối diện gã như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Minhyeong ngậm thìa trong miệng liếc mắt nhìn anh:

"Hôm qua anh mấy giờ về?"

Sanghyeok hơi khựng lại, im lặng một lúc, không mặn không nhạt trả lời gã:

"Quên rồi, chắc khoảng 3 4 giờ."

Lee Minhyeong gật gật đầu:

"Anh uống rượu?"

Sanghyeok hơi ngây ngẩn:

"Không."

Gã nhìn anh chằm chằm, tối qua không truy hỏi đến cùng, bây giờ lại rất hùng hổ dọa người:

"Hay là anh đi hát Karaoke?"

Sanghyeok cau mày, tựa hồ không thoải mái với giọng điệu tra hỏi của Lee Minhyeong:

"Cũng không."

Trong lời nói mang theo chút ân cần quan tâm phù phiếm:

"Vậy sao giọng anh khàn đến mức này?"

Sanghyeok cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn em trai mình.

Lee Minhyeong vẻ mặt bình tĩnh, môi nở nụ cười, như thể gã thực sự không biết một chút gì về chuyện đã xảy ra tối qua, tất cả chỉ là sự quan tâm mà thôi.

Gã vừa nói chuyện với Sanghyeok, vừa lấy ra nửa miếng bánh mỳ nướng giòn rụm từ chiếc đĩa sứ màu trắng bên cạnh, quen đường quen nẻo dùng dao ăn phết sốt mayonnaise lên rồi đưa đến trước mặt Lee Sanghyeok. Gã hiểu rõ khẩu vị của anh như lòng bàn tay, đồ ngọt, đồ mặn, những thứ Sanghyeok thích và ghét, bình thường đều là Minhyeong giúp anh giải quyết hết những miếng sandwich không hợp khẩu vị, và cả những kẻ theo đuổi phiền phức kia nữa:

"Nhìn em chằm chằm vậy làm gì, anh có lời muốn nói sao?"

Không có.

Sanghyeok nuốt xuống những hoài nghi trong lòng, đưa tay nhận lấy miếng bánh mỳ. Anh ăn không nhiều, lại còn chậm, môi ngậm lấy viền bánh, xé một miếng rồi chậm rãi nhai.

Mà ánh mắt của Lee Minhyeong một lần nữa quay trở về màn hình điện thoại, dừng lại trên trang INS của Moon Hyeonjoon, đó là một tấm ảnh mới đăng cách đây bốn tiếng. Hyeonjoon thích đánh nhau, lại chăm chỉ rèn luyện, thân hình tất nhiên không tệ, cách một lớp quần áo vẫn có thể nhìn ra những đường nét cơ bắp mượt mà, nhưng hắn cũng chẳng thích khoe mẽ, đối với vấn đề này còn có vẻ rất thận trọng, đến bây giờ mới lần đầu tiên phơi bày, vừa show ra cái đã ngay lập tức gây chấn động...

Moon Hyeonjoon không chụp cơ bụng mà chụp phía sau lưng, cơ bả vai khoan khoái thả lỏng, bên trên có năm vết xước chưa lành, vừa nhìn liền biết là do bị người khác cào mà ra. Rõ ràng không lộ nhiều, nhưng đủ để khiến người ta suy tư không dứt, đoán chừng người làm ra cái vết này chắc hẳn đã bị hắn chịch đến sung sướng, không chút lưu tình, nông sâu nặng nhẹ, ái muội không thể nói thành lời.

Caption của gã cũng rất tối nghĩa:

Mèo cào.

Có phải là mèo thật hay không, bất cứ ai chỉ cần có chút xíu kinh nghiệm cũng đều có thể nhìn ra, dưới bình luận có người trêu chọc mèo của hắn sức lực quả thật không nhỏ, có người thì thất vọng vì hắn đã có bạn gái, tất cả hắn đều không trả lời.

Lee Minhyeong vuốt xuống bên dưới, lướt đến một INS mà hắn để chế độ theo dõi đặc biệt - Lee Sanghyeok - vừa đăng bài ba ngày trước, phong cách hoàn toàn trái ngược. Người nọ chụp một đoạn trong cuốn sách mà mình đang đọc gần đây, "Walden – Một mình sống trong rừng", trang sách mở ra, phía trên là một cánh hoa màu hồng, phảng phất chút hương thơm vừa tinh khiết vừa mềm mại:

"Tất cả nhục dục chỉ là một, dù có nhiều dạng; tất cả thanh cao cũng là một. Chỉ là một cách con người dù là ăn, hay uống, hay ngủ, hay ăn ở với nhau một cách nhục dục. Chúng chỉ là một sự thèm thuồng, và chúng ta chỉ cần nhìn thấy một người làm bất kỳ việc gì trong số này, là có thể biết hắn là con người vật dục đến mức nào. Sự dơ bẩn không thể ngồi hay đứng chung với sự thanh cao."

Phần bình luận đương nhiên cũng đã hạn chế không ít, nói rằng nghị lực của mình sắp bị anh gột rửa sạch sẽ mất tiêu rồi. Mọi người đánh giá Lee Sanghyeok, đều luôn như vậy, lạnh lùng, trong sáng, tuyết địa trắng tinh khôi hay mặt sông êm đềm tĩnh lặng, nhưng sự thật có phải vậy không?

Ánh mắt Lee Minhyeong chợt bắt gặp cổ tay áo của Sanghyeok trượt xuống một nửa, để lộ cổ tay nhỏ gầy trắng như tuyết. Những cánh hoa lay động rồi ngưng tụ thành gợn sóng đỏ tươi, một sắc đỏ diễm lệ, đỏ đến kỳ dị, tại nơi mi mục hơi ủ rũ vì buồn ngủ của anh, có thể nhìn thấy một loại sắc thái phóng đãng lạ lẫm như có như không.

Một ánh nhìn vừa đê tiện vừa hạ lưu, Minhyeong cũng vì vậy mà cảm thấy hổ thẹn...

Nhưng thực ra cũng chẳng cần thiết.

Đúng vậy, sự dơ bẩn không thể ngồi hay đứng chung với sự thanh cao.

"Ting..."

Âm thông báo trên điện thoại đột nhiên vang lên, đèn xanh lóe sáng, Hyeonjoon theo dòng người băng qua vạch kẻ đường, cúi đầu nhìn, phát hiện làMinhyeong vừa like bài đăng mới của hắn, còn nhân tiện để lại một dòng bình luận:

"Mèo của mày tính nết hơi xấu đấy."

Gã nói như vậy.

-----

06.

Sinh nhật của Lee Minhyeong là ngày 6 tháng 2, ông Lee đang đi công tác ở nước ngoài, mẹ Moon vẫn đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy với chồng nên cũng đi theo, cả hai đều chưa trở về. Mà thật ra không về thì càng tốt, ở phương diện này bọn họ cũng ngầm hiểu lòng nhau, thậm chí còn có ý tứ mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng ngay cả một người qua loa chiếu lệ như ông Lee cũng hiểu rõ rằng, đây là lễ trưởng thành của đứa con trai nhỏ nhà mình, có ý nghĩa trọng đại, thế là, dựa vào chút hiểu biết ít ỏi của mình về sở thích của Lee Minhyeong, ông đã chu đáo tặng cho gã một món quà – một chiếc Ducati mới toanh.

Sáu giờ tối, ánh tịch dương đỏ rực như máu, tiệc sinh nhật của Minhyeong sắp bắt đầu, bạn bè cũng đã đến đông đủ, ríu rít trò chuyện, trong sân ồn ào náo nhiệt.

Bên tai Sanghyeok chỉ toàn những tiếng cười nói huyên náo, anh nhìn Minhyeong cảm hứng dâng trào đang hí hoáy nghịch ngợm món đồ chơi mới của mình.

Anh vừa ngủ một giấc, tỉnh dậy hơi mất tinh thần, nhưng nhìn dáng vẻ hưng phấn của Minhyeong, tâm trạng dường như cũng tốt lên nhiều. Anh dựa người bên cửa sổ mắt đối mắt với Minhyeong, gã nhìn Sanghyeok cười tươi rói, nói rằng muốn đèo anh ra ngoài hóng gió.

Sanghyeok đáp:

"Thôi đừng, anh không có niềm tin với kỹ năng lái xe của em."

Nhưng thật ra vẫn có chút mong chờ, chiếc mô-tô trước đó của Minhyeong là do Sanghyeok tặng, quà sinh nhật 16 tuổi. Tối hôm ấy, Minhyeong lái xe chở anh băng qua bến cảng, băng qua những cây cầu, băng qua lòng thủ đô hoa lệ rực rỡ ánh đèn. Những cơn gió cuối đông gào thét đập vào mặt, Sanghyeok ngồi phía sau, mặt cũng bị gió tạt qua đau rát, màn đêm đen kịt, đèn xe tụ lại với nhau tạo thành những vệt sáng giống như dải ngân hà đang chìm dần xuống, họ dừng lại ở một con phố vắng vẻ nào đó, đôi mắt Lee Minhyeong phát sáng lấp lánh, gã nói với Sanghyeok, anh ơi, em chỉ muốn đèo một mình anh thôi.

Đương nhiên, Lee Minhyeong mồm mép tép nhảy, nói còn hay hơn hát, yên sau xe gã đã từng chở bạn bè, bạn gái, lời hứa tuổi thiếu niên vốn chẳng có bao nhiêu độ tin cậy, nhưng ít nhất ở thời khắc đó, Sanghyeok đã thực sự có chút cảm động.

Suy nghĩ trong anh quay trở về với thực tại, vừa mới nhổm người dậy, bả vai đã bị giữ chặt, phát hiện ra là Moon Hyeonjoon, chàng thiếu niên vẻ mặt phức tạp lại u ám nhìn anh chằm chằm, thế nhưng trong ánh mắt lại có vẻ tủi thân, như một chú cún nhỏ ướt mưa, cho dù hung dữ đến mấy vẫn sẽ lộ ra vài phần đáng yêu đáng thương.

Bàn tay Hyeonjoon trượt xuống, tóm lấy eo Sanghyeok, đẩy anh dựa vào bên khung cửa sổ, cúi đầu mắt đối mắt với anh. Hắn không cần phải mở miệng nói, Sanghyeok cũng thừa biết hắn đang xoắn xuýt chuyện gì, bèn vươn tay xoa xoa mái tóc xõa tung hơi xù của hắn, dường như đã thuộc nằm lòng cách thức để xoa dịu tâm trạng của Hyeonjoon, anh nghiêng người sáp lại gần, hôn nhẹ lên môi hắn.

Quả nhiên, sự khó chịu và ghen tức trong lòng Moon Hyeonjoon ngay lập tức lắng xuống, Sanghyeok nhanh tay lẹ mắt vội vàng thoát khỏi cái ôm của hắn, lại phát hiện Lee Minhyeong không biết đã lên lầu từ bao giờ, đang đứng cách đây không xa, cũng không biết gã đã nhìn thấy những gì...

Nhưng kể từ sau buổi tối hôm đó, không biết là do ngốc thật hay giả ngu, Lee Minhyeong dường như đã hoàn toàn từ bỏ việc thăm dò mối quan hệ giữa anh và hắn, càng không có hứng thú với những mạch nước ngầm đang ngày càng biến động giữa hai người bọn họ. Chẳng hạn như lúc này, nụ cười cong cong tiêu chuẩn như thể ngưng kết lại trên khóe môi, gã chỉ nhướng mày nhìn Sanghyeok:

"Anh, quà của em đâu?"

Minhyeong xòe tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, và gã hỏi anh như vậy.

Sanghyeok dẫn Minhyeong về phòng mình, mở ngăn kéo, lấy ra một hộp quà được gói vô cùng đẹp mắt, đưa cho Lee Minhyeong đang ngồi trên sofa.

Minhyeong vươn tay nhận lấy, mở ra, bên trong là một chiếc cà vạt được gia công cực kỳ tinh xảo và một chiếc kẹp cà vạt đồng bộ. Màu đỏ rượu, dưới ánh hoàng hôn, chất liệu tơ lụa ánh lên một màu đỏ tươi như máu, đó là bằng chứng cho sự trưởng thành của gã.

Sanghyeok dịu dàng nhìn Minhyeong, lộ ra vẻ ấm áp hiếm có:

"Minhyeongie, sinh nhật vui vẻ."

Anh nói:

"Kể từ ngày hôm nay, em phải làm một người trưởng thành và có trách nhiệm hơn."

Minhyeong đang mặc vest, lúc này đây đã khác xa dáng vẻ ngây ngô thanh thuần mà anh từng biết. Người trưởng thành – Lee Minhyeong, hai từ này cuối cùng cũng được đặt chồng lên nhau trong trái tim Sanghyeok. Anh bất chợt cảm nhận được một loại cảm giác nhẹ nhõm không sao giải thích được, vượt qua cả những mốc thời gian nhỏ bé nhất, thậm chí còn có cảm giác như trút được gánh nặng.

Lee Sanghyeok và Lee Minhyeong đích xác là mối quan hệ vừa làm anh vừa làm cha. Anh chẳng qua chỉ lớn hơn Minhyeong có một tuổi, nhưng tâm trí dường như trưởng thành hơn gã rất nhiều. Anh ơi, hai chữ này quấn lấy Sanghyeok như một lời nguyền, trở thành một loại gánh nặng ngọt ngào, trao cho anh quyền lợi cùng với nghĩa vụ giáo dục, chăm sóc, quan tâm và yêu thương Lee Minhyeong, đồng thời ép buộc anh phải trưởng thành nhanh hơn, hiểu chuyện hơn, phải đối chọi với thế giới tàn khốc này trước gã một bước. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, xiềng xích vô hình dường như đã được tháo bỏ, Lee Minhyeong tự do rồi, và anh cũng vậy.

Nhưng thật ra kể từ năm ngoái khi Sanghyeok thi đỗ trường Đại học mà anh mơ ước, loại ý niệm này đã lờ mờ xuất hiện. Tháng Ba năm nay, anh sẽ chính thức nhập học, sẽ phải rời khỏi Minhyeong và Hyeonjoon. Cuộc sống thân mật khăng khít của anh và gã chung quy rồi cũng phải đi đến ngã rẽ, bọn họ là anh em, nhân sinh của họ không thuộc về nhau, mà chỉ thuộc về chính bản thân mình.

Minhyeong nhích lại gần hơn một chút, sự nhạy cảm tinh tế giữa hai anh em dường như khiến gã hiểu được suy nghĩ ngay lúc này của Lee Sanghyeok, gã chìa cái cổ trống không của mình ra, như thể muốn Sanghyeok đeo cho mình một chiếc vòng cổ mới:

"Anh đeo giúp em đi."

Gã chằm chú nhìn Sanghyeok:

"Em không biết thắt."

Sanghyeok có chút bất lực, nhưng không từ chối. Anh vươn tay quấn dải cà vạt qua cổ Minhyeong, nhưng anh còn chưa kịp làm gì, gã đã nắm lấy cổ tay mỏng manh gầy gò của anh:

"Đợi một lát."

Gã nói:

"Em cũng có quà cho anh."

Sanghyeok bối rối:

"Gì vậy?"

Minhyeong vẫn mỉm cười, giọng điệu ung dung, nhưng ánh mắt lại như trời quang trước cơn bão.

"Em có thể an ổn thuận lợi sống đến 18 tuổi, không thể không kể đến công sức của anh, nên em cũng đã chuẩn bị cho anh một món quà."

Cảm xúc của Lee Sanghyeok lạnh dần đi, anh nhìn ra Minhyeong có gì đó không ổn, có điều nghi vấn còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị giết chết từ ngay trong cổ họng.

Minhyeong ném một lọ thuốc bôi trơn đến trước mặt Sanghyeok, như đang siết lấy cổ anh rồi vung tay cho anh một cái tát vô hình, Sanghyeok nhìn chằm chằm thứ đồ quen thuộc đã mất tích giờ đây đang hiển hiện ngay trước mắt, anh còn tưởng rằng Hyeonjoon đã mang nó đi rồi, nhiệt độ nóng hừng hực thiêu đốt anh từ trên mặt cho đến tận đầu ngón tay, không biết thừ người ra đó đã bao lâu, lần tiếp theo ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Lee Minhyeong...

Nụ cười trên môi gã cuối cùng cũng dần biến mất, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, như thể đã lên kế hoạch từ lâu.

Gã là một tay thợ săn kiên nhẫn, chỉ cần đợi đến khoảnh khắc quan trọng nhất, đẹp đẽ nhất trong cuộc đời, liền dùng mũi dao cắt đứt tất cả những bình yên giả tạo, lột xuống lớp mặt nạ giả dối của Lee Sanghyeok, sau đó đâm con dao ấy vào tim anh, máu chảy, nước mắt rơi, dùng nó để làm dịu đi cơn thịnh nộ cuồn cuộn ngút trời của chính mình, tốt nhất là khiến cho Lee Sanghyeok phải chia sẻ nỗi đau bị phản bội này cùng với gã:

"Anh à, thích không?"

Gã chậm rãi đứng dậy, nhớ lại tình cảnh vừa hoang đường vừa ngoạn mục khi nhìn thấy lọ thuốc bôi trơn này trên bàn của Lee Sanghyeok đêm hôm đó – gã biết nó là của ai, Moon Hyeonjoon. Khi bọn họ đi siêu thị với nhau, Hyeonjoon đã cầm lọ thuốc đó lên và ném vào giỏ hàng cùng đống đồ ăn vặt. Minhyeong chớp mắt cái hiểu ngay vấn đề, liền mở miệng châm chọc hắn:

"Kỹ thuật của mày tệ quá hay sao mà còn phải dùng cái này vậy?"

Trên mặt Moon Hyeonjoon đột nhiên nổi lên mấy rặng đỏ khả nghi:

"Người ấy có hơi... hơi nhạy cảm."

Minhyeong bỗng cảm thấy thích thú trước dáng vẻ ngại ngùng hiếm có của Hyeonjoon, bèn quàng tay qua vai hắn tám nhảm:

"Mày có bạn gái khi nào đấy?"

Hyeonjoon hiển nhiên không có ý định cùng gã tiếp tục đề tài này, liền hất tay Minhyeong ra, chạy đi thanh toán hóa đơn. Minhyeong đi theo phía sau, vẫn rất kiên trì nói mấy câu cực kỳ buồn nôn với hắn:

"Sao lại là vị dâu, Moon Hyeonjoon, mày thích tao à?"

Thế nhưng Minhyeong vốn luôn rất thiện chí, cuối cùng vẫn tốt bụng nhắc nhở hắn:

"Mày đừng quậy phá lung tung bên ngoài nữa, vấn đề này khiến anh Sanghyeok phiền lòng nhất luôn ấy."

Tại sao – Minhyeong nghĩ – Tại sao cứ nhất định phải là Moon Hyeonjoon?

Gã thậm chí có thể chấp nhận việc Sanghyeok có bạn gái, hoặc bạn trai, nhưng tại sao lại cứ phải là Moon Hyeonjoon?

Minhyeong suy nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, cuối cùng dứt khoát từ bỏ luôn việc tìm kiếm câu trả lời. Kiếm cớ, lấy lý do, suy cho cùng đều là những thứ chẳng quan trọng, gã không có cách nào để bị thuyết phục, cũng lười tìm hiểu, hay chỉ đơn giản là thừa nhận rằng Lee Sanghyeok thích Moon Hyeonjoon, và đang yêu đương với hắn. Gã chỉ biết rằng nếu Sanghyeok có thể chấp nhận, chấp nhận làm tình với em trai mình, cam tâm tình nguyện mở rộng hai chân cho Moon Hyeonjoon, bị hắn xâm phạm và chiếm hữu, vậy thì gã cũng có thể, tại sao gã lại không thể chứ?

Gã dễ dàng đẩy Sanghyeok ngã xuống giường, phủ người lên, ghim chặt anh vào ngày đầu tiên của năm 18 tuổi như bóp chết một cánh bướm. Lee Minhyeong đã không thể rời khỏi Lee Sanghyeok kể từ ngày gã cất tiếng khóc chào đời, tại nơi mạch đập của tuổi trẻ, vẫn còn lưu lại những vết hằn mà anh đã khắc lên. Ngay tại giây phút này, lễ trưởng thành của gã mới chính thức bắt đầu, trên người Lee Sanghyeok, gã tự tay giết chết chính mình của tuổi 17, trở thành một người đàn ông trưởng thành đúng nghĩa, một người trưởng thành khôn khéo lõi đời, một người trưởng thành tráo trở giả dối, một người trưởng thành giống như ông Lee, dục vọng và tình yêu trong gã đang bùng cháy mãnh liệt, như muốn đốt cháy bọn họ thành một nắm cát bụi và tro tàn:

"Lee Sanghyeok."

Minhyeong không gọi anh là anh trai, cơ hồ nghe ra một loại điên cuồng không chút che đậy.

Sanghyeok cuối cùng cũng lấy lại được chút tỉnh táo từ trong bầu trong khí biến chuyển đột ngột đến nghẹt thở này, cố gắng vùng vẫy lùi về phía sau, nhưng lúc này đã cùng đường bí lối, bị Minhyeong nắm lấy cổ chân mảnh khảnh kéo ngược trở lại, cả cơ thể một lần nữa bị đẩy ngã xuống đệm giường mềm mại.

Đồng tử Sanghyeok co lại, anh bình thường chỉ là ít nói, giờ phút này tựa hồ đã thực sự mất đi thanh âm, mất đi sự minh mẫn và nề nếp khi dạy bảo em trai những ngày trước kia, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Sanghyeok ngẩng đầu nhìn vào mắt Minhyeong, mối quan hệ kiềm chế bấp bênh giữa hai anh em đã bị đảo ngược và thay thế, anh là người tạo ra vết nứt, và Lee Minhyeong đã triệt để phá vỡ – em trai ruột của Sanghyeok đang dùng lòng bàn tay siết chặt cổ tay anh, cà vạt màu đỏ rượu quấn hai vòng xung quanh rồi thắt nút, những khớp xương rướm máu:

"Anh đừng hòng vứt bỏ em."

-----

07.

Hôm nay là tiệc sinh nhật của Lee Minhyeong, nhưng nhân vật chính đã biến mất tròn hai tiếng đồng hồ. Bạn học và bạn bè gọi điện cho gã, nhưng đều không gọi được, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng nhận ra có gì đó không đúng, liền bắt đầu nhớ lại thời gian và địa điểm lần cuối cùng gã xuất hiện. Tiếng bàn tán ríu ra ríu rít ngày càng trở nên sôi nổi, Hyeonjoon đứng trong góc gửi tin nhắn cho Sanghyeok, nhưng toàn bộ đều như đá chìm đáy biển.

Hyeonjoon có chút phiền muộn, lần cuối cùng chạm mặt, hẳn là lúc ở cùng với hắn. Sanghyeok ở phía trước, đi lấy quà cho Minhyeong, còn hắn đi xuống lầu, khoảnh khắc lướt ngang qua Lee Minhyeong, gã đột nhiên liếc hắn một cái, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một lời cũng không nói.

Ánh mắt đầy ẩn ý đó bất chợt hiện lên trong tâm trí Hyeonjoon, rồi lại bị tiếng ồn xung quanh làm cho tâm phiền ý loạn, hắn đột nhiên có dự cảm không lành. Nhưng khi hắn định đứng dậy chạy lên tầng trên tìm bọn họ thì Lee Minhyeong cuối cùng cũng dẫn theo Lee Sanghyeok thong dong xuống muộn. Sanghyeok bị Minhyeong nửa dắt nửa kéo, cả cơ thể gần như bị gã ôm vào trong lòng, nhìn có vẻ cực kỳ thân thiết gắn bó, không hổ là bộ đôi anh em tốt tình thương mến thương.

Minhyeong hihi haha khúc khích cười, trông chẳng khác gì hồi chiều, vui vẻ kéo Sanghyeok ngồi vào chỗ. Trền bàn bày biện nào là rượu, đồ ăn vặt, trà sữa, những chiếc bánh đẹp mắt. Có người bạn hỏi gã đi đâu, Minhyeong rất chững chạc đường hoàng trả lời, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của tao, đương nhiên tao phải thân mật nói chuyện riêng với anh trai tao chút chứ, ý kiến gì không?

Ánh mắt bọn họ cũng theo đó mà chuyển tới trên người Lee Sanghyeok, ý định trêu chọc gã cũng biến mất không còn lại gì.

Những người hiểu biết về Lee Minhyeong tất nhiên cũng sẽ hiểu biết về anh trai gã, biết rõ tính cách của anh là như thế nào. Biểu cảm trên mặt Sanghyeok vẫn lạnh nhạt trước sau như một, ngay cả trong ngày sinh nhật của em trai mình dường như cũng không có cách nào khiến anh dao động dù chỉ một li, thậm chí còn tệ hơn mọi ngày, sắc mặt khó coi đến một cảnh giới nhất định, trắng bệch như tờ giấy, nhưng chóp mũi và bờ môi lại sáng loáng, lộ ra nét ửng đỏ bất thường như bị bệnh, khiến cho người ta trong chớp mắt nếm được một chút mùi vị khác lạ thoáng qua.

Lee Sanghyeok quả thực trông như bị ốm, mệt mỏi dựa lưng vào ghế sofa, không nói không rằng, mất hết ham muốn biểu đạt, nhìn như có thể ngay lập tức ngất lịm đi hoặc ngủ thiếp đi vậy. Bọt rượu Champagne, tiếng cười nói ồn ào, tất cả những thứ này đều không cùng một thế giới với Lee Sanghyeok.

Thế nhưng Minhyeong lại cứ ngoan cố giam anh ở bên cạnh mình, muốn anh giống như một mũi kim đâm vào bầu không khí buổi tiệc, ngậm miệng không nói, môi mỏng mím chặt, để mặc cho sự ngại ngùng lan ra, lây truyền, cố gắng phớt lờ, lại không thể xem nhẹ, tưởng chừng như một sự trừng phạt giày vò đến từ cả hai phía. Cuối cùng, người đầu tiên giương cờ trắng đầu hàng lại không phải Lee Sanghyeok, mà là Moon Hyeonjoon, hắn dứt khoát nhanh gọn phá tan bữa tiệc hoan lạc lung lay sắp đổ này:

"Anh Sanghyeok có vẻ không được thoải mái."

Hyeonjoon đứng lên, cứng rắn nói:

"Tao dẫn anh ấy đi nghỉ ngơi trước."

Cót két.

Bản nhạc sôi động đột ngột bị vẽ lên một dấu lặng, tiếng cười và âm thanh trò chuyện đều ngừng lại, ngày càng nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Gian phòng lặng ngắt như tờ, vạn vật rơi vào một sự trầm lắng kỳ dị...

Minhyeong nhìn chằm chằm chiếc bánh kem còn chưa cắt, bên trên cắm một cây nến:

"Hình như có chút chút."

Gã còn không thèm ngẩng đầu lên:

"Xin lỗi, thật ngại quá, mọi người ra về trước nhé."

Bạn bè của Lee Minhyeong đều rất thức thời, chẳng có ai ở lại quấy rầy, cũng chẳng có ai truy hỏi, mọi người đều nhanh chóng bỏ chạy trong hoang mang và bối rối. Thật ra thì, can đảm ngồi lại đây còn giống tra tấn hơn.

Ban đầu, mọi người có thể coi như dòng từ trường đang ngầm dao động trong không gian này chỉ là ảo giác, nhưng bọn họ đều không phải kẻ ngốc, kỹ năng nhìn mặt đoán ý cũng có đủ cả, dần dần cũng ngửi ra được giữa Lee Minhyeong và Moon Hyeonjoon đang có vấn đề, hơn nữa vấn đề này còn không nhỏ.

Họ bất đắc dĩ bị biến thành những khán giả vô tội của cục diện giằng co trước mắt, cùng thưởng thức tiết mục anh em bất hòa thình lình xảy ra này, sớm đã cảm thấy bồn chồn như đứng đống lửa như ngồi đống than rồi.

Người đã đi hết, Minhyeong dường như cảm thấy hơi tiếc nuối:

"Hyeonjoon, tiệc sinh nhật của tao đang diễn ra tốt đẹp mà lại bị mày phá hỏng rồi."

Hyeonjoon liếm liếm môi, không trả lời, chỉ bước đến xem xét Lee Sanghyeok đang ngồi bên cạnh Minhyeong, sắc mặt u ám:

"Anh Sanghyeok, rốt cuộc anh bị sao vậy?"

Sanghyeok vẫn không nói năng gì, im lặng nhắm mắt lại, chỉ có hầu kết nhấp nhô lên xuống theo từng hơi thở biểu lộ chút sinh khí yếu ớt. Minhyeong liếc mắt nhìn anh một cái, lấy bật lửa thắp nến sinh nhật, rồi lại thổi tắt, gã nhìn Moon Hyeonjoon, cười mà như không, từng câu từng chữ thay anh trả lời:

"Sao thế?"

Gã nói:

"Chắc là bị tao đụ có chút khó chịu."

Moon Hyeonjoon hiểu rõ – hoặc có thể nói, khi nhìn thấy nét mặt của Sanghyeok, hắn đã sớm đoán được rồi, bởi vì hắn đã quá quen thuộc, vẻ mặt sau khi cao trào của Lee Sanghyeok, hắn đã từng nhìn thấy vô số lần.

Nhưng chính tai nghe những lời này thốt ra từ miệng Minhyeong, cảm giác hoàn toàn không giống.

Hyeonjoon chỉ cảm thấy lửa giận dâng lên tận óc, hai tai ù đi, khuôn mặt của Lee Sanghyeok và Lee Minhyeong đều như biến dạng trong ánh sáng rực rỡ, hắn bị ngọn lửa giận tà ác này chi phối, túm lấy cổ áo Lee Minhyeong, kéo gã dậy từ trên ghế sofa, gần như không thể khống chế chính mình mà đấm cho gã một cú.

Máu, từng dòng máu nóng lũ lượt trào ra khỏi mũi, nhưng Minhyeong cứ như bị cắt đứt dây thần kinh đau đớn, gã không chút sợ hãi, quay đầu nhìn Moon Hyeonjoon đầy trào phúng:

"Mày giận cái gì?"

Minhyeong hỏi ngược lại thằng em trai rẻ mạt của mình:

"Bộ mày chưa từng chịch anh ấy à?"

Tất cả mọi thứ, dày công giữ gìn, tận lực che giấu, tạo thành một cái kén kín như bưng, lúc này đây lại bị mở bung ra bằng một cách thức xấu xí nhất. Sợi dây vốn đã bị kéo căng đến cùng cực, buộc thành một nút thắt, rồi lại một nút khác, đến cuối cùng bị người ta một nhát cắt đứt. Hơi thở của Hyeonjoon trở nên nặng nề hơn, ngón tay hắn lại càng dùng sức, khớp xương trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm Lee Minhyeong, trong sự chán ghét sinh ra hổ thẹn, trong sự đố kỵ sinh ra ngỡ ngàng, mà Lee Sanghyeok cuối cùng cũng lên tiếng.

Giọng anh vẫn còn khàn, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh:

"Đừng đánh nữa."

Sanghyeok nói:

"Đều cút hết đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com