TruyenHHH.com

Onker Choker Guria Broken Wings



Lee Sanghyeok cắm cho Moon Hyunjoon một cái sừng to hơn cả nai sừng tấm đột biến ! 

Họ đã từng bên nhau, từng ngọt ngào như dòng suối giữa tiết xuân ngập phủ màu hồng của loài hoa sakura , từng hứa hẹn những tương lai tươi sáng nhất

Nhưng nó cuối cùng lại vì một cơn gió mà trôi đi, trôi trong mơ hồ và sạch trơn, như cơn mưa cánh hoa, 5cm/ giây. Vậy mà cả hai đều đã bắt trượt

Người ta thường nói, tình yêu mà luôn gặp nhiều trắc trở, liệu đôi khi đó có phải là điềm báo cho kết cục không mấy viên mãn không ?

Không biết, ít ra đó là đối với kẻ có đôi tay đẫm máu, chằng chịt vết sẹo do đánh nhau, vết thương hở nứt toác là một chuyện cơm bữa như gã, hàng ngày làm cái công việc đòi nợ thuê, đâm chém mướn nay đây mai đó thì kẻ như gã làm sao mơ mộng được gì về cái thứ gọi là tương lai tươi sáng

Đưa bàn tay đỡ lấy bên phần hông đẫm máu, gã trai họ Moon ngửa đầu lên trời, cười chua chát.Trong một phút ngất đi, kí ức cũ như đèn kéo quân  vây lấy tâm trí gã, tàn nhẫn nghiền đi nghiền lại vết thương cũ mà gã cố chấp giấu đi trong tim. Nhưng gã quen rồi, cái cảm giác rất nhanh tỉnh lại, tự mình lo liệu mọi thứ, lết cái thân thể tàn tạ về căn phòng trọ nơi ổ chuột nhớp nháp, phần tường căn phòng sớm đã nhuộm kín bụi và rêu lâu ngày không được dọn dẹp ra hồn, nằm vật trên cái giường đơn ọp ẹp rẻ tiền và vụng về xử lý vết thương

"Moon Hyunjoon, ngày mai lão Thuang mà không trả, có lẽ chúng ta phải tới hỏi thăm chút rồi"

"Ờ" Hyunjoon lãnh đạm trả lời, lặng lẽ cầm cây đàn ghitar gảy vài nốt vô nghĩa. Gã trai cao to như con gấu ở bên cũng không lạ gì trước thái độ này của gã, chỉ nhún vai rồi rời đi không nói lời nào hơn. Moon Hyunjoon nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đang chuyển trời chiều, có lẽ đêm nay lại là đêm bão lớn

Nơi xa xa ngoài bên kia cửa sổ, từ ngôi biệt thự với kiến trúc Tây Âu nổi bật nhất trong khu biệt thự dành cho giới thượng lưu, trong căn phòng vẫn còn ánh lên tia sáng leo lét ấm áp của đèn ngủ, có dáng hình người thiếu niên trẻ vùi gương mặt thanh tú vào mặt giường mềm mại, không ngừng cong lưng hứng trọn những cú thúc mạnh mẽ từ người trên thân. Những tiếng rên rỉ non, tiếng va chạm xác thịt hòa vào cơn mưa nặng hạt ngoài kia, trở thành bản nhạc nhuốm màu nhục dục khiến người khác phải đỏ mặt né tránh nhưng cũng dụ dỗ những bản năng ham muốn kín đáo của nhân loại

"Sanghyeok, nhìn em" Jihoon nâng gương mặt anh, dịu dàng hôn lên mi mắt còn đọng nước, hôn lên cả thân thể đầy vết hôn lẫn tâm hồn đang khẽ run rẩy.

Sanghyeok cố gắng nâng mi mắt nhìn đồng hồ, gần bốn tiếng chìm vào trầm luân khiến anh không nhận thức nổi bản thân mình là ai. Anh mệt mỏi nhằm nghiền mắt, mặc kệ con mèo cam điên khùng làm gì thì làm. Jihoon cũng không chấp nhặt thái độ lạnh lùng ấy, dịu dàng đưa anh vào nhà tắm tẩy rửa sạch sẽ rồi lại nhẹ đặt anh lên mặt nệm cao cấp êm ái

"Ngủ ngon, em yêu anh. Anh có yêu em không ?"

Lại là câu hỏi ấy

"Có ạ"

"Ngoan" Jeong Jihoon hài lòng, bước xuống giường, khoác lấy tấm áo choàng rồi bước ra ngoài. Sanghyeok chỉ chờ có thế, ngay khoảnh khắc cánh cửa gỗ nặng nề sập lại, con người ngái ngủ ấy đã lập tức bật dậy như lò xo, chạy vào phòng tắm điên cuồng xối nước nóng lên khắp cơ thể, đôi tay không ngừng chà sát những vết hôn vẫn còn mới đầy chói mắt. Kệ cho những nỗ lực như muốn xé rách lớp da, những dấu hoa đỏ trên nền tuyết trắng vẫn cứ thế tồn tại. Sự tồn tại như đang cười cợt chế giễu anh, như đang nhắc nhở Lee Sanghyeok thuộc về ai. Dù có ngày mai dấu hôn ấy sẽ nhòa đi, cơn đau đớn hạ thân sẽ biến mất nhưng cái tâm hồn vụn vỡ ấy sẽ như bọt biển trắng xóa, hết lần này đến lần khác khắc sâu trên mặt cát lặp đi lặp lại

Lee Sanghyeok- 24 tuổi. Lớn lên trong trại mồ côi. Năm 17 tuổi trong một lần cứu sống cậu thiếu gia  với biệt danh Chovy của doanh nghiệp EO- doanh nghiệp với cái tên Epiphyllum Oxypetalum khó nhớ nhưng cực kì có ảnh hưởng trên thương trường bất động sản và nghệ thuật, anh đã được cậu thiếu gia ấy ngỏ lời kết nghĩa như những người bạn. Từ ấy, những gì họ biết là Lee Sanghyeok một bước hóa rồng, sống trong vinh hoa phú quý

Đó là những gì mọi người thường hay bàn tán về anh. Họ khen anh tốt số, may mắn khi cứu sống đúng con trai của gia đình giàu có

Nhưng họ không biết anh đã phải chịu đựng những gì, không ai hỏi từ bao giờ cậu thiếu gia ngọt ngào, ga lăng ấy lại đổ gục trước anh- một con mèo đen kiêu ngạo 

Năm Lee Sanghyeok  20 tuổi,  Chovy ngỏ lời cầu hôn anh, dưới tán hoa anh đào ngọt ngào của mùa xuân Nhật Bản, bằng một bó hoa dahlia lớn tím rực rỡ. Nụ cười dịu dàng của hắn, ánh mắt hạnh phúc như có cả thế giới là một miền kí ức xưa cũ nhưng có lẽ anh sẽ ghi nhớ nó mãi cả khoảng đời sau này. 

Jeong Jihoon cưng chiều anh, gã cho anh mọi thứ mà anh muốn. Chỉ cần anh liếc mắt nhìn về phía cửa hàng nơi có một chiếc túi với phiên bản giới hạn, gã sẽ tìm về cho anh, vui vẻ khoác lên tay anh. Anh nói anh muốn tới Pháp, gã lập tức yêu cầu thư ký sắp xếp cho anh một chuyến du lịch riêng tư và thưởng thức bữa tối tại những nhà hàng cao cấp nhất.

Nhưng Jeong Jihoon không biết anh muốn chiếc vòng cặp trong cửa hàng ấy, không phải chiếc túi. Anh cần chiếc túi đựng vừa những cuốn sách âm nhạc piano, anh chưa bao giờ thích những chiếc túi xa xỉ lòe loẹt ấy. Là Jihoon bảo đồ cao cấp sẽ nâng giá trị thương hiệu và đẳng cấp của anh. Gã càng không biết anh muốn gã cùng anh đi Pháp, đơn giản là khoác tay nhau đi dọc đường, ăn một cây gelato mát lạnh ngẫu hứng bên đường, cùng nhau chụp hình chứ không phải một câu "Xin lỗi anh yêu, em bận rồi" và cầm trên tay tấm vé Thương gia lạnh ngắt vô tri, tự mình tới Pháp, tự mình ăn bữa tối cầu kì lại gò bó.

Jeong Jihoon kiêu ngạo thích có bông hồng đẹp nhất trên túi áo vest, cùng gã đi tới nhưng cung đường lộng gió, mạo hiểm cũng như sát cánh bên gã như vật may mắn, đồng hành bên gã trong những trận cờ vô hình trên thương trường. Lee Sanghyeok tài giỏi, phong thái điềm tĩnh, học vấn xuất sắc lạnh lùng trong bộ vest trắng cắt xẻ kiểu cách, phong thái tao nhã đứng bên Jeong Jihoon mang hơi thở nam tính của người đàn ông Á Đông và có chút xảo quyệt từ cặp mắt mèo dài hẹp

Gã muốn nói với cả thế giới này, gã đã kiêu ngạo ra sao khi nắm trong tay ngôi sao trời tỏa sáng đến thế

"Thiếu gia Lee Sanghyeok, đã lâu rồi em mới thấy anh quay lại đây" Một người thanh niên nhỏ nhắn với quả đầu tím rịm ló ra nhìn, nở nụ cười trêu chọc anh

"Triển lãm tranh do đứa em yêu quý đứng ra tài trợ dĩ nhiên anh phải tới chứ" Sanghyeok mỉm cười dịu dàng, nhìn vào bên trong. Ryu Minseok-  ông chủ trẻ tuổi của quán cafe nằm trên con đường hoa xinh đẹp nhất khu dân cư. Quán cafe có lệ thường 3-5 tháng sẽ tổ chức một buổi workshop triễn lãm tranh của những họa sĩ có thể nghiệp dư, có thể chuyên nghiệp hay đơn thuần họ đến đây chỉ để cùng chia sẻ niềm vui nghệ thuật. Sanghyeok đã nhiều lần tự thắc mắc người luôn ngáp lên ngáp xuống khi xem tranh như Minseok sao lại tình nguyện bỏ công đứng ra bài trí workshop đến thế

"Ồ, bức này đẹp quá"Anh nhâm nhi li latte vừa đi vừa ngắm tranh, trong vô thức bức tranh với hai màu đỏ đen làm chủ đạo đã hút hết sự chú ý của Sanghyeok. Em khẽ nghiêng đầu nhìn tên người họa sĩ

"On... ?"

"Oner" Giọng nói phát ra từ đỉnh đầu khiến anh giật thót mình, theo phản xạ liền nhìn lên. Là một người thanh niên cao hơn  cả cái đầu, quả đầu nhuộm trắng bạc nhìn rất chói mắt, dáng người cân đối, vai rộng, cánh tay trái với mảng lớn hình xăm dòng chữ "Gott sei Dank für unser Leben"

Bất chợt Sanghyeok nhớ đến Jihoon, họ cứ như hai phiên bản trái ngược của nhau

"Tôi là Oner, chủ nhân bức tranh " Geum triflorum's freedom ". Có vấn đề gì với tên tôi sao ?" Gã nghiêng đầu, khóe miệng cong nhếch lên hỏi, chờ đợi anh quay đầu lại đối diện với hắn


"Ồ, tôi nghĩ........."



Nhưng những lời định nói sau đó cứ như nghẹn nơi cổ họng, không tài nào thoát ra được

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com