Ongwink Trans
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/15412998Tags: Angst, Hanahaki.
Do một đứa dở hơi, thèm khóc, đi tìm fic ngược đọc, đọc xong thích quá nên trans luôn =))) Độ chính xác chỉ dám nói là 80- 90% (hình như hơi cao =))))))) đã beta nhưng trong cơn xúc động đậy chắc sẽ lại sai ở đâu =))))Cái này là Mễ xin permission cho nhóm dịch, nhưng au chưa rep, tôi hỏi xin Mễ cho trans và đăng riêng trên Watt nhà tôi, vì truyện này hay quá, Mễ trans rồi, nhưng tôi ham hố quá nên lại tự trans riêng để đọc.Khuyên thành thật các chị mẹ nên đọc ban trans của Mễ, vì Mễ chọn từ và dịch sát fic gốc hơn tôi rất nhiều =)))) Nhưng cũng đừng chê tôi, tôi lại buồn =))))____________________________________________________________Em ấy sắp chết.Đó là điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí ngay Seongwoo lúc này. Anh vẫn còn một giờ nữa để quyết định, liệu anh có nên thực hiện phẫu thuật cho người bạn thân nhất của mình - Jihoon, hay không.Seongwoo vẫn không thể tin được. Khi nhìn thấy những thông số của bệnh nhân mới nhập viện chỉ mới một vài phút trước thôi, trong trạng thái cực kì nguy cấp, anh không thể không nhìn chằm chằm vào cái tên trên đó.Park Jihoon.Nhưng điều khiến Seongwoo bận tâm hơn cả là căn bệnh mà Jihoon mắc phải. Hanahaki..... Hanahaki là một trong những căn bệnh hiếm gặp nhất trong những căn bệnh đã được biết đến. Trong giai đoạn đầu, nó có thể sẽ được chữa khỏi bằng tình yêu, bằng tình cảm được đáp lại bởi người bạn yêu thương thực lòng. Tuy nhiên, bệnh cũng sẽ có thể lâm vào giai đoạn nguy kịch, và lựa chọn duy nhất chỉ có thể thông qua phẫu thuật. Hậu quả là, việc phẫu thuật sẽ loại bỏ việc phát triển của những cánh hoa và người bệnh có thể được chữa trị; nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, tất cả những kí ức về tình yêu đơn phương của người bệnh sẽ bị xoá sạch. Những cánh hoa nở rộ trong tim, nhưng lại có một dây thần kinh nào đó liên kết với não bộ; nên nếu loại bỏ những cánh hoa, cũng sẽ là xoá bỏ toàn bộ tình cảm đơn phương ấy đi. Mặc dù nguồn gốc của căn bệnh này chưa được xác định, nhưng các nghiên cứu cho đến giờ đã chỉ ra rằng, không phải ai yêu đơn phương sẽ cũng mắc căn bệnh này. Khó khăn nằm trong chính cái giả thuyết, khi mà không phải tất cả mọi người đều phải chịu đựng nó, điều này lại càng làm khó khăn hơn trong việc xác định, tại sao căn bệnh này chỉ ảnh hưởng tới một vài người ngẫu nhiên. Nhưng, giữa hàng vạn người, tại sao nhất định lại là Park Jihoon? Seongwoo đưa mắt nhìn đồng hồ. Bốn mươi lăm phút... Thời gian qua đi, cũng là lúc anh biết, mình cần phải chọn lựa. Sâu bên trong, anh thực muốn cứu người bạn thân nhất của mình, nhưng anh lại cũng biết, điều đó cũng sẽ xoá đi mọi kí ức mà hai người có với nhau. Phải, Ong Seongwoo chính là tình yêu không được hồi đáp của Park Jihoon. Dĩ nhiên, khi tìm hiểu về việc này, Seongwoo đã bị sốc, vì anh không hề biết rằng người kia lại có một tình yêu bền bỉ đối với anh như vậy. Anh không biết Jihoon đã thầm mến và yêu anh từ xa như thế nào. Anh càng không biết đau đớn, khổ sở đến nhường nào mà Jihoon đã phải chịu đựng, ngay cả khi anh đang ở đó, tìm kiếm một ai đó có thể là bạn đời của mình sau này. Trong khi, người mà anh đang tìm kiếm suốt thời gian qua lại gần ngay trong tầm với, chỉ là anh chưa bao giờ nghĩ rằng, người đó có thể cho anh một tình yêu mà anh hằng ao ước bấy lâu, là người mà anh sẽ nguyện dành thời gian cả đời này để ở bên. Đúng rồi, Seongwoo cũng yêu Jihoon.Anh cũng đã nghĩ rằng mình đang yêu đơn phương em, không nhận được hồi đáp từ phía em. Seongwoo dần học cách yêu Jihoon sau khi mà em an ủi anh sau cuộc tình đổ vỡ với Hwang MInhyun. Anh luôn chỉ nghĩ rằng Jihoon là một người bạn đơn thuần, một người anh có thể nói chuyện cùng, chia sẻ cảm xúc và dựa vào khi anh cần một bờ vai trong phút yếu lòng. Seongwoo chưa bao giờ nghĩ đến việc mình là người sẽ bị mắc kẹt trong trái tim Jihoon. Seongwoo càng không có một ý tưởng nào trong việc mình chính là nguyên nhân đằng sau tất cả những gì Jihoon đang phải chịu đựng, và cậu đang nằm kia, như trong giây phút cuối cùng của cuộc đời vậy.Seongwoo muốn chữa trị cho Jihoon, muốn giải phóng cậu khỏi mọi sự thống khổ cậu đang chịu đựng. Anh muốn chấm dứt nỗi đau của Jihoon, muốn làm mọi thứ để Jihoon có thể cảm nhận được rằng, em xứng đáng được yêu thương bởi cả thế giới này.Nhưng, tất cả đã quá muộn.....Trong việc chữa trị căn bệnh Hanahaki, bên cạnh phẫu thuật, chính là tình yêu được đáp lại. Nhưng dường như chẳng ý nghĩa gì khi bệnh bước vào giai đoạn cuối.Không một chút tác động.Mặc kệ bao nhiêu yêu thương đáp lại, dù là tình yêu bất diệt hướng tới người nhiễm bệnh đi chăng nữa, Hanahaki sẽ không bao giờ được chữa khỏi. Đây cũng là một trong những vấn đề cần được nghiên cứu thêm. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, Seongwoo cần có một phép màu. Một phép màu có thể chữa khỏi cho người bạn thân nhất của anh, cho tình yêu duy nhất của anh.Ba mươi lăm phút......Seongwoo liếc nhìn đồng hồ. Tại sao thời gian lại có thể trôi nhanh đến như vậy chứ? Seongwoo rủa thầm. Anh bước ra khỏi phòng làm việc của mình và tiến tới khu vực phòng bệnh, nhanh chóng và cẩn thận, để đảm bảo rằng anh không đi nhầm phòng. Cũng chẳng phải vấn đề gì lớn khi đi nhầm phòng trong khi anh vốn là bác sĩ. Nhưng vấn đề duy nhất của anh trong lúc này là thời gian. Anh không thể lãng phí thời gian của mình vào việc đi nhầm phòng, rồi nói lời xin lỗi do đường đột bước vào được. Ngay lúc này, thời gian không nằm trong tay anh.Thời gian là kẻ thù lớn nhất của anh.....Với quãng đường anh vừa đi qua, Seongwoo nổi lên nỗi băn khoăn, tại sao phòng của Jihoon lại xa đến thế. Cứ ngỡ như cảm giác của anh đang chơi đùa với tâm trí anh vậy. Seongwoo quá căng thẳng, nhưng anh biết mình cũng không thể ngừng nó được. Seongwoo không thể dừng lại. Anh phải tiến về phía trước, anh phải tiếp tục bước đi, Seongwoo đang phải chịu đựng khoảng cách, cũng như nỗi đau mà anh cố mang theo.Vì Jihoon...Khoảnh khắc Seongwoo phát hiện ra căn phòng của Jihoon, anh đột nhiên sựng lại, đi chậm rãi, lặng lẽ và cẩn thận.Seongwoo biết đáng lý ra anh nên vội vã chạy vào trong phòng, việc suy tư là khoảng thời gian quá xa xỉ mà đáng lẽ ra anh không nên có vào lúc này. Nhưng anh cảm thấy mình cần dừng lại trong giây lát, cảm nhận sự tĩnh lặng của căn phòng, sự cô đơn trong đó, lại còn có cả sự mất mát....
Như thể hy vọng không còn là thứ gì đó là đặc quyền mà chúng ta nên có.....
Seongwoo cảm thấy yếu đuối ngay khi tay anh chạm vào cánh cửa. Mọi con quỷ trong anh như gào thét anh hãy chạy đi, rời khỏi chốn này, bỏ qua mọi thứ và cứ bước tiếp, thay vì với những rền rĩ đau đớn mà anh tự chuốc lấy ngay lúc này. Anh không nên chật vật, mà nên tận hưởng cuộc sống của anh hiện giờ.Tại sao tình yêu lại diễn ra theo cách này?Tập trung hết sức lực của mình, Seongwoo đẩy cửa bước vào, nghĩ rằng anh đã sẵng sàng nhìn thấy Jihoon ở bất kì tình trạng nào. Nhưng anh lầm.Khoảnh khắc nhìn thấy Jihoon nhỏ bé gần như vô vọng nằm trên giường, xung quanh là tất cả các thiết bị bệnh viện mà mọi người có thể nghĩ tới, hồn Seongwoo như rời đi một nửa. Cơn đau anh cảm nhận được, tựa như toàn bộ sức lực đang tiêu tán ra khỏi cơ thể Jihoon, đủ để như một con dao găm đâm xuyên qua ngực anh, hằn sâu vào tim anh. Anh không thể tiến lại gần hay nói chuyện với Jihoon. Tận sâu trong tâm khảm, anh muốn lấy nỗi đau của Jihoon và thay em gánh lấy.Tình yêu đôi khi là sự hi sinh đẹp đẽ....Một bước, rồi lại một bước. Từng bước chân nặng nề, Seongwoo tiến về phía Jihoon. Trong suốt lúc đó, anh nhìn đồng hồ.Hai mươi phút...Tại sao thời gian đột nhiên lại trôi nhanh đến vậy? Tại sao mọi thứ lại có thể bất công đến thế? - Suy nghĩ của Seongwoo chiếm đến quá nửa là nài nỉ, cầu xin thời gian ngừng trôi trong giây phút này, để anh có thể mãi mãi ở bên cạnh em, người vẫn đang nằm ngoan trên giường bệnh, người mà anh vẫn mãi luôn yêu quý mà bản thân lại không hề nhận ra.Tại sao tôi lại ngu ngốc đến thế, Tại sao tôi lại chết lặng như này? Người con trai tôi muốn dành cả cuộc đời ở ngay đây, mà tôi lại ngu dốt đi tìm ở nơi khác.Một nửa còn lại trong anh, với những gì Seongwoo đã làm kể từ khi biết được mọi thứ, anh không thể ngưng mình tự hỏi Chúa trời, vì sao mọi chuyện giữa hai người lại trở nên tồi tệ đến vậy. Anh không ngừng đặt những câu hỏi như: Tại sao lại là Jihoon? Tại sao không phải là anh nếu như cần một người phải chết? Jihoon còn quá trẻ để có thể chịu những đau đớn hiện giờ. Nhưng Seongwoo biết, tất cả là lỗi của anh, là lỗi của anh khi Jihoon phải trải qua thời điểm chật vật như này, những nỗi đau đó. Là lỗi của anh khi cuộc sống Jihoon đang đứng trên bờ vực. Là lỗi của anh khi cậu không thể tận hưởng cuộc sống của mình với anh, hiện đang rất tốt, một chút cũng không thương tổn, nhưng bị chấn động bởi việc Jihoon sẽ vĩnh viễn rời khỏi anh. Người con trai duy nhất dường như sẵn sàng rời khỏi thế giới đầy rẫy bất công này.Tất cả là lỗi của anh......Seongwoo chỉ nhận ra Jihoon bất tỉnh khi đến gần cậu. Nắm lấy tay Jihoon, Seongwoo vất vả kìm nén giọt nước mắt khi anh đang nói, cảm nhận được nước mắt lúc nào cũng có thể rơi, nhưng Seongwoo biết, anh cần mạnh mẽ vì Jihoon. Anh biết việc mình khóc sẽ không làm cậu vui, dù cậu đang bất tỉnh đi chăng nữa. Mặc dù em đang nằm giữa lằn ranh của sự sống và cái chết."Ch... chào... Ji..Jihoon. Em sao rồi?"Im lặng.Không một hồi đáp. Câu trả lời duy nhất anh nhận được là tiếng bíp của ECG cho thấy nhịp đập tim của Jihoon. Nhưng nó cũng vô cùng mờ nhạt, tựa như cuộc sống vốn thế.Đó là một trong những bệnh trạng của Hanahaki, những tưởng tim bạn có thể bất chợt ngừng đạp do không thể chịu đựng nổi một cơn đau nào nữa. Nó không dừng lại do tĩnh mạch bị tắc nghẽn, hay do máu bị đông. Trái tim chỉ đơn giản là ngừng đập.Đó thực sự là một cái chết thương tâm.....Seongwoo nhìn gần vào khuôn mặt của Jihoon.Em đang khóc.Nó gần như làm vỡ vụn trái tim của Seongwoo.Nó thật sự hơi quá so với anh... Và anh biết anh phải làm gì đó... Anh không thể được mình phải lựa chọn việc mình cần làm. Phải rồi, anh phải quyết định nhanh....Mười lăm phút...."Anh hi vọng là em vẫn đang rất tốt. Jihoon, d..dù em ở đâu... Xin hãy luôn biết rằng, bất cứ quyết định nào anh đưa ra, anh sẽ luôn có em, sẽ luôn yêu em, từ tận đáy lòng, tận sâu tâm khảm của mình, cho đến tận cùng thế giới. Trước khi những cánh hoa anh đào phai nhạt, anh nhất định sẽ cứu em, ngay cả khi anh mất tất cả vì nó...."Nói xong những lời đó, Seongwoo khóc. Anh khóc như thể chưa bao giờ được khóc. Đó là một sự lựa chọn đau đớn, nhưng anh biết, đó là lựa chọn duy nhất. Rằng anh sẽ mất đi kí ức hay là sẽ mất đi người mà anh thương yêu. Anh chẳng thể chịu nổi, dù là thế nào đi chăng nữa. Seongwoo không thể nào tồn tại được trong một thế giới nếu không Jihoon, nhưng anh cũng chẳng thế sống nổi nếu Jihoon không nhớ tới anh hay những gì anh sẽ không bao giờ làm. Đó là quyết định anh phải đưa ra, nhưng cũng là một quyết định đầy mất mát. Anh không thể khiến cả hai người họ hạnh phúc, nên anh chỉ có thể chọn một. Quyết định của anh, bất kể đó là gì, thứ duy nhất đọng lại trong tâm trí anh lúc này là anh rời khỏi phòng của Jihoon.Trong sự tĩnh lặng của căn phòng, trong sự cô đơn của sự sống, trong sự thiếu bóng anh sáng mặt trời và sinh khí, Jihoon nằm đó, khóc thầm bên trong. Em nghe thấy mọi thứ, và nó khiến cậu còn đau lòng hơn. Em nghe thấy Seongwoo hỏi anh nên làm như thế nào, em nghe thấy tiếng Seongwoo khóc khi anh cảm thấy bất lực ra sao, em còn nghe được cả lời hứa của anh nữa.Và em ghét chúng.....Jihoon ghét việc em có thể nghe thấy mọi thứ. Em ghét bản thân mình yếu đuối như thế nào khi tất cả những gì cậu muốn nói là Seongwoo, anh quan trọng với em biết nhường nào, xin anh hãy rời đi, tận hưởng cuộc sống như cách anh nên có. Em ghét bản thân mình yếu đuối như thế nào trong khi có người, vì em mang đang gắng gượng mạnh mẽ. Em ghét cái cách Seongwoo làm tất cả mọi thứ cho em hiện giờ, nhưng em lại ở đây vô lực. Vào lúc này, trong tâm trí của Jihoon chỉ có cái chết. Em dường như đã chuẩn bị đón chờ nó. Em phải buông thôi, em phải giải phóng cho Seongwoo thôi, để anh thực sự được hạnh phúc. Em sẵn sàng rồi. Em biết mình chỉ còn vài phút nữa thôi...
Ngay lúc này, khi Jihoon nhắm mắt, chuẩn bị rời đi, môi em mấp máy thành từ.Em cũng yêu anh, Seongwoo. Em yêu anh nhiều lắm..._____________________________________________________"Cháu sẽ xuống ở đây ạ, cảm ơn chú."Người con trai lấy cái ví và rút ra số tiền vừa đúng với số tiền trên đồng hồ taxi. Anh cảm ơn người lái xe và bước ra ngoài. Với những bông hoa trong tay, anh đi về phía cái cây đang đứng giữa đám cỏ phía xa.Đã được một năm rồi.Chắc chắn mình đã đến đúng nơi, anh khuỵu gối, đặt bó hoa bên cạnh viên đá cẩm thạch, trên đó có một cái tên."Xin chào Seongwoo. Cậu sao rồi? Là mình, Minhyun này." - Người con trai đứng thẳng dậy, rồi nói. Nước mắt khẽ dâng trào, nhưng anh vẫn mỉm cười. Anh nên cảm thấy vui, cho Seongwoo."Mình hy vọng hai người vẫn ổn, khi ở trên đó."Minhyun đưa mắt nhìn sang viên đá cẩm thạch bên cạnh Seongwoo. Nó được ghi tên Park Jihoon. Minhyun đều khóc khi mỗi lần nhớ lại những gì anh nghe được từ Daniel về câu chuyện ngày hôm đó.Rõ ràng, Seongwoo tiến tới phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa, yêu cầu việc tim anh sẽ được cấy ghép cho Jihoon. Trưởng khoa chết lặng, như muốn xác nhận lại xem liệu rằng Seongwoo có đang tỉnh táo hay không. Nhưng ông không cần phải hỏi lần thứ hai, khi ông nhìn thấy ánh mắt đầy nghiêm túc của anh.
Tuy nhiên, ca phẫu thuật thất bại. Khi trái tim của Seongwoo vừa được lấy ra khỏi cơ thể của anh, cũng là lúc màn hình ECG của Jihoon đã trở thành một đường chết. Bác sĩ, người vô cùng hoảng sợ, cố gắng trả lại trái tim của Seongwoo. Nhưng cơ thể anh dường như không còn chấp nhận nó nữa, như thể toàn bộ cơ thể anh đã dâng trái tim anh cho Jihoon luôn rồi.
Nếu cậu biết, mình thật sự rất mừng cho cậu, ngay lúc này. Minhyun tự nhủ.
Anh thấy vui khi Seongwoo có thể đứng lên vì tình yêu của hai người, anh thấy vui khi Seongwoo đấu tranh để cố gắng cứu Jihoon, cho dù cậu ấy có phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Anh hạnh phúc vì cả hai sẽ không phải chịu đựng thêm bất kì điều gì nữa. Anh thực sự chúc phúc cho hai người họ. Quay lưng bước đi, Minhyun nhìn lên và mỉm cười với bầu trời cao. Anh nói, dù anh biết chắc cũng chẳng ai nghe thấy đâu.Nhưng mà, ai mà biết được?
"Mình hy vọng hai người đang hạnh phúc, dù đang ở bất cứ nơi đâu."
Do một đứa dở hơi, thèm khóc, đi tìm fic ngược đọc, đọc xong thích quá nên trans luôn =))) Độ chính xác chỉ dám nói là 80- 90% (hình như hơi cao =))))))) đã beta nhưng trong cơn xúc động đậy chắc sẽ lại sai ở đâu =))))Cái này là Mễ xin permission cho nhóm dịch, nhưng au chưa rep, tôi hỏi xin Mễ cho trans và đăng riêng trên Watt nhà tôi, vì truyện này hay quá, Mễ trans rồi, nhưng tôi ham hố quá nên lại tự trans riêng để đọc.Khuyên thành thật các chị mẹ nên đọc ban trans của Mễ, vì Mễ chọn từ và dịch sát fic gốc hơn tôi rất nhiều =)))) Nhưng cũng đừng chê tôi, tôi lại buồn =))))____________________________________________________________Em ấy sắp chết.Đó là điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí ngay Seongwoo lúc này. Anh vẫn còn một giờ nữa để quyết định, liệu anh có nên thực hiện phẫu thuật cho người bạn thân nhất của mình - Jihoon, hay không.Seongwoo vẫn không thể tin được. Khi nhìn thấy những thông số của bệnh nhân mới nhập viện chỉ mới một vài phút trước thôi, trong trạng thái cực kì nguy cấp, anh không thể không nhìn chằm chằm vào cái tên trên đó.Park Jihoon.Nhưng điều khiến Seongwoo bận tâm hơn cả là căn bệnh mà Jihoon mắc phải. Hanahaki..... Hanahaki là một trong những căn bệnh hiếm gặp nhất trong những căn bệnh đã được biết đến. Trong giai đoạn đầu, nó có thể sẽ được chữa khỏi bằng tình yêu, bằng tình cảm được đáp lại bởi người bạn yêu thương thực lòng. Tuy nhiên, bệnh cũng sẽ có thể lâm vào giai đoạn nguy kịch, và lựa chọn duy nhất chỉ có thể thông qua phẫu thuật. Hậu quả là, việc phẫu thuật sẽ loại bỏ việc phát triển của những cánh hoa và người bệnh có thể được chữa trị; nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, tất cả những kí ức về tình yêu đơn phương của người bệnh sẽ bị xoá sạch. Những cánh hoa nở rộ trong tim, nhưng lại có một dây thần kinh nào đó liên kết với não bộ; nên nếu loại bỏ những cánh hoa, cũng sẽ là xoá bỏ toàn bộ tình cảm đơn phương ấy đi. Mặc dù nguồn gốc của căn bệnh này chưa được xác định, nhưng các nghiên cứu cho đến giờ đã chỉ ra rằng, không phải ai yêu đơn phương sẽ cũng mắc căn bệnh này. Khó khăn nằm trong chính cái giả thuyết, khi mà không phải tất cả mọi người đều phải chịu đựng nó, điều này lại càng làm khó khăn hơn trong việc xác định, tại sao căn bệnh này chỉ ảnh hưởng tới một vài người ngẫu nhiên. Nhưng, giữa hàng vạn người, tại sao nhất định lại là Park Jihoon? Seongwoo đưa mắt nhìn đồng hồ. Bốn mươi lăm phút... Thời gian qua đi, cũng là lúc anh biết, mình cần phải chọn lựa. Sâu bên trong, anh thực muốn cứu người bạn thân nhất của mình, nhưng anh lại cũng biết, điều đó cũng sẽ xoá đi mọi kí ức mà hai người có với nhau. Phải, Ong Seongwoo chính là tình yêu không được hồi đáp của Park Jihoon. Dĩ nhiên, khi tìm hiểu về việc này, Seongwoo đã bị sốc, vì anh không hề biết rằng người kia lại có một tình yêu bền bỉ đối với anh như vậy. Anh không biết Jihoon đã thầm mến và yêu anh từ xa như thế nào. Anh càng không biết đau đớn, khổ sở đến nhường nào mà Jihoon đã phải chịu đựng, ngay cả khi anh đang ở đó, tìm kiếm một ai đó có thể là bạn đời của mình sau này. Trong khi, người mà anh đang tìm kiếm suốt thời gian qua lại gần ngay trong tầm với, chỉ là anh chưa bao giờ nghĩ rằng, người đó có thể cho anh một tình yêu mà anh hằng ao ước bấy lâu, là người mà anh sẽ nguyện dành thời gian cả đời này để ở bên. Đúng rồi, Seongwoo cũng yêu Jihoon.Anh cũng đã nghĩ rằng mình đang yêu đơn phương em, không nhận được hồi đáp từ phía em. Seongwoo dần học cách yêu Jihoon sau khi mà em an ủi anh sau cuộc tình đổ vỡ với Hwang MInhyun. Anh luôn chỉ nghĩ rằng Jihoon là một người bạn đơn thuần, một người anh có thể nói chuyện cùng, chia sẻ cảm xúc và dựa vào khi anh cần một bờ vai trong phút yếu lòng. Seongwoo chưa bao giờ nghĩ đến việc mình là người sẽ bị mắc kẹt trong trái tim Jihoon. Seongwoo càng không có một ý tưởng nào trong việc mình chính là nguyên nhân đằng sau tất cả những gì Jihoon đang phải chịu đựng, và cậu đang nằm kia, như trong giây phút cuối cùng của cuộc đời vậy.Seongwoo muốn chữa trị cho Jihoon, muốn giải phóng cậu khỏi mọi sự thống khổ cậu đang chịu đựng. Anh muốn chấm dứt nỗi đau của Jihoon, muốn làm mọi thứ để Jihoon có thể cảm nhận được rằng, em xứng đáng được yêu thương bởi cả thế giới này.Nhưng, tất cả đã quá muộn.....Trong việc chữa trị căn bệnh Hanahaki, bên cạnh phẫu thuật, chính là tình yêu được đáp lại. Nhưng dường như chẳng ý nghĩa gì khi bệnh bước vào giai đoạn cuối.Không một chút tác động.Mặc kệ bao nhiêu yêu thương đáp lại, dù là tình yêu bất diệt hướng tới người nhiễm bệnh đi chăng nữa, Hanahaki sẽ không bao giờ được chữa khỏi. Đây cũng là một trong những vấn đề cần được nghiên cứu thêm. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, Seongwoo cần có một phép màu. Một phép màu có thể chữa khỏi cho người bạn thân nhất của anh, cho tình yêu duy nhất của anh.Ba mươi lăm phút......Seongwoo liếc nhìn đồng hồ. Tại sao thời gian lại có thể trôi nhanh đến như vậy chứ? Seongwoo rủa thầm. Anh bước ra khỏi phòng làm việc của mình và tiến tới khu vực phòng bệnh, nhanh chóng và cẩn thận, để đảm bảo rằng anh không đi nhầm phòng. Cũng chẳng phải vấn đề gì lớn khi đi nhầm phòng trong khi anh vốn là bác sĩ. Nhưng vấn đề duy nhất của anh trong lúc này là thời gian. Anh không thể lãng phí thời gian của mình vào việc đi nhầm phòng, rồi nói lời xin lỗi do đường đột bước vào được. Ngay lúc này, thời gian không nằm trong tay anh.Thời gian là kẻ thù lớn nhất của anh.....Với quãng đường anh vừa đi qua, Seongwoo nổi lên nỗi băn khoăn, tại sao phòng của Jihoon lại xa đến thế. Cứ ngỡ như cảm giác của anh đang chơi đùa với tâm trí anh vậy. Seongwoo quá căng thẳng, nhưng anh biết mình cũng không thể ngừng nó được. Seongwoo không thể dừng lại. Anh phải tiến về phía trước, anh phải tiếp tục bước đi, Seongwoo đang phải chịu đựng khoảng cách, cũng như nỗi đau mà anh cố mang theo.Vì Jihoon...Khoảnh khắc Seongwoo phát hiện ra căn phòng của Jihoon, anh đột nhiên sựng lại, đi chậm rãi, lặng lẽ và cẩn thận.Seongwoo biết đáng lý ra anh nên vội vã chạy vào trong phòng, việc suy tư là khoảng thời gian quá xa xỉ mà đáng lẽ ra anh không nên có vào lúc này. Nhưng anh cảm thấy mình cần dừng lại trong giây lát, cảm nhận sự tĩnh lặng của căn phòng, sự cô đơn trong đó, lại còn có cả sự mất mát....
Như thể hy vọng không còn là thứ gì đó là đặc quyền mà chúng ta nên có.....
Seongwoo cảm thấy yếu đuối ngay khi tay anh chạm vào cánh cửa. Mọi con quỷ trong anh như gào thét anh hãy chạy đi, rời khỏi chốn này, bỏ qua mọi thứ và cứ bước tiếp, thay vì với những rền rĩ đau đớn mà anh tự chuốc lấy ngay lúc này. Anh không nên chật vật, mà nên tận hưởng cuộc sống của anh hiện giờ.Tại sao tình yêu lại diễn ra theo cách này?Tập trung hết sức lực của mình, Seongwoo đẩy cửa bước vào, nghĩ rằng anh đã sẵng sàng nhìn thấy Jihoon ở bất kì tình trạng nào. Nhưng anh lầm.Khoảnh khắc nhìn thấy Jihoon nhỏ bé gần như vô vọng nằm trên giường, xung quanh là tất cả các thiết bị bệnh viện mà mọi người có thể nghĩ tới, hồn Seongwoo như rời đi một nửa. Cơn đau anh cảm nhận được, tựa như toàn bộ sức lực đang tiêu tán ra khỏi cơ thể Jihoon, đủ để như một con dao găm đâm xuyên qua ngực anh, hằn sâu vào tim anh. Anh không thể tiến lại gần hay nói chuyện với Jihoon. Tận sâu trong tâm khảm, anh muốn lấy nỗi đau của Jihoon và thay em gánh lấy.Tình yêu đôi khi là sự hi sinh đẹp đẽ....Một bước, rồi lại một bước. Từng bước chân nặng nề, Seongwoo tiến về phía Jihoon. Trong suốt lúc đó, anh nhìn đồng hồ.Hai mươi phút...Tại sao thời gian đột nhiên lại trôi nhanh đến vậy? Tại sao mọi thứ lại có thể bất công đến thế? - Suy nghĩ của Seongwoo chiếm đến quá nửa là nài nỉ, cầu xin thời gian ngừng trôi trong giây phút này, để anh có thể mãi mãi ở bên cạnh em, người vẫn đang nằm ngoan trên giường bệnh, người mà anh vẫn mãi luôn yêu quý mà bản thân lại không hề nhận ra.Tại sao tôi lại ngu ngốc đến thế, Tại sao tôi lại chết lặng như này? Người con trai tôi muốn dành cả cuộc đời ở ngay đây, mà tôi lại ngu dốt đi tìm ở nơi khác.Một nửa còn lại trong anh, với những gì Seongwoo đã làm kể từ khi biết được mọi thứ, anh không thể ngưng mình tự hỏi Chúa trời, vì sao mọi chuyện giữa hai người lại trở nên tồi tệ đến vậy. Anh không ngừng đặt những câu hỏi như: Tại sao lại là Jihoon? Tại sao không phải là anh nếu như cần một người phải chết? Jihoon còn quá trẻ để có thể chịu những đau đớn hiện giờ. Nhưng Seongwoo biết, tất cả là lỗi của anh, là lỗi của anh khi Jihoon phải trải qua thời điểm chật vật như này, những nỗi đau đó. Là lỗi của anh khi cuộc sống Jihoon đang đứng trên bờ vực. Là lỗi của anh khi cậu không thể tận hưởng cuộc sống của mình với anh, hiện đang rất tốt, một chút cũng không thương tổn, nhưng bị chấn động bởi việc Jihoon sẽ vĩnh viễn rời khỏi anh. Người con trai duy nhất dường như sẵn sàng rời khỏi thế giới đầy rẫy bất công này.Tất cả là lỗi của anh......Seongwoo chỉ nhận ra Jihoon bất tỉnh khi đến gần cậu. Nắm lấy tay Jihoon, Seongwoo vất vả kìm nén giọt nước mắt khi anh đang nói, cảm nhận được nước mắt lúc nào cũng có thể rơi, nhưng Seongwoo biết, anh cần mạnh mẽ vì Jihoon. Anh biết việc mình khóc sẽ không làm cậu vui, dù cậu đang bất tỉnh đi chăng nữa. Mặc dù em đang nằm giữa lằn ranh của sự sống và cái chết."Ch... chào... Ji..Jihoon. Em sao rồi?"Im lặng.Không một hồi đáp. Câu trả lời duy nhất anh nhận được là tiếng bíp của ECG cho thấy nhịp đập tim của Jihoon. Nhưng nó cũng vô cùng mờ nhạt, tựa như cuộc sống vốn thế.Đó là một trong những bệnh trạng của Hanahaki, những tưởng tim bạn có thể bất chợt ngừng đạp do không thể chịu đựng nổi một cơn đau nào nữa. Nó không dừng lại do tĩnh mạch bị tắc nghẽn, hay do máu bị đông. Trái tim chỉ đơn giản là ngừng đập.Đó thực sự là một cái chết thương tâm.....Seongwoo nhìn gần vào khuôn mặt của Jihoon.Em đang khóc.Nó gần như làm vỡ vụn trái tim của Seongwoo.Nó thật sự hơi quá so với anh... Và anh biết anh phải làm gì đó... Anh không thể được mình phải lựa chọn việc mình cần làm. Phải rồi, anh phải quyết định nhanh....Mười lăm phút...."Anh hi vọng là em vẫn đang rất tốt. Jihoon, d..dù em ở đâu... Xin hãy luôn biết rằng, bất cứ quyết định nào anh đưa ra, anh sẽ luôn có em, sẽ luôn yêu em, từ tận đáy lòng, tận sâu tâm khảm của mình, cho đến tận cùng thế giới. Trước khi những cánh hoa anh đào phai nhạt, anh nhất định sẽ cứu em, ngay cả khi anh mất tất cả vì nó...."Nói xong những lời đó, Seongwoo khóc. Anh khóc như thể chưa bao giờ được khóc. Đó là một sự lựa chọn đau đớn, nhưng anh biết, đó là lựa chọn duy nhất. Rằng anh sẽ mất đi kí ức hay là sẽ mất đi người mà anh thương yêu. Anh chẳng thể chịu nổi, dù là thế nào đi chăng nữa. Seongwoo không thể nào tồn tại được trong một thế giới nếu không Jihoon, nhưng anh cũng chẳng thế sống nổi nếu Jihoon không nhớ tới anh hay những gì anh sẽ không bao giờ làm. Đó là quyết định anh phải đưa ra, nhưng cũng là một quyết định đầy mất mát. Anh không thể khiến cả hai người họ hạnh phúc, nên anh chỉ có thể chọn một. Quyết định của anh, bất kể đó là gì, thứ duy nhất đọng lại trong tâm trí anh lúc này là anh rời khỏi phòng của Jihoon.Trong sự tĩnh lặng của căn phòng, trong sự cô đơn của sự sống, trong sự thiếu bóng anh sáng mặt trời và sinh khí, Jihoon nằm đó, khóc thầm bên trong. Em nghe thấy mọi thứ, và nó khiến cậu còn đau lòng hơn. Em nghe thấy Seongwoo hỏi anh nên làm như thế nào, em nghe thấy tiếng Seongwoo khóc khi anh cảm thấy bất lực ra sao, em còn nghe được cả lời hứa của anh nữa.Và em ghét chúng.....Jihoon ghét việc em có thể nghe thấy mọi thứ. Em ghét bản thân mình yếu đuối như thế nào khi tất cả những gì cậu muốn nói là Seongwoo, anh quan trọng với em biết nhường nào, xin anh hãy rời đi, tận hưởng cuộc sống như cách anh nên có. Em ghét bản thân mình yếu đuối như thế nào trong khi có người, vì em mang đang gắng gượng mạnh mẽ. Em ghét cái cách Seongwoo làm tất cả mọi thứ cho em hiện giờ, nhưng em lại ở đây vô lực. Vào lúc này, trong tâm trí của Jihoon chỉ có cái chết. Em dường như đã chuẩn bị đón chờ nó. Em phải buông thôi, em phải giải phóng cho Seongwoo thôi, để anh thực sự được hạnh phúc. Em sẵn sàng rồi. Em biết mình chỉ còn vài phút nữa thôi...
Ngay lúc này, khi Jihoon nhắm mắt, chuẩn bị rời đi, môi em mấp máy thành từ.Em cũng yêu anh, Seongwoo. Em yêu anh nhiều lắm..._____________________________________________________"Cháu sẽ xuống ở đây ạ, cảm ơn chú."Người con trai lấy cái ví và rút ra số tiền vừa đúng với số tiền trên đồng hồ taxi. Anh cảm ơn người lái xe và bước ra ngoài. Với những bông hoa trong tay, anh đi về phía cái cây đang đứng giữa đám cỏ phía xa.Đã được một năm rồi.Chắc chắn mình đã đến đúng nơi, anh khuỵu gối, đặt bó hoa bên cạnh viên đá cẩm thạch, trên đó có một cái tên."Xin chào Seongwoo. Cậu sao rồi? Là mình, Minhyun này." - Người con trai đứng thẳng dậy, rồi nói. Nước mắt khẽ dâng trào, nhưng anh vẫn mỉm cười. Anh nên cảm thấy vui, cho Seongwoo."Mình hy vọng hai người vẫn ổn, khi ở trên đó."Minhyun đưa mắt nhìn sang viên đá cẩm thạch bên cạnh Seongwoo. Nó được ghi tên Park Jihoon. Minhyun đều khóc khi mỗi lần nhớ lại những gì anh nghe được từ Daniel về câu chuyện ngày hôm đó.Rõ ràng, Seongwoo tiến tới phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa, yêu cầu việc tim anh sẽ được cấy ghép cho Jihoon. Trưởng khoa chết lặng, như muốn xác nhận lại xem liệu rằng Seongwoo có đang tỉnh táo hay không. Nhưng ông không cần phải hỏi lần thứ hai, khi ông nhìn thấy ánh mắt đầy nghiêm túc của anh.
Tuy nhiên, ca phẫu thuật thất bại. Khi trái tim của Seongwoo vừa được lấy ra khỏi cơ thể của anh, cũng là lúc màn hình ECG của Jihoon đã trở thành một đường chết. Bác sĩ, người vô cùng hoảng sợ, cố gắng trả lại trái tim của Seongwoo. Nhưng cơ thể anh dường như không còn chấp nhận nó nữa, như thể toàn bộ cơ thể anh đã dâng trái tim anh cho Jihoon luôn rồi.
Nếu cậu biết, mình thật sự rất mừng cho cậu, ngay lúc này. Minhyun tự nhủ.
Anh thấy vui khi Seongwoo có thể đứng lên vì tình yêu của hai người, anh thấy vui khi Seongwoo đấu tranh để cố gắng cứu Jihoon, cho dù cậu ấy có phải trả giá bằng cả mạng sống của mình. Anh hạnh phúc vì cả hai sẽ không phải chịu đựng thêm bất kì điều gì nữa. Anh thực sự chúc phúc cho hai người họ. Quay lưng bước đi, Minhyun nhìn lên và mỉm cười với bầu trời cao. Anh nói, dù anh biết chắc cũng chẳng ai nghe thấy đâu.Nhưng mà, ai mà biết được?
"Mình hy vọng hai người đang hạnh phúc, dù đang ở bất cứ nơi đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com