TruyenHHH.com

Ongoing Thoi Khac Tam Gui No Hoa Van Truc Kieu

"Ngày hôm, ngày 5 tháng 5 năm tín hiệu nhiễu-12, tới thời điểm 2 giờ chiều nay đã có hơn 21 nghìn ca mắc vi-rút Chitbyreou, số ca tử vong ước tính khoảng 2 nghìn người. Có thể thấy số ca mắc và tử vong đã giảm, đề nghị mọi người tiếp tục sử dụng nước được đóng chai do nhà nước chứng nhận. Các trung tâm thương mại, siêu thị, cửa hàng lớn nhỏ, hiện vẫn đang hoạt động ổn định và có đủ số lượng nước đóng chai đạt chuẩn...".

Trên tivi không ngừng đưa tin về một bệnh truyền nhiễm do vi-rút Chitbyreou gây ra. Khi nhiễm phải loại vi-rút này nó sẽ tấn công vào hệ thần kinh con người, dần dần người nhiễm mất đi một số khả năng di chuyển của cơ thể rồi cuối cùng là tử vong. Nguồn gốc của vi-rút vẫn là một bí ẩn, lần đầu nó được tìm ra là tại nhà máy xử lý nước ở thành phố K. Còn các thông tin sâu khác về loại vi-rút này không hề được đề cập...

Raphael thở dài tắt tivi, cậu đi sang căn phòng đối diện. Bên trong căn phòng này đóng hết các cửa sổ và kéo kín tấm rèm, ánh sáng duy nhất trong căn phòng được tạo ra bởi một bóng đèn điện nhưng ánh đèn đó chỉ sáng lờ mờ. Điều đó làm cho không khí trong căn phòng này trở nên ảm đạm, nếu có người ở trong đây chắc chắn sẽ không ở lâu vì sự ngột ngạt và kỳ dị ở đây. Ngoài Raphael vừa vào trong thì trên chiếc giường đối diện cửa chính của căn phòng, đứng từ ngoài cửa phòng có thể thấy đó là một cặp vợ chồng trung niên nằm trên đó. Ngoài sự tăm tối của căn phòng bao phủ lấy họ, còn có thêm sự u ám của bệnh tật nên nhìn họ nhợt nhạt và thiếu sức sống nằm như bất động ở trên đó.

Raphael thấy cảnh ấy cậu bất giác nắm chặt bàn tay sau đó tiến lại gần và nói: "Cha, mẹ hai người thấy thế nào rồi."

Người phụ nữ nghe thấy tiếng động, từ từ mở mắt nhìn bóng người mờ nhạt đang tiến về phía mình. Mất một lúc, bà ấy mới trả lời với giọng điệu khàn đặc: "Mẹ ổn…Cha con thì có vẻ không được tốt cho lắm..."

Sau đó bà cố gắng tự ngồi dậy tựa đầu vào thành giường.

Nhìn cậu con trai của mình trong ánh đèn mờ nhạt một lúc lâu bà cất giọng gọi: "Raphael..."

Cậu ấy liền đáp: "Vâng?"

Câu trả lời cùng giọng điệu lạnh lẽo nhưng trong mắt cậu lại chứa đầy nỗi buồn…

Mẹ cậu hơi lưỡng lự một chút rồi nói: "Con thực sự đã uống rất nhiều nước ở nhà nhưng không hề bị nhiễm vi-rút sao?!"

Raphael ngập ngừng một chút rồi đáp: "Con nói thật… Con luôn uống nước được lọc ở nhà trước khi có thông báo vi-rút Chitbyreou xuất hiện, hiện tại con vẫn thấy mình hoàn toàn bình thường..."

Sau câu trả lời của cậu căn phòng trở lại sự im lặng.

Mẹ cậu đã im lặng rất lâu nói: "Con sang chỗ của bà đi, mẹ còn cử động được nửa người nên cha con mẹ lo được… Có lẽ cha con…"

Vừa nói bà vừa nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, khuôn mặt ông ấy hốc hác cùng tiếng thở yếu ớt. Đó là chồng của bà và là cha của Raphael, ông ấy bị vi-rút Chitbyreou tấn công vào hệ thần kinh rất nặng nên gần như đã là người thực vật. Mẹ Raphael muốn nói cho cậu rằng ông ấy có lẽ sẽ chẳng cố được bao lâu nữa nhưng Raphael đã ngắt lời bà.

"Vâng, con hiểu rồi… Mẹ nghỉ ngơi đi ạ."

Raphael cố tình ngắt lời bà. Trong suy nghĩ cậu hiểu bà ấy muốn nói gì, cậu chỉ là không muốn đối mặt với hiện thực ấy.

Dứt lời cậu liền rời khỏi phòng, sau khi đóng cửa phòng lại cậu đứng lại đó rất lâu. Raphael chưa bao giờ cậu lại cảm thấy hụt hẫng như lúc này, căn nhà trước đây luôn có tiếng cười nói của cha mẹ và bà nhưng bây giờ đó chỉ còn là ký ức.

Raphael đi sang căn phòng bên cạnh, căn phòng đó cũng u ám như căn phòng của cha mẹ cậu. Vi-rút Chitbyreou không bỏ qua cho bất kỳ ai, trên giường là người bà tuổi đã cao của cậu đang bị nó hành hạ.

Tới cạnh bà Raphael nhẹ giọng nói: "Bà ơi, bà cần gì không ạ?"

Trên gương mặt nhăn nheo vì thời gian của bà xen lẫn thêm sự mệt mỏi, bà cũng bị nhiễm vi-rút Chitbyreou nhưng may mắn giống mẹ của Raphael chỉ liệt đôi chân. Nhưng tuổi bà đã cao phải mất một lúc bà mới nghe được những gì Raphael nói, nên lúc này mới thều thào đáp: "Bà không, Raphael con đỡ ta dậy đã..."

"Vâng."

Raphael không suy nghĩ gì cậu liền đỡ bà dậy, cậu cẩn thận đặt một chiếc gối sau lưng để bà tựa vào.

Sau khi ngồi dậy, bà nói: “Con ngồi xuống giường đi, ta có chuyện muốn nói với con...”

Raphael ngồi xuống mép giường đối diện bà, lúc này cậu có thể nhìn bà nhưng cậu lại cúi nhìn hai bàn tay của mình đặt ở trên đùi.

Sau khi Raphael đã ngồi xuống, bà nói: "Ta cũng đã lớn tuổi rồi nên sắp tới có mất thì cũng là cái số, chỉ thương cha mẹ con..."

Nghe thấy những lời này cậu hơi run, từ ngày bà bị nhiễm vi-rút ngoài những lúc cần cậu giúp thì bà không gọi hay nói thêm điều gì với Raphael. Bây giờ bà không chỉ muốn nói chuyện với cậu đã khiến cậu có chút ngạc nhiên, nhưng cậu lại chỉ nghe được những lời tăm tối đó.

Cậu gần như không thể giữ được nước mắt nhưng cuối cùng nó vẫn không thể rơi, cậu cố kiềm nén cảm xúc. Raphael nhìn bà và lắc đầu, giọng cậu hơi run nói: "Bà ơi, bà đừng nói vậy mà..."

Bà mỉm cười và nói: "Đây chính là kiếp nạn mà chúng ta phải chịu, nhưng cũng thật may mắn vì Raphael là đứa trẻ ngoan…"

Raphael lúc này lại quay về tư thế cúi đầu, hai tay lại bấu chặt vào đầu gối.

“Con biết không? Đôi khi ta vẫn nghĩ đó có phải là may mắn không? Hay đó chính là sự khác biệt của con. Con cũng biết những giấc mơ mà ta thấy đều là điềm báo một điều gì đó sẽ xảy ra trên thế giới này đúng chứ?”

Raphael vẫn giữ tư thế đó gật đầu đáp: “Vâng…”

Gia đình cậu khá nổi tiếng vì có một người bà có khả năng tiên đoán trước tương lai qua giấc mơ của mình. Bà của Raphael đã tiên đoán trước nhiều sự kiện lớn nhỏ trên thế giới và nó đúng tới 90%, trong đó có cả lời tiên tri rằng sẽ có một lọai vi-rút lạ xuất hiện và hủy diệt sự sống của loài người. Truyền thông và mọi người đều lên án và nói xấu bà, họ cho rằng bà đang nói nhảm. Từ lâu, sau sự kiện cuối cùng mà bà tiên đoán đúng thì không còn một lời tiên đoán sau này của bà nói đúng về một sự kiện nào cả. Bị mọi người lên án và chính phủ xử phạt, nên bà đã ngừng xuất hiện một thời gian dài. Sau lời tiên tri mới nhất của bà về vi-rút Chitbyreou, mọi người cũng nghĩ bà lâu không thấy xuất hiện giờ lại đột ngột trở lại với một lời tiên tri như vậy chỉ để kiếm sự chú ý mà thôi. Nhưng hiện tại nó đã thành hiện thực.

Bà cậu nói tiếp: “Ta không thấy được một giấc mơ nào về con cả… Ngay cả sự xuất hiện của con, ta cũng không nhìn ra trước được. Con biết không? Con hoàn toàn khác với chúng ta ngay từ nhỏ, những đứa trẻ khác hay khóc đêm và ốm vặt thì con lại không hề. Ta với cha mẹ con chăm sóc con từ khi còn đỏ hỏn tới khi lớn đến nhường này chưa bao giờ thấy con ốm sốt hay bệnh tật gì đó, có thì chỉ là sốt nhẹ sau một ngày là khỏi. Có lần do sự bất cẩn của mẹ con, con đã ngã từ cầu thang xuống. Khi ấy con mới có hơn một tuổi, nhưng kỳ diệu thay con lại không sao nếu những đứa trẻ khác có khi...”

Dừng một hồi bà như hồi tưởng lại ngày đó, Raphael có hơi bất ngờ khi nghe bà kể lại nhưng cậu vẫn chỉ cúi mặt không nói gì.

Bà nói đầy ẩn ý: “Không chỉ vậy, chúng ta còn thấy rất nhiều điều còn kỳ diệu hơn từ con. Ta chỉ muốn khuyên con, sự khác biệt đôi lúc đem lại những nguy hiểm không ngờ tới... Con hiểu ý ta chứ?”

Nghe tới đây, Raphael để sự kinh ngạc trong lòng không để lộ ra bên ngoài nhìn bà. Có những điều cậu biết và không biết, cậu muốn hỏi thêm vài điều về bản thân mà cậu không biết nhưng lại không thể nói ra. Hồi còn đi học có những lời đồn về cậu khiến bạn bè coi cậu như một tên lập dị và xa lánh cậu, cũng bởi một phần cậu không muốn nhớ lại quá khứ ấy nên không nói gì chỉ vô cảm nhìn bà một lúc rồi lại cúi đầu xuống.

Dồn những thắc mắc vào sâu trong lòng, cuối cùng cậu trả lời một câu ngắn gọn: "Vâng, con hiểu ý bà..."

Bà cậu nhắm mắt lại cùng một hơi thở dài kéo theo sự mệt mỏi, bà nói: "Ta muốn nghỉ ngơi rồi, con đỡ ta nằm xuống đi."

"Vâng..."

Raphael đứng dậy, cậu cẩn thận đưa bà từ từ nằm xuống rồi đắp chăn lên cho bà. Sau đó cậu rời khỏi phòng.

Ra tới ngoài phòng khách, Raphael suy ngẫm lại những lời mà bà vừa nói thì đúng là cậu không hề bị mấy bệnh mà hầu như ai cũng ít nhất một lần. Ngay từ khi còn nhỏ, cậu cũng chưa bao giờ phải tới bệnh viện vì cậu chẳng lần nào mắc các bệnh liên quan tới miễn dịch dù nặng hay nhẹ. Từ bé tới giờ cậu chỉ bị sốt nhẹ vài lần, đôi lần chạy nhảy bị ngã tuy có sứt sát chân tay cả hay cả như đứt tay thì vết thương đều lành cực kỳ nhanh bởi chưa tới hai ngày đã ra da non. Có lần, cậu ngã từ trên cây xuống mặt đất đầy sỏi đá nên bị một vết thương lớn trên lưng, tuy là ngoài da nhưng lại khá lớn và chỉ sau ba ngày đã lành không có một vết sẹo. Chính vì những điều này, cha mẹ luôn dặn Raphael không được nói cho ai biết về khả năng hồi phục của cậu. Vậy nên, dù là người cậu tin tưởng nhất ngoài gia đình cũng không một ai biết được những điều này.

Giơ hai bàn tay lên trước mặt, Raphael tự hỏi trong đầu: Mình có thật sự đặc biệt như bà nói không nhỉ? Hay bản thân mình chỉ là có một khả năng phục hồi mạnh hơn mọi người...

Raphael cười khẩy, cậu bước những bước chân đầy nặng lề đi làm công việc thường ngày.

Tuy cha mẹ và bà bị vi-rút Chitbyreou làm cho không thể di chuyển được, Raphael vẫn luôn giữ cho nhà cửa ngăn lắp gọn gàng sạch sẽ. Cậu còn lo cả việc cơm nước cho mọi người, mỗi ngày ba bữa cậu đều chuẩn bị một cách tươm tất nhất. Căn bệnh khiến mọi thứ đảo lộn, cha không thể cử động chân lẫn tay, mẹ vẫn có thể hoạt động được nửa người nên thường mẹ sẽ giúp ông ăn xong thì bà ấy mới ăn. Tất cả cũng chỉ là tạm thời bởi sớm muộn gì thì ai đã nhiễm vi-rút Chitbyreou sẽ đều bất động hết, đến nói cũng không thể.

Raphael đang đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối, nhìn ánh hoàng hôn đỏ thẫm đang buông xuống. Bất giác, cậu lại tự hỏi: Không biết tới bao giờ… sẽ có thuốc chữa hay có cách điều trị được vi-rút này nữa.

Hiện tại trong khu vực gia đình cậu đang sống, hầu hết mọi người đều đã mắc bệnh. Những gia đình đó, nếu tất cả mọi người trong đó đều mất khả năng di chuyển sẽ có người được cử đến chăm sóc họ. Riêng gia đình Raphael, đến hiện tại cậu vẫn không hề có một triệu chứng gì nên phải gánh vác tất cả. Cậu bận bịu cả ngày vì phải thường xuyên chú ý đến mọi người trong gia đình, đôi khi có người muốn đi vệ sinh hay uống nước các thứ. Nói chung cậu phải thường trực 24/7, sau khi mọi người đã ăn xong và nghỉ ngơi hết cậu mới ăn vội chén cơm với chút đồ ăn còn sót lại. Cho tới khi đã khuya, Raphael mới có chút thời gian cho bản thân khi mọi người đã đi ngủ.

Giữa căn phòng khách tiện nghi và rộng rãi cùng ánh đèn điện sáng rực, Raphael ngồi dưới đất cùng chiếc bàn gấp để vẽ. Không biết từ bao giờ cậu lại thích vẽ như vậy, bức tranh cậu đang vẽ chỉ đầy đường nét nguệch ngoặc, hình không ra hình nhưng cậu vẫn vẽ. Giữa căn phòng sáng sủa như lại có gì đó u ám, thật khó nói như tâm trạng của Raphael lúc này vậy. Cậu cũng muốn ngủ sớm nhưng vì gia đình nên cậu thức rất muộn trong nhiều ngày, cậu chỉ ngủ có vài tiếng một ngày nên tâm trạng càng ngày càng xấu đi. Cậu cố tìm niềm vui trong lúc có thời gian cho riêng mình, hiện thực rối rắm lại kéo cậu lại làm cậu không ngừng suy nghĩ về tương lai…

Bất giác nhìn lên đồng hồ thấy đã rất muộn, Raphael vò nát bức tranh vẫn đang vẽ sau đó ném gọn vào một góc. Cậu chẳng dọn dẹp giấy bút trên bàn, cứ để mặc đó đi tới rồi nằm xuống ghế sofa đi ngủ. Cậu phải ngủ ở phòng khách vì phòng khách gần với phòng cha mẹ và bà nên nếu có người gọi cậu sẽ nghe thấy ngay.

Nằm trên ghế, Raphael đắp một chiếc chăn mỏng. Cậu nhìn trần nhà sáng trưng với nhiều suy tư... Raphael nghĩ nữa, cậu ổn định tư thế sau đó chùm chăn kín đầu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

----------------

"Raphae… Raphael..."

Raphael vừa chìm vào giấc ngủ chưa bao lâu thì ai đó trong nhà đang gọi tên cậu, làm cho cậu giật mình tỉnh giấc. Raphael liền lập tức ngồi bật dậy, cậu đáp thật to lại ngay: "Dạ".

Vẫn chưa biết là ai gọi vì giọng khá bé, sau khi nghe kĩ đó là giọng của bà thì cậu liền nhanh chóng chạy vào trong. Bật đèn lên, Raphael thấy bà chút nữa bị ngã xuống giường.

Cậu nhanh chóng chạy tới đỡ lấy bà, lúc này giọng điệu cậu có chút gấp: "Cháu đây, bà cần gì ạ?"

Bà trên mặt bà đầy sự sợ hãi, tiếng nói thều thào: "Đi... Đi ngay!"

Raphael không biết bà đang gặp chuyện gì, cậu cố khuyên bà bình tĩnh lại: "Bà bình tĩnh đã, bà bảo cháu đi đâu cơ ạ?"

Bà nói càng lúc càng khó hiểu: "Con mở tủ áo ta... ở phía dưới tủ lật hết quần áo ra có một cái núm tủ nhỏ… kéo nó lên... Mau lên!"

Vì cố nói nhanh cộng thêm bà đã yếu nên khi nói có chút khó khăn vì bị hụt hơi làm khi nói xong thì chỉ cố gắng hít thở không thể nói tiếp.

Mất một lúc lâu bà mới nói tiếp: "Có một cái hộp, bên trong đó là số tiền và trang sức ta dành dụm từ lâu… bây giờ ta cho con. Nhanh! Cầm đi ngay… cầm số chúng đi thật xa...”

Bà không ngừng thúc giục Raphael, biểu cảm vẫn là sự sợ hãi khó hiểu.

Hành động của bà khiến Raphael càng lúc càng khó hiểu, cậu hỏi bà: "Nhưng tại sao phải đi ạ? Cháu không hiểu..."

"Có người đang muốn bắt con đi, đi đi… mau lên..."

"Ai? Ai bắt cháu đi cơ?"

"Mấy tên đó đã theo dõi con từ lâu, chúng sẽ bắt con đi biến con thành một con chuột bạch đấy. Mau đi..."

Raphael vẫn cố trấn an bà: "Bà ơi chắc bà mơ thấy ác mộng thôi chứ không có gì đâu mà, cháu vẫn ở đây mà."

"Đúng là ta mơ thấy, nhưng con quên… giấc mơ thấy có ý nghĩa gì ư?”

Raphael nhận ra điều này thì người cậu đã toát mồ hôi lạnh, bà là nhà tiên tri qua những giấc mơ của bà mà sao cậu có thể quên điều này. Nhưng đột ngột như vậy làm cậu có chút khó xử, liệu những gì bà nói có đúng không.

“Ta thấy con trong giấc mơ bị bọn chúng làm nhiều thứ đáng sợ lắm, nên con phải đi ngay..."

Bà vẫn cố gắng thúc giục, còn Raphael vẫn không biết nên làm thế nào chỉ có thể đứng lặng.

“Bọn chúng sẽ thất bại và không tìm ra cách con miễn nhiễm với vi-rút, chúng còn làm nhiều điều kinh khủng hơn cho tới khi con chết…”

Bà Raphael chưa nói hết câu thì từ xa đã vang đến tiếng còi hú, tiếng còi ấy làm hai bà cháu vốn đang bất an càng bất an hơn.

"Nhanh đi, chúng đến rồi... Mau..."

Bà luôn cố thúc giục Raphael, cậu thì chỉ nghĩ đó là tiếng xe cứu thương.

Để chắc chắn suy nghĩ của mình, cậu vừa đi tới cửa sổ để quan sát và vừa nói: "Chắc là tiếng xe cứu thương thôi mà bà, chắc ai đó trong khu ta trở bệnh nặng thôi..."

Bà ngắt lời cậu nói một cách đầy gắng gượng, giọng bà khàn đặc: "KHÔNG! KHÔNG! KHÔNG PHẢI ĐÂU! CON NGHE KỸ MÀ XEM, CHÚNG ĐANG TỚI ĐÂY... RẤT ĐÔNG..."

Bà Raphael có vẻ như sắp kiệt sức, bà nói càng lúc càng nhiều lần bị ngắt quãng. Tiếng còi thì càng lúc càng tới gần, đến khi âm thanh ấy đã trở nên rõ ràng Raphael mới nhận ra không phải có một chiếc xe mà rất nhiều, hình như còn đang đi tới đây. Nhìn ra từ cửa sổ, Raphael thấy rất nhiều đèn xanh đỏ đang nháy sáng rực bên ngoài con đường trước nhà cậu, một lát sau cậu còn nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người.

“Ting, ting…”

Tiếng chuông cửa trước cổng nhà cậu vang lên, Raphael lúc này mới giật nhìn qua phía bà. Bà cậu lúc này khuôn mặt tái nhợt, nhịp thở thì bất thường.

Thấy bà như vậy, Raphael không suy nghĩ gì nữa cậu chạy tới bên bà thật nhanh. Cậu bất an nói: “Bà, bà sao vậy. Có lẽ là người của bệnh viện bên ngoài rồi để con ra cho họ vào. ”

"Ting, ting, ting, ting, ting" tiếng chuông cổng càng lúc càng dồn dập, từng tiếng chuông vang lên làm trái tim Raphael càng lúc đập càng nhanh. Cậu đầy thắc mắc liệu những ngời đó đến giúp mọi người hay tới để bắt cậu… Bản thân có nên mở cửa hay chạy trốn? Nếu trốn thì nên đi đường nào? Nếu đúng họ tới bắt cậu đi như lời của bà thì cậu phải làm sao? Theo họ có phải sẽ cứu được bà, cha mẹ và mọi không? Không phải bà nói cậu sẽ chết nếu theo họ sao? – trong đầu Raphael bây giờ đang rất hỗn loạn không biết nên làm gì mới phải.

Giọng nói bà Raphael càng lúc càng yếu: "Raphael... mau đi đi… làm ơn…"

Raphael vẫn cố trấn tĩnh lại rồi nói: "Có thể là người của bệnh viện thôi, đề cháu ra xem camera..."

Sau đó, Raphael vội chạy ra ngoài nhìn màn hình giám sát ở ngoài phòng khách. Cậu không khỏi bàng hoàng khi thấy, có rất nhiều được trang bị vũ trang và họ đang tự do đi trong sân của gia đình cậu. Những người này trông rất gấp gáp, để ý tới cánh cổng thì nó có lẽ đã bị bẻ khóa nên đang mở tung ra nên họ có thể đi vào.

Raphael đã tự hỏi trong đầu: Họ đang làm cái quái gì vậy? Mình phải ra ngăn họ lại- Không phải... đây giống như những gì bà nói sao?!

Đột nhiên, Raphael nhớ lại những gì bà đã nói. Cậu liền chạy thật nhanh vào trong phòng bà.

Giọng điệu cậu hốt hoảng: "Bà ơi!!! Có rất nhiều người ở bên ngoài nhà mình-"

Raphael đã sững người khi thấy, trên đôi mắt của bà lúc này đã đổ hai hàng lệ. Cậu lúc này, càng thêm lo lắng và sợ hãi.

Bà vẫn gắng ngượng cố nói với Raphael: "Mau lấy chiếc hộp... vào căn phòng... Gương... mau..."

“UỲNH!!!”

Đột nhiên có tiếng động rất lớn phát ra từ phía ngoài, có vẻ như đó là tiếng phá cửa.

Từng tiếng "uỳnh" vang lên như những nhát búa giáng vào tim Raphael vậy, nhìn người bà càng lúc càng yếu khiến cậu đau lòng.

Một giọng nói vang lên trong đầu Raphael: [ Raphael! Mau đi đi. ]

Raphael đột nhiên không còn nghĩ ngợi gì nữa, cậu nhanh chóng chạy tới mở tủ của bà ra. Cậu bới hết đống quần áo ở bên dưới ra thấy một chiếc núm gỗ đúng như bà nói, cậu liền kéo lên. Một ngăn kéo bí mật xuất hiện, trong đó là một chiếc hộp gỗ. Không nghĩ gì thêm, Raphael liền ôm nó chạy nhanh ra phòng khách.

Cậu chạy tới trước chiếc gương hình chữ nhật trong phòng, chiếc gương này cao bằng một chiếc cửa và bên cạnh nó là hai bức tranh trông rất bình thường.

Ở bên ngoài tiếng phá cửa càng lúc càng mạnh, Raphael cũng không chậm trễ. Cậu đẩy nhanh bức tranh bên trái lên trên, bức tranh bên phải thì xuống dưới. Sau khi làm như vậy, chiếc gương lúc này bung ra một bên như một cánh cửa…

"Rầm!!!" một tiếng lớn, cánh cửa đã bị phá vỡ.

Khoảnh khắc chiếc gương trên tường mở ra một lối đi thì cánh cửa bên ngoài cũng bị phá, Raphael cũng đã đi vào và đóng chiếc gương lại. Khi chiếc gương được đóng lại, các bức tranh cũng quay lại vị trí ban đầu. Lúc này người từ bên ngoài bắt đầu xông vào trong nhà, cậu đứng bên trong căn phòng này có thể thấy đàn người tràn vào trong nhà cậu vì cửa được làm bằng gương hai chiều. Nhìn đám người ấy cậu không biết nên thể hiện cảm xúc nào lúc này, những người đó ai cũng cầm súng với mặc trang phục đặc nhiệm, họ lục soát khắp hết từng căn phòng trong nhà muốn tìm gì đó. Cậu nhìn về phía cánh cửa phòng cha mẹ, mới hờ hững nhớ ra còn chưa chào từ biệt cha và mẹ. Raphael nhắm mắt, cậu hít một hơi thật sâu sau đó thì quay lưng đi vào sâu trong căn phòng.

................

Trong căn phòng, cha mẹ Raphael hai người họ đang nói gì đó với nhau.

Cha Raphael nhỏ giọng: "Cậu ta đã đi chưa?"

Mẹ Raphael đáp: "Cậu ta chắc đã đi rồi, ta có nghe cô ấy đã gọi..."

Cha Raphael trên mặt ông nở một một nụ cười khó hiểu, ông lúc này không giống với một người đang bị bệnh nặng. Ông nói: "Vậy sao... Chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi.”

Có gì đó không đúng đang xảy ra...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com