TruyenHHH.com

Ongniel Dem Anh Di Ban


"Bên này, anh, bên này!"

Daniel đứng lù lù phía sau mấy chiếc lu, chỉ thấy cánh tay vẫy mà không thấy phần thân người còn lại. Anh chủ nhà bỏ tấm gạch trên tay xuống, đi sang ngắm nghía cùng cậu. Thực tế thì không có gì khác, trừ bỏ việc miếng gạch trên tay Daniel méo mó chứ không vuông thành góc cạnh như bình thường.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên vai Seongwu:

"Gạch này giá thành cao hơn gần gấp đôi, nhưng bên em đồng ý làm theo mẫu. Chỉ cần anh vẽ mẫu, đưa số lượng, em sẽ cân nhắc báo giá cho anh."

Daniel có vẻ thích lắm. Cậu bưng lên một miếng gạch hình lá ngân hạnh được tráng men bóng lưỡng. Từng đường gân lá gồ ghề nổi lên tinh xảo, Seongwu cũng tiện tay sờ vào.

Daniel kêu lên với cô gái nhỏ nhắn:

"Mấy thứ này làm lâu không?"

Seongwu nói chen vào:

"Để chi? Em tính học làm hả?"

Daniel không đáp nữa, cậu hí hửng bưng lên miếng sứ hồng như vỏ sò. Cô gái nghiêm chỉnh giải thích quy trình, giới thiệu cả lớp học làm gạch gốm cho Daniel. Mặt mày cậu hồng cả lên vì hứng thú với mớ gạch mẫu, tay liên tục đào bới xem có ai sáng chế ra thứ gì kì lạ.

Seongwu vốn không muốn dùng gốm trang trí cho căn homestay đang cải tạo, nhưng Daniel lại kéo anh đi. Nghe nói rằng bạn học của Daniel mở xưởng gốm nghệ thuật, trong gói thông tin mà Daniel cung cấp còn có thêm mục "xinh đẹp" và "dịu dàng". Xinh đẹp dịu dàng thì Seongwu đồng ý. Yoon Siyoon gầy gầy sạch sẽ, mặc tạp dề bên ngoài bộ váy liền thân xòe rộng, trông như đang đóng phim hơn là làm việc. Xưởng gốm có phòng dạy làm gốm, cũng rất giống phim trường, thậm chí còn có cặp đôi đang chụp ảnh cưới. Đã lỡ đến rồi thì phải xem cho biết, Seongwu cân nhắc cặn kẽ như thể mình chuẩn bị xây công trình cả tỉ đô.

Daniel mơ màng chống cằm nhìn bạn mình và anh chủ nhà mình cùng nhau đi giữa hai hàng đồ gốm. Anh cao hơn cô chừng một cái đầu, lịch sự cười đùa, có chuyện để nói - rõ ràng là có chuyện để nói, vì Seongwu nói nhiều hơn lúc bình thường ở với Daniel. Anh hỏi nhiều điều, không có điều gì rơi vào mục thiếu kiến thức dù rằng Daniel biết Seongwu trung thành với đồ gỗ từ nhiều năm nay. Siyoon hiển nhiên là thích khách hàng có hiểu biết ít nhiều về vật liệu.

Ong Seongwu, trừ bỏ việc lười biếng ra thì rõ ràng là một người duyên dáng. Daniel chưa bao giờ tới nhà anh, nhưng cậu biết trong túi của anh luôn luôn có một cuốn sách. Instagram của Seongwu đăng đầy ảnh đi triển lãm, cả những thứ triển lãm lạ hoắc thưa thớt người xem. Đầu óc của Seongwu thú vị hơn vẻ ngoài của anh. Chẳng mấy ai biết điều đó, nhất là khi Seongwu không hề khoe khoang thể hiện.

Tới chỗ kí hợp đồng, Seongwu đọc tờ giấy, nhíu mi, mỉn cười rồi kí vào một chữ. Seongwu đặt trước mấy ngàn viên gạch vảy cá lát từ sàn lên tường phòng tắm và ban công, còn cân nhắc thêm việc tự thiết kế mẫu gạch cho công trình kế tiếp. Daniel vừa lựa mấy thứ đồ trang trí vừa liếc chừng, tới khi hai người kia gần vãn chuyện thì cậu mới tiếp tục tới châm thêm mồi:

"Đi ăn không anh? Gần đây có quán thịt nướng ngon lắm. Siyoon đi luôn nhé?"

Tay Daniel cầm theo mấy con thú gốm và chùm móc khoá đầy những cục trang trí tròn vo bóng lưỡng. Seongwu rút ví ra, Daniel trừng mắt cau mày, anh gật đầu nhét ví trở lại vào túi. Quay nhìn Siyoon, Seongwu nói:

"Đi, anh mời hai đứa."

--

Daniel lăng xăng tính toán chỗ ngồi. Ở phía đối diện Daniel, Siyoon đã thay váy, chiếc váy màu trời rất hợp với màu áo của Seongwu.

Dân nghệ thuật có khác, Daniel gật gù. Riêng điểm này thì Seongwu và Siyoon không cần quen cũng đã hợp. Bữa ăn trôi qua không có gì đặc biệt. Daniel và Siyoon nói chuyện bạn bè cùng lớp cũ, thỉnh thoảng Seongwu cũng góp một đôi câu vì anh chỉ học khác khoa. Đến tận khi Siyoon lên xe về nhà, Seongwu mới thở ra một hơi. Vẻ mặt anh dãn ra, đôi tay cũng không còn cho vào túi quần, nhìn anh như là vừa bước ra từ phòng gym sau hai tiếng đồng hồ bị PT quăng quật.

Daniel móc con ếch xanh có đôi tai thỏ vào chùm chìa khóa của Seongwu, càu nhàu:

"Anh làm như đi đánh trận."

Seongwu nói đơn giản:

"Người lớn mà."

Người lớn mà. Căng thẳng hay thoải mái, ghét bỏ hay thích thú, lần đầu tiên gặp mặt vẫn cứ phải dè dặt tìm hiểu để đối phương không mếch lòng.

Trung tâm thành phố về khuya vẫn không ngớt người qua lại. Từ chỗ gửi xe băng qua quảng trường mới đến nhà của Daniel, hai người đi ngang mấy đám hát đường phố, hàng đống những bong bóng xà phòng người ta biểu diễn để quảng cáo máy bắn bong bóng, cả vài chú hề. Daniel lúc lắc chiếc móc khóa trong tay, hớn hở hỏi Seongwu:

"Anh thấy sao?"

Seongwu nói:

"Anh không thấy sao cả..."

Nụ cười trên mặt Daniel hơi héo.

"Làm gì có chuyện "không thấy sao"? Phải thấy cái gì đó chứ?"

Anh chủ nhà nghiêng đầu né một vòng tròn bong bóng, nhún vai:

"Nếu phải nói một thứ anh thấy thì... Cổ sai lỗi chính tả quá nhiều."

Daniel kêu lên:

"Đâu ra?"

"Ở trên tờ hợp đồng. Sai quy cách văn bản, hai lỗi chính tả, một lỗi dùng từ. Trên tường quán cà phê cạnh showroom còn đính chữ "metting"."

Daniel lắc đầu:

"Anh nói "anh cần thêm thời gian" đi."

Seongwu lặp lại:

"Anh cần thêm thời gian."

Daniel búng tay cái chóc:

"Đó! Không yêu một người chỉ vì lỗi chính tả trên hợp đồng thì vừa khó tính vừa trẻ con!"

"Daniel ăn hành được không?"

Anh chủ nhà bẻ lái bất ngờ, Daniel vẫn đáp:

"Em thích ăn hành."

"Ừm. Anh thì bình thường, có cũng được, không có cũng không sao. Bạn kia, bạn của anh", Seongwu nhấn mạnh chữ "bạn", "thì không ăn được. Hễ ăn vào là nôn ra, riêng hành tăm thì chỉ ngửi là đã bỏ đi."

Daniel im lặng. Đôi ba con quay đầy màu sắc vung lên trời rồi rơi xuống, Seongwu chộp lấy một con, ném trả cho người bán.

"Trên đời có em, có anh, có bạn của anh. Em thấy hành rất ngon, bạn anh không ăn được. Em thấy lỗi chính tả không quan trọng lắm, với anh thì hễ gặp là sẽ ngứa ngáy muốn nhổ bằng được mới thôi."

Daniel nói:

"Nhưng lỗi chính tả đâu có giống ăn hành? Nếu anh thích cô ấy đủ nhiều thì anh có thể chỉnh lại cho cô ấy."

"Ừ, nhưng anh không thích cô ấy đủ nhiều."

"Thì em mới nói anh cần thêm thời gian!"

Seongwu nói:

"Nhưng anh không thích cô ấy đủ nhiều để cho cô ấy thêm thời gian."

Trò chuyện tắc nghẽn tại đây. Daniel không còn gì để nói nữa, cậu im lặng sải bước nhanh về nhà.

Đêm đó, Daniel kéo đi kéo lại trang Facebook của Siyoon rồi phát hiện ra đúng là cô sai chính tả rất nhiều. Không phải lỗi cao siêu gì, vài lỗi cơ bản đến nỗi trẻ con lớp ba cũng khó lòng mắc phải.

Đến lượt Daniel ngứa ngáy. Anh chủ nhà thậm chí còn chưa lướt qua trang Facebook để bắt lỗi mà cũng đã thành công né được cả một rổ hành tăm.

Sáng hôm sau, Daniel nghỉ giữa giờ làm thì bất ngờ lướt gặp ảnh Ong Seongwu đi cà phê sáng cùng với Siyoon. Không phải quán cà phê ông chú, là cái quán cà phê mới mở ngay góc đường sầm uất nhất gần quảng trường. Phía trước bức tường cam rực, anh thoải mái tựa vào lưng ghế, cúi đầu đọc cuốn sách gì đó, trông như là bạn cà phê lâu năm với Siyoon. Mái tóc đã được cắt gọn gàng đi, theo phổ điểm của Daniel thì bây giờ chắc anh chủ nhà đã trèo lên điểm bảy.

Dòng trạng thái chỉ có ba câu, vậy mà Siyoon cũng cố gắng đẻ ra được một lỗi chính tả.

Daniel nhìn vào chữ "những" đã bị viết thành "nhửng", thật sự chỉ muốn lao ra kéo anh chủ về nhà. 

Nhưng Ong Seongwu đã cho cô ấy thêm thời gian.


Hết phần 4. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com