TruyenHHH.com

Ongniel Are You Dreaming Of Me Too

Seongwoo - chủ tịch câu lạc bộ biểu diễn - hiện tại đang bức bối muốn điên khi hàng chục con mắt cứ liên tục liếc về phía anh đầy ẩn ý. Lí do không phải chỉ là anh đang ngồi ở vị trí chủ vị của buổi audition này, mà người đang test trên sân khấu kia, là Kang Daniel.

Nói thật ra, Seongwoo không hề biết Daniel sẽ tham gia buổi tuyển chọn này. Anh chỉ giữ khuôn mặt lạnh như băng từ đầu, cho đến khi cậu ấy bước vào và chào ban giám khảo, những vết nứt trên băng lạnh bắt đầu toác ra. Seongwoo như một con robot ngấm nước, cứ đơ ra nhìn cậu trai trên sân khấu biểu diễn xong một màn, cuối cùng cụp mắt xuống.

Anh đã cố đẩy phần nhận xét cho hai cố vấn ngồi bên, nhưng Kang Daniel thật sự đầu đá. Hoặc là, cậu ấy muốn bắt được anh!

"Tiền bối Seongwoo, anh nghĩ thế nào ạ? Em đã làm tốt chứ?"

Giọng nói trầm trầm lại phảng phất ý cười giáng cho Seongwoo một đòn cứng đơ người. Anh cứ ngỡ mình đã chẳng còn là ban giám khảo lớn nhất quyết định mọi chuyện nữa, người đang đứng trên sân khấu kia mới là vị thánh cao cao tại thượng đứng đầu.

Đám đông bắt đầu reo hò kịch liệt hơn. Lòng bàn tay Seongwoo ướt mèm. Hai người vẫn chưa công khai mối quan hệ của họ. Điều này làm anh lo lắng, cứ trốn chui trốn lủi mãi để che giấu.

"Tuyệt lắm." Seongwoo nhàn nhạt nói ra hai từ, sau đó gác mic. Anh vội vàng cúi đầu xuống, cố gắng không để cho ý cười trong mắt chàng trai đối diện kia làm ráng mây rực hồng lan trên má.

Nhưng Seongwoo chưa kịp ngại ngùng xong, trên mic đã xuất hiện một giọng nữ thanh thoát.

"Kang Daniel, anh rất tuyệt, em thích anh, chúng ta hẹn hò đi!"

Seongwoo chết điếng người, sau đó ngẩng đầu lên, tím tái mặt mày.

Đám đông bùng nổ "Chấp nhận đi! Chấp nhận đi!"

Đồng chí cố vấn như bị kim đâm vào mông, lập tức chạy đi rút dây mic.

Chỉ riêng có Daniel vẫn đứng nơi sân khấu sáng đèn, nụ cười toả nắng hướng về phía Seongwoo.

Dáng người Daniel thật sự rất đẹp, vai rộng chân dài. Mỗi cái sải chân vung tay đều khiến người ta cảm tưởng như đang tham dự một buổi lễ hoàng gia, nhất là vầng hào quang dìu dịu cậu cõng trên lưng, trên khoé môi cong cong và trên khoé mắt mang nốt ruồi xinh đẹp.

Seongwoo tự mắng mình chìm đắm vào mỹ sắc, cứ si dại nhìn Daniel bước tới đến trước mặt mình, rồi mới bừng tỉnh. Nhưng tỉnh rồi thì có ý nghĩa gì? Khi Kang Daniel lại nhấn chìm anh vào một nụ hôn sâu không lối thoát.

Hội trường lặng ngắt như tờ.

Kang Daniel ôm Ong Seongwoo vào lòng, cướp mic, giọng nói vang lên rõ mồn một.

"Ong Seongwoo, anh rất tuyệt, em thích anh, chúng ta yêu nhau nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com