Ong Xa Than Bi Khong Thay Mat Cp
Thì ra là cái này! Lãnh Ngạn cười, "Duy Nhất, nhớ, thứ nhất, biểu hiện hôm nay của em cực kỳ tuyệt vời! Thứ hai, anh rất thích áo sơ mi này! Chính em nói, cho dù anh mặc cái gì, ý nghĩa với em đều giống nhauu, vậy..." Anh lại gần bên tai cô, "Có phải không mặc gì cũng giống vậy?" "Hả?" Hai gò má Duy Nhất ửng hồng. Vừa đúng lúc thang máy đến, Lãnh Ngạn ôm lấy cô, "Trở về phòng! Đã nói tối nay không để cho em ngủ!" Duy Nhất đỏ bừng cả mặt, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Xong rồi, xong rồi, Lãnh Ngạn, hôm nay chúng ta lộ diện trước mặt truyền thông, vậy... Không phải cả thế giới đều biết em là bà xã của anh? Vậy sau này em lập gia đình như thế nào?" Lửa giận của Lãnh Ngạn toát ra, lại còn nghĩ tới chuyện tái giá! Tối nay nhất định phải cho cô xem chút sắc mặt! "Duy Nhất, nói mau, có muốn anh không?" Lãnh Ngạn nhìn ánh mắt mê ly phía dưới, Duy Nhất đang thở gấp liên tục, ép hỏi ác ý. Móng tay Duy Nhất bấu thật sâu vào ga giường, dáng người uyển chuyển dán chựt vào cơ thể anh, giọng nói mơ hồ, không biết mình muốn biểu đạt cái gì, chỉ nỉ non tên anh, "Lãnh Ngạn... Lãnh Ngạn..." "Ngoan, gọi ông xã!" Anh rất lưu luyến dáng vẻ bá vương thượng cung * của cô, cùng với tiếng "Ông xã" tự nhiên ngọt ngào kia, cho nên, mặc dù đã sớm bị dục vọng trong cơ thể hành hạ đến không thể nào nhẫn nại, vẫn suy nghĩ muốn cô gọi một tiếng ông xã mềm mại, đồng thời, có lòng trêu chọc chỗ nhạy cảm của cô. (*) bá vương thượng cung: đầy đủ "Bá vương ngạnh thượng cung". 'Bá vương' chỉ những người siêu mạnh mẽ, 'ngạnh thượng cung' hiểu là 'xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ', mà 'cường cung' thì hiển nhiên sẽ bắn ra 'cường tiễn'. Từ 'cường tiễn' có cách đọc rất giống với 'cưỡng gian', mà 'cưỡng gian' thời xưa là một từ đại húy kỵ, nên người xưa vốn vô cùng tao nhã lịch lãm, đã dùng năm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" để thay thế cho hai từ "Cưỡng gian".
Toàn thân Duy Nhất đều đang run rẩy, ôm chặt anh, giọng nói nũng nịu không ngừng thốt ra bên môi, "Ông xã... Yêu em... Ông xã..." Lãnh Ngạn không thể tiếp tục kiềm chế, vùi mình vào ấm áp của cô, gầm nhẹ trong tiết tấu vận động. Thở nhẹ, tiếng rên rỉ đan vào nhau. Cuối cùng đến thời khắc cao nhất, anh vùi đầu vào tóc đen của cô, thì thầm. "Duy Nhất, về sau không cho nói tái giá..." "Ừ..." Cặp mắt Duy Nhất khép hờ, vẫn còn đang chìm trong say mê anh mang lại, không biết anh nói cái gì, cũng không biết mình đồng ý cái gì... Hứa hẹn như vậy, thật sự là hứa hẹn sao? Bởi vì câu nói này của cô mà anh phấn chấn, nhấc lên sóng triều điên cuồng trong cơ thể cô lần nữa, từng đợt một, sóng lên sóng xuống, không biết mệt mỏi, hình như cũng không có cuối... Duy Nhất vươn tay ra từ trong chăn, duỗi lưng thật mỏi, toàn thân đau nhức, giống như mệt rã rời, tối hôm qua anh gần như thật sự không để cho cô có thời gian ngủ, bây giờ nhớ lại vẫn còn đỏ mặt... Nhưng anh đâu? Bên cạnh trống không như dự đoán, anh đến Nhật Bản họp đương nhiên đâu có nhiều thời gian ngủ như cô, chỉ có điều, sao tinh lực của anh lại tốt như vậy chứ? Lật người, phát hiện bên gối có tờ giấy, trên đó viết: Duy Nhất, anh đi họp trước, hôm nay làm xong có thể chơi với em rồi, tự mình ngoan ngoãn rời giường, đi xuống phòng ăn tầng dưới ăn cái gì, nhàm chán có thể đi dạo phố, anh sẽ gọi điện thoại cho em. Chữ ký phía dưới là... Ông xã? Duy Nhất dính tờ giấy lên ngực, cảm giác hạnh phúc ấm áp mà tờ giấy truyền tới đầu quả tim... Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, Duy Nhất ăn sáng xong (không chuẩn xác, là bữa trưa, lúc cô rời giường đã là mười hai rưỡi rồi), quyết định đi xung quanh khách sạn. Đường phố Tokyo sạch sẽ, nghiêm trang, chỉnh tề, cảm giác rất thoải mái, Duy Nhất cảm thấy rất hứng thú với những cửa hàng nhỏ, không mua cái gì, chỉ cảm nhận không khí bên trong, cho dù là một đôi guốc gỗ, cô cũng sẽ nhìn cho kỹ. Cô cứ tùy ý ngắm nghía chung quanh, trực tiếp tạo thảnh một hậu quả, chính là vệ sỹ lặng lẽ theo đuôi của nàng đã lạc mất... Đi ra ngoài từ một cửa hàng nhỏ, Duy Nhất phát hiện thời gian không còn sớm, muốn trở về khách sạn, lại phát hiện mình vô thức đi rất xa, đã không tìm được đường trở về. Tay vươn vào túi tiền giản dị, muốn gọi điện thoại cho Lãnh Ngạn, điện thoại di động không cánh mà bay, bao gồm cả ví tiền cũng không thấy... Không hiểu tiếng Nhật cô không biết nên dùng cách nào để mượn điện thoại di động của người khác, quan trọng hơn là cô phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng hơn, coi như cô mượn được điện thoại di động cũng không cách nào gọi cho Lãnh Ngạn, bởi vì cô không nhớ ra được số điện thoại của Lãnh Ngạn... Bởi vì vẫn luôn tồn tại trong điện thoại di động, bởi vì anh vẫn luôn gọi điện thoại cho cô, thế cho nên đến bây giờ cô vẫn không cố ý đi nhớ số điện thoại của anh... Đứng ở đầu đường Tokyo xa lạ, cô cảm nhận được khủng hoảng và lo sợ nghi hoặc. Một chiếc xe màu đen nhỏ dừng trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt giống như đã từng quen biết, "Hi, Duy Nhất, chúng ta lại gặp mặt!" Dịch Hàn! Cuối cùng Duy Nhất nhớ ra tên của anh ta! "Em đứng chỗ này làm gì? Đợi bạn sao?" Tròng mắt đen của anh lóe sáng. "Tôi... Lạc đường..." Cô thành thật. Dịch Hàn cười khẽ, lộ ra chút xíu răng trắng chỉnh tề, rất rực rỡ, "Anh đưa em về?" Bây giờ không còn cách nào khác... Duy Nhất gật mạnh đầu, thật may mà cô còn nhớ tên khách sạn. Thật ra thì cô ở chỗ cách khách sạn hai mươi phút ngồi xe, khi cô đứng ở bậc thang khách sạn nhã nhặn vẫy tay từ biệt thì đôi cánh tay đã ôm chặt lấy cô. "Đi đâu vậy? Anh lo lắng khi nhận được điện thoại của vệ sỹ! Còn chưa họp xong đã trở lại tìm em!" Dính vào bên tai cô chính là đôi môi dịu dàng của Lãnh Ngạn. Duy Nhất xoay người tiến vào trong cái ôm của anh, hơi thở quen thuộc bao quanh cô, cảm giác thật ấm áp, rất yên tâm... Nhìn xe nhỏ đi xa, hai hàng chân mày của Lãnh Ngạn nhíu chặt, "Đưa em trở về là người của ai?" "Không phải rất quen, là bạn của Mỹ Mỹ, sao vậy?" Duy Nhất cảm thấy vẻ mặt của anh không đúng. "Không sao! Không được nói chuyện với người không quen biết, nhất là đàn ông!" Lãnh Ngạn nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt vẫn theo sát chiếc xe kia. Trong xe nhỏ màu đen đi xa, Dịch Hàn đang nói chuyện với trợ lý. "Tra ra chưa?" Dịch Hàn bình tĩnh, trong mắt hoàn toàn tối tăm. Trợ lý hơi nghiêng người, nhẹ giọng đáp: "Đúng, cô ấy tên Nhiễm Duy Nhất, là bạn học của Doãn Tử Nhiên, là phu nhân của Lãnh Dực, nhưng..."
Dịch Hàn phất tay, "Biết!"
Toàn thân Duy Nhất đều đang run rẩy, ôm chặt anh, giọng nói nũng nịu không ngừng thốt ra bên môi, "Ông xã... Yêu em... Ông xã..." Lãnh Ngạn không thể tiếp tục kiềm chế, vùi mình vào ấm áp của cô, gầm nhẹ trong tiết tấu vận động. Thở nhẹ, tiếng rên rỉ đan vào nhau. Cuối cùng đến thời khắc cao nhất, anh vùi đầu vào tóc đen của cô, thì thầm. "Duy Nhất, về sau không cho nói tái giá..." "Ừ..." Cặp mắt Duy Nhất khép hờ, vẫn còn đang chìm trong say mê anh mang lại, không biết anh nói cái gì, cũng không biết mình đồng ý cái gì... Hứa hẹn như vậy, thật sự là hứa hẹn sao? Bởi vì câu nói này của cô mà anh phấn chấn, nhấc lên sóng triều điên cuồng trong cơ thể cô lần nữa, từng đợt một, sóng lên sóng xuống, không biết mệt mỏi, hình như cũng không có cuối... Duy Nhất vươn tay ra từ trong chăn, duỗi lưng thật mỏi, toàn thân đau nhức, giống như mệt rã rời, tối hôm qua anh gần như thật sự không để cho cô có thời gian ngủ, bây giờ nhớ lại vẫn còn đỏ mặt... Nhưng anh đâu? Bên cạnh trống không như dự đoán, anh đến Nhật Bản họp đương nhiên đâu có nhiều thời gian ngủ như cô, chỉ có điều, sao tinh lực của anh lại tốt như vậy chứ? Lật người, phát hiện bên gối có tờ giấy, trên đó viết: Duy Nhất, anh đi họp trước, hôm nay làm xong có thể chơi với em rồi, tự mình ngoan ngoãn rời giường, đi xuống phòng ăn tầng dưới ăn cái gì, nhàm chán có thể đi dạo phố, anh sẽ gọi điện thoại cho em. Chữ ký phía dưới là... Ông xã? Duy Nhất dính tờ giấy lên ngực, cảm giác hạnh phúc ấm áp mà tờ giấy truyền tới đầu quả tim... Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, Duy Nhất ăn sáng xong (không chuẩn xác, là bữa trưa, lúc cô rời giường đã là mười hai rưỡi rồi), quyết định đi xung quanh khách sạn. Đường phố Tokyo sạch sẽ, nghiêm trang, chỉnh tề, cảm giác rất thoải mái, Duy Nhất cảm thấy rất hứng thú với những cửa hàng nhỏ, không mua cái gì, chỉ cảm nhận không khí bên trong, cho dù là một đôi guốc gỗ, cô cũng sẽ nhìn cho kỹ. Cô cứ tùy ý ngắm nghía chung quanh, trực tiếp tạo thảnh một hậu quả, chính là vệ sỹ lặng lẽ theo đuôi của nàng đã lạc mất... Đi ra ngoài từ một cửa hàng nhỏ, Duy Nhất phát hiện thời gian không còn sớm, muốn trở về khách sạn, lại phát hiện mình vô thức đi rất xa, đã không tìm được đường trở về. Tay vươn vào túi tiền giản dị, muốn gọi điện thoại cho Lãnh Ngạn, điện thoại di động không cánh mà bay, bao gồm cả ví tiền cũng không thấy... Không hiểu tiếng Nhật cô không biết nên dùng cách nào để mượn điện thoại di động của người khác, quan trọng hơn là cô phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng hơn, coi như cô mượn được điện thoại di động cũng không cách nào gọi cho Lãnh Ngạn, bởi vì cô không nhớ ra được số điện thoại của Lãnh Ngạn... Bởi vì vẫn luôn tồn tại trong điện thoại di động, bởi vì anh vẫn luôn gọi điện thoại cho cô, thế cho nên đến bây giờ cô vẫn không cố ý đi nhớ số điện thoại của anh... Đứng ở đầu đường Tokyo xa lạ, cô cảm nhận được khủng hoảng và lo sợ nghi hoặc. Một chiếc xe màu đen nhỏ dừng trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt giống như đã từng quen biết, "Hi, Duy Nhất, chúng ta lại gặp mặt!" Dịch Hàn! Cuối cùng Duy Nhất nhớ ra tên của anh ta! "Em đứng chỗ này làm gì? Đợi bạn sao?" Tròng mắt đen của anh lóe sáng. "Tôi... Lạc đường..." Cô thành thật. Dịch Hàn cười khẽ, lộ ra chút xíu răng trắng chỉnh tề, rất rực rỡ, "Anh đưa em về?" Bây giờ không còn cách nào khác... Duy Nhất gật mạnh đầu, thật may mà cô còn nhớ tên khách sạn. Thật ra thì cô ở chỗ cách khách sạn hai mươi phút ngồi xe, khi cô đứng ở bậc thang khách sạn nhã nhặn vẫy tay từ biệt thì đôi cánh tay đã ôm chặt lấy cô. "Đi đâu vậy? Anh lo lắng khi nhận được điện thoại của vệ sỹ! Còn chưa họp xong đã trở lại tìm em!" Dính vào bên tai cô chính là đôi môi dịu dàng của Lãnh Ngạn. Duy Nhất xoay người tiến vào trong cái ôm của anh, hơi thở quen thuộc bao quanh cô, cảm giác thật ấm áp, rất yên tâm... Nhìn xe nhỏ đi xa, hai hàng chân mày của Lãnh Ngạn nhíu chặt, "Đưa em trở về là người của ai?" "Không phải rất quen, là bạn của Mỹ Mỹ, sao vậy?" Duy Nhất cảm thấy vẻ mặt của anh không đúng. "Không sao! Không được nói chuyện với người không quen biết, nhất là đàn ông!" Lãnh Ngạn nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt vẫn theo sát chiếc xe kia. Trong xe nhỏ màu đen đi xa, Dịch Hàn đang nói chuyện với trợ lý. "Tra ra chưa?" Dịch Hàn bình tĩnh, trong mắt hoàn toàn tối tăm. Trợ lý hơi nghiêng người, nhẹ giọng đáp: "Đúng, cô ấy tên Nhiễm Duy Nhất, là bạn học của Doãn Tử Nhiên, là phu nhân của Lãnh Dực, nhưng..."
Dịch Hàn phất tay, "Biết!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com