Chương 100
"Anh tới là để khoe xe mới, nếu như anh mà không tới đón em thì em còn muốn giấu đến khi nào đây?"Lộ Dương ngồi lên ghế phụ, không được tự nhiên nói: "Chẳng có gì để nói cả.""Anh cũng có ép em nói đâu." Tề Trừng khởi động xe rồi nói, thôi thì cứ lùi một bước tiến hai bước vậy, Tiểu Lộ thích như vậy lắm.Quả nhiên Lộ Dương đã chịu nói ra: "Thật ra bình thường bà ta cũng không dây dưa với em lắm, trước kia em cực kỳ ghét và hận bà ta, nhưng bây giờ không hận nữa, chỉ là không để ý đến mà thôi."Cảm giác uất hận khi ấy, bấy giờ đã trở nên thoải mái rồi."Bà ấy thường xuyên bị gã đàn ông kia đánh đập, còn phải tự mình đi làm kiếm tiền, một mình nuôi con trai với người đàn ông đó..." Lộ Dương nói.Nhờ chín năm giáo dục bắt buộc mà học phí trường công nơi Lộ Dương học thật sự rất rẻ. Từ khi học cấp hai, Lộ Dương đã bắt đầu làm mấy việc lặt vặt, với một khuôn mặt thường xuyên bầm dập sưng tím của mình, y rất hay nhận được vài công việc từ một số người tốt bụng, không được nhiều tiền lắm nhưng sống qua ngày thì vẫn được. Bởi vì tên đàn ông kia sẽ không cho y bất cứ đồng nào cả."Hút thuốc, đánh bài uống rượu, tiêu hết tiền bạc trong nhà rồi sau đó dứt khoát không đi làm nữa. Vậy nên từ đó mẹ kế em đã đi làm kiếm tiền. Có lẽ vì quá mệt mỏi và khổ cực nên bà ấy mới thế. Một mình kiếm tiền rồi về nhà còn phải làm việc nấu cơm, làm không tốt thì bị đánh, không cho tên cặn bã kia tiền cũng phải bị đánh." Lộ Dương nói.Sau này mẹ kế học được cái khôn, bà ta biết càng đông người thì càng không sợ, mẹ kế ôm con trai của mình, mỗi lần gã tồi kia muốn động tay động chân là bà ta đều sẽ đẩy Lộ Dương ra làm bao cát. Hễ thấy gã đàn ông đó có tí dấu hiệu nổi nóng là mẹ kế sẽ đánh trống lảng, nói đến những việc mà Lộ Dương đã làm sai hoặc là chuyện Lộ Dương ra ngoài làm thêm kiếm được chút tiền này nọ. Khi đó gã tồi kia sẽ chuyển sang cướp tiền của Lộ Dương, không cho thì sẽ động thủ với y, lúc ấy mẹ kế ở bên cạnh sẽ đưa thêm công cụ cho gã.Vậy nên Lộ Dương đã từng hận bà ta, chỉ là bây giờ y không để ý đến nữa rồi."Tại sao lại không ly dị?"Lộ Dương lắc đầu: "Em cũng không hiểu, quan hệ giữa em và bà ta không tốt nên chưa từng hỏi qua. Có lẽ là vì con trai bà ấy cũng nên.""... Nếu em không ngại anh xen vào thì anh sẽ tìm cách, để luật sư giả làm nhân viên công tác xã hội rồi đi hỏi bà ta một chút xem bà ta có muốn ly hôn hay không." Tề Trừng nói: "Bây giờ em đã mười tám tuổi rồi, đợi đến khi thi đại học thì vừa hay có thể chuyển hộ khẩu ra ngoài. Nếu như mẹ kế của em bằng lòng ly hôn, sau này sẽ không bị bạo hành gia đình, tự mình dắt con trai đi làm việc kiếm cơm, thì chắc là lúc đó sẽ không dây dưa với em nữa nhỉ?"Lộ Dương gật đầu: "Cảm ơn anh.""Ha, thằng nhóc nhà em còn khách sáo như vậy nữa à, anh không nghe lầm đó chứ!" Tề Trừng cười nói.Lộ Dương cũng nở nụ cười."Đi đâu đây?""Về ăn cơm thôi, hôm nay chú Quyền đã nói là sẽ ăn mì thịt bò, lúc anh ra cửa thì chú ấy đã nấu sắp xong rồi á, thơm cực luôn. Với lại Phạn Phạn cũng nhớ em nữa, cứ bi bô gọi hoài..." Điều Tề Trừng chú ý nhất hôm nay chính là tập lái xe và đón Lộ Dương về nhà mình.Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thịt kho, Tề Trừng Trừng nuốt nước miếng rồi chạy đi rửa tay, lúc quay lại thì đón lấy Phạn Phạn từ lòng ông xã, ôm nhóc hôn một cái, sau đó hai chồng chồng cùng chơi với Phạn Phạn."Ăn cơm thôi." Chú Quyền nói.Phạn Phạn ở trong lòng ba nhỏ hưng phấn đạp chân, bởi vì khi được sáu tháng Phạn Phạn đã biết ngồi nên bây giờ nhóc con rất thích ngồi trên ghế ăn nhỏ của mình, cùng ăn cơm với mọi người trong nhà. "Đi ăn thôi nào ~" Tề Trừng ôm con trai đi vào phòng ăn.Hôm nay dì Trịnh được nghỉ phép, bà sẽ nghỉ ngơi mỗi tuần một ngày và về nhà vào thứ Sáu hằng tuần. Vậy nên Phạn Phạn đã được giao lại cho hai ba, bây giờ nhóc con vẫn còn vui vẻ lắm, vì vẫn chưa biết dì Trịnh đã về nhà, đến tối sắp đi ngủ rồi phát hiện ra xong ầm ĩ khóc lóc một hồi. Cái tật này cả nhà ai cũng biết.Tề Trừng nhét con trai vào ghế ăn dặm em bé. Lộ Dương bưng bát đũa trẻ em đi ra, bên trong đồ ăn phụ của Phạn Phạn, Tề Trừng vừa thấy bên trong là đống "xanh lá" nhão nhoẹt, cũng biết trong đó có rau bina nghiền và khoai lang tím nghiền.Cả hai phần đều không nhiều lắm.Mặt trên là mì sợi trẻ em, được chú Quyền luộc cho mềm nhũn rồi trộn chung với rau bina xay nhuyễn. Dù sao thì Tề Trừng nhìn vào cũng không muốn ăn, chỉ ha ha nói: "Hê, Phạn Phạn ăn cơm đáng thương quá à."Cậu được gặm thịt đây này!Phạn Phạn lắc lư cẳng chân, giơ hai tay lên vung vung với ba nhỏ.Nghĩ rằng ba đang khen bữa cơm của mình.Còn bữa cơm của người lớn thì có cháo rau dưa và thịt kho, thêm vào đó là vài món ăn kèm. Chú Quyền có đổ một dĩa bánh hành hoa*, to cỡ một bàn tay, bên ngoài là những đường vân cháy xém, cực kỳ thơm, bên trong là hánh lá thái nhỏ, bánh được chiên bằng mỡ bò.
*bánh hành hoa
*Áo cưới kiểu Elizabeth (tựa tựa kiểu z)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com