Ông xã bá đạo rất cưng chiều vợ ( Hiện đại, sủng, HE)
Chương 139: Bạch Vân Y kì nhân! Chạy! Nhanh!
Lão soái ca hình như có chuyện gì đã ra ngoài rồi. Trước khi ra ngoài, anh nói với cô là sẽ sớm quay lại. An Nhiên ngồi trên giường, ánh mắt có chút lạnh lùng. Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên. An Nhiên lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị, ánh mắt chợt lóe lên."Nói."An Nhiên đi đến trước cửa sổ, nhìn dáng người đứng ngoài cửa sổ, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Bạch Tịnh Trần đi tìm Cố Trường Thanh.""Ồ?" An Nhiên nhìn thấy bóng người dưới lầu, hình như vẫn còn cầm điện thoại nói gì đó, sắc mặt không được tốt: "Biết đó là vì chuyện gì không?""Bạch Vân Y." An Nhiên hơi cau mày. Bạch Vân Y, cái tên này cô đã từng nghe rồi, là mẹ ruột của Bạch Dạ, cũng là một chủ nhân của căn nhà này.Chỉ là, Bạch Tịnh Trần chung quy vẫn là dấu cô, rất nhiều chuyện đều không nói với cô. Nếu không phải lão soái ca này nói cho cô biết chút ít chuyện liên quan đến Bạch quốc, cô vẫn bị hắn ta đẩy vào đó rồi."Còn có một việc..." An Nhiên nghe người kia nói, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn: "Nếu hắn đã muốn đi chơi, vậy thì tôi sẽ đưa hắn ta đi chơi thật vui.""Vậy thì đại tiểu thư, chúng tôi có cần...""Không cần, chuyện này tôi sẽ tự mình làm. Mấy người làm tốt chuyện của mình là được rồi." Người dưới lầu đã tắt điện thoại. Chỉ có điều hắn ta không tiến vào, hắn đứng ở trong sân, không biết đang nghĩ gì."Đại tiểu thư, đại trưởng lão bảo tôi nói với người một câu, phải cực kì cẩn thận.""Biết rồi." Nói xong, An Nhiên liền cúp điện thoại. Đứng trước cửa một lát, nhìn người đó đi xong, An Nhiên mới quay lại ngồi trên giường. Tiện tay nghịch điện thoại, An Nhiên nhìn lên cửa phòng, biết đến bây giờ, lão soái ca vẫn chưa đến.An Nhiên ngả người lên giường. Cô đang nghĩ lão soái ca rốt cuộc vì sao mà lại nóng nảy như vậy. Nếu như vì chuyện của cô, thì anh ấy sẽ không dấu không nói cho cô như vậy. Điện thoại cầm trên tay đột nhiên reo. Một số lạ gọi đến, lông mày cau lại, nhưng cô vẫn trượt mở nghe, nhận cuộc gọi.An Nhiên nằm vậy, không nói gì, mà im lặng đợi người bên kia mở lời. Hai người ở hai đầu dây đều như đợi điều gì, xem ai là người kiên nhẫn. Ai cũng không nói gì. An Nhiên không có nhiều kiên nhẫn để đợi người bên kia mở lời. Đúng lúc cô định gác máy, người bên kia đầu dây đã mở lời. "Đã lâu như vậy không gặp rồi, bảo bối, em không nhớ anh sao?"Từ tính trong lời nói chậm rãi khiến người khác không thể nào bỏ qua, thậm chí sẽ khiến không ít người vì vậy mà đỏ mặt. An Nhiên chợt hiểu rõ. Mặc dù đã hai năm không nghe thấy giọng nói này rồi, nhưng cảm giác mà giọng nói này để lại cho cô thì không thể nào khiến cô quên được."Caesar." Ánh mắt An Nhiên chùng xuống. "Không ngờ em còn nhớ anh. Anh cứ tưởng rằng, bảo bối của mình đã sớm quên mình rồi chứ." Caesar bên kia đầu dây bật cười."Quên ai cũng không thể quên anh được. Món nợ của chúng ta còn chưa tính xong mà." Nghĩ đến tin tức vừa nhận được lúc nãy, cô làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người đàn ông này chứ?Hắn ta đã giết Tần Lam, cô có thể không nói gì. Nhưng đã có ý nghĩ đánh đến Phó gia cũng như đánh đến cô, vậy thì không thể trách cô tâm địa độc ác rồi. "Xem ra, giữa chúng ta có hiểu lầm gì rồi." Giọng Caesar như rất chậm rãi, thậm chí còn có ý vui vẻ: "Anh nghĩ, nhất định là có người nói gì với em rồi.""Caesar, giữa chúng ta rốt cuộc có hiểu lầm hay không, trong lòng anh tự biết." An Nhiên không có ý định nói tiếp.Cũng đúng lúc An Nhiên muốn cúp điện thoại, Caesar nói: "Tiểu bảo bối, lẽ nào em không biết, hai năm trước, rốt cuộc là ai đã đẩy em xuống núi? À... Chắc em nghĩ là anh làm, nhưng nếu anh nói, không phải là anh làm thì sao?" Ánh mắt An Nhiên chợt dừng lại, nhưng cô không nói gì, trực tiếp cúp máy. Cô bây giờ không muốn nói gì với hắn ta cả. Cho dù chuyện hai năm trước có phải là hắn ta làm hai không, cô đều sẽ không tha cho hắn. Hắn cho rằng chuyện năm đó sẽ dễ dàng cho qua như vậy được sao? Hay là hắn tưởng rằng Phó An Nhiên cô quá dễ lừa gạt rồi.Đúng lúc An Nhiên đang sững sờ, Phó Quân Hoàng đã đẩy cửa bước vào rồi. Nhìn thấy An Nhiên quần áo phẳng phiu nằm trên giường, Phó Quân Hoàng hơi ngạc nhiên.Anh bước nhanh đến bên giường, có chút lo lắng nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng sờ trên trán cô: "Có phải trong người không khỏe không?" An Nhiên đưa tay kéo tay hắn ta xuống khỏi trán. Sau đó, cô nhẹ nhàng nắm lấy, cười nhẹ lắc đầu, biểu thị không có chuyện gì."Còn anh thì sao, anh sao vậy?"Lông mày lão soái ca nhíu lại, tâm sự quá nặng nề, không thể che dấu được. Phó Quân Hoàng theo An Nhiên nằm lên giường. Anh nghiêng người nhìn cô, ngón tay thon dài chốc chốc lại vuốt lấy mái tóc dài của cô, thần sắc rất chuyên tâm. "Lão soái ca, chuyện rất khó sao? Hay là vì em?" Ngoài chuyện của cô ra, cô không nghĩ ra được chuyện nào có thể khiến lão soái ca biểu lộ tâm trạng như vậy.Phó Quân Hoàng dừng hành động của mình, nhưng rất nhanh lại tiếp tục động tác."Bảo bối, em là bảo bối của anh." "Em biết." An Nhiên chờ anh nói cho cô biết."Nhưng có một số việc, không thể nói hết cho em được. Ừm... anh cũng không biết.""Chỉ cần chuyện đó vì tốt cho em, không nói với em cũng không sao." An Nhiên từ trước tới giờ sẽ không nghi ngờ tình cảm của Phó Quân Hoàng dành cho cô. Cô đã từng nói, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua nếu bị lừa gạt. Nhưng nếu như đây là lời nói dối có thiện ý, cô sẽ chấp nhận.Cuộc đời mỗi con người, không thể tránh những lần nói dối, cũng không thể nào không có người chưa từng nói dối. Nhiều khi, chúng ta muốn đi phân biệt rạch ròi lời nói dối đối với chúng ta, rốt cuộc là thiện ý, hay là ác ý. Đối với Phó Quân Hoàng, An Nhiên sẽ vô điều kiện chọn những lời nói dối của anh là thiện ý. Ít nhất đều là vì muốn tốt cho cô.Hai năm trước, bởi vì tên Phó Quân Hoàng giả đó, cô biết trong đầu mình có một thứ cực kì quan trọng. Mặc dù cô cũng không biết đó là gì, nhưng chí ít cô biết, đồ vật này gần đây được nhiều tổ chức tìm kiếm, đang tồn tại trong đầu của cô. An Nhiên từ khi đi ra từ sơn động kia, đã biết thân phận của mình không giống như người bình thường. Tất cả những người lớn và trẻ con trong đó đều là vật thí nghiệm. Cô làm sao có thể may mắn thoát khỏi chứ?Chỉ có điều nhiều năm nay, An Nhiên không phát hiện ra cơ thể mình có điều gì bất thường. Cô cũng yên tâm rồi. Nghĩ rằng lúc trước, cô vừa bị đưa vào nơi đó không lâu, vì thế cô vẫn chưa thực sự trở thành vật thí nghiệm.Nhưng cô không ngờ rằng, cô không phải là vật thí nghiệm, mà trở thành một túc thể (cơ thể lưu giữ) không biết là vật gì. Trong hai năm nay, An Nhiên đã đi kiểm tra, nhưng tất cả các thiết bị khoa học đều không kiểm tra được trong đầu cô có thứ gì. Có lẽ, thứ đó cũng cần có phương pháp đặc biệt mới có thể tìm thấy. Phó Quân Hoàng cử động người. Anh quay người ôm cô vào lòng, cằm nhẹ nhàng tựa trên đầu cô. Nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nhận được lúc nãy, hơi thở của Phó Quân Hoàng bất giác trở nên nặng nề."Xem ra, chuyện này liên quan đến tính mạng của em rồi." Giọng nói của An Nhiên mang theo một chút vui vẻ: "Lão soái ca, tại sao anh không tin bản thân mình chứ?"Không nắm chắc sự tình, anh làm sao có thể tin tưởng bản thân mình chứ? Phó Quân Hoàng luôn âm thầm nghiên cứu cách để xóa bỏ thứ nằm trong đầu An Nhiên. Trong những thí nghiệm kia, anh đã tiêu tốn số lượng lớn tiền bạc và nhân lực. Nhưng đã mười mấy năm rồi, hầu như không có gì tiến triển. Hai năm trước, anh nhận được điện thoại nói thí nghiệm thành công rồi. Trên thực tế, thí nghiệm đó đã không trải qua sự giám sát. Sau khi anh ta từ Venezuela trở về, trực tiếp đến phòng thí nghiệm, đích thân làm, kết quả cho thấy cái gọi là thành công kia chẳng qua chỉ là bề ngoài.Anh không tức giận, không giết người. Lúc đó, anh ta vẫn chưa tìm ra người, anh vẫn chưa biết bảo bối đang ở đâu. Anh để cho người của mình đẩy nhanh tiến độ, làm được thành công chính thức. Hôm nay, anh lại lần nữa nhận được điện thoại. Chỉ lần này thôi, anh có đủ niềm tin không?"Là bởi vì thứ trong đầu em sao?" An Nhiên hỏi một cách thờ ơ. Cơ thể Phó Quân Hoàng có chút căng cứng: "Em... Làm sao có thể biết được chứ?""Vào thời điểm hai năm trước, người muốn giết em nói với em rằng, hắn muốn lấy thứ trong đầu em." An Nhiên tiếp tục nói: "Xem ra anh đã bắt đầu từ rất sớm rồi, đã biết được thứ này rồi."Phó Quân Hoàng gật đầu: "Rất sớm". Rốt cuộc sớm như thế nào anh cũng đã quên rồi. Lúc đó, anh tận mắt nhìn thấy tên điên đó bỏ thứ gì vào. Cả quá trình anh đều nhìn thấy, làm sao có thể không biết được chứ? "Đừng sợ." Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng vỗ về cô."Sao phải sợ chứ?" Nếu mười mấy năm nay đều không có chuyện gì, hai năm nay cũng không có phản ứng nào, An Nhiên nghĩ thứ này đã ở trong đầu mình thì cứ để vậy đi, không chết là được."Anh sẽ lấy ra cho em." Phó Quân Hoàng nắm chặt tay: "Chỉ là..." "Có phải là thí nghiệm nào đó của anh đã thành công rồi, nhưng anh vẫn chưa chắc chắn?""Chỉ có cơ hội một lần." Biểu cảm của Phó Quân Hoàng rất cứng nhắc.Nếu như cơ hội lần này thất bại, bảo bối sẽ... Vì cô không có cách nào tưởng tượng được, nếu bọn họ thất bại, anh sẽ phải đối mặt như thế nào. "Không sao, em có thể đợi, đợi đến lúc anh có thể nắm được cơ hội..."An Nhiên thật sự không biết, thứ đó chỉ có thể đủ để nuôi An Nhiên đến năm 25 tuổi. Nếu đến lúc cô 25 tuổi không thể lấy ra, thì sẽ nguy hại đến tính mạng của cô. Anh... Không có dũng khí đánh cược."Anh... Vừa nãy nhận được điện thoại rồi." "Ừ." An Nhiên có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và không xác định được của anh, mà sợ hãi lại nhiều hơn."Bọn họ nói sẽ không xảy ra chuyện nữa. Bọn họ nói đảm bảo không có một chút sơ hở nào rồi.""Vậy thì không cần phải sợ." An Nhiên rất có lòng tin. "Anh..." Anh ôm cô thật chặt."Lão soái ca, sắp tới vẫn không được. Tuyển cử bên Bạch quốc không lâu nữa bắt đầu rồi, đến lúc đó Bạch Tịnh Trần nhất định sẽ có hành động gì đó. Hơn nữa đến lúc đó, người của Bạch Niệm Điệp cũng sẽ không an phận đâu."Ánh mắt Phó Quân Hoàng đột nhiên trở nên lạnh lùng. Anh ta sao có thể không biết chuyện của Bạch quốc. Chính là vì biết rõ, anh ta mới lo lắng. Nếu bảo bối bị Bạch quốc đáng chết đó ngáng chân, đến lúc đó muốn ra không ra được, anh phải làm sao chứ? "Anh chờ em, sau khi bảo đảm không xảy ra sơ hở nào, chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật.""Được."Anh vẫn còn sợ. Sáng sớm ngày hôm sau, Khâu Doãn Hiên đã đưa Bạch Nhã Nhi đến Phó gia rồi. Bạch Nhã Nhi lúc đến rất cẩn thận. Cô nghe nói về Phó gia rồi, địa vị của Phó gia ở cả Hoa Hạ rất cao. Cô không dám tùy ý đi lại, cứ luôn đi theo sau Khâu Doãn Hiên.Bộ dạng cẩn thận từng chút của Bạch Nhã Nhi lại chọc cười Phó lão gia. Chỉ có điều, Phó lão gia vẫn chưa biết chuyện của An Nhiên, vì thế ấn tượng đối với Bạch Nhã Nhi này rất tốt, nhưng đúng là vẫn không thích nổi."Khâu tiểu tử, cậu nói xem cậu như vậy là có chuyện gì." Phó lão gia sẽ không cho người khác thể diện. Chuyện này trực tiếp liên quan đến Nhiên nha đầu nhà ông, ông làm sao có thể đủ bình tĩnh nói chuyện với Khâu Doãn Hiên chứ. Khâu Doãn Hiên biết hôm nay sẽ có một trận chiến ác liệt, hắn ho một tiếng: "Phó gia gia, tôi...""Ta không có đứa cháu như cậu, đừng nhận làm thân thích." Phó lão gia hừ hừ.Bạch Nhã Nhi lo lắng rồi, cô nắm chặt tay Khâu Doãn Hiên. Cô biết bọn họ hôm nay đến, Phó gia chắc chắn sẽ không chào đón bọn họ. Nhưng cho dù nói thế nào, cô và Khâu Doãn Hiên vẫn muốn đến xem như thế nào. An Nhiên kia vì cô, bị thương nhiều lần. Cô... Mặc dù cô biết tìm một lá chắn là chuyện rất không hay, nhưng mà đối với cô mà nói, chỉ cần có thể mãi mãi ở bên cạnh Khâu Doãn Hiên, điều gì cô cũng có thể làm.Nhưng những chuyện này phải có điểm mấu chốt. Cô không thể chấp nhận vì chuyện của cô mà tổn thương đến bạn của Khâu Doãn Hiên được. Hơn nữa, bây giờ xem ra, người của Phó gia đều có vẻ rất tức giận. Cô... Bạch Nhã Nhi cắn cắn môi, có chút sợ hãi nhìn vẻ mặt uy nghiêm của Phó lão gia."Cái đó... Thực sự xin lỗi. Chuyện lúc đầu cháu cũng không biết. Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, chuyện này đều do cháu. Cháu...Cháu đến lúc sẽ nói rõ ràng với mọi người trong nhà, sẽ không để Phó tỷ tỷ làm..." "Hừ! Cháu nghĩ Phó gia chúng tôi nói chuyện đều là đánh rắm sao? Nói giúp là sẽ giúp!" Phó lão gia hừ lạnh. Biểu cảm trên mặt rất khó coi, thậm chí còn mang theo chút giận dữ: "Nhiên nha đầu nhà tôi không muốn nợ ân tình của mấy người, vẫn là rõ ràng như vậy rồi nói."Phó lão gia mở lời rồi. Khâu Doãn Hiên cũng không biết nên nói gì, hắn thậm chí không dám mở miệng nói chuyện. Trên thế giới này, thật đúng là không có mấy người có thể khiên hắn sợ hãi. Nhưng Phó lão gia này lại là một trong số những người đó.Phó lão gia bây giờ mặc dù nói như vậy. Nhưng ai cũng có thể nghe ra, lão gia rất không vui, đặc biệt không vui rồi. "Lão gia, chuyện này là có thể có..."Có điều Khâu Doãn Hiên còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt của Phó lão gia ngăn lại rồi.Ánh mắt nghiêm trọng của Phó lão gia mang theo sự uy hiếp khiến Khâu Doãn Hiên không chống đỡ được. Quả nhiên gừng càng già càng cay! Thôi đi, hắn hiện tại vẫn chưa nói gì, đợi Phó Quân Hoàng xuống rồi nói tiếp.Bạch Nhã Nhi vẫn luôn cẩn thận ngồi. Lúc cô chưa gặp Khâu Doãn Hiên, vẫn luôn sống ở Bạch quốc. Cuộc sống hàng ngày của cô toàn bộ đều đã được sắp xếp trước. Cô không có thời gian cho bản thân. Cô được cho rằng là người kế thừa vương vị mà không ngừng học hỏi.Nhưng không có ai biết, cô rất ghét cuộc sống như vậy, ghét khoảng thời gian không có gì thay đổi. Vì vậy từ lúc thoát ra khỏi Bạch quốc, không ngờ rằng, người cô nhìn thấy đầu tiên lúc trốn ra lại là Khưu Doãn Hiên. Có lẽ, đó chính là số mệnh đã an bài.Bạch Nhã Nhi từ bỏ tất cả. Lúc cô tưởng rằng chỉ cần tuyên bố với người dân là đã từ bỏ vương vị được kế thừa, tưởng rằng chỉ cần thông qua cửa khẩu ở dưới vương thất năm đó là có thể triệt để nói lời tạm biệt với quốc gia này. Thế nhưng ngay lúc đó, hai rồi ba vụ ám sát đã bắt đầu.Quả nhiên, nếu như cô không chết, Bạch Niệm Điệp sẽ không yên tâm. Cô không dễ dàng gì mới ở bên Khâu Doãn Hiên, cô không muốn từ bỏ như vậy. Nhưng có thể chính thức thoát khỏi những sự truy bắt kia chỉ còn cách trở lại Bạch quốc. Cô mặc dù được Khâu Doãn Hiên bảo vệ, nhưng hắn ta vì cô đã bị tổn thất không ít người rồi. Đúng lúc cô định từ bỏ, Bạch Tịnh Trần đã tìm cô, nói với cô đã tìm được Bạch Dạ. Trong truyền thuyết nói, đó là đứa con duy nhất của cô cô. Cô vui đến mức không biết nói gì. Chỉ cần tìm thấy Bạch Dạ, thì người kế thừa sẽ là Bạch Dạ. Bạch Niệm Điệp cũng không muốn đụng đến vị trí đó nữa.Chỉ là về sau, cô mới biết được, Bạch Dạ này là giả, Bạch Dạ thật vẫn chưa được tìm thấy. Lúc cô biết thì đã muộn. Kế hoạch đã bắt đầu. Nếu thời điểm này cô nói cho người khác biết, Bạch Dạ này là giả, vậy thì Bạch Tịnh Trần sẽ xong rồi. Hắn ta sẽ mang tội danh phản quốc, bị trục xuất ra khỏi Bạch quốc, thậm chí bị thắt cổ đến chết."Phó lão gia, tôi biết tôi không có tư cách gì để nói." Bạch Nhã Nhi nắm chặt vạt áo Khâu Doãn Hiên: "Nhưng tôi vẫn phải nói. Tôi là công chúa của Bạch quốc, được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế vương vị." Ánh mắt Phó lão gia chợt hiểu rõ, quả nhiên là Bạch quốc kia."Chỉ có điều tôi không có được vị trí cao nhất. Dì của tôi, cũng là vị vua cuối cùng, có một đứa con, nhưng đứa trẻ đó vẫn chưa được tìm thấy. Tôi và Bạch Niệm Điệp, cũng chính là một công chúa cùng họ khác của Bạch quốc, đều có vị trí ngang nhau. Cô ta muốn có được vương vị, nên muốn giết hết những người trở ngại mình."Phó lão gia hoàn toàn không có ý định xen vào, nhưng cũng không định ngắt lời cô. "Nhưng mà tôi đã tuyên bố sẽ không kế thừa vương vị rồi. Nhưng cô ta vẫn không tin tôi, muốn tìm mọi cách để giết tôi. Tôi...""Cho nên, các người đã lấy Nhiên nha đầu nhà tôi ra làm vật thay thế cô sao?" Phó lão gia hừ lạnh: "Cái gì mà người kế thừa đầu tiên, đơn giản chỉ là làm bừa bãi!" Càng nói, Phó lão gia càng tức giận.Nghĩ đến lúc ông vừa nhìn thấy Nhiên nha đầu, cô băng bó cả người. Nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của cô khi đó, Phó lão gia không thể nào vui vẻ với Khâu Doãn Hiên và Bạch Nhã Nhi được. Lúc Phó Quân Nhã xuống lầu, liền nhìn thấy dáng vẻ ông nội mình rất tức giận, cô có chút nghi ngờ. Nhìn hai người đang ngồi trên sô pha, cô hơi bất ngờ.Khâu Doãn Hiên và Bạch Nhã Nhi cô đều chưa từng gặp. Cô chỉ kinh ngạc vì vẻ ngoài của Bạch Nhã Nhi, một mỹ nữ xinh đẹp vô cùng. Khâu Doãn Hiên cũng có tướng mạo của một quý công tử. Hai người ngồi cùng nhau, thực sự rất tương xứng."Chào buổi sáng, ông nội." Phó Quân Nhã sáng nay còn phải đi học. Mặc dù không quan trọng lắm, nhưng là người của Phó gia, cô không thể trốn học được. Phó lão gia không nhìn mà gật gật đầu, ừ một tiếng sau đó không nói gì."Nhã tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, lão gia đã ăn xong rồi." Quản gia đi ra đúng lúc, cung kính nói với Phó Quân Nhã."Được rồi." Phó Quân Nhã gật đầu Sau khi Phó Quân Nhã xuống, cả ba người đều không nói gì thêm nữa."Lão gia, đây là một ít đồ tôi hiếu kính với ngài. Tôi nghe lão đại nói, ngài rất thích uống trà. Đây là một ít trà tôi đem đến." Khâu Doãn Hiên nhìn sắc mặt tối sầm của Phó lão gia, trong lòng cười gượng gạo.Xem ra lần này đã đắc tội với Phó lão gia rồi. Phó lão gia liếc mắt nhìn Khâu Doãn, hừ hừ một tiếng rồi thu lại ánh mắt. Lần này, thậm chí đôi mắt cũng nhắm lại.Phó Quân Nhã ngồi ăn sáng, có chút kì lạ nhìn bọn họ. Mặc dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng có thể nhận thấy, ông nội đang rất tức giận. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy ông nội tức giận với người lạ như vậy.Bạch Nhã Nhi như muốn khóc đến nơi. Chỉ là, chỉ là cô sẽ trở về Bạch quốc, một lần nữa, để cho nhân dân tín nhiệm cô. Thế nhưng, cô không muốn rời xa Khâu Doãn Hiên. Trừ phi Khâu Doãn Hiên đồng ý gả cho cô, làm tần phi của cô. Bằng không, hai bọn họ sẽ không thể ở bên nhau nữa. "Không được nghĩ lung tung." Khâu Doãn Hiên nắm lấy tay, trừng mắt nhìn cô.Bạch Nhã Nhi cắn môi. Cô cũng không muốn nghĩ lung tung, nhưng cô không thể nhịn được. Nếu Phó gia vì chuyện này mà hận Khâu Doãn Hiên, vậy thì đến lúc Khâu gia nhất định sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ.Mặc dù cô không thích những thứ này cho lắm, nhưng cũng không có nghĩa cô không biết gì. Từ nhỏ, cô đã học tập rất nhiều kiến thức. Cho dù là thứ nên biết hay là không nên biết, nên rõ hay là không nên rõ, cô đều rất tinh tường, thậm chí là biết từng chi tiết nhỏ. Đến lúc Khâu gia vì cô mà chịu liên lụy gì đó, cô sao có thể an tâm được chứ? Người của Bạch Niệm Điệp không biết cục diện chính trị ở đây. Nhưng Phó gia thì khác, những điều này chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói của họ mà thôi.Phó Quân Hoàng nắm tay An Nhiên xuống lầu, nhưng lại nhận được ánh mắt chăm chú mãnh liệt của Khâu Doãn Hiên. Rõ ràng hai người này ngủ rất ngon, nhìn khuôn mặt hồng hào kia là có thể nhận ra. Bọn họ thì lo lắng cả đếm, gần như không ngủ được ngon giấc. Hai người kia thì hay rồi, ngủ tới bây giờ mới dậy.An Nhiên và Phó Quân Hoàng giống như không nhìn thấy Khâu Doãn Hiên và Bạch Nhã Nhi vậy. Sau khi chào hỏi Phó lão gia, họ liền ngồi xuống một bên. Phó Quân Nhã có chút không hiểu vì sao hai người họ không đến ăn sáng. Quản gia hình như đã đoán được cô đang nghĩ gì."Thiếu gia và tiểu thư đã ăn trong phòng rồi." Bữa sáng là do ông ta đích thân đưa đến. Ông ta biết rõ bọn họ đã ăn xong ở trong phòng rồi.Tay Phó Quân Nhã đang ăn chợt dừng lại. Cô nhớ Phó gia có quy định, không được đem đồ ăn lên phòng. Cong cong khóe môi, Phó An Nhiên không phải làm như vậy sao? Phó Quân Nhã sau khi đưa bánh quẩy trên tay vào miệng ăn, uống một hớp sữa đậu nành, cầm lấy cặp sách trên bàn, đi về phía phòng khách. "Ông nội, cháu đi trước đây." Phó Quân Nhã đi qua phòng khách, nói vói Phó lão gia một tiếng."Đi đi." Phó lão gia không có biểu cảm gì, lạnh nhạt nói.An Nhiên cũng cười nhẹ với cô, nhưng cũng không nói gì. Phó Quân Hoàng thậm chí không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Phó Quân Nhã. Khâu Doãn Hiên có chút mỉa mai nhìn Phó Quân Nhã. Sau khi cô bước ra khỏi cửa, Khâu Doãn Hiên liền nhìn An Nhiên, cười nói: "Này, cô gái đó hình như không thích cô lắm." An Nhiên không có chút phản ứng nào, cô dựa lên người Phó Quân Hoàng. Sau khi An Nhiên trở về, vừa nhìn thấy Phó Quân Nhã đã biết cô ta đã nhắm vào mình. Thậm chí rất nhiều chuyện không muốn so đo với cô ta, cô thực sự không biết được hiện nay mấy cô gái mới lớn đang nghĩ cái gì.Tâm tư của Phó Quân Nhã nếu đã bị Khâu Doãn Hiên lần đầu gặp đã nhìn ra được, Phó lão gia và Phó Quân Hoàng làm sao có thể không biết chứ? Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Phó Quân Hoàng từ đầu đã không thích Quân Nhã.Đứa bé đó quá thế lực rồi, cho dù là chuyện gì cũng thích đi tranh, đi cướp. Không phải là như vậy là không tốt, mà trước khi đi tranh cướp thì trước tiên phải xem xem thứ mà mình tranh cướp có cần thiết hay không. Nếu không cần thiết, vậy hoàn toàn là phí công vô ích rồi. Phó lão gia không chỉ một lần than trách, cũng không biết lão tam đã nuôi dạy con cái thế nào, sao lại trở nên như thế này. Nhưng cho dù Phó lão gia có không vừa lòng thế nào, ông cũng không nói năng gì. Người không phải lớn lên bên ông, ông không có lí do gì để dạy dỗ đứa trẻ này cả.Hơn nữa, đứa trẻ này cũng lớn rồi. Nói nhiều, trong lòng cô bé sẽ nghĩ ông đang cố ý nhắm vào cô. Phó lão gia vốn dĩ cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Phó Quân Nhã bây giờ như vậy cũng không phải ngày một ngày hai mà thay đổi được. Trước tiên cứ để cô như vậy đi, đợi đến lúc phạm sai lầm, tự nhiên cũng sẽ nhớ kĩ.Khâu Doãn Hiên gặp An Nhiên không có phản ứng gì. Bây giờ, hắn đang suy nghĩ, làm sao để nói chuyện này với bọn họ. Tóm lại, bây giờ không có một phương án nào. "Khâu Doãn Hiên, chuyện mà anh nói, lão soái ca cũng đã nói với tôi rồi. Chuyện này mấy người đừng can dự nữa, đến lúc đó, tôi sẽ tự giải quyết." Nếu đã đồng ý làm chuyện này đến cùng, huống hồ, cô dường như đã biết chuyện này có chút thú vị rồi."Không được!" Bạch Nhã Nhi đột nhiên ngắt lời An Nhiên: "Lúc trước, tôi không biết cô là Phó An Nhiên. Nếu như tôi mà biết, thì sẽ không đồng ý chuyện này rồi. Nếu cô...""Làm sao? Lẽ nào cô còn dám nói cho người khác tôi là Bạch Dạ giả mạo sao?" An Nhiên cười nhạo: "Trước tiên không nói đến hậu quả của Bạch Tịnh Trần, khi cô nói tôi không phải là Bạch Dạ, đơn giản là hậu quả của cô, đến lúc đó cô sẽ như thế nào?" "Tôi sẽ bảo vệ cho cô ấy. Điều đáng lo là để Bạch Niệm Điệp kia lên ngôi. Dù sao an nguy của Bạch quốc cũng không có chút nào liên quan đến chúng tôi." Khâu Doãn Hiên hừ hừ.Bạch Nhã Nhi cắn chặt môi dưới. Sao có thể không liên quan được chứ? Nếu như Khâu Doãn Hiên có ý nghĩ đó, vậy thì cô... cô rất có thể sẽ chọn lựa rời xa hắn, trở về Bạch quốc. Giống như lựa chọn của cô cô, một lần nữa tiếp nhận vương vị."Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!" Không ai ngờ rằng, Phó lão gia lại lên tiếng vào lúc này. Phó lão gia xem ra rất tức giận, ông nhìn Khâu Doãn Hiên hằm hằm: "Trước tiên, không nói lời của cậu vừa nãy rốt cuộc là cái quái gì, nói đến cô gái bên cạnh cậu. Vậy nơi sinh thành dưỡng dục cô ấy, cậu không có tình cảm với nó, nhưng cô ấy tràn đầy tình cảm với nơi đó đấy!"Khâu Doãn Hiên giật mình. Hắn có chút kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn cô gái của mình, quả nhiên là trong khóe mắt cô có nước mắt."Khâu tiểu tử, cậu nên biết, đứa trẻ này vì cậu mà đã từ bỏ thứ gì. Nếu như cậu không quý trọng, kết quả, cậu sẽ không có được gì cả." Phó lão gia nói với tư cách một người từng trải. Khâu Doãn Hiên ôm Bạch Nhã Nhi vào lòng, nhẹ giọng nói: "Em... em đừng khóc, em cũng biết là anh không biết dỗ dành mà."Khâu Doãn Hiên trước khi gặp Bạch Nhã Nhi, tuyệt đối là một play boy (dân chơi). Những loại khóm hoa, phiến lá không dính thân kia, hắn hoa ngôn xảo ngữ sẽ không nói gì. Nhưng lúc đối diện với Bạch Nhã Nhi, hắn thực sự không nói được gì.Bạch Nhã Nhi dựa vào trong lòng hắn, vội vàng lau những giọt nước mắt, tiếng mũi hơi nặng nói: "Ừ... em còn lâu mới khóc."Phó lão gia nhìn Bạch Nhã Nhi, sau đó nói: "Nha đầu Bạch Vân Y đó vẫn khỏe chứ?"Mọi người đều ngây người ra, hơn nữa tất cả ánh mắt đều đổ về phía Phó lão gia. "Lão gia, ông biết Bạch Vân Y sao?" An Nhiên rời khỏi lòng Phó Quân Hoàng, có chút bất ngờ."Tôi chưa nói với mọi người sao?" Phó lão gia liền giật mình, lập tức nói."Nói cho chúng tôi biết cái gì?" "Bạch Vân Y năm đó sống ở nhà chúng ta một thời gian. Nhưng lúc đó Phó Quân Hoàng còn nhỏ ở trong bộ đội, cũng không biết."Bạch Nhã Nhi càng kì lạ hơn. Phó lão gia này và nữ vương đã từng gặp qua.Thực ra, lão gia đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Bạch Vân Y. Hôm nay, lúc Bạch Nhã Nhi tới, ông mới nhớ ra Bạch Vân Y, người phụ nữ này xem ra không vướng bụi trần. Thời điểm Bạch Vân Y đến nhà ông, là theo chân Cố Thiên Thụy đến. Lúc đó, bụng Bạch Vân Y đã lớn rồi. Cố Thiên Thụy đem đứa bé và Bạch Vân Y cùng chạy trốn. Bọn họ chạy chưa được bao xa, đã chạy đến Phó gia.Phó gia cũng coi như là người tiến bộ, lúc đó ông thích đối đầu với lão Cố. Ông ấy không đồng ý để cho hai đứa trẻ này ở bên nhau, thì ông nhất định muốn hai đứa trẻ ở bên nhau. Vì thế, ông liền nhận hai đứa trẻ này về Phó gia.Chỉ có điều hai đứa trẻ đó ở Phó gia không lâu, chưa đến một tuần, Cố Thiên Thụy đã đưa Bạch Vân Y rời khỏi Phó gia. Còn về sau đó, bọn họ đã đi đâu thì không biết nữa. Trong một tuần đó, Bạch Vân Y nói với ông rất nhiều chuyện, thực sự rất kì lạ. Phó lão gia lướt nhìn An Nhiên một lượt, sau đó liền bật cười. Không ngờ đã bị đứa trẻ này nói trúng rồi."Vậy... Vậy ngài có biết sau đó, cô cô của chúng tôi..." Bạch Nhã Nhi không biết phải hỏi thế nào.Lão gia biết cô muốn hỏi gì, khoát khoát tay: "Không biết nữa, sau đó nha đầu Bạch Vân Y và Cố Thiên Thụy lặng lẽ rời đi. Còn về việc đi đâu, tôi thật sự không rõ." Ánh mắt Bạch Nhã Nhi thoáng chốc chùng xuống. Bạch Tịnh Trần cũng đã nói, ngay cả bản thân cô cô cũng quên năm đó rốt cuộc đã đi đâu, huống chi là người khác chứ."Hai người về đi, không cần lo lắng, Nhiên nha đầu rất lợi hại đó." Phó lão gia vừa nãy có thể đột nhiên nhớ ra chuyện đó. Nếu như chuyện đó không sai, vậy thì lần này Nhiên nha đầu có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì.Khâu Doãn Hiên và Bạch Nhã Nhi không ngờ rằng Phó lão gia lại nói những lời tử tế như vậy, hai người bọn họ không dám cử động, sững sờ nhìn Lão gia. Thái độ của lão gia thay đổi thật lợi hại. "Được rồi, hai người đi trước đi. Chuyện này tôi nói sẽ làm đến cũng, thì sẽ làm đến cùng, không cần lo chuyện này nữa, cứ coi như tôi rảnh rỗi nhàm chán đi." An Nhiên khoát tay, kêu bọn họ tranh thủ rời đi.Khâu Doãn Hiên thực sự không biết làm thế nào, lẽ nào bọn họ không nên lo lắng gì sao?Khâu Doãn Hiên và Bạch Nhã Nhi rõ ràng rất lo lắng: "Nếu như có việc gì cần, nhớ nói cho chúng tôi biết trước." "Được rồi, mấy người nhanh đi đi, bằng không lúc nào đó tôi lại đổi ý đó." Đôi mắt màu trà của An Nhiên nhìn Khâu Doãn Hiên.Khâu Doãn Hiên ho nhẹ một tiếng, kéo Bạch Nhã Nhi cúi đầu chào Phó lão gia, sau đó quay người đi. Đến nghỉ cũng không dừng lại nghỉ một chút."Lão gia nói đi, vừa nãy ông có điều gì vẫn chưa nói hết." Người đã đi rồi, An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, hoàn toãn không có chút hình tượng nào mà ngã xuống người Phó Quân Hoàng. Phó Quân Hoàng dịu dàng âu yếm nhìn An Nhiên nằm trên đùi mình, tự nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng mát xa các huyệt vị trên đầu cho An Nhiên.Lão gia nhìn thấy bọn họ như thế: "Xem xem hai người đang làm trò gì! Bao nhiêu tuổi rồi còn như vậy, tưởng mình còn nhỏ chắc!"An Nhiên thấy Phó lão gia trừng mắt như vậy thì cười cười: "Không phải ông ghen tị với cháu có lão soái ca mà ông không có sao? Không sao, nếu lão gia thực sự cô đơn, cháu có thể tìm cho ông một người bạn già đấy." "Cháu... Cháu mới bao nhiêu tuổi mà bắt đầu nói năng lung tung thế hả!" Phó lão gia kích động."Vừa rồi ông nói cháu lớn thế nào thế nào rồi, bây giờ lại chê cháu còn nhỏ. Lão gia muốn làm gì chứ?" An Nhiên cười với Phó lão gia, hoàn toàn là một bộ dạng đùa giỡn."Được rồi, nói chuyện nghiêm túc." Sắc mặt Phó lão gia trở nên nghiêm túc. Chỉ có điều đã như thế rồi, An Nhiên vẫn nằm trên đùi Phó Quân Hoàng, không chịu đứng dậy. Phó lão gia thở dài. Bỏ đi bỏ đi, cô muốn như thế nào thì như thế đó đi."Nếu như ông không nhớ nhầm, năm đó Bạch Vân Y ở nhà chúng ta, đã từng nói rằng: đối xử tốt với con gái nhà mấy người." Phó lão gia dừng lại, thấy hai đứa trẻ này không có phản ứng gì, thở dài: "Phó gia ta chưa bao giờ có con gái. Nếu như không có Nhiên nha đầu cháu, ông sẽ tưởng Bạch Vân Y nói đến nha đầu Nhã rồi. Nhưng bây giờ ông nghĩ lại, hình như là không đúng rồi."An Nhiên ngồi thẳng người dậy, có chút kinh ngạc nhìn Phó lão gia: "Ông chắc chắn không phải ông già rồi, nên trí nhớ bị lẫn lộn chứ?" "Con nói như vậy với người già nữa sao?" Phó lão gia liếc An Nhiên một cái, sau đó nói: "Bạch Vân Y đã từng nói, đứa trẻ này sẽ giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện của mình.""Hết rồi sao?" Thấy Phó lão gia dừng lại, An Nhiên nhìn ông, hỏi."Hết rồi." Phó lão gia lắc đầu. An Nhiên trực tiếp thở dài một tiếng. Vậy là hết rồi, cô còn tưởng rằng sẽ có một câu chuyện kinh thiên động địa chứ.Biểu cảm của Phó Quân Hoàng lại có chút hiếu kì: "Ông nội có biết đứa trẻ đó bây giờ đang ở đâu không?""Cháu nói đứa trẻ con của Bạch Vân Y sao?" Phó lão gia lắc đầu: "Ông thật sự không biết. Lão Cố đã tốn không ít công sức đi tìm tung tích của đứa trẻ đi theo Bạch Vân Y, nhưng đến bây giờ vẫn không tìm thấy. Cũng không biết, hai đứa trẻ đó đã chạy đi đâu rồi." "Bạch Vân Y đã chết rồi." Sắc mặt An Nhiên có chút kì lạ: "Lẽ nào lão gia không biết năm đó Bạch Vân Y lúc sinh ra Bạch Dạ không lâu, đã trở về Bạch quốc sao?"Phó lão gia đầy ngạc nhiên: "Sao có thể chứ, Bạch Vân Y đã vì Cố Thiên Thụy mà điều gì cũng dám làm. Nếu cô ta muốn quay về, khả năng có thể vì..."Nhưng ông còn nhớ đứa trẻ đó nói, vì Bạch quốc của bọn họ sau này được phồn hoa, cô ta sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể. Chẳng lẽ vì điều này, cho nên sau khi sinh con cho Cố Thiên Thụy xong, liền trở về Bạch quốc sao? Không đúng, ông cảm giác có điều gì đó không đúng. "Sự thật." Phó Quân Hoàng nhìn Phó lão gia nói.Tin tức mà anh điều tra được cũng là như vậy. Bạch Vân Y đã qua đời sớm vào mười mấy năm trước rồi. Mà Bạch quốc trong mười mấy năm nay vẫn luôn không có nữ vương chính thức, vẫn đều do người khác đại diện.Bạch Nhã Nhi lúc vẫn còn ở Bạch quốc, vẫn luôn do cô làm nữ vương đại diện. Từ sau khi cô rời khỏi Bạch quốc, hơn nữa tuyên bố mình từ bỏ thừa kế vương vị, đại diện nữ vương đổi thành Bạch Niệm Điệp. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc Bạch Niệm Điệp là đại nữ nhân. Phó lão gia vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng, giống như có điều gì đó không thể liên kết được. An Nhiên và Phó Quân Hoàng cũng không quấy rầy ông, để tự ông suy nghĩ. Phó Quân Hoàng còn có chuyện phải xử lí trong bộ đội. Anh cũng chờ không bao lâu, sau khi nhắn nhủ hết với An Nhiên thì rời đi.Thấy Phó Quân Hoàng rời đi rồi, An Nhiên thở dài, cô cũng nên đi làm chút chuyện của mình rồi. An Nhiên mặc áo khoác mà Phó Quân Hoàng đã chuẩn bị cho cô lên người. Lúc ra khỏi cửa, cô báo với Phó Lão Gia một tiếng, sau đó cũng đi luôn.Lúc An Nhiên đến nơi đã hẹn với Bạch Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần đã ngồi ở vị trí gần cửa sổ đợi cô rồi. "Không ngờ anh đến sớm như vậy." An Nhiên vừa ngồi xuống, phục vụ đã đi tới.Bạch Tịnh Trần đặt tờ báo trong tay xuống bàn, lộ ra khuôn mặt nham hiểm. Bàn tay trơn tru đặt khăn ăn một bên An Nhiên, sau đó giọng nói trôi chảy, rành mạch vang lên:"Bạch Dạ, tôi muốn, chúng ta nhanh chóng trở về." An Nhiên đột nhiên có chút khó hiểu nhìn hắn ta.Bạch Tịnh Trần cười cười, tiếp tục lau muỗng nĩa cho cô: "Lần này, trong nước tiến hành tổng tuyển cử, có lẽ Bạch Niệm Điệp đã biết được điều gì đó.""Vậy thì, tại sao anh đến bây giờ vẫn không lo lắng gì cả? Cho dù nói thế nào, tôi vẫn là giả mạo." "Không sao, đến lúc đó tự nhiên sẽ có cách thôi." Từ đầu đến giờ, hắn ta đã nghĩ đến tất cả những chuyện có thể xảy ra rồi."Anh...""Bây giờ chúng ta phải đi, không có thời gian để cô quay về thu dọn đồ đạc đâu." Bạch Tịnh Trần mỉm cười nhìn sắc mặt có chút biến sắc của An Nhiên. "Bạch Tịnh Trần, anh nên biết kết quả của việc chọc giận tôi..."An Nhiên còn chưa nói xong, âm thanh chói tai của mấy chiếc xe dừng ở dưới đã vang lên. Lập tức, mấy tên đàn ông mặc đồ đen, tóc dài từ trong xe đi ra. Bạch Tịnh Trần nhìn thấy mấy tên đó, mặt biến sắc, kéo An Nhiên, chạy."Chạy! Nhanh lên!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com