Oneshot
Kim Hyuk Kyu là một thằng nhóc kì lạ, trong khi những đứa trẻ cùng lứa đang vùi đầu vào sách vở thì nó lại đọc mấy tiểu thuyết viễn tưởng về ma cà rồng. Chính vì vậy mà nó bị cô lập, không bạn bè, không hoạt động nhóm, cũng không chịu nói chuyện, cho đến khi một cậu nhóc có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời tên là Han Wang Ho xuất hiện.
"Tớ cũng thích ma cà rồng lắm!"
Han Wang Ho chớp chớp mắt, ngây ngô cười nói. Kim Hyuk Kyu hai má hồng hồng, không được tự nhiên lật sách, đáp lại lí nhí:
"Cậu đừng nói vậy, bọn chúng sẽ nghe thấy rồi tưởng thật, đem cậu về làm của riêng thì mệt lắm!"
Han Wang Ho không hiểu Kim Hyuk Kyu nói cái gì, chỉ chăm chăm xem mấy bức ảnh đen trắng trong cuốn sổ của cậu bạn. Bỗng nhóc con chỉ vào hình của một người có khuôn miệng giống mèo, tò mò hỏi:
"Hyuk Kyu, đây là ai?"
Kim Hyuk Kyu chần chờ một lúc lâu mới trả lời:
"Người này... Cũng có thể xem như là anh trai của tớ!"
"Anh trai là anh trai, sao lại cũng có thể xem là anh trai được?"
"Giống như Song Kyung Ho cũng có thể xem là anh trai của cậu ý!"
"Kyung Ho không giống, ảnh sắp là anh trai thiệt của tớ rồi, chỉ chờ bố mẹ cưới nhau nữa thôi!"
Kim Hyuk Kyu mỉm cười, vươn tay vuốt tóc cậu bạn duy nhất, dò hỏi:
"Wang Ho ah, cậu thật sự có thể chấp nhận người đàn ông khác trở thành bố của mình à? Cậu thật sự có thể chấp nhận một người không cùng huyết thống như Song Kyung Ho trở thành anh trai được à?"
"Sao lại không? Bố với Kyung Ho tốt lắm mà!"
"Tớ thì không làm được!"
Kim Hyuk Kyu khẽ thì thầm. Cậu không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân như thế, cho nên người kia chỉ miễn cưỡng xem như là anh trai của cậu mà thôi. Một ngày hè oi ả nọ, khi Kim Hyuk Kyu vẫn còn đang say ngủ thì cửa lại bị gõ dồn dập. Cậu vùi đầu vào trong gối, quyết tâm lờ đi sự làm phiền của vị khách không mời, nhưng người kia quá kiên trì khiến Kim Hyuk Kyu sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy xuống mở cửa.
Ngoài ý muốn, cậu nhìn thấy Song Kyung Ho, chàng trai ấm áp như gió xuân đang giận dữ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Wang Ho mất tích rồi!"
Song Kyung Ho lạnh lùng nói. Kim Hyuk Kyu giật mình, tỉnh cả người, lo lắng hỏi:
"Từ bao giờ? Đã báo cảnh sát chưa?"
"Không cần cảnh sát, chỉ cần cậu!"
Kim Hyuk Kyu ngẩn ngơ, hơi nghiêng người để Song Kyung Ho đi vào nhà, sau đó nhẹ giọng hỏi:
"Cậu nói thế là có ý gì?"
"Wang Ho có kể với tôi, cậu nói với nó rằng khi ma cà rồng bắt ai đó đi thì sẽ để lại một vật giá trị coi như trao đổi, có đúng không?"
Kim Hyuk Kyu có dự cảm không lành. Cậu hơi cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của Song Kyung Ho, một viên hồng ngọc hình giọt nước nằm yên ở đó, tàn nhẫn nói cho cậu biết hiện tại Wang Ho có bao nhiêu nguy hiểm. Thấy phản ứng của người trước mặt, Song Kyung Ho liền biết mình đoán trúng rồi, anh vội vã hỏi:
"Cậu biết gì đó đúng không?"
"Song Kyung Ho... Từ bỏ đi, cho dù hai chúng ta cộng thêm mười người nữa cũng không cứu được Wang Ho đâu!"
Song Kyung Ho nghe vậy thì trợn mắt, giận dữ ném viên hồng ngọc đi, quát thẳng vào mặt Kim Hyuk Kyu:
"Wang Ho coi cậu là bạn, vậy mà cậu lại nói như vậy sao? Tốt thôi, cậu chỉ cần nói cho tôi biết em ấy đang ở đâu, một mình tôi tự đi cứu!"
"Kẻ đó... Không phải ma cà rồng bình thường... Kẻ đó nguy hiểm lắm!"
"Cho nên tôi phải đi càng sớm càng tốt, xin cậu nói cho tôi biết Wang Ho đang ở nơi nào!"
Kim Hyuk Kyu rầu rĩ cúi đầu, cậu không muốn chạm mặt người kia, nhưng cậu càng không muốn Wang Ho gặp bất trắc, cũng không muốn Song Kyung Ho tự lao đầu vào nguy hiểm!
"Tôi đưa anh đi, nhưng anh phải tuyệt đối nghe lời tôi!"
"Được, cảm ơn cậu Hyuk Kyu!"
Kim Hyuk Kyu bần thần, đây là lần đầu tiên có người gọi tên cậu dịu dàng đến thế...
"Tớ cũng thích ma cà rồng lắm!"
Han Wang Ho chớp chớp mắt, ngây ngô cười nói. Kim Hyuk Kyu hai má hồng hồng, không được tự nhiên lật sách, đáp lại lí nhí:
"Cậu đừng nói vậy, bọn chúng sẽ nghe thấy rồi tưởng thật, đem cậu về làm của riêng thì mệt lắm!"
Han Wang Ho không hiểu Kim Hyuk Kyu nói cái gì, chỉ chăm chăm xem mấy bức ảnh đen trắng trong cuốn sổ của cậu bạn. Bỗng nhóc con chỉ vào hình của một người có khuôn miệng giống mèo, tò mò hỏi:
"Hyuk Kyu, đây là ai?"
Kim Hyuk Kyu chần chờ một lúc lâu mới trả lời:
"Người này... Cũng có thể xem như là anh trai của tớ!"
"Anh trai là anh trai, sao lại cũng có thể xem là anh trai được?"
"Giống như Song Kyung Ho cũng có thể xem là anh trai của cậu ý!"
"Kyung Ho không giống, ảnh sắp là anh trai thiệt của tớ rồi, chỉ chờ bố mẹ cưới nhau nữa thôi!"
Kim Hyuk Kyu mỉm cười, vươn tay vuốt tóc cậu bạn duy nhất, dò hỏi:
"Wang Ho ah, cậu thật sự có thể chấp nhận người đàn ông khác trở thành bố của mình à? Cậu thật sự có thể chấp nhận một người không cùng huyết thống như Song Kyung Ho trở thành anh trai được à?"
"Sao lại không? Bố với Kyung Ho tốt lắm mà!"
"Tớ thì không làm được!"
Kim Hyuk Kyu khẽ thì thầm. Cậu không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân như thế, cho nên người kia chỉ miễn cưỡng xem như là anh trai của cậu mà thôi. Một ngày hè oi ả nọ, khi Kim Hyuk Kyu vẫn còn đang say ngủ thì cửa lại bị gõ dồn dập. Cậu vùi đầu vào trong gối, quyết tâm lờ đi sự làm phiền của vị khách không mời, nhưng người kia quá kiên trì khiến Kim Hyuk Kyu sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy xuống mở cửa.
Ngoài ý muốn, cậu nhìn thấy Song Kyung Ho, chàng trai ấm áp như gió xuân đang giận dữ.
"Có chuyện gì vậy?"
"Wang Ho mất tích rồi!"
Song Kyung Ho lạnh lùng nói. Kim Hyuk Kyu giật mình, tỉnh cả người, lo lắng hỏi:
"Từ bao giờ? Đã báo cảnh sát chưa?"
"Không cần cảnh sát, chỉ cần cậu!"
Kim Hyuk Kyu ngẩn ngơ, hơi nghiêng người để Song Kyung Ho đi vào nhà, sau đó nhẹ giọng hỏi:
"Cậu nói thế là có ý gì?"
"Wang Ho có kể với tôi, cậu nói với nó rằng khi ma cà rồng bắt ai đó đi thì sẽ để lại một vật giá trị coi như trao đổi, có đúng không?"
Kim Hyuk Kyu có dự cảm không lành. Cậu hơi cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của Song Kyung Ho, một viên hồng ngọc hình giọt nước nằm yên ở đó, tàn nhẫn nói cho cậu biết hiện tại Wang Ho có bao nhiêu nguy hiểm. Thấy phản ứng của người trước mặt, Song Kyung Ho liền biết mình đoán trúng rồi, anh vội vã hỏi:
"Cậu biết gì đó đúng không?"
"Song Kyung Ho... Từ bỏ đi, cho dù hai chúng ta cộng thêm mười người nữa cũng không cứu được Wang Ho đâu!"
Song Kyung Ho nghe vậy thì trợn mắt, giận dữ ném viên hồng ngọc đi, quát thẳng vào mặt Kim Hyuk Kyu:
"Wang Ho coi cậu là bạn, vậy mà cậu lại nói như vậy sao? Tốt thôi, cậu chỉ cần nói cho tôi biết em ấy đang ở đâu, một mình tôi tự đi cứu!"
"Kẻ đó... Không phải ma cà rồng bình thường... Kẻ đó nguy hiểm lắm!"
"Cho nên tôi phải đi càng sớm càng tốt, xin cậu nói cho tôi biết Wang Ho đang ở nơi nào!"
Kim Hyuk Kyu rầu rĩ cúi đầu, cậu không muốn chạm mặt người kia, nhưng cậu càng không muốn Wang Ho gặp bất trắc, cũng không muốn Song Kyung Ho tự lao đầu vào nguy hiểm!
"Tôi đưa anh đi, nhưng anh phải tuyệt đối nghe lời tôi!"
"Được, cảm ơn cậu Hyuk Kyu!"
Kim Hyuk Kyu bần thần, đây là lần đầu tiên có người gọi tên cậu dịu dàng đến thế...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com