Oneshot Wenrene Ver Giay Phut Nay
Tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài khiến tâm hồn con người trở nên trĩu nặng. Seungwan tựa người vào tấm kính lớn, đôi mắt nâu trầm tĩnh nhìn cơn mưa ngoài kia, trong đầu chợt vang lên câu nói của mùa đông năm trước.- Seungwan, nếu em cứ đứng đấy sẽ bị mưa hắt hết vào người đấy - Joohyun nhăn mặt kéo cậu tránh xa khỏi ô cửa sổ, cặp lông mày khẽ cau lại khi nhận ra trên tóc cậu đã vương đầy những giọt nước li ti - Ngốc này, tóc em dính nước mưa rồi.Nàng cằn nhằn rồi lùa tay vào mái tóc cậu, không để ý đến tên ngố kia đang nở nụ cười ngây ngốc- Mưa đầu mùa đấy. Rồi đầu em sẽ bết lại cho xem.Giọng nói ấm áp của nàng vẫn còn vang lên bên tai cậu rõ mồn một. Seungwan cầm cốc cafe nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt nhìn theo những giọt nước đang lăn dài trên mặt kính. Trước đây cậu rất ghét cafe. Cậu thích matcha, thích vị ngọt của nó trôi xuống cổ họng, rồi cái cảm giác lớp kem tươi tan trong miệng và để lại tại đó một hương vị béo ngậy. Loại đồ uống này đem lại cho cậu cảm giác ngọt ngào khó tả, không phải ấm áp, mà là mát lạnh, nó khiến cậu tê dại, rồi mê mẩn, hệt như cái cách Joohyun chăm sóc cậu suốt thời gian qua.Cánh cửa quán café bật mở khiến chiếc chuông nhỏ reo lên rộn rã. Seungwan khoác trên mình chiếc áo mỏng, đôi mắt nâu sáng ngước lên nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng bỗng dưng trùng xuống một chút.- Chỉ là mưa phùn thôi, nhưng trời vẫn rất lạnh, cậu có muốn ở lại đây tối nay không?Seulgi lên tiếng hỏi khi thấy cậu định rời đi. Bên ngoài mưa đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng Seungwan luôn luôn chỉ khoác một chiếc áo rất mỏng, vậy thì làm sao mà cô không lo cho cậu được? - Tớ ổn. Đằng nào tớ cũng chỉ đi có một đoạn đường thôi Seungwan khẽ cười, và mắt lại một lần nữa nhìn mưa. Seulgi là chủ của quán cafe này và cũng là bạn thân của cậu, thậm chí là người duy nhất ở bên cậu kể từ khi Joohyun ra đi. Tên gấu ngơ ấy lúc nào cũng lo cậu sẽ buồn bã rồi tự bỏ mặc chính mình, nhưng dù sao cậu cũng đã lớn, Seungwan hiểu được cuộc sống đối với cậu quan trọng như thế nào, nếu chỉ vì thiếu vắng nàng mà buông bỏ bản thân thì cậu không thật đáng làm Son Seungwan nữa. - Cậu chắc chứ? Seulgi cau mày- Chắc chắn 100%! Không có gì làm khó được tớ cả, nhớ không?-----------------Thành phố Seoul về đêm nhộn nhịp và tràn đầy ánh sáng, chỉ có điều tất cả đã trở nên nhạt nhòa hơn dưới làn mưa hôm nay.Seungwan dừng chân trước một cửa hàng đồ lưu niệm, có lẽ trong một không gian mờ ảo như thế này của thành phố, thì ánh đèn ấm áp của nơi này chính là thứ thu hút cậu hơn cả.Qua cửa kính trong suốt của cửa hàng nhỏ, cậu thấy một cô gái trẻ đang cặm cụi sắp xếp lại những thứ đồ chơi trên tủ gỗ. Mái tóc mang màu nâu hạt dẻ của cô gái xõa ngang vai, khuôn mặt trái xoan cùng nụ cười rạng rỡ qua ánh mắt. Trong một vài tích tắc Seungwan cảm thấy cả cơ thể cậu đã run lên đôi chút, tim đập nhanh còn trong đầu thì như có một tích điện xẹt ngang.Nếu không phải nhờ những giọt nước lạnh buốt làm cho bừng tỉnh, thì có lẽ cậu đã nhận nhầm cô là nàng và ngược lại.Chắc có lẽ vì hai người quá giống nhau, cậu khẽ lắc mạnh đầu, nhưng chỉ là giống thôi. Bởi vì Joohyun sẽ mãi là Joohyun, và nàng thì chẳng thể là bất cứ ai khác.Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, khiến bước chân cậu ngày càng sải nhanh về phía trước. Seungwan thoáng rùng mình vì cái lạnh, cậu tạt vào núp dưới mái hiên một căn nhà cổ, khuôn mặt lại một lần nữa ngước nhìn bầu trời ban đêm.Đến bây giờ cậu mới nhận ra, hình như, mưa hôm nay là cơn mưa đầu mùa.--------------- Cậu vẫn còn nhớ lần cuối cùng mình uống matcha là vào một buổi chiều mùa hạ, khi đang một mình lang thang trên các góc phố. Khi ấy bầu trời trong xanh và thời tiết thì mát lạnh, sự dễ chịu của tiết trời đã góp một phần nào đấy vào việc vực đậy tâm hồn đã chết của cậu, khiến trái tim đau đớn ấy ít nhất không bị vỡ tan và đâm thủng cơ thể lạnh ngắt.Dừng chân tại một hàng cafe và mua cho mình matcha trà xanh như một thói quen khó bỏ, cậu đưa tiền cho người bán hàng và nhanh chóng rời khỏi quán, uống một hơi đầu tiên rồi cảm thấy cả cơ thể mình phải run lên khi vị đắng ngắt của matcha đang thấm dần vào cuống họng.Và tất cả những gì Seungwan nhớ được sau đó là cậu đã vứt quách thứ đồ uống yêu thích ấy đi trước cả khi trái tim cậu nhận thức được vấn đề.Nếu thời tiết đẹp là thứ giúp cậu vực dậy tinh thần thì matcha chẳng khác gì đang một lần nữa phá vỡ cái tinh thần đã mục nát ấy. Kể từ hôm đó cậu chẳng còn thói quen uống matcha vào mỗi buổi chiều, mà dần dà, cậu thay nó bằng cafe - một thứ đồ đắng ngắt và rất hại cho sức khỏe. Cậu uống cafe, để át đi cái đắng mà matcha để lại, để có thể tỉnh táo mà một mình đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt đang cuốn lấy cậu, ngày rồi lại ngày hành hạ cậu trong vòng xoáy khốn nạn của nó.Ngày cuối cùng cậu uống matcha, lại là ngày đầu tiên nàng để cậu bắt đầu chuỗi ngày dài cô độc.Và Bae Joohyun đã biến mất khỏi cuộc đời cậu vào một buổi chiều như thế.-------------------------Hai người gặp nhau lần đầu tiên vào mùa đông năm nàng 25 tuổi, trong một ngày mưa rơi tầm tã.Seungwan vội vã chạy vào quán cafe bên đường, mưa rơi khiến người và vai cậu ướt hết cả, chỉ trừ duy nhất chiếc cặp da được cậu ôm chặt là vẫn còn nguyên.*Leng keng* Tiếng chuông reo lên rộn rã khi cậu mở hé cánh cửa. Seungwan bối rối bước vào bên trong, và thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang pha chế các loại đồ uống. - Xin lỗi ??-..........- Em gì ơi....?Seungwan khẽ giật mình khi nghe thấy tiếng gọi, cậu ngước đôi mắt nâu theo giọng nói, và nhận ra cô gái pha chế đang nhìn mình cười rạng rỡ- Đồ uống của em??- Ahh...oh.. - Seungwan xấu hổ nhìn xuống tờ menu được kẹp dưới mặt kính, hai chân không hiểu sao bỗng dưng xoắn tít lại với nhau. Đây là lần đầu tiên cậu vào một quán cafe ven đường, mục đích đơn giản chỉ là để tránh mưa, nhưng cậu biết cậu không thể chai mặt ngồi lì trong này mà không gọi bất kì loại đồ uống nào. Hàng chục cái tên lạ lẫm hiện ra khiến đôi mắt cậu trở nên bối rối, Seungwan nhìn cô gái pha chế xinh đẹp trước mặt rồi cười gượng, cậu thật sự không biết nên chọn loại đồ uống nào, vậy nên cậu đã đọc thứ đầu tiên mình nhìn thấy- Ưm....mat...matcha trà xanh??Và cũng là cái tên dễ đọc nhất nữa.- Một sự lựa chọn rất tuyệt vời trong thời tiết này - Nàng thoáng mỉm cười - Em ra kia ngồi nhé? Chị sẽ mang nó đến sau vài phút.Đó là lần đầu tiên họ gặp mặt, và cũng là lần đầu tiên Seungwan cảm nhận được trái tim mình đang lỗi nhịp trước một ai đó.Cuộc nói chuyện của cả hai chẳng có gì đặc biệt, không lãng mạn cũng chẳng hài hước, nhưng nụ cười xinh đẹp của ai kia đã ám ảnh cậu suốt một thời gian dài....- Em thấy matcha thế nào? - Joohyun đứng bên cạnh hỏi sau khi thấy cậu uống một ít, nụ cười của nàng lại một lần nữa khiến Seungwan trở nên ngơ ngẩn- Tu...tuyệt...nó tuyệt lắm...chị là người pha chế nó sao?- Chắc vậy?? - Nàng phì cười, cố tỏ ra bí hiểm - Em thấy ổn là chị vui rồi. Hãy thưởng thức ngon miệng nhé, muốn ăn gì thì hãy gọi thêm.Seungwan biết cậu đã phải lòng Joohyun ngay từ khi vị kem tươi của matcha tan trong miệng, nó ngọt ngào và tươi mát như chính nụ cười của nàng , và thật hạnh phúc khi một năm sau cậu đã có được nụ cười ấy cho riêng mình.- Seungwanie, nếu làm người yêu chị nhất định phải đối mặt với việc rời xa chị, em dám không? Joohyunđưa đôi mắt đượm buồn nhìn cô gái đang quỳ gối trước mặt, nàng yêu cậu nhưng không muốn cậu sẽ bị tổn thương- Tại sao thế? - Nụ cười trên gương mặt Seungwan tắt ngấm - Tại sao chị lại nói vậy?- Vìchị sẽ rời đi, chắc chắn sẽ rời đi...Mặc dù đã biết trước điều này...nhưng cậu vẫn nguyện ở bên nàng mọi lúc. "Thời gian vốn là người chơi tham lam, kẻ lúc nào cũng thắng mà chẳng hề gian lận".Tình cảm ư? Yêu thương ư? Cả hai người họ đều có rất nhiều. Nhưng cái họ thiếu nhất, chính là thời gian.- Này ngốc, em không sợ chị sẽ bỏ rơi em sao? Nàng khẽ hỏi, một tay mân mê mái tóc óng mượt của cậu. Giờ đã là ban đêm, trời se lạnh còn nàng thì cuộn tròn ấm áp trong vòng tay cậu. Những tưởng Seungwan đã ngủ, Joohyun chỉ khẽ cười rồi rúc vào hõm cổ cậu sâu hơn. Rồi thì từng giọt lệ mặn chát rơi xuống, chạm vào làn da cậu và vỡ tan. Nàng khóc, Seungwan biết, nàng đã khóc rất nhiều trong đêm hôm đấy. Nhưng cậu chẳng thể làm gì khác. Ngoài việc im lặng và giả vờ đang ngủ, cậu chẳng thể làm gì khác cả.Joohyun không hề thông báo về thời gian và lý do cho việc rời đi của nàng. Nàng chỉ đơn giản nói nàng sẽ đi, vào một ngày nào đó, nàng sẽ rời khỏi cậu mà không báo trước.Vậy nên Seungwan chỉ có thể cố gắng yêu thương nàng trong hiện tại. Xa nàng sao? Cậu sợ chứ, cậu rất sợ mỗi sáng thức dậy không có nàng bên cạnh, rồi sợ cả vị đắng chát của matcha khi nàng rời đi, nhưng cậu chỉ có thể tin tưởng và chờ đợi nàng, mặc dù Joohyun chưa bao giờ nói nàng sẽ quay lại.Ừ, nàng chưa bao giờ nói như thế cả.Nhiều người khuyên rằng cậu không nên đợi nữa, đã ba năm rồi, cậu nên từ bỏ thôi. Họ nói rằng Joohyun chỉ là một cô gái xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc đời cậu, đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, rồi sau này cậu sẽ tìm được một ai đó thay thế.Những lúc như thế Seungwan chỉ có thể cười nhạt. Đối với họ Joohyun sẽ không bao giờ quay lại, Seungwan thì chỉ không biết ngày nàng trở về mà thôi, bởi vì cậu tin nàng chắc chắn sẽ về. Và cậu biết niềm tin của mình là chính xác.Đó là lợi ích của người trong cuộc, biết những điều mà người ngoài không thể biết đến, và Seungwan tin chắc cậu hiểu nàng hơn tất cả những ai đang "khuyên nhủ" cậu ngoài kia.Vậy nên cậu vẫn sẽ đợi, dù có là 3 năm, 5 năm hay 10 năm nữa, Seungwan vẫn sẽ đợi nàng quay lại và giải thích tất cả.Chỉ là...cậu sợ niềm tin ấy rồi sẽ có lúc bị phai nhạt....--------------- Seungwan-ssi, chiều bên tôi có thể xem bản thiết kế logo được không?Giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vang lên khiến lông mày cậu khẽ nhíu lại. Seungwan đặt bút xuống và nhìn vào màn hình điện thoại, dòng chữ "Jaehyun B. WR" hiện ra khiến cậu vội vã áp máy lên tai.- Alo? Oh vâng, tôi rảnh sau 4h.- Vậy cô có thể đến WR lúc đó không? Giám đốc của chúng tôi cũng muốn gặp cô để trao đổi một số thứ.- Vâng, vậy tôi sẽ đợi anh ở phòng chờ. - Ok. Hẹn gặp lại cô Seungwan-ssi, chúng tôi thật sự rất ấn tượng với một số ấn phẩm truyền thông của cô - Vâng cảm ơn anh. Lát gặp lại.Seungwan cúp điện thoại và để nó sang bên cạnh, ánh mắt tiếp tục tập trung vào bản vẽ trên máy tính. Thường thì đối với một designer ý tưởng là một phần vô cùng quan trọng trong mỗi thiết kế, và đối với tấm poster cậu đang làm cũng vậy. Nhưng hiện tại ý tưởng thì đã có hết, vấn đề cậu mắc phải chính là làm thế nào để thể hiện nó một cách hoàn hảo trên giấy vẽ. Seungwan khẽ thở dài, cả cơ thể cậu đã mỏi nhừ còn đầu thì choáng váng, vậy thì làm thế nào để cậu có thể hoàn thành nó được đây?Gấp chiếc lap lại và cất vào cặp, Seungwan uống nốt tách cafe rồi ngả lưng xuống chiếc sôpha phía sau. Logo của WR cậu đã làm xong từ tuần trước, còn chiếc poster này tận 2 tuần nữa mới đến deadline. Seungwan thường có thói quen khiến bản thân bận rộn ngay cả khi không cần thiết. Mặc dù nó khiến cậu cảm thấy mệt mỏi và đôi lúc là áp lực, nhưng có như vậy cậu mới có thể ngăn bản thân không nghĩ đến nàng....Ừ, chỉ có cách đó thôi.Đã 5 năm rồi...----------------------------------------- Seungwan-ssi?Một giọng nói trầm ấm vang lên khiến đôi mắt Seungwan rời khỏi màn hình laptop, cậu khẽ ngẩng đầu theo tiếng gọi và nhận ra trước mặt mình là một chàng trai trẻ.- Oh chào anh Jaehyun-ssi- Xin lỗi đã để cô đợi lâu, mời cô đi theo tôi.Jaehyun dẫn cậu đến một căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà, yên tĩnh và rộng rãi, tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào tại phòng chờ.Đây là lần thứ 2 Seungwan đến trụ sở chính của WR nhưng lại là lần đầu tiên cậu bước vào đây. Căn phòng rộng lớn có một bộ sôpha, một chiếc bàn làm việc và một tấm kính trong suốt cỡ lớn giúp người bên trong có thể nhìn ra toàn bộ khung cảnh thành phố.Seoul lúc hoàng hôn thực sự rất đẹp. Seungwan ngây người nhìn từng ánh nắng vàng chiếu vào trong phòng qua tấm kính, trong lòng thầm nghĩ giá như nàng cũng được chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt vời này. - Mời ngồi Seungwan-ssi.Tiếng Jaehyun vang lên từ phía sau khiến cậu trở lại với thực tại.Seungwan lúng túng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Jaehyun, đôi mắt vẫn nhìn ra bên ngoài tấm kính- Thực ra đây là phòng của tổng giám đốc - Jaehyun phì cười khi nhận thất sự mơ hồ trong mắt cậu - Cô muốn uống trà hay cafe?- Cho tôi một tách cafe, cảm ơn anh.Jaehyun gật đầu và cầm hai chiếc cốc dưới ngăn bàn và rời đi. Trong khi ấy Seungwan lật đật mở một file hình ảnh trên máy tính, đến khi Jaehyun quay lại và ngồi trước mặt thì cậu quay màn hình về phía anh:- Đây là 3 bản logo tôi thiết kế cho WR theo mô tả về công ty mà anh gửi. Anh xem nếu cả 3 đều không vừa ý thì hãy nói với tôi, tôi sẽ làm một vài bản khác.Jaehyun chăm chú lắng nghe và nhìn vào 3 bản vẽ. Thành thật thì cả 3 cái đều rất đẹp và mang một ấn tượng riêng biệt, vậy nên sẽ thật khó để có thể chọn ra một cái mà không luyến tiếc hai cái kia.- Cả ba cái đều rất đẹp Seungwan-ssi - Jaehyun mỉm cười - Nhưng người chọn nó không phải là tôi mà là giám đốc Bae.Lời nói vừa kết thúc cũng là lúc cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Từ bên ngoài một cô gái bước vào với phong thái lãnh đạm, khóe môi nhếch lên khi nhìn thấy Jaehyun đang trò chuyện với ai đó ở bên trong, mặc dù người đó quay lưng về phía nàng nhưng Joohyun biết chắc đó là ai.Đã rất lâu rồi....Seungwan....Tiếng giày cao gót gõ trên mặt sàn đá ngày một rõ rệt, Seungwan ngẩng đầu khi cảm thấy ai đó đang tiến về phía mình, trái tim bỗng hụt đi một nhịp còn đầu óc thì trở nên choáng váng- Jaehyun
Tiếng nói trong trẻo vang lên qua tai cậu liền ù đi, Bae Joohyun đang đứng trước mặt cậu, với nụ cười quyến rũ và phong thái tự tin, khiến cho sống mũi cậu cay xè và trái tim thì như bị ai đó bóp nghẹt.Jaehyun đứng lên cúi chào giám đốc rồi rời đi ngay trước khi nàng lên tiếng. Joohyun chỉ khẽ cười rồi ngồi xuống đối diện với cậu, mặc cho đôi mắt kia đang mở to và nhìn chằm chằm vào nàng- Seungwan!- .............................Joohyun, 5 năm, em đã quên mất vị ngọt của matcha được 5 năm rồi.....- Đã lâu không gặp!Giọng nàng nhẹ cất lên như một cơn gió thoảng. Mắt Seungwan mờ đi, cậu vẫn chưa thể hình dung được đây là loại hoàn cảnh gì. Cậu không dám tin nàng đã quay lại, nhỡ cậu tin rồi và sau đó lại nhận ra đây chỉ là một giấc mơ thì sao? Hay nhỡ người trước mặt cậu chỉ là một ai đó giống Joohyun? Hay nhỡ đâu.... - Em.....khỏe không?Nước mắt chảy ra khiến cậu cảm nhận được vị mặn chát, Seungwan cắn môi mình rồi dùng tay áo lau lấy chúng, môi mấp máy từng tiếng một- Không....Bae Joohyun, tôi không hề khỏe một-chút-nào-hết.Chiều hôm ấy bầu trời Seoul ngả vàng rất đẹp. Seungwan có thể nhớ rõ cậu và nàng đã có một khoảng im lặng rất lâu, cùng nhau ngắm hoàng hôn qua ô cửa kính, hay thậm chí là đếm từng tiếng tích tắc của đồng hồ qua mỗi giây mỗi phút. Hai người họ, sau 5 năm, chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh nhau như thế, chầm chậm cảm nhận sự hiện diện của đối phương và cảm nhận hai nhịp tim đang dần trở nên đồng điệu.Đã rất lâu rồi....- Chị...xin lỗi...Cuối cùng Joohyun lại là người lên tiếng trước. Nàng đã từng nghĩ ra hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn câu nói để chuẩn bị cho ngày hai người gặp lại. Nhưng rồi cuối cùng nàng chỉ có thể thốt lên ba từ "Chị xin lỗi", như một lời hàn gắn cho những tổn thương mà cậu đã phải chịu đựng. Chấp nhận bước vào mối tình này ngay từ đầu, tức là chấp nhận những đau khổ mà nó sẽ khắc sâu vào tâm hồn mỗi người. Có lẽ nàng đã quá cao thượng để có thể hiểu rằng trong hai người chẳng ai là người có lỗi. 5 năm dằn vặt ấy, chỉ đơn giản là yêu thôi. - Chị............. đã quay lại.Từng câu chữ trong lời nói của cậu khiến cổ họng nàng nghẹn ứ. Seungwan gần như đã lãng quên mọi thứ xung quanh, đôi mắt cậu vẫn chăm chú nhìn nàng, và trong đấy vẫn ánh lên sự yêu thương vô hạn, cho đến hiện tại nó cũng chưa một lần thay đổi.Chỉ là mọi việc diễn ra quá nhanh, nàng trở về một cách đột ngột khiến cậu không thích ứng kịp. - Chị đã quay lại.....Hyun...Chỉ là chỉ là Son Seungwan vẫn luôn yêu nàng, yêu một Bae Joohyun như 5 năm về trước. - Chị.....sẽ không bỏ tôi lần nữa, phải không?Kết thúc câu nói cũng là lúc nàng ôm cậu thật chặt. Seungwan không kìm nổi xúc động siết tay quanh eo nàng, gục mặt vào bờ vai ấy và để mặc dòng nước mắt chảy ra, nóng hổi thấm vào từng lớp vải.Cậu thật sự rất nhớ nàng, là nhớ đến phát điên, thậm chí đôi lúc Seungwan còn tưởng mình đã chết vì thiếu vắng nàng.Quãng thời gian 5 năm không dài mà cũng chẳng ngắn, đã có lúc cậu nghĩ mình sẽ từ bỏ, tập quên nàng bởi vì cuộc sống ấy quá khó khăn, và cậu thì chẳng thể mạnh mẽ tồn tại với sự cô đơn này lâu đến thế. Vậy nhưng mọi thứ rồi sẽ ổn cả. Cậu vẫn vượt qua quãng thời gian tưởng chừng như vô hạn, vẫn sống và vẫn mạnh mẽ đối mặt với sóng gió.Tình yêu là một khái niệm trìu tượng và vô hình. Seungwan không biết chữ "yêu" được diễn tả như thế nào thì mới trọn vẹn, bởi nó chẳng phải toán học để đong đo độ chính xác mà cũng chẳng phải văn học để có một định nghĩa nhất định. Cậu chỉ biết cậu cần nàng, cậu nhớ nàng và cảm giác cậu dành cho nàng là chân thật, vậy là đủ.Joohyun ghì chặt lấy vai cậu, thầm mong giây phút này sẽ không bao giờ trôi đi. Nàng kể cho cậu nghe về tất cả, về quá khứ, về nỗi lo sợ và cả về tình cảm dành cho cậu, thủ thỉ về những điều cậu chưa từng hay biết.Rằng trước đó nàng đã có một chuyến du học 5 năm tại Đức, nàng không cho cậu biết bởi vì nàng sợ bản thân mình sẽ thất bại, hay việc nàng luôn theo dõi cậu suốt thời gian qua chỉ vì sợ cậu sẽ phải lòng một cô gái khác.Joohyun đã giấu cậu về thân phật thực sự của mình, nàng là con của Tổng thống nên phải quay về bất cứ khi nào có lệnh gọi của ba mẹ. Quãng thời gian gặp cậu chính là lúc nàng xin phép ba mẹ nghỉ việc tại chính phủ rồi bắt đầu tiếp xúc với bên ngoài, kiếm việc làm thêm và tham gia học các lớp pha chế. Việc du học 5 năm tại Đức thực chất là một kế hoạch lâu dài để nàng "thoát khỏi" cuộc sống chính trị. Nếu sau khi kết thúc khóa học nàng mở một công ty và thành công phát triển thì ba mẹ sẽ đồng ý để nàng "tự do" trên chính con đường mình đã chọn, mọi việc về chính trị quốc gia sẽ được đẩy cho Jaehyun- anh trai của nàng quản lí, và nàng có thể trở về bên cậu mà không lo bị ba mẹ ngăn cản. Còn nếu thất bại thì Joohyun sẽ mất tất cả, ước mơ, cơ hội và thậm chí cả tình yêu với cậu nữa. - Cảm ơn vì đã tin và đợi chị suốt 5 năm qua.Đó là câu cuối cùng nàng nói, trước khi hai đôi môi chạm nhau và cùng nhau hòa vào ly rượu tình.Họ đã mất 5 năm của tuổi thanh xuân để đổi lại một hạnh phúc bền chặt. Ai biết được sau này sẽ xảy ra những chuyện gì, liệu họ có mất thêm 5 năm nữa hay không, hay cả hai sẽ gặp phải những khó khăn còn kinh khủng hơn thế?Nhưng đó là chuyện của tương lai, và chẳng ai trong số họ quan tâm đến những điều như vậy cả.Bởi vì hiện tại của họ mới bắt đầu, cuộc sống của họ mới sang một chương mới và họ sẽ là tác giả viết tiếp câu chuyện của chính mình.Tình yêu....đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi.END.
Tiếng nói trong trẻo vang lên qua tai cậu liền ù đi, Bae Joohyun đang đứng trước mặt cậu, với nụ cười quyến rũ và phong thái tự tin, khiến cho sống mũi cậu cay xè và trái tim thì như bị ai đó bóp nghẹt.Jaehyun đứng lên cúi chào giám đốc rồi rời đi ngay trước khi nàng lên tiếng. Joohyun chỉ khẽ cười rồi ngồi xuống đối diện với cậu, mặc cho đôi mắt kia đang mở to và nhìn chằm chằm vào nàng- Seungwan!- .............................Joohyun, 5 năm, em đã quên mất vị ngọt của matcha được 5 năm rồi.....- Đã lâu không gặp!Giọng nàng nhẹ cất lên như một cơn gió thoảng. Mắt Seungwan mờ đi, cậu vẫn chưa thể hình dung được đây là loại hoàn cảnh gì. Cậu không dám tin nàng đã quay lại, nhỡ cậu tin rồi và sau đó lại nhận ra đây chỉ là một giấc mơ thì sao? Hay nhỡ người trước mặt cậu chỉ là một ai đó giống Joohyun? Hay nhỡ đâu.... - Em.....khỏe không?Nước mắt chảy ra khiến cậu cảm nhận được vị mặn chát, Seungwan cắn môi mình rồi dùng tay áo lau lấy chúng, môi mấp máy từng tiếng một- Không....Bae Joohyun, tôi không hề khỏe một-chút-nào-hết.Chiều hôm ấy bầu trời Seoul ngả vàng rất đẹp. Seungwan có thể nhớ rõ cậu và nàng đã có một khoảng im lặng rất lâu, cùng nhau ngắm hoàng hôn qua ô cửa kính, hay thậm chí là đếm từng tiếng tích tắc của đồng hồ qua mỗi giây mỗi phút. Hai người họ, sau 5 năm, chỉ đơn giản là ngồi bên cạnh nhau như thế, chầm chậm cảm nhận sự hiện diện của đối phương và cảm nhận hai nhịp tim đang dần trở nên đồng điệu.Đã rất lâu rồi....- Chị...xin lỗi...Cuối cùng Joohyun lại là người lên tiếng trước. Nàng đã từng nghĩ ra hàng trăm, thậm chí là hàng nghìn câu nói để chuẩn bị cho ngày hai người gặp lại. Nhưng rồi cuối cùng nàng chỉ có thể thốt lên ba từ "Chị xin lỗi", như một lời hàn gắn cho những tổn thương mà cậu đã phải chịu đựng. Chấp nhận bước vào mối tình này ngay từ đầu, tức là chấp nhận những đau khổ mà nó sẽ khắc sâu vào tâm hồn mỗi người. Có lẽ nàng đã quá cao thượng để có thể hiểu rằng trong hai người chẳng ai là người có lỗi. 5 năm dằn vặt ấy, chỉ đơn giản là yêu thôi. - Chị............. đã quay lại.Từng câu chữ trong lời nói của cậu khiến cổ họng nàng nghẹn ứ. Seungwan gần như đã lãng quên mọi thứ xung quanh, đôi mắt cậu vẫn chăm chú nhìn nàng, và trong đấy vẫn ánh lên sự yêu thương vô hạn, cho đến hiện tại nó cũng chưa một lần thay đổi.Chỉ là mọi việc diễn ra quá nhanh, nàng trở về một cách đột ngột khiến cậu không thích ứng kịp. - Chị đã quay lại.....Hyun...Chỉ là chỉ là Son Seungwan vẫn luôn yêu nàng, yêu một Bae Joohyun như 5 năm về trước. - Chị.....sẽ không bỏ tôi lần nữa, phải không?Kết thúc câu nói cũng là lúc nàng ôm cậu thật chặt. Seungwan không kìm nổi xúc động siết tay quanh eo nàng, gục mặt vào bờ vai ấy và để mặc dòng nước mắt chảy ra, nóng hổi thấm vào từng lớp vải.Cậu thật sự rất nhớ nàng, là nhớ đến phát điên, thậm chí đôi lúc Seungwan còn tưởng mình đã chết vì thiếu vắng nàng.Quãng thời gian 5 năm không dài mà cũng chẳng ngắn, đã có lúc cậu nghĩ mình sẽ từ bỏ, tập quên nàng bởi vì cuộc sống ấy quá khó khăn, và cậu thì chẳng thể mạnh mẽ tồn tại với sự cô đơn này lâu đến thế. Vậy nhưng mọi thứ rồi sẽ ổn cả. Cậu vẫn vượt qua quãng thời gian tưởng chừng như vô hạn, vẫn sống và vẫn mạnh mẽ đối mặt với sóng gió.Tình yêu là một khái niệm trìu tượng và vô hình. Seungwan không biết chữ "yêu" được diễn tả như thế nào thì mới trọn vẹn, bởi nó chẳng phải toán học để đong đo độ chính xác mà cũng chẳng phải văn học để có một định nghĩa nhất định. Cậu chỉ biết cậu cần nàng, cậu nhớ nàng và cảm giác cậu dành cho nàng là chân thật, vậy là đủ.Joohyun ghì chặt lấy vai cậu, thầm mong giây phút này sẽ không bao giờ trôi đi. Nàng kể cho cậu nghe về tất cả, về quá khứ, về nỗi lo sợ và cả về tình cảm dành cho cậu, thủ thỉ về những điều cậu chưa từng hay biết.Rằng trước đó nàng đã có một chuyến du học 5 năm tại Đức, nàng không cho cậu biết bởi vì nàng sợ bản thân mình sẽ thất bại, hay việc nàng luôn theo dõi cậu suốt thời gian qua chỉ vì sợ cậu sẽ phải lòng một cô gái khác.Joohyun đã giấu cậu về thân phật thực sự của mình, nàng là con của Tổng thống nên phải quay về bất cứ khi nào có lệnh gọi của ba mẹ. Quãng thời gian gặp cậu chính là lúc nàng xin phép ba mẹ nghỉ việc tại chính phủ rồi bắt đầu tiếp xúc với bên ngoài, kiếm việc làm thêm và tham gia học các lớp pha chế. Việc du học 5 năm tại Đức thực chất là một kế hoạch lâu dài để nàng "thoát khỏi" cuộc sống chính trị. Nếu sau khi kết thúc khóa học nàng mở một công ty và thành công phát triển thì ba mẹ sẽ đồng ý để nàng "tự do" trên chính con đường mình đã chọn, mọi việc về chính trị quốc gia sẽ được đẩy cho Jaehyun- anh trai của nàng quản lí, và nàng có thể trở về bên cậu mà không lo bị ba mẹ ngăn cản. Còn nếu thất bại thì Joohyun sẽ mất tất cả, ước mơ, cơ hội và thậm chí cả tình yêu với cậu nữa. - Cảm ơn vì đã tin và đợi chị suốt 5 năm qua.Đó là câu cuối cùng nàng nói, trước khi hai đôi môi chạm nhau và cùng nhau hòa vào ly rượu tình.Họ đã mất 5 năm của tuổi thanh xuân để đổi lại một hạnh phúc bền chặt. Ai biết được sau này sẽ xảy ra những chuyện gì, liệu họ có mất thêm 5 năm nữa hay không, hay cả hai sẽ gặp phải những khó khăn còn kinh khủng hơn thế?Nhưng đó là chuyện của tương lai, và chẳng ai trong số họ quan tâm đến những điều như vậy cả.Bởi vì hiện tại của họ mới bắt đầu, cuộc sống của họ mới sang một chương mới và họ sẽ là tác giả viết tiếp câu chuyện của chính mình.Tình yêu....đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi.END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com