TruyenHHH.com

Oneshot Vkook 2angels

author : "thien huan"
-------
Có người từng hỏi tôi, sao lại yêu hắn đến thế? Tôi cũng chẳng rõ lí do. Yêu thì yêu thôi.

Có người hỏi hắn có yêu tôi không? Tôi không biết. Hắn mập mờ với tôi, tạo cho tôi rất nhiều hy vọng. Nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến tôi tuyệt vọng ở giây phút cuối cùng.

Có người nói tôi chấp niệm vì hắn quá, phải chăng nên buông bỏ? Yêu một người vốn dĩ rất cần sự cố chấp. Tôi cũng muốn buông bỏ hắn nhưng lại không thể.

Có người hỏi điều gì đau lòng nhất đối với tôi? Có lẽ khi tôi ở bên hắn nhưng chẳng thể có được.

Yêu đơn phương ngu ngốc như tôi rốt cuộc cũng chẳng khá khẩm gì cho hay. Nhưng lại cố chấp không muốn buông. Tôi biết mình là kẻ ngốc, nhưng suy cho cùng cũng chỉ ngốc trong chuyện tình cảm.

Tôi, cứ thích hắn như thế. Đến nỗi, chỉ nhìn dáng lưng cũng muốn rơi nước mắt. Yêu đơn phương ai nói là đẹp chứ? Nó khiến con người ta đau khổ như thế, sao lại nói là đẹp.

Kim Tại Hưởng hắn là một người tốt, cái gì cũng tốt. Chỉ là không thuộc về tôi.

Cậu đã bao giờ yêu tôi chưa Hưởng?

Kết thúc những năm tháng ngồi trên ghế trường Trung học, tôi không thi đại học, thiết nghĩ đi làm sẽ có lợi hơn rất nhiều. Từ đấy cũng không gặp lại Kim Tại Hưởng. So ra với lúc trước, khoảng thời gian hiện tại tốt hơn rất nhiều. Tôi có thể không đau lòng vì hắn nữa.

Tôi xin vào làm việc ở một công ty quảng cáo nổi tiếng. Nhưng với trình độ tiếng anh ít ỏi của bản thân, tôi chỉ có thể làm chân sai vặt ở phòng ý tưởng. Mỗi ngày đều in ấn bản thảo, bưng bê cafe. Tôi không dám than phiền vì tôi đối với họ cũng chẳng giỏi giang gì. Không tấm bằng đại học, không giỏi ngoại ngữ ngoại trừ chân tay nhanh nhẹn có thể nhanh chóng hoàn thành những công việc vụn vặn đã được giao.

Nhưng điều tôi muốn không chỉ làm mấy công việc này nên đã tranh thủ đi học những lớp tiếng anh cơ bản để lấy kiến thức cho bản thân. Ba năm sau, tôi được một nhân viên tốt bụng giao cho một dự án nhỏ và nêu ra ý tưởng. Đây là niềm mơ ước của tôi, sau một thời gian dài làm sai vặt thì có thể góp chút kiến thức rồi. Tôi dành cho mình thời gian để nghĩ ra ý tưởng cho nó. Khi nộp bản thảo ý tưởng, tôi được mọi người khen, đáp lại mọi hy vọng của tôi.

Chợt tôi muốn khoe với Kim Tại Hưởng về sự thành công nhỏ của mình. Nhưng hắn không ở đây. Và nêu có cũng chỉ là những lời chúc mừng sáo rỗng, và mời đi ăn như những người bạn mà thôi.

Lại một ngày kết thúc ở công ty, tôi vui vẻ về nhà. Dạo gần đây được góp một phần ý tưởng cho phòng ý tưởng đã là một niềm vui của tôi. Vừa về đến nhà trọ, tôi gặp lại bóng dáng quen thuộc của người kia. Giống như một cuộc hội ngộ sau ba năm vậy, trái tim tôi không tự chủ lại vì hắn mà rối loạn.

Kim Tại Hưởng nhìn thấy tôi, từ ngỡ ngàng rồi chuyển về trạng thái bình thường. Hắn đi đến gần chỗ tôi, mỉm cười.

"Đã lâu không gặp."

Lời nói có chút sáo rỗng kia sao lạu khiến tôi vui vẻ được chứ.

"Ừ."

So với 3 năm trước cũng chẳng còn thân thiết. Cách nói chuyện cũng trở nên xa cách, không giữ được sự thân thiết.

"Nghe nói cậu đã đi làm. Công việc tốt chứ?"

"Khá ổn."

Cuộc đối thoại giữa chúng tôi xem ra cũng chẳng khá hơn những người mới quen cho lắm. Tôi không biết mình có thích nó hay không nữa.

Tại Hưởng hắn ta xem ra trưởng thành hơn rất nhiều. Không còn là chàng trai tuổi 18 được nhiều cô gái yêu thích mà trở thành người chững chạc,không còn nét trẻ con khi xưa. Dù cho có thay đổi gì đi chăng nữa, tôi đối với cậu ta lúc nào cũng tim đập chân run.

Hơn ba tháng sau đó, mỗi ngày đi làm, sáng sớm chạm mặt, chiều tối gặp gỡ, tôi liền cảm thấy không ổn. Bản thân tôi thích hắn như thế, mỗi ngày gặp không phải càng ngại ngùng hay sao? Vì vậy tôi quyết định xin nghỉ ở nhà một ngày, không ra khỏi nhà để tránh chạm mặt hắn.

Một ngày nghỉ ngơi khi không phải đi làm, tôi tranh thủ dọn dẹp lại căn nhà rộng hơn 20 mét vuông của mình. Sau đấy giặt giũ lại đống quần áo của bản thân.

Đang phơi đống quần áo, tôi nhận được tin nhắn từ Tại Hưởng: 'Có thể cùng tôi đi dạo hay không?'

Tôi khá bối rối, không biết làm thế nào. Suy nghĩ một hồi mới nhắn lại: 'Tôi đang rất bận việc'. Nhắn xong chép miệng một cái, chắc cũng không có tin nhắn nữa đâu. Tuy trong lòng tôi mặc dù có chút chờ đợi,thật đấy.

'Bận phơi quần áo? Tôi đang đứng dưới nhà cậu, muốn mời bạn bè cũ cũng không thể?' A, tôi vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Tại Hưởng đang đứng đó. Tôi bắt gặp ánh mắt của hắn. Thực sự thì ánh mắt của hắn luôn khiến tôi mê luyến nên chỉ cần thấy nó một chút, tôi sẽ nhanh chóng đỏ mặt. Nhưng chữ bạn bè cũ của hắn lại khiến tôi có chút buồn.

'A,vậy đợi tôi một chút.'

Tôi nhắn lại rồi nhanh chóng thay quần áo. Từ trước đến nay, tôi đều không hiểu biết gì nhiều về thời trang cho lắm nên chỉ có thể mặc những bộ đồ đơn giản hết mức có thể. Dù gì cũng đang là tháng 8 nên thời tiết cũng khá dễ chịu.

Tại Hưởng hắn ăn mặc khá đẹp, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Tôi và hắn cùng nhau đi dạo, nói về thời học sinh của cả hai. Đây có thể nói là đang gắn lại tình bạn thân thiết của ngày xưa không?

"Đây là nơi bạn gái cũ và tôi hay đến sau khi kết thúc những tiết học. Cậu thấy thế nào?"

Hiện tại chúng tôi đang ngồi ở trong một quán cafe xinh xắn, cùng thưởng thức hương vị cafe. Nhưng xem ra câu nói của Tại Hưởng lại động đến thứ tình cảm đã ngủ quên trong tôi kia. Tôi có biết bạn gái của Hưởng, họ quen nhau khi sắp có kì thi đại học. Lúc đầu cũng không được ủng hộ nhưng khi cả hai đỗ vào cùng một trường đại học thì được ủng hộ rất nhiều. Có lẽ đã chia tay nên mới nói vậy.

"Ừ. Ở đây khá tuyệt."

"Cô ấy, ừm, nghe đâu cũng có bạn trai mới rồi. Tôi thật sự vẫn còn yêu cô ấy."

Chỉ một câu nói kia lại làm tôi đổ vỡ tất cả mọi thứ. Tình yêu của tôi, thì ra nhận lại cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Tôi thua rồi, tôi vẫn không có được cậu. Cổ họng đắng ngắt, cốc cafe ngọt ngào kia sao lại giờ lại thành vị đắng rồi? Là do tâm tôi đắng sao?

"Cậu đã từng bao giờ thích tôi chưa?"

Tôi vội vã nhận ra, kể từ lúc nói ra câu nói kia thì mọi thứ đã đổ vỡ rồi. Tình bạn cũng không còn nữa. Tại Hưởng vẫn ngơ ngác nhìn tôi, có lẽ cũng bất ngờ quá đi. Chuyện một thằng con trai đi thích một đứa con trai khác đối với Tại Hưởng chắc là chuyện chưa từng nghĩ đến. Nhưng một khi đâm lao thì phải theo lao thôi.

"Còn tôi rất thích cậu. Tôi đã đơn phương cậu từ rất lâu rồi."

"Mỗi ngày đều nhớ đến cậu. Tôi cũng mệt mỏi lắm nhưng làm sao được đây,tôi không bỏ được cậu..."

"Không đâu,Chung Quốc. Cậu nói đùa phải không."

Tôi biết mình khiến Tại Hưởng nghĩ như đây đang là một câu chuyện nói đùa vậy. Hắn cười cười rồi tròn mắt nhìn tôi.

"Không đâu,là sự thật."

"Cậu là đồng tính ư?"

"Tôi không phải đồng tính, chẳng qua người tôi thích là cậu, là người đồng giới với tôi."

Tại Hưởng sẽ không biết khi tôi nói lời này thì lòng tôi đau như cắt. Hắn vẫn chẳng bao giờ hiểu tôi được cả.

"Xin lỗi, nhưng tôi không thích cậu."

Nói rồi, cậu ấy nhanh chóng rời đi. Bỏ lại tôi một mình cùng li cafe kia. Tôi không khóc, bản thân một thằng con trai không cho tôi khóc vì chuyện này đâu. Tôi đã từng nghĩ tới chuyện này, và bây giờ đã thành sự thật. Tôi lén một tiếng thở dài. Mọi chuyện kết thúc rồi.

Yêu hắn, tôi đã lường trước sẽ tự chuốc bi thương. Chỉ là.. không ngờ lại đau hơn tôi dự tính.

Mọi thứ đều có kết thúc. Và kết thúc của tình đầu của tôi là niềm đau của tuổi niên thiếu. Tạm biệt tình đầu.

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com