Oneshot Vkook 2angels
Request by Lê Nguyễn Ngọc Trinh.
Author : Yên Vuyy...Kim TaeHyung nhìn qua chính là kiểu bạn trai mẫu mực, từ lời nói đến cách hành xử đều chuẩn điểm tuyệt đối. Thế nhưng tổng giám đốc cao cao thượng thượng, thường ngày băng lãnh kia lại mắc phải một bệnh vô cùng khó chữa, có thể nói là ngấm vào trong từng huyết mạch, lưu thông điều hoà. Điều tôi nói đến đây, là chuyện TaeHyung rất thích cưng chiều người yêu, sủng hơn cả bản thân mình.Người theo đuổi TaeHyung không phải con số nhỏ, có thể nói là đáng kinh sợ. Cũng phải, Kim TaeHyung vừa khí soái hơn người, cộng thêm gia tài đồ sộ khiến ai cũng nuôi ham vọng được trở thành người tốt số bên cạnh anh, suốt đời hưởng lạc.Thế nhưng, rất tiếc giám đốc Kim đã có người trong lòng.Là một nhân viên bán coffee đối diện công ti anh.Cậu có nét người thanh mảnh, đôi mắt to tròn đáng yêu, chiếc răng thỏ tinh nghịch luôn toả sáng mỗi khi nở nụ cười.Dưới mắt Kim TaeHyung, Jeon JungKook chính là vật nhỏ bảo bối, TaeHyung muốn đem giấu vào trong túi áo mang theo.Kỉ niệm giữa anh và cậu vui buồn có đủ, nhiệm màu như những bức tranh, ngày ngày được vun đắp, vẽ nên. Trong tâm trí cả hai, tất cả đều gom thành một cuốn album khổ to, được chạy lại mỗi khi nhớ nhung, xa cách.Nếu TaeHyung được so là cáo thì JungKook là thỏ nhỏ ngốc manh.Nói về JungKook một chút, theo TaeHyung, cậu là một thiếu niên rắc rối và vô cùng tăng động, cho dù ở đâu, bất cứ nơi nào đều có thể giở trò mèo ra chọc phá anh, đến khi TaeHyung bất lực bật cười cậu mới buông tha.Đôi khi vì điều này khiến Kim TaeHyung không thể rời khỏi JungKook, như một phép cộng trừ hoàn hảo giữa hai con người trong một thế giới rộng lớn.Đơn giản chỉ vì một chữ..."Yêu"....___________Mùa xuân năm nay JungKook tròn 18 tuổi, ấy vậy vẫn hồn nhiên như trẻ con lớp mầm, hoàn toàn vô tư vô lo, đến mức kì thi đại học gần kề, JungKook vẫn không có dấu hiện để tâm.TaeHyung sau bao ngày đưa rước từ tiệm coffee đến trường, anh mới nhận ra IQ của JungKook không phải dạng người thông minh, hay còn được xem là bình thường so với con số 125 của giám đốc Kim.Thỏ nhỏ ngốc manh, một ly coffee 1000 won thêm một bánh quy nhỏ 50 won khi cộng lại bằng 1005 won, khiến tiền lương an uổng không cánh mà bay mất 45won.Nhưng đây vẫn chưa là vấn đề quan trọng.JungKook không lo cho cuộc thi sắp tới mới là điều cần bàn đến.Kim TaeHyung trầm mặc mở cửa, tay xách cổ áo cậu lên, kéo đi trước mắt bàn dân thiên hạ. Chị quản lý nhìn qua liền biết có chuyện nên chính thức làm ngơ ánh mắt cầu cứu của JungKook, một mình tính tiền trong vui vẻ, haizz, đỡ phải nghe lảm nhảm, thật tuyệt nha.JungKook đau khổ kêu gào, miệng nhỏ liên tục nói không ngừng, nghe rất mệt tai.- TaeHyungie, em chưa làm xong mà!!- Im lặng và đi về, anh xử em.JungKook im bặt, trước nay cậu luôn là người không thích bị áp chế, thế nhưng khi TaeHyung nghiêm nghị, bản thân liền sinh ra loại virut ngăn ngừa tăng động, miệng lập tức đóng lại không nói một lời.Huhu, rốt cuộc cậu đã làm gì sai? ㅠㅡㅠJungKook trên xe không ngừng run lẩy bẩy khiến TaeHyung đang cầm lái cũng phải liếc qua một cái, lạnh lùng cất tiếng.- Lạnh à?- Khô... Không... Chẳng qua... _ JungKook ấp úng không nên lời.Một cú bẻ cua ngoạn mục, Kim TaeHyung gấp gút đậu xe vào lề, thân người dài ngoằn đổ dồn về hướng JungKook, anh nhếch môi, giọng nhàn nhạt.- Chẳng qua?- ... Oa, anh thật đáng sợ!!!Khoé mi JungKook rưng rưng bọng nước, TaeHyung mọi khi mềm mại, cưng chiều, yêu thương cậu hết mực, nhưng bây giờ lại giở thái độ đục ngầu đó ra nhìn JungKook, làm trái tim cậu bất giác run sợ, đập linh tinh.TaeHyung nhìn bảo bối nhỏ khóc than, trong tâm liền dậy sóng không yên, khẽ vươn tay về phía cậu, mặc nhiên ôm lấy dỗ dàng.- Đừng khóc, anh xin lỗi, nào, ngoan, đừng khóc.Một ngón tay nhỏ vẽ một vòng tròn trên gấu áo TaeHyung, JungKook rúc hẳn vào người anh, ánh mắt tròn xoe, lấp lánh làn nước thuỷ tinh trong suốt, mị hoặc lòng người.- TaeHyungie... Hức... Tại sao... lại kéo em ra đây? Hức...TaeHyung mỉm cười, nhẹ nhàng tựa cằm lên đầu JungKook, chậm rãi trả lời.- Bao giờ em thi đại học?- Hưm... Khoảng 3 tháng nữa... Vừa đúng tháng tăng ca!Nước mắt đã cạn từ bao giờ, nhìn JungKook vô tư cười, TaeHyung chỉ muốn nhào đến bóp chết cậu, mặt anh bắt đầu xuất hiện vài đường hắc tuyến, giọng đầy mùi thuốc súng.- Vậy... là em đã ôn?- Không, không ôn một chữ.Phặc.Dây thần kinh trong Kim TaeHyung cuối cùng đã đứt.Tay nổi đầy gân xanh, kí vào trán JungKook một cái rõ kêu, ánh mắt TaeHyung liền đanh lại sắc lạnh, một tia vui vẻ cũng không có.- Em còn vô tư cười? Chẳng phải anh nói em ở nhà ôn luyện sao? Hôm nay lại còn đến quán coffee là việc, JungKook em xem lời anh là không khí ư?- Nhưng... Em không muốn học, dù gì sau này sẽ có anh nuôi nha, em không sợ.JungKook cười toe, ấy vậy có vẻ không đúng thời điểm khiến TaeHyung lập tức nhăn mày khó chịu.Anh không ngờ việc cưng chiều JungKook của mình lại biến cậu thành người chỉ biết dựa dẫm, một chút ước mơ cũng không có, nghĩ đến đây TaeHyung liền trưng ra bộ mặt không vui, mặt quay sang hướng khác, trực tiếp bỏ mặc cậu.JungKook khó hiểu nghiêng đầu nhìn theo anh, thường ngày TaeHyung sẽ cười xuề xoà xoa đầu cậu, hoặc ít nhất là lắc đầu bó tay, nhưng thái độ né tránh này là gì đây, TaeHyung đang giận?Chọt chọt ống tay TaeHyung, JungKook giở giọng làm nũng.- TaeHyungie... Anh giận sao?- ...- Em muốn đi làm để kiếm thêm tiền, bớt gánh nặng cho TaeHyungie, đâu phải do em không ngoan, không nghe lời TaeHyungie, TaeHyungie đừng giận em... TaeHyungie...- Anh không muốn em làm cực khổ, mau nghỉ việc về lo ôn thi, nếu không chúng ta chia tay."Chia tay".Đại não JungKook bất ngờ chấn động, hai từ ấy đối với cậu là một cực hình, ấy vậy mà TaeHyung có thể mau chóng thốt ra như vậy, JungKook có chút đau lòng, nước mắt không kiềm được liền lăn dài xót xa.- ... TaeHyung... Em... Em thích công việc ở tiệm coffee, thích vẻ mặt của mọi người khi thưởng thức được vị yêu thích, thích không gian nhỏ nhắn, ấm áp ngập tràn hương coffee... Chuyện anh nói em không phải không xem qua, nhưng đó không phải ước mơ của em... Em không thể...Câu chuyện của JungKook mang nét buồn thật đẹp, TaeHyung trong lòng không ngừng thổn thức, hoá ra cậu không thích làm stylist như anh nghĩ, mỗi khi TaeHyung mua quần áo cho cậu, JungKook đều cười rất tươi nhưng thật ra không bằng niềm vui khi JungKook ở tiệm coffee, ước mơ hoà cùng vị ngọt đắng, mỗi ngày lớn từng chút, từng chút.Khoảnh khắc JungKook mở cửa xe, TaeHyung vẫn nhanh hơn một bước vừa vặn kéo cậu ngã vào lòng mình, ánh mắt ôn nhu đầy yêu thương.- Ngốc, ta vẫn chưa xong chuyện, chưa gì đã muốn chạy sao?JungKook không nói, môi mím chặt.- Thỏ manh nhà em, chuyện đó không nói cho anh biết trước, hại anh hao tâm tốn sức mua sách về cho luyện thi vậy mà một trang em cũng không đụng đến, thử hỏi có nên giận không?- Vậy, nói rồi sẽ được gì?- Mở tiệm coffee cho riêng em.- Thật không?_ JungKook nhíu mày nghi ngờ, TaeHyung thay đổi chủ kiến nhanh như vậy sao?TaeHyung khẽ cười, tay bẹo má cậu một cái, cười yêu.- Thật, chỉ cần em thích, cả trái đất này liền đem dâng em.- Hừ... Không nuốt lời?- Tất nhiên không!-... Nhưng với một điều kiện.- ...Vòng tay qua eo JungKook, TaeHyung khoé môi khẽ nhếch lên cười gian tà, giọng lưu manh thấy rõ.- Làm Kim phu nhân.Chỉ một lời nói nhẹ nhàng khiến trái tim rung động.Mùa thu ấm áp cùng hạnh phúc không tên.Tình yêu viên mãn.Một ly coffee đầy vị ngọt.Jeon JungKook và Kim TaeHyung...- ...Vâng!.............__________End____________Pink. ( ' ▽ ' )ノOut of swag.🌸-BwiKie957-Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com