TruyenHHH.com

Oneshot Lesol Chasing The Shadows Duoi Bong

Thời gian ...

Thời gian là gì?

Một khái niệm tuyến tính, hiểu nôm na là có tính định hướng. Một dòng chảy định hướng, chỉ trôi theo một chiều. Hoàn toàn không có khái niệm quay ngược thời gian cũng như thay đổi chuyện đã xảy ra. Vì vậy mà hình tượng dòng sông hay được dùng ví như dòng thời gian, vì nó từ lúc khởi sinh đã tuân theo quy luật định sẵn. Tuy vậy vẫn không chính xác tuyệt đối. Các bạn biết đấy, con người có thể bức bách tự nhiên thay đổi theo ý mình, còn khái niệm các bạn đang được nghe hoàn toàn không tuân theo nhân loại. Hay như người ta vẫn nói, thời gian qua đi không bao giờ quay trở lại. Cái còn lại chỉ là những câu hỏi tu từ "nếu như".

Nhưng nếu nó lại là phi tuyến tính thì sao?

Một cánh tay đưa lên giữa không trung, nụ cười nở trên khóe miệng vị giảng viên đứng lớp.

"Thưa giáo sư, người đang nói đến việc chúng ta có thể thay đổi dòng thời gian? Có một khái niệm nếu như chúng ta thay đổi một việc trong quá khứ thì dòng thời gian sẽ chia theo các nhánh khác nhau. Một nhánh tuân theo quy luật định sẵn, chính là khái niệm tuyến tính giáo sư vừa nói. Còn nhánh khác sẽ tiếp tục diễn ra theo sự tác động của con người. Như vậy chúng ta sẽ có đa vũ trụ? Các dòng thời gian song song cùng nhau tồn tại? Em nói đúng không ạ."

"Haha, tôi nghĩ em đã xem quá nhiều phim siêu anh hùng rồi nhóc ạ."

Cậu sinh viên ngượng ngùng gãi đầu bẽn lẽn. Chiếc áo thun mặc trên người đã chứng minh ý tứ người giáo sư hoàn toàn chính xác. Cậu ta rõ là fan ruột của Marvel cùng khái niệm đa vũ trụ.

"Ý tôi là nếu chúng ta có thể biết trước được tương lai. Các em sẽ sử dụng nguồn kiến thức ấy như thế nào?"

Lại thêm một cánh tay nhanh nhảu đưa lên. Lần này chưa cần đến cái gật đầu, cô nhóc nữ sinh đã đứng lên liến thoáng.

"Thưa giáo sư, nó trái với khái niệm tuyến tính mà người đưa ra khi nãy. Và nếu chúng ta thấy được tương lai, vậy hiện tại chính là quá khứ. Và chúng ta sẽ có thể dùng những hành động hiện tại để thay đổi tương lai? Vậy cái tương lai mà ta đã nhìn thấy trước sẽ không còn tồn tại nữa? Nói cách khác nó chỉ còn là ảo ảnh của tiềm thức? Cái em muốn hỏi, nếu ta có thể thay đổi để nó không xảy ra thì sao ta lại thấy trước? Tại sao ta lại thấy trước điều mà ta có thể dễ dàng xóa bỏ được?"

Cả lớp ồ lên trước câu hỏi quá triết lý. Sự lẫn lộn giữa hiện tại, tương lai, quá khứ chưa khi nào đơn giản và cũng quá phức tạp để cắt nghĩa chứ đừng nói đến thảo luận về tính chính xác của nó. Bọn sinh viên năm 3 khoa ngôn ngữ có đánh chết cũng không thể ngờ bản thân chìm đắm vào cái chủ đề tưởng như cao siêu đến vậy. Tiếng chuông reng đầu giờ vang lên 90 phút trước báo hiệu giờ học cuối cùng môn Ngôn ngữ học, bọn trẻ đã tính sẽ ỉ ôi xin vị giáo sư cho nghỉ sớm liên hoan chia tay nào ngờ lại chìm đắm quên hẳn cái ý định ban đầu. Giờ học của giáo sư Ahn không hẳn là chán, học hàm giáo sư mấy ai có được và để được nghe giảng thế này mỗi tháng chỉ có một buổi mà thôi.

Giáo sư Ahn mỉm cười, tay đưa lên một ngón cái.

"Xuất sắc trò Park. Tôi không nghĩ một sinh viên năm 3 có thể đặt cho tôi câu hỏi này."

Cô sinh viên bẽn lẽn cười. Cả lớp lại ồ lên tán thưởng. "Xin giáo sư hãy trả lời thắc mắc của em ạ."

"Thế này cô bé ạ. Tôi muốn nói không phải là chuyện thay đổi tương lai. Mà là nếu em thấy trước tương lai, mọi ý định của em đều sẽ dẫn đến cái tương lai định sẵn ấy. Nói cách khác, không phải em thay đổi mà là em sẽ để nó diễn ra. Phi tuyến tính ở đây không có nghĩa em có thể bẻ ngược mọi thứ mà là em biết trước hành động của mình dẫn tới đâu."

"Nhưng chúng ta lại thấy trước, sao không thể thay đổi ạ."

"Tôi thì lại nghĩ nếu em biết trước tương lai, em sẽ có thời gian bày tỏ nhận định, cảm xúc rõ ràng hơn."

"Nếu đó là một chuyện kinh khủng, chúng ta cũng không thể thay đổi sao ạ?"

"Cuộc sống vốn ẩn chứa nhiều bất ngờ. Chưa chắc trong bi kịch lại không thấy được tia sáng hạnh phúc. Em vì không muốn bị té ngã mà từ bỏ tập lái xe, làm sao có thể thấy được khung cảnh hùng vĩ cuối đoạn đường, đúng không nào?"

Nụ cười rạng rỡ của giáo sư Ahn khi đồng hồ tích tắc điểm dần những giờ phút cuối cùng của năm học như lay động bọn trẻ. Bài giảng cuối của người thầy này có lẽ sẽ thay đổi tâm tưởng của rất nhiều người, mấy ai biết được chính bản thân vị ấy đang nếm trải sự nghiệt ngã mà thời gian đem lại.

"Một câu hỏi cuối ạ." Cánh tay cuối lớp đưa lên.

"Nào mời trò Seo."

"Em chỉ muốn hỏi, đó là những khái niệm vật lý, có thể là về thiên văn học, khoa học không gian. Nó liên quan gì đến lớp Ngôn ngữ của chúng ta ạ."

"... Em không có ý nói giáo sư đi sai nội dung giảng dạy. Em ... chỉ thắc mắc ... thôi." Giọng nói lắp bắp nhỏ dần về cuối.

"Em biết giả thiết Sapir-Whorf chứ?"

"Dạ có ạ. Nó nói về việc đặc tính của một ngôn ngữ có ảnh hưởng đến những suy nghĩ quen thuộc của người nói ngôn ngữ đó."

"Hoàn toàn chính xác. Những cấu trúc giao tiếp khác nhau sẽ định hình cách cảm thụ và định nghĩa thế giới quan của người nói. Hay nói đơn giản, em sẽ hiểu được một nền văn hóa, hòa nhập văn minh của họ, cách suy nghĩ của họ thông qua việc học ngôn ngữ của nền văn hóa đó."

"Thế giới biến đổi không ngừng. Có thể sau này sẽ có một loại ngôn ngữ mới được phát sinh, một loại ngôn ngữ siêu việt thể hiện sự phi tuyến tính của tất cả các khái niệm thông thường. Thế giới của chúng ta sẽ thay đổi tùy vào đó, chúng ta biết trước được mọi thứ và sẽ chung tay cùng nhau đảm bảo rằng tương lai tốt đẹp nhất do chính tay chúng ta tạo dựng nên."

Tiết chuông reng báo hiệu giờ học kết thúc trong sự ngẩn ngơ suy ngẫm của mỗi người. Không phải ai cũng hiểu được mục đích bài giảng hôm nay, nó quá khó hiểu với những cô cậu sinh viên bình thường. Họa chăng chỉ có những người đam mê khoa học không gian hay khoa học viễn tưởng là còn thấu hiểu đôi chút. Họ chạy theo vị giáo sư, mong có thể cùng người thầy trao đổi những khúc mắc.

"Giáo sư, đi uống cùng bọn em được không ạ? Hôm nay là ngày cuối rồi, bọn em chẳng còn được học tiết của giáo sư nữa rồi."

"Hôm nay là ngày quan trọng của tôi. Tiếc quá, hẹn các em dịp khác vậy. Có thể dự thính lớp của tôi ở các khoa khác mà, đừng có ngủ gục là được."

"Không đâu ạ. Em chưa bao giờ thấy các bài giảng của giáo sư tẻ nhạt cả. Một tháng một buổi thực sự là quá ít."

Lại mỉm cười thêm đôi ba câu xã giao rồi vị giáo sư rời đi vội vã. Chính là ngày hôm nay. Ngày mà Ahn Hyojin mong nó đừng đến nhưng không thể được. Cô lái vội xe chạy như bay đến nơi ấy, nơi thiên thần bé bỏng đợi cô mỗi ngày. Nó là tất cả của cô, là niềm hạnh phúc cô chọn lựa, là lý lẽ cô dựa vào, là đứa nhóc cô đem lại cho thế gian này.

***

Cổng trường tiểu học của con bé hôm nay đông đúc đến lạ. Thường thì tiết dạy của cô kết thúc trùng với giờ tan trường của con bé, có nghĩa thời gian cô chạy xe đến rước Sohee của cô thì các bạn học của nó đã về hết mới phải. Tim cô chùn xuống. Làm ơn Chúa ơi, đừng đưa con bé đi.

Nó, Ahn Sohee, thiên thần 7 tuổi mà cô yêu thương hơn mạng sống. Kết tinh tình yêu của cô cùng mối tình đầu. Cuộc tình thơ mộng thời cô còn là nghiên cứu sinh Ngôn ngữ học. Trải qua quãng thời gian vừa học tập vất vả vừa nuôi dưỡng vun trồng cuối cùng cũng đơm hoa kết trái sau gần 10 năm ròng rã. Cô kết hôn cùng người con gái cô yêu, vươn lên hàng ngũ giáo sư, đón lấy con bé từ tay cô hộ lý.

Từng kí ức chậm rãi trôi qua chậm thật chậm cứ như mới ngày hôm qua nó còn đây. Con bé được đặt tên Ahn Sohee. Sohee khóc tiếng khóc đầu đời, tay nó ôm lấy ngón tay cô, từng nhịp đập rộn rã qua làn da mỏng manh yếu ớt. Cô đã khóc nức nở ngày cô thấy mặt con bé, đến nỗi Solji cứ đến sinh nhật con bé sẽ mang chuyện này ra mà trêu chọc cô.

Con bé mỉm cười lần đầu tiên.

Con bé biết lật, biết trườn, biết bò, chập chững từng bước đi ngắn mà vững chải.

Con bé bập bẹ tiếng gọi thiêng liêng mama.

Con bé lớn lên từng ngày trong tình thương của hai người mẹ.

Con bé đi học.

Con bé khoe điểm 10 đầu tiên.

Con bé nghêu ngao bài hát mẹ yêu thích.

Con bé vẽ bức tranh gia đình 3 người.

"Con yêu mẹ."

"Con yêu mẹ nhất trên đời."

"Hai mẹ là tất cả của con."

Vậy mà giờ con bé nằm đây, không khóc than không động đậy không còn mở mắt ra nhìn mẹ nó

"Con bé mắc căn bệnh hiếm gặp. Chúng tôi xin lỗi, hiện tại y học không có cách chữa trị."

Thế giới của cô suy sụp. Đột ngột như cái cách mà nó bắt đầu.

"Tất cả là tại cô. Tại sự lựa chọn ích kỉ ngu ngốc của cô hại chết con bé. Đồ khốn, đồ tồi, đồ đáng chết. Trả con bé lại cho tôi, Ahn Hyojin."

Tiếng gào thét của Solji xộc thẳng vào tai cô, nghe chua xót làm sao. Tất cả là sai lầm của cô sao?

Mẹ đã sai sao Sohee?

Ngày 12/12/2030
Ahn Sohee hưởng dương 7 tuổi.
Nguyên nhân qua đời: do căn bệnh tổn thương não hiếm gặp. Hiện chưa thể tìm ra cách chữa trị.

***

Quán coffee quen thuộc rộn rã trong buổi sáng tinh mơ. Ahn Hyojin đứng xếp hàng ngay ngắn cùng chồng sách dày cộm trên tay. Tất cả đều là sách nghiên cứu liên quan đến Ngôn ngữ, thể loại mà 90% sinh viên chẳng muốn đụng tay đến. Cô gọi cho mình tách trà Earl Grey pha chút sữa cùng phần điểm tâm gồm salad và sanwich gà. Cô cần chuyên tâm giải quyết hết đống sách này cho chuyên đề quan trọng nhất đời mình "Lý thuyết ngôn ngữ vũ trụ".

Chiếc bàn ở góc cửa kính cạnh lối ra vào của quán là nơi cô thường cắm rễ. Chẳng phải cô tâm linh chỉ chọn một chỗ mà vì nó sáng, đúng vậy nó đủ ánh sáng cho cô đọc sách và nó cũng cho cô góc nhìn bao quát tất cả mọi người trong quán. Cô có thể bí mật đưa mắt nhìn quanh rồi phỏng đoán câu chuyện của họ, một sở thích có phần quái dị.

Nhưng hôm nay thì khác, cô ngồi xuống chiếc bàn trong góc khuất. Quán hôm nay đông nghịt người, và chiếc bàn thân thuộc không phải bị chiếm mất. Là cô chọn rời xa nó. Vì cô biết hôm nay là khởi đầu cho tất cả.

Tất cả mọi khổ đau của cuộc đời khởi nguồn từ một khoảnh khắc gặp gỡ định mệnh.

Sẽ không còn nước mắt. Không còn chia ly. Không còn vĩnh biệt. Không còn những nỗi đau dằn xé cõi lòng tan nát.

Lật trang sách đầu tiên. Thật sự là trò đùa số phận sao? Giả thiết Sapir-Whorf, lý luận gây tranh cãi nhất trong giới học thuật.

Kinh hãi gấp nó lại, cô lật sang cuốn sách khác không thuộc nhóm sách Ngôn ngữ cô mang theo. Cô thật sự không muốn nghĩ đến nó lúc này.

'Thời gian là vòng lặp'.

5 chữ chết điếng đập vào mắt cô. Cô hớp vội ngụm trà, tay run run khiến tách trà chao đảo vương một ít ra bàn. Lạy Chúa, hãy cho con biết thế nào mới là đúng đắn. Từ bỏ thứ Người ban cho, hay đón nhận nó cùng những đau khổ. Cô khổ sở ôm lấy đầu nhớ lại đoạn kí ức mơ hồ, nước mắt cứ chực chảy. Nó đau tưởng chết.

Tiếng chuông cửa leng keng khiến cô tĩnh tâm lại đôi chút. Cô ngẩng đầu lên, người mẹ trẻ bước vào tay dắt tay đứa nhỏ có vẻ là con cô ấy.

"Chúc mừng sinh nhật con gái yêu. Hôm nay con muốn ăn gì nào?"

"Con muốn gì cũng được ạ?" Con bé mắt tròn xoe nhìn mẹ nó, ánh mắt long lanh cùng gương mặt mong chờ câu trả lời khiến mẹ nó phải nở nụ cười rồi gật đầu.

"Ahhh thích quá. Con yêu mẹ. Con yêu mẹ nhất trên đời."

Con yêu mẹ.

Con yêu mẹ nhất trên đời.

Ôi Sohee.

Một tiếng nổ lớn vang dội mạnh mẽ trong tâm trí cô. Sohee của cô. Sao cô có thể quên con bé được. Sao cô có thể từ chối câu nói non nớt mà đầy tình cảm của con bé.

Hyojin, chị yêu em.

Hyojin, em đồng ý lấy chị nhé?

Hyojin, chị đau quá. Con bé sắp ra rồi.

Hyojin, em làm mẹ rồi còn khóc nhè sao?

Hyojin, Sohee. Hai người là tất cả của chị.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt cô tự lúc nào. Cô chết trân nhìn bóng hình nhỏ bé trước mặt. Nó không phải Sohee của cô, nhưng nó cho cô biết đáp án trong cô là gì. Cô cần con bé. Cô cần Sohee, cô cần Solji. Cô cần họ trong cuộc đời cô. Bất kể là điều gì đợi cô phía trước.

Cô lau vội nước mắt, ôm lấy chồng sách bỏ vào cặp, rồi nhanh chóng cầm tách trà đã vơi phân nửa đứng bật dậy chạy như bay về phía chiếc bàn quen thuộc. Chiếc bàn mà hai mẹ con nọ đang định ngồi vào. Chiếc bàn mà sẽ quyết định vận mệnh của cô.

"Xin lỗi, chị có thể nhường em bàn này được không ạ. Em cần chút ánh sáng để đọc sách."

Bà mẹ trẻ ái ngại nhìn cô. Cô hiểu cô kì quặc thế nào. Cô đặt tách trà xuống, mở cặp đưa ra chiếc thẻ nghiên cứu sinh mong có thể giải tỏa nghi hoặc.

"Ồ đại học Seoul à. Chồng tôi cũng công tác tại đây."

"Vậy ạ, trùng hợp quá. Em hiện đang là nghiên cứu sinh, em cần đọc sách chuẩn bị đề tài cho luận án Ngôn ngữ học."

"Tôi hiểu mà, em cứ ngồi đi. Mẹ con tôi ngồi bên trong cũng được. Chúc ngày tốt lành, nghiên cứu sinh Ahn."

Cúi chào hai mẹ con rồi Ahn Hyojin thở phào ngồi xuống ghế. Tay đưa vào cặp lấy ra cuốn sách ấy. Nhịp tim trong lồng ngực vang lên thình thịch từng nhịp rộn rã, nó đã chờ mãi cho giờ phút này, 22 năm nay thì ra đây chính là đáp án. Đáp án cô lảng tránh ngay từ đầu. Đích đến cho tất cả.

Leng keng.

Tiếng chuông gió vang lên như dàn đồng ca hòa nhịp cùng không gian của nắng và gió. Nàng đây rồi.

"Ôi."

Nàng của cô chưa kịp định thần đã bị một đôi nam nữ mải tình tứ mà vô ý tông cửa thẳng vào xô ngã. Nàng ngã vào chiếc bàn cô đang ngồi. Cô như một phản xạ xuất thần của người thủ môn xuất sắc, đưa tay đỡ lấy nàng cứu cho nàng một màn sấp mặt mười mươi.

"Cảm ... Cảm ơn cô. Suýt nữa thì."

"Không có gì. Cô không sao chứ. Cô đi một mình đúng không Solji, ngồi cùng tôi nhé."

"Ơ ... Tôi. Sao ... Sao cô biết tên tôi. Mà khoan. Sao cô biết tôi đi một mình."

Mỉm cười nụ cười quen thuộc, Hyojin chậm rãi nói. "Em chờ chị đã lâu. Chờ chị cùng em đi hết cuộc đời này, Heo Solji."

"Câu này ... Cây này tôi ... vừa xem trong bộ phim ... hôm qua. Làm sao ... cô biết?" Solji lắp bắp không thành câu, đôi chân bủn rủn ngồi xuống ghế tự lúc nào.

"Là chị nói cho em biết. Trong những giấc mơ của em, Solji. Chính chị đã nói cho em biết cách gây ấn tượng với chị."

Tiếng TV ra rả xen ngang vào không khí ngượng ngập của cặp đôi cũng như không gian ồn ã khác thường của quán. Hèn gì mà quán hôm nay lại đông đến như vậy, ai cũng muốn ăn mừng một ngày đặc biệt.

Bản tin ngày 12/12/2012

Hôm nay là ngày tam trùng cuối cùng trong thế kỉ 21. Phải đến đầu thế kỉ 22 nhân loại mới được chứng kiến ngày tam trùng tiếp theo 01/01/2101. Hãy tận hưởng ngày đặc biệt này nhé. Biết đâu nó sẽ đem đến cho bạn một kỉ niệm khó quên của cuộc đời.

Vậy đấy bạn ạ. Cái gọi là biết trước tương lai hay thuyết tiền định chỉ là tương đối. Thuyết tiền định bị bác bỏ và ý chí của con người vẫn là yếu tố quyết định.

Tôi đuổi theo những cái bóng của cuộc đời. Vì tôi không muốn sự sợ hãi khiến tôi bỏ lỡ một khoảnh khắc yêu thương hạnh phúc.

THE END.

***

Truyện lấy cảm hứng từ bộ phim Arrival (Cuộc đổ bộ bí ẩn). Nói về một người thấy trước được tương lai đau đớn của mình, nhưng nhân vật chính quyết định không thay đổi tương lai. Cô đón nhận nó một cách bình thản, vì cô không muốn lỡ mất khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời mình. Ngày con cô chào đời.

Mình đặc biệt rất thích dòng phim khoa học không gian, khoa học viễn tưởng. Các tác phẩm gần đây như Interstellar, Gravity, Mars, Arrival thực sự mở ra các khái niệm mới lạ mà vô cùng gần gũi. Có lẽ fiction này là khó hiểu với những bạn chưa xem qua các tác phẩm trên, các khái niệm về thời gian mình đã lấy từ phim ra và thêm vào những thắc mắc của chính mình. Những thắc mắc mà bản thân mình cũng không đủ lý luận để giải đáp. Hãy thưởng thức và cảm nhận theo cách riêng mỗi người nhé.

Mình muốn khuyên các bạn hãy xem những phim trên nhưng sở thích không thể ép buộc. Và bạn phải là người đủ đam mê cùng kiên nhẫn đuổi theo cách kể chuyện chậm rãi cùng triết lý trong phim. Chưa kể thời lượng phim đều tầm trên 2-3 tiếng.

Có lẽ bạn sẽ thắc mắc việc mình liên tục dùng ngày 12/12/12 trong các tác phẩm. Nó là một mốc quan trọng, và mình mừng khi mình đã đánh dấu ngày này trong đời.

Viết cho ngày cuối cùng của tuổi 25.
Xin chào tuổi 26.

[21.10.2017]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com