ONESHOT CHIVIET [countryhumans,by me]
Chap 5 : "Tai nạn sao?"
Countryhumans
ChiViet
Chap 5 : "Tai nạn sao?"
_______________________________ -Lưu ý trước khi đọc:1.NOTP lướt qua.2.Bắt lỗi chính tả á?Biến:)3.Truyện logic là điều hiển nhiên.4.Cấm bình luận tiêu cực,dặn trước rồi,NOTP thì lướt.5.Đừng cái kiểu mà "mik thích Chi này với A nọ" hay " Viet này với B kia".6.Xưng hô : Viet/cậu – Chi/hắn – Cuba/y7.Tên thì bịa thôi như: A,B,C,......8.Có một số chi tiết liên quan đến RusAme,nếu không thích xin hãy bỏ qua. Trân thành cảm ơn đã đọc lưu ý,chúc mọi người có trải nghiệm tốt khi đọc.__________________________________ Cậu hít một hơi rồi mở cửa xông vào. -Trung,mày có--..... - thấy Trung đang nằm ngủ trên giường,Nam lập tức im bạch. Thiệt tình,ngủ như chết hèn gì mình gọi không nghe thấy. Nam thở phào một hơi,cậu nhìn ngắm hắn một lúc lâu rồi mới đi lại đo thân nhiệt cho hắn. Nhiệt độ đã đỡ hơn rồi,chắc hết hôm nay là khỏi thôi. Mặt Trung như có sức hút kéo cậu vậy,nhìn mãi không dứt được. Tên này kì lạ thật,bị bệnh cái là trông đẹp lên hẳn.Không lẽ đây là bệnh đẹp trai trời........ Nam đơ người,đấu tranh tư tưởng quá xa với thực tại rồi.Cậu lay đầu rồi đứng dậy. Dù gì thì cũng sắp hết bệnh rồi...thôi thì giúp hắn lấy đồ để tắm. Cậu thành thục mở tủ đồ Trung ra,vừa mới vén mấy bộ áo treo trên móc thì bị tiếng của hắn từ đằng sau làm cho giật mình. -NAM!Không được mở cái cửa đó!!- Trung tức giận,cố la lớn hết cở để Nam dừng lại. Nam buông cánh cửa tủ ra,lập tức cánh cửa đập mạnh một cái rồi đóng lại,quay đầu nhìn Trung đang hừm mắt nhìn mình. -Có chuyện gì sao?- | -SAO TRĂNG CÁI GÌ,ai cho mày tự ý dô phòng tao vậy hả!?- -Tại tao kêu mày không lên tiếng..... bất đắc dĩ mới vô đây tìm mày,thấy mày ngủ nên tao.....- chưa kịp nói xong hắn đã chen ngang vào. -KHÔNG CẦN MÀY LO,MAU RA KHỎI PHÒNG TAO NHANH- Trung quát lên. Nam giật mình vội chạy ra khỏi phòng của hắn,tay không quên đóng phòng lại. Trung ngồi trên giường mặt đầy căng thẳng nhìn về phía cửa tủ đồ,trán liên tục đổ mồ hôi lạnh.Hắn thở phào *may mà nó chưa thấy gì*.. Cậu buồn bã ngồi trên sofa phòng khách,tới bộ áo ướt át cũng không thay ra,cứ thế để nước thấm vào người.Tên khựa đó bị làm sao vậy chứ......mình có lòng quan tâm hắn thôi mà? -Nam....mày nghe tao nói không vậy?Nè,mau trả lời đi- Trung. Cậu mãi mê suy nghĩ mà không biết Trung đã đứng kế bên từ khi nào,tới khi hắn lây người cậu dậy thì cậu mới phản ứng. -Mày.......- | -Đừng nói nhiều,nè khăn đây,mau lau đầu đi.Người mày ướt hết rồi kìa- Trung đem cái khăn dò lên đầu Nam. -.....Tao tự lo được,mày khỏi phải chăm- cậu dựt lấy khăn trên tay hăn ra. -Như thế sao được.....hay nãy tao la mày nên mày giận?.....- -........- -Lúc nãy tao có hơi...quá lời,cho tao xin lỗi được không?- Trung. -Nè nói gì đi chứ- Trung. Nam vẫn im lặng,cậu không muốn nghe mấy lời thú tội của Trung.Hắn cũng bất mãn khi cố xin lỗi cậu. -....Dậy thôi để tao nấu cơm cho,dù gì thì tao cũng đỡ hơn rồi- nói xong hắn quay đi. -....Không được,mày vừa đỡ có một chút,giờ không cẩn thận là có chuyện ngay,để tao làm cho yên nhà- Nam vội đứng dậy. Trung thấy cậu nói chuyện,cười thầm.Giận thì giận,nhưng vẫn phải biết lo cho chồng tương lai chứ,hứm hứm. -Tao làm được,mày mau đi thay đồ đi,chẳng phải mới qua mày nói mặc đồ ướt như vậy dễ cảm lắm sao?- Trung đi lại xoa đầu Nam. -.....Trong lúc tao thay đồ mày không được đụng vào bếp nghe chưa?- | -Biết rồi biết rồi- Nam vừa đi vừa lo sợ hắn thất hứa,tự ý đụng vào bếp.Cậu không dám rời mắt khỏi phòng bếp,dám chắc Trung không vào rồi mới yên tâm rời đi..... -Cơm vừa miệng không?- | -Ừm vừa miệng....nhưng hơi mặn,mày cho ít muối lại đi- -.....- -NÈ nhìn vào mắt tao đi chứ?Cứ lầm lì như vậy có phải đang cố tránh mặt tao đúng không?- Trung trầm giọng,miệng vừa nhai vừa nói. -....Không phải chuyện của mày...- Nam cố né ánh mắt của hắn ra,quay mặt sang hướng khác. Hắn buôn chén đũa xuống,chống tay đứng dậy rồi bóp cằm Nam,ép cậu nhìn vào mắt hắn. -Nhìn thẳng vào mắt tao đi,bộ nó khó đến vậy à?- Trung. Nam khó chịu ra mặt,nhắm mắt lại luôn,Trung tức giận nhưng không thể làm gì được.Hắn buông cằm cậu ra,quay trở lại vị trí ngồi. Giận gì mà dai quá dậy không biết....phải xin lỗi kiểu nào cho nó hết dỗi đây? -Mày còn đang giận tao đúng không?- Trung.Nam gật nhẹ đầu,mặt vẫn tránh hắn ra. -Thôi nào tao nhận lỗi được chưa....xin lỗi thật lòng mà*- | -Cái mặt đó mà thật lòng đó hả?Nhìn như bị ép ấy thì có- Nam. -Chịu nhìn rồi à?.......mặt tao dậy không thật thà chỗ nào- Trung. -Hiện rõ trên mặt mày kìa,mặt cau có thế kia mà thật thà gì chứ?- Nam phồng má,nhìn chằm chằm vào Trung. -Thế này mà cau có á,mắt mày có vấn đề gì không vậy!?- -Blè...mắt tao cực kì ổn,có mày không nhận ra thôi- Nam lè lưỡi,cố tình trêu tức hắn. Trung bình tĩnh lại,hít một hơi sâu rồi thở dài ra. -Thôi thôi không đấu chấp với mày nữa,ăn cơm đi......dù gì thì cũng thật lòng xin lỗi mày rồi,tha cho tao nhá?- Trung ngó một bên rồi mới nhìn cậu. -...Vậy sao?Mày đã chủ động thế mà tao không nhận thì phí quá- -Dậy là mày tha thứ cho tao rồi đúng không?- | -Không- Trung hóa đá,tự nhiên mừng hụt làm hắn mất hứng. -Hay mày muốn tao ra tắm mưa tiếp..?- Trung nhìn cậu với con mắt đáng thương. -Điên à,tắm tiếp cho bệnh hay gì?- | -Bệnh thế mới được mày tha lỗi chứ *còn tốt hơn thì mày chăm sóc tiếp*- -Kệ mày,giờ bệnh nữa tao không quan tâm đâu- Nam hừ lạnh. -Tao bệnh chết rồi sau này ai nuôi mày đây?- | -Tao không phải heo để mày nuôi quài..- Nam chỉ trả lời có một câu,còn lại Trung hỏi gì cậu cũng bỏ nước ngoài tai,giả điếc không nghe thấy gì...... Thằng Nam thiệt là....không biết nó tính dỗi mình tới khi nào nữa đây. Trung đang vò đầu bức tóc để suy nghĩ cách làm lành với cậu,hắn bật người dậy,nhìn về phía cái tủ.Thật ra hắn có nổi khổ riêng không muốn Nam biết,trong tủ ngoài quần áo của Trung thì còn thứ khác. Phải làm sao đây....giờ qua xin lỗi rồi thú nhận mình giữ đầy ảnh nó trong tủ thì chết chắc.Nhưng xin lỗi mà không nói thì nó giận tiếp. Từ trước khi cậu bị tai nạn,Trung đã luôn lén cất giữ ảnh của cậu.Trong thân tâm Trung đã thích cậu từ lâu rồi,nhưng hắn nghĩ lại mối quan hệ phức tạp của mình với Nam làm hắn suy nghĩ rất nhiều.Hắn chọn cách dán ảnh Nam vào tủ để mỗi khi buồn sẽ chui vào ngắm ảnh của cậu,chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy được an ủi,dần dần nó hình thành thói quen. Đó là lí do khiến hắn cáu gắt khi thấy cậu mở tủ đồ của hắn,nếu bị phát hiện thì mối quan hệ cả hai sẽ càng nghiêm trọng hơn,thậm chí có thể Nam không muốn gặp mặt hắn nữa. Không được!...mình không thể để mọi chuyện xấu đi được,phải tìm cách làm lành thôi. Trung bật khỏi giường,leo lên ghế rồi mở máy tính ra,hắn nhắn hỏi Rus cách giúp Việt Nam bớt giận dỗi mình.. [Ê Nga ngố,bình thường nếu Ame giận mày thì mày dỗ nó thế nào?]- Trung. [Ể,tự nhiên hỏi lạ vậy?Bộ nào giận mày hả?]- Rus. [Ừ,thằng Nam nó giận tao rồi..nói nhanh,chỉ cách để tao dỗ nó coi,để nó giận dậy Mặt Trận đánh tao chết]-Trung. [Từ từ nào người anh em...để tao xem,Ame ít khi giận tao nên hơi khó để tao nói cho mày]- Rus. [Cứ nói đi làm ơn,năn nỉ mày luôn..giúp tao đi rồi bây muốn đi đâu cũng được] [Được,tao chỉ thì mai mày dẫn tao với Ame đi bar,chịu không?]-Rus. | [Oke]-Trung.....*cốc cốc cốc* Nam nằm trên giường lướt điện thoại,nghe tiếng gõ cửa cậu liền ngồi dậy,gõ cửa kiểu đó thì chắc chắn là Trung rồi.Cậu làm bộ không nghe thấy cho bỏ tức,tiếng gõ cửa cứ inh ổi vang lên.Nam bật dậy đứng lên ra mở cửa. -8h kém rồi mày qua đây làm--ưm...- chưa kịp nói xong Trung đã dồn cả người mình ôm lấy. -Nè nè nè,mày làm gì vậy??- Nam đẩy hắn ra. -Ôm một chút thì có làm sao,mày sợ dính bầu à?- | -ĂN NÓI BẬY BẠ,tất nhiên là không phải rồi!- Trung cười mỉa,dùng tay xoa đầu cậu. -Có gì thì nói lẹ- | -Xuống dưới lầu xem phim với tao không?Tao biết bộ phim này hay lắm- Chợt tầm nhìn của Nam bị chao đảo,hắn dùng lực bế cậu lên vai ngồi. -Làm gì vậy hả,mau thả tao xuống- cậu vùng vẫy,tấm tóc hắn. -Ngoan chút đi nào,chỉ là coi phim chung thôi mà,sao lại phản ứng dữ thế?- Nam lập tức im bạch,không kháng cự nữa,mặt thế để Trung bế đi xuống lầu.. -Buôn tao xuống được chưa?- Nam. Trung cười nhẹ rồi đặt cậu xuống sofa,cậu có chút ngượng nhưng vẫn tỏ ra bình thường. -Để tao chuẩn bị đồ để coi phim,nghe nói phim này gần 2 tiếng lận- -Dậy thì mày lấy nước với chăn qua đây đi,hay để tao giúp cho- Nam | -Khỏi,tao làm được- Trung.... Phim bắt đầu phân cảnh giới thiệu,khung cảnh trong đó u ám đến đáng sợ,cộng thêm nhà tắt hết đèn ở phòng khách làm cả hai có chút rén. -Nè...làm gì ôm chặt tay tao quá vậy?...- Trung nhìn cánh tay đang bị cậu nắm chặt lấy. -...Cái nhạc nghe đáng sợ lắm,mày không thấy vậy à..?- | -Đừng có sợ,nhạc một chút là hết thôi- Trung an ủi,hắn ôm cậu vào lòng cho bớt căng thẳng. Cả hai một lớn một nhỏ quấn quíu bên nhau,Nam nằm yên để hắn ôm gọn vào người,cứ thế mà coi phim.Hết chap 5
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com