TruyenHHH.com

Oneshot Bnha Izuocha Tra Xanh

- Hmm. . . Hỗ trợ giải tích phân, Hỗ trợ giải tích phân. . .

Izuku đưa tay rờ dọc gáy sách của những quyển nằm trong khu sách tham khảo của thư viện, miệng lẩm nhẩm liên tục tên cuốn sách muốn tìm. Sau khi thấy tình hình học Toán có vẻ thiếu khả quan ( chỉ vì cậu chàng tính sai một chiếc mẫu số ), cậu bắt đầu lao đầu vào với cường độ học tập chăm chỉ gấp một trăm lần bình thường.

Thư viện UA đúng là đa dạng mà. Chỉ một lát mà cậu đã ôm được hẳn ba quyển. Tích phân, chuẩn bị được giam vào nhà ngục trí nhớ đi.

Đi lòng vòng một hồi, cậu lạc đến khu vực tiểu thuyết. Thường thì Izuku rất ít khi đọc truyện, ngoại trừ thiếu hài hước ra thì cậu còn thiếu cả lãng mạn và mơ mộng nữa. Đúng chuẩn hình tượng một cậu mọt sách chăm học, nghiêm túc và nhàm chán bình thường.

Nghĩ lại thì cậu cũng ít thời gian rảnh để đọc truyện, bây giờ thì có thể thử một chút rồi.

" Izuku khô khan " lang thang trong dãy tiểu thuyết, đắn đo không biết nên chọn quyển nào. Dù sao cũng là lần đầu chọn mấy loại sách kiểu này. . .

Cậu cần được tư vấn.

Lia đôi mắt xanh quanh thư viện, cậu chợt bắt gặp một hình bóng quen thuộc. Dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, mái tóc bồng bềnh mang hương vị chocolate phủ lên gương mặt có đôi phần tròn trịa, đôi mắt to tròn màu cacao và khuôn mặt xinh xắn lúc nào cũng ửng hồng rạng rỡ.

Là cô ấy.

Là người con gái cậu thầm đơn phương mấy năm nay.

Izuku không chỉ thiếu hài hước, thiếu lãng mạn, thiếu mơ mộng, mà còn nhút nhát khủng khiếp. Cậu liền đưa cuốn sách lên che mặt, đồng thời núp vào sau giá sách.

Nếu Uraraka-san mà nhìn thấy cậu, cô ấy sẽ nghĩ cậu bám theo cô đến đây!

Tuyệt đối không được!

Khi cảm nhận được mọi thứ xung quanh tuyệt đối an toàn, cậu mới he hé mắt, nhìn ra.

Và rồi. . .cậu liền hối hận ngay khi làm thế.

Tựa như có một dòng điện chạy ngang, Izuku đứng sững lại, đôi mắt mở tròn, hơi thở phút chốc trở nên gấp gáp, hai nắm tay vô thức siết chặt cuốn sách đến khi nó trở nên nhăn nhúm.

Uraraka-san. . . đang nằm gọn trong lòng một nam sinh khác.

Trong phút chốc, Izuku cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹn, khiến cậu không thể nhớ nổi cách hô hấp ra sao. Tầm nhìn của cậu thu hẹp lại, trong đôi mắt xanh chỉ còn lại hình bóng của hai người đó.

Cậu thấy tức giận.

Thấy đau lòng

Thấy buồn bã

Mọi thứ quyện lại thành một mớ cảm xúc hỗn tạp.

Đến cậu cũng không chịu nổi thứ cảm xúc do chính bản thân tạo ra này nữa.

Cậu nửa muốn lao lên tách hai người ra, nửa lại muốn bỏ chạy.

Cậu nửa muốn khóc òa lên, lại nửa muốn kêu gào để giải tỏa.

Cậu nửa muốn làm gì đó, nửa muốn đứng đây cho đến vô cùng.

Cậu. . . sắp phát điên đến nơi rồi. . .

- Midoriya-kun, cậu đứng đây làm gì vậy?

Một cánh tay gõ nhẹ lên vai cậu. Chủ nhân của nó tươi cười, vẻ mặt vô cùng quan tâm, hỏi han cậu nhóc.

- I. . . Iida-kun. . .

Izuku quay đầu lại, bấu víu ngay lập tức lấy cái lý do hoàn hảo để rời khỏi đây.

- Tớ đi lấy sách, mà tớ lấy đủ rồi. Iida-kun, chúng ta đi ăn đi, tớ đói quá!

- Mọi người đi ăn sao? Chờ tớ, chờ tớ nữa!

Ochako vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện ngắn kia, cũng ôm sách, lon ton chạy tới.

- A, ừ, tất nhiên. . . - Izuku cười khì, cố tỏ ra tự nhiên. Bạn không thể thể hiện với bạn mình là mình vừa thấy cô ấy hẹn hò với bạn trai được. . .

Lunch Rush vẫn vậy, ngập tràn những món ăn ngon lành mà trước giờ luôn khiến cả tập thể lớp 1-A ( trừ Aoyama không bao giờ xuống đây ăn trưa ) thích thú. Nhưng hôm nay, bằng cách nào đấy, thức ăn lại không mang lại sức quyến rũ thông thường với Izuku. Cho dù là đĩa katsudon bốc khói trước mặt cũng chỉ đủ sức khiến cậu nhóc chọc chọc đũa một cách nhàm chán.

- Midoriya, có chuyện gì vậy? - Shoto liếc mắt nhìn Izuku, đầy thắc mắc - Cơm không ngon sao? Đổi với tôi này.

- Không không, ngon lắm! - Izuku liền lập tức ngồi thẳng người và và cơm với một tốc độ không thể tin được - Thật sự ngon lắm!

- Cậu ăn chậm thôi, Midoriya-kun - Tenya liền lên tiếng nhắc nhở - Cậu sẽ bị. . .

- Ặc. . .!

- . . .nghẹn đấy! - Tenya vội vã đưa cho cậu một cốc nước - Thấy chưa, tớ còn chưa nói hết câu nữa.

- Cậu ổn không thế? - Ochako liền vòng tay, nhẹ vỗ vỗ vào lưng Izuku - Cậu lạ quá đi mất

- T. . . Tớ ổn. - Izuku khẽ vuốt ngực, đằng hắng nhẹ vài tiếng. Miếng cơm cũng từ từ trôi xuống cổ họng, cậu liền thở hắt ra một cách dễ chịu.

- Vậy thì tốt quá rồi.

Ochako thở phào, vỗ nhẹ vai cậu bạn, mỉm cười một cách an tâm.

Izuku thoáng cảm thấy trái tim rộn lên một vài cảm xúc kỳ lạ.

Bình tĩnh coi nào, cô ấy chỉ quan tâm mày như một người bạn thân thôi!

Mày. . . đang mong chờ cái gì vậy hả. . .?

Dù sao. . .cô ấy cũng đã có người mình yêu rồi. . .
_________________________________________

- Uhm. . .không làm được.

Izuku buông cây bút xuống trang bài tập Toán, thở dài.

Không thể tập trung nổi mà.

Cậu dụi mắt, vỗ nhẹ lên hai má mình cho tỉnh táo, nhưng coi bộ không mấy khả thi. Hình ảnh Ochako và chàng nam sinh lạ mặt kia cứ cuồn cuộn xoáy sâu trong đầu cậu, khiến cậu không thể nghĩ nổi việc gì khác.

Thật tình mà. . .

- Deku-kun, cậu có đó không?

Tiếng gõ cửa vang lên, nhỏ nhẹ và rụt rè đến mức nếu không có giọng nói nhỏ xíu kia, cậu cũng không nhận ra là có người gõ cửa.

Izuku bước tới, vặn tay nắm cửa.

- Trà chiều không, Deku-kun? - Ochako đang đứng trước cửa, tay nâng một khay đựng trà và bánh ngọt - Yaoyorozu-san mới mang đến từ nhà một loại trà mới. . .cái gì ấy nhỉ? À, Early Grey.

Izuku nghiêng đầu, chớp mắt. Trà ư? Hẳn nó sẽ giúp cậu tỉnh táo một chút

- Có chứ, cậu vào đi.

Ochako cười tươi, khóe mắt híp lại, cong cong như vành trăng khuyết. Izuku mím môi, khẽ nuốt nước bọt, rồi liền quay mặt đi.

Đáng yêu, thật sự rất đáng yêu. . . nhưng không liên quan gì đến cậu cả.

Không nên liên quan thì hơn. . .

- Này, cái này là bánh bông lan - Ochako tươi cười đặt khay bánh lên bàn học của cậu, nghiêng người tì tay lên bàn - Cậu thử một miếng đi!

- Bánh bông lan sao. . .?

Cậu vô thức lặp lại theo lời cô bé.

- Thử đi, thử đi! - Ochako xắn một miếng bánh, đưa đến trước mặt cậu.

Izuku thoáng đỏ mặt nhìn miếng bánh mềm mại vàng ươm đặt trên chiếc thìa cafe nhỏ một cách đầy mời gọi. Thôi thì bạn gì ạ, tớ không cố ý, nhưng bạn gái cậu đã mời đến thế rồi, không thể từ chối được.

- Ah. . .

Izuku nghiêng đầu, chân mày nhíu nhẹ, rất nghiêm túc nhai nhai miếng bánh mới được crush đút cho. Miếng bánh xốp mềm tan từ từ trong miệng cậu, để lại một hậu vị ngọt ngào và béo ngậy của trứng và phomai. Ngoại trừ vị đắng nhẹ do chiếc bánh có hơi cháy mặt, thì miếng bánh này thật sự rất rất ngon!

- T. . . Thế nào? Cậu có thích không?

Ochako nhìn cậu, có chút hồi hộp.

- Thích! Ngon lắm đó! - Izuku híp mắt, chỉ chỉ vào chiếc bánh - Cho tớ thêm một miếng đi!

Ochako sáng mắt, xắn cho cậu thêm một miếng thật to, và cậu nhóc nhận lấy ngay không chút e dè. Trông cô bé có vẻ rất vui.

- Rikido-kun dạy tớ đó! Cậu là người đầu tiên thử nó đó nha!

Đôi mắt Izuku lấp lánh:

- Thật sao?

- Tất nhiên! - Ochako chụm tay, hai má ửng hồng - Tớ làm nó cho Deku-kun mà. . .

Izuku mơ hồ cảm nhận hai má đang đồng điệu một cách hoàn hảo với màu áo của All Might Thời đại Bạc.

- Tớ nghĩ cậu sẽ muốn để người mình thích thử đầu tiên chứ. . .

- Người tớ thích. . .ấy hả. . .?

Ochako càng ngượng nghịu gãi đầu, trên mặt vắt qua một rặng mây đỏ rực rỡ.

- Ừ - Izuku chợt trầm giọng - Bạn trai cậu mà, đúng không?

Thật tình, sao cậu lại nhắc chuyện đó chứ? Tự làm tâm trạng bản thân chùng xuống rồi kìa.

Ngốc thật. . .

- Bạn trai. . .? - Ochako tròn mắt - Ai cơ?

- Nào, đừng chọc tớ nữa - Izuku trong phút chốc để lộ một nụ cười buồn, đôi mắt xanh khẽ cụp xuống - Cậu không kể gì làm tụi mình buồn lắm đó nha. Chúng ta là bạn mà, đúng không?

Bạn. . .

Ít ra cũng là bạn mà. . .

- Làm gì có! Cậu nhìn lầm gì rồi! - Ochako phồng má - Trông tớ giống đang hẹn hò lắm sao?

- Giống - Izuku gật đầu ngay tắp lự.

- Giống? Chỗ nào chứ? - Cô bé chống hông, nghiêm nghị - Tớ hay ai đó đã làm gì nào?

- Uhm. . . Trông thế này, phải không nhỉ?

Izuku chầm chậm tiến tới gần Ochako, mỗi bước đi điềm đạm đều ngập tràn suy tư không nói được thành lời.

Ochako trong vô thức lùi lại, lùi lại, lùi lại. . .

Kịch!

Lưng cô chạm phải bức tường phía sau, hai chân liền lập tức dừng lại, đơ cứng.

Izuku khẽ nhíu mày, hình dung lại một cách không mấy thoải mái cảnh tượng khi ấy. Để xem. . .tay trái tựa trên kệ sách, tay phải đặt phía trên vuông góc với giá gỗ, cánh tay giống như đang tựa trên mái tóc bồng bềnh màu chocolate của Uraraka.

Không thể mô phỏng chính xác được, do tên kia cao hơn cậu rất nhiều. Uraraka-san khi đó trông thật nhỏ bé, tựa như lọt thỏm trong lòng cậu ta.

Tự nhiên. . .cậu lại có chút tự ti về dáng vẻ mọt sách của mình. Không cao lớn, lại chẳng mạnh mẽ, dù đã khá hơn hồi sơ trung nhiều nhưng rõ ràng thế vẫn là chưa đủ.

Chắc cần luyện tập thêm thôi. . .

- D. . . Deku-kun?

Ochako gõ gõ ngón tay lên ngực cậu, hai má đỏ bừng.

Izuku khẽ cúi mặt, nghiêng đầu nghiêm nghị nhìn cô bé:

- Tớ nghĩ trông nó như vậy?

- Đ. . . Được rồi, tớ nhớ ra rồi! - Ochako đỏ bừng mặt, đôi mắt nâu tròn cụp xuống, hàng mi mềm khẽ rung rinh - T. . .Trong thư viện đúng không?

Izuku gật đầu.

- Cậu ấy chỉ lấy sách thôi. . . - Ochako chụm tay, bối rối - Là vô tình, vô tình!

- Vô tình? - Cậu nhóc phồng má - Nhưng cậu ta đâu nhất thiết phải làm vậy.

- T. . . Tớ cũng không biết - Ochako lắc đầu - Lúc đó tớ ngại lắm, cũng may là không có ai. . .

- Tớ biết - Izuku khẽ ngắt lời cô bé, có chút cộc cằn. Gương mặt ửng hồng đáng yêu đó đang chạy loanh quanh trong đầu cậu ngay lúc này đây.

Khó chịu thật. . .

- N. . . Nói chung là cậu ấy không phải bạn trai tớ! - Ochako xua tay, đôi mắt híp lại - Cậu đừng nghĩ nhiều quá!

Izuku nhíu mày, có vẻ chưa thật sự yên tâm:

- Vậy là cậu không thích cậu ấy?

- Không thích! - Ochako lắc đầu nguầy nguậy, hai má vẫn chưa vơi sắc đỏ - C. . .Cậu bỏ tay xuống đi!

Izuku giật mình, đột ngột nhận ra tay mình vẫn đang tựa vào tường từ nãy tới giờ. Cậu nhóc vội rụt tay lại, hai má theo đó đỏ bừng.

Sao cậu đột nhiên lại dám làm thế nhỉ? Có Chúa mới biết được!

Ochako, khi cuối cùng cũng được tha bổng, đứng dựa lưng vào tường, khẽ vuốt ngực hòng điều hòa nhịp thở. Đến tận khi bình tĩnh lại một chút, cô bé mới ngước mắt, cười thật tươi, khẳng định lại lần nữa một cách chắc nịch:

- Nói chung, tớ không có thích cậu ấy!

- Thế. . . thế. . . cậu thích ai?

Ochako mở tròn mắt, có chút ngạc nhiên.

- A, xin lỗi! Tớ tọc mạch quá nhỉ? - Izuku đưa tay vò rối mái tóc xanh vốn đã bù xù của mình, cười gượng - Cậu không cần phải trả lời đâu.

Coi nào, sao nhất thiết phải hỏi câu này chứ hả?!

Cậu biết là rất kỳ cục và vô lý, nhưng câu hỏi ấy lại đột ngột vụt ra khỏi môi, nhanh đến mức chính bản thân Izuku cũng không ý thức được.

Chết tiệt. . .

Nhìn vẻ mặt bối rối và khổ sở kia, Ochako cũng không nhịn được mà phì cười.

Cô khẽ nhón chân, kề sát gương mặt xinh xắn bên vành tai cậu, thầm thì ba tiếng thật khẽ:

- Thử ~ đoán ~ xem.

Cũng thật nhẹ, cô đặt một nụ hôn phớt lên vành tai cậu bé. Nụ hôn thoáng qua tựa như cái chạm của thiên sứ, nhẹ tựa hơi thở, ấm tựa gió xuân.

- Thế nhé, tớ đi đây!

Ochako nhanh chân chạy cái vù ra khỏi phòng, đúng chuẩn là muốn trốn chịu trách nhiệm.

Izuku đứng sững tại đó, hai má đỏ bừng bừng. Vành tai cậu, nơi đôi môi mềm mại kia chạm vào đang dần trở nên nóng ran, khẽ run lên theo từng nhịp thở gấp gáp.

- Cô ấy. . .

Cậu khẽ mím môi:

- . . .quên bữa trà chiều rồi. . .

Izuku mỉm cười, ngượng ngùng nhấp một ngụm trà từ chiếc tách hình All Might đặt trên khay. Hương cam thoang thoảng khiến cậu nhóc chun mũi thích thú. Dễ chịu thật.

Giờ thì. . .có thể học được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com