TruyenHHH.com

(OneShorts) Ship Genshin Impact

Chap 4 ( ZhongVen) Vết Thương Lành Chốn Bộn Bề

HoaSennen

"Thời gian sẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất cho những vết thương lớn nhỏ ,vết thương lòng vết hay thương thường đi chăng nữa"...liệu câu nói ấy ..đúng ?

......
Suốt hàng trăm ngàn năm qua ,đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, vui có ,buồn có ,bi quan hay rực rỡ, rộn tiếng cười hay đẫm nước mắt...
Thời của những sự cai trị ,sức mạnh siêu nhiên , sự cỗ kính đã sớm khép lại trước mắt Zhongli và được ngài âm thầm khắc ghi vào tâm trí mình, từng tất ,từng tất kỷ niệm đậm sâu...
Thế giới như chạy đua vậy ,thật nhanh ,vội vàng 1 cách quá đáng ,chén trà ngài nhâm nhi chưa hưởng hết ,thì thời đại bộn bề sớm tối đã lên ngôi mất rồi...thời gian đáng sợ quá đi mất...
Nó để lại cho 1 kẻ bất tử sự mất mát quá lớn... 1 khoảng trống sâu nghìn trượng ,không có đáy để đo....
Từ 1 vị oai thần lẫm liệt ,đã dần phải thích nghi với thứ gọi là tiến tân ,thế giới mới...những ngày ung dung hưởng lạc đã rời xa , cả mùi rượu thơm ngàu ngạt ,mùi trà ,mùi hoa hay tiếng gió nghịch ngợm cứ thích làm phiền ngài những lúc nhàn rỗi ,không có việc gì làm...
Ở cái thời đại này , Zhongli khép kín và im lặng không tưởng tượng ,mọi nếp sống gói gọn trong 1 khu phố cổ kính ,mang nét xưa cũ ,nơi khiến bản thân kẻ đã già này thấy được sự thân quen, đáng hoài niệm, nghề nghiệp chính mà Zhongli đảm nhận, đơn giản là 1 tác giả viết viết sách ,báo vô danh ,thật ra những cuốn sách do ngài viết vô cùng nổi tiếng ,ai ai cũng muốn biết tác giả, bởi ngôn ngữ trong sách cực kì thâm niên, đậm đà hiểu biết ,uyên bác mang nét cỗ điển hút hồn...,thế nhưng con đường Zhongli chọn là ẩn danh ,ẩn tính ,dù tác phong vốn không phải vậy ,ngoài ra... ai lại không muốn mình nổi tiếng chứ ? Nhưng ngài chọn làm vậy ...vì sau ư ? Vì học theo ai đó mà ngài cảm thấy vô cùng quan trọng thôi...quang trọng rất nhiều...
Bầu trời đã sớm tối muộn , muôn ánh sao đang lấp lánh thi nhau trong không gian sâu thẳm , đen huyền mờ ảo...Ngọn gió khuya lạnh lẽo, thổi ngang mái tóc dài màu nâu sẫm có ngọn tóc khác màu... Cánh hoa Quỳnh Chi ,loại hoa mang ý nghĩa là sự kiên nhẫn, trân trọng đã nở và bắt đầu rụng dần...

Zhongli thổi nhẹ tách trà ,cho khói tan ,mùi thơm ngàu ngạt đánh thức chút kỷ niệm...chúng thoáng vụt ngang tâm trí 1 cái ,làm kẻ này sững sờ.... Ánh đèn vàng ,ấm áp được bật lên phía sau cánh cửa ban công chỗ Zhongli ngồi ,1 đôi tay nhỏ bé ,tay áo xanh rộng thùng thình ,nhẹ nhàng ôm ngang eo ngài, không nói gì ngài chỉ cười cười, đặc tay mình lên tay đối phương ,phía còn lại cũng cười thút thít, rất khẻ ,và người nọ bắt đầu tựa đầu và dụi dụi vào tấm lưng vững chãi ,mái tóc xanh đen ,có 2 nhúm tóc mai dài trên vai ,màu lam ngọc bị cọ xát liên tục tới khi nó rối xù lên...
Cảm nhận được điều đó, ngài thở dài bất lực,đặc tách trà xuống bàn ,rồi đứng lên, chậm rãi quay người lại ,choàng tay ,ôm lấy cơ thể  bé nhỏ tinh nghịch ,như 1 cách hết sức tự nhiên, thứ mùi thơm nhẹ nhàng từ mái mái đầu lùn tịt bay vào mũi ngài ,sự ấm áp từ thân nhiệt trắng trẻo , phủ bằng lớp quần áo rộng rãi ,tiếng cười nhỏ trong veo,và khuôn mặt đáng yêu, kết hợp trước con ngươi vàng uy nghiêm... làm lòng 1 kẻ đang nặng trĩu này ,nhẹ như lên 9 tầng mây ...
" Venti, sau giờ này chưa ngủ ?"
" Sau anh không ngủ ?"
" Tôi không ngủ được "
" Tui cũng vậy !"
" Không được... "
" Tại sau anh được mất ngủ ,mà tui lại không nhỉ ?"
" Haiz ,chịu em thật ,vậy ta đi ngủ thôi..."
" Ehe,phải như vậy chứ !"
Zhongli khom lưng ,bế nhóc con bướng bỉnh lên ,rồi vào nhà ,bỏ lại khoảng không ...lặng bóng người ,vô tiếng nói....
Ánh đèn tắt.... Con người chất chứa vạn phần sầu ấy ,giờ đây, cũng đã bắt đầu nghỉ ngơi rồi...

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Trong căn phòng nhỏ , ấm cúng, 2 người  nhắm mắt ngủ ,nhưng Venti lại vờ ngủ ,nhân lúc người "bạn" chung "nhà" say giấc mộng
Cậu lại ngồi xổm dậy, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đẹp trai không tì vết, đẹp như tượng tạc đang nằm cạnh mình... Cậu đưa tay ,nhéo "iu" vào chiếc má săn không có miếng mụn...mà cười khúc khích ,thích thú...
" Ai kêu anh phiền muộn thế hả...bạn bè ,mất, thì cũng mất rồi ,mọi thứ mất thì chịu thôi, nhớ làm gì hả ,đồ ngốc đầu đá ...."
Cậu xích lại gần Zhongli hôn lên trán ngài 1 cái, rồi luồn cơ thể bé xíu của mình vào vòng tay to lớn...sau đó ,bắt đầu ngủ...
Chưa biết ai gân hơn ai hay cả 2 nhây với nhau...
Zhongli mở mắt hờ,nhìn vào Venti đang li bì, miệng bất giác cười....
" Tôi tất nhiên biết điều đó mà..."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Giọt nắng ban mai đầu ngày chiếu đến ngưỡng cửa ,đôi ngươi vàng mở ra lần nữa,và thứ ngài gặp đầu tiên, không phải nắng ,không phải bầu trời, không phải đường phố hay bất cứ thứ gì, mà thứ ấy đó là ,khuôn mặt non nớt, trắng hồng ,2 má ửng đỏ ,nét mặt khù khờ đang ngủ không có dấu hiệu thức dậy dù cho có là trưa ,tất nhiên, đó là Venti...
Zhongli nhìn Venti,vô thức lại không muốn ngồi dậy làm cậu thức giấc ,vì cậu đang ngủ trên cánh tay ngài mà....Chợt ,Zhongli lại mỉm cười thêm lần nữa...
Ngài tự hỏi mình ,sau lại cười vì vật nhỏ ngốc nghếch này chứ ? Bao nhiêu lần rồi? Dù cho em ấy làm gì ,đều khiến tên " đầu đá,cứng nhắc ,không hiểu lòng người " này vui vẻ ....Vì sau vậy ? Có phải là vì 1 loại cảm xúc nào đó không ? Chắc...lại là ngài nghĩ nhiều rồi....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Có lẽ câu nói kia là đúng ,và sẽ đúng nhất ,là khi mà bên bạn luôn có 1 người sẳn sàng đồng hành cùng bạn ,suốt 1 kiếp người bất tử ,họ vẫn bên bạn không ngại là bao lâu ...1 mái nhà...nơi bạn có thể nói " tôi đã về nhà" những lúc quay lại chốn này từ thế gian bộn bề áp lực ....

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Có lẽ tui đăng ZhongVen hơi nhiều , tui nghĩ ,ở những lần sau lên chap mới ,tui sẽ tăng cường đăng các ship khác .....hehe

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com