TruyenHHH.com

Oneshort Pondphuwin

Pond nằm dài trên chiếc giường quen thuộc, tay cầm điện thoại lướt TikTok để giết thời gian. Đang thư giãn thì anh bất ngờ dừng lại ở một video khiến tim chợt lỡ nhịp. Đó là video mà Phuwin vừa đăng lại, trong đó có hai người đang đứng giữa đường phố rực rỡ ánh đèn, trao nhau lời tỏ tình. Anh nhíu mày, rồi nở một nụ cười nhẹ pha chút tự trách. Phải rồi, anh và Phuwin đã bên nhau một thời gian, nhưng anh chưa từng nói lời tỏ tình nào cho chính thức cả. Tình cảm của họ đến tự nhiên, không một lời hẹn ước, chỉ là sự đồng điệu lặng thầm. Nghĩ lại, anh thấy mình có phần vô tâm, để người yêu phải chịu thiệt thòi.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Pond lập tức nhắn tin cho Phuwin, rủ cậu đi concert vào chiều nay. Anh mỉm cười khi nghĩ tới kế hoạch sẽ tỏ tình ngay sau buổi nhạc, hứa hẹn một khoảnh khắc đặc biệt chỉ dành riêng cho cậu. Ở đầu bên kia, Phuwin nhận được tin nhắn thì lập tức trả lời, giọng điệu nhí nhảnh quen thuộc: "Có bồ mà còn phải tự đi xe riêng thì có bồ làm gì chứ, cho nên là qua đón em đi nhé!" Pond bật cười, tưởng tượng ra gương mặt tinh nghịch của Phuwin. Anh thấy lòng rộn ràng, càng quyết tâm sẽ làm cho buổi tối nay trở nên thật ý nghĩa.

Anh ngồi suy nghĩ về món quà dành cho Phuwin, muốn chọn một thứ gì đó vừa ý nghĩa vừa tinh tế. Hoa thì không ổn, vì cậu bị dị ứng phấn hoa. Sau một hồi đắn đo, Pond quyết định sẽ mua tặng cậu một chiếc tai nghe màu trắng, cùng loại với chiếc mà anh đang dùng, để hai người thành một cặp. Anh biết Phuwin yêu âm nhạc, món quà này sẽ là biểu tượng của sự đồng hành lặng lẽ nhưng bền bỉ của họ. Chuẩn bị xong, Pond lái xe đến đón Phuwin như đã hẹn.

Buổi concert diễn ra sôi động và cuốn hút. Pond và Phuwin chìm đắm trong âm nhạc, tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ chạm nhau trong ánh sáng mờ ảo của sân khấu, nụ cười nhẹ nhưng đầy ý nghĩa. Phuwin vô tư tận hưởng, không hề biết đến kế hoạch mà Pond đã sắp đặt sẵn cho buổi tối nay.

Sau khi buổi concert kết thúc, hai người quay lại xe. Pond ngồi vào ghế lái, nhưng không khởi động xe ngay. Tay anh nắm chặt vô lăng, trong lòng có chút hồi hộp. Anh nhìn sang Phuwin, cảm thấy bầu không khí trong xe trở nên im lặng lạ thường. Phuwin ngạc nhiên, thấy Pond cứ ngồi im lặng, hai tay hơi run run. Cậu khẽ trêu: "Này, anh lại tụt đường hả? Ăn uống gì khắt khe quá đấy, em bảo rồi mà. Hay là để em chạy cho?"

Pond mỉm cười, lấy hết can đảm quay sang nhìn Phuwin. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, hơi xiết chặt, giọng nói có chút run nhưng ấm áp: "Phuwin, nhìn anh này." Phuwin im lặng, mắt nhìn vào Pond, ánh mắt dịu dàng pha chút tò mò.

"Làm người yêu anh đi nhé, Phuwin. Anh yêu em, yêu từng nụ cười, từng ánh mắt của em. Mỗi sáng anh đều mong được nhìn thấy em đầu tiên, được cùng em đón ban mai và trải qua từng khoảnh khắc trong cuộc sống. Anh muốn cùng em đi khắp thế gian, dẫu có chuyện gì cũng sẽ mãi bên nhau. Anh hứa sẽ luôn yêu em, nhiều hơn mỗi ngày. Em đồng ý, được không?"

Phuwin nhìn Pond, mắt sáng lên lấp lánh, có chút ngạc nhiên xen lẫn xúc động. Cậu cắn môi dưới, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Bao lâu nay hai người bên nhau, cậu cứ nghĩ đó là điều hiển nhiên, không cần lời tỏ tình nào cả. Nhưng nghe Pond nói những lời ấy, cậu không khỏi thấy trái tim mình đập mạnh hơn.

Sau vài giây im lặng, Phuwin mỉm cười, ánh mắt lém lỉnh trở lại. "Này, anh nói cái gì vậy? Không phải mình đã là của nhau rồi sao mà còn phải nói mấy lời này chứ?"

Pond ngượng ngùng cười, tay vẫn nắm chặt tay cậu. "Lúc trưa anh thấy em đăng lại video hai người kia tỏ tình. Anh sợ em thấy tủi thân vì anh chưa bao giờ nói lời chính thức. Anh không muốn em cảm thấy thiệt thòi."

Phuwin bật cười khúc khích, ngả đầu vào vai Pond. "Ai mà ngờ Khun Nara của em lại nghĩ ngợi nhiều như thế. Em chỉ thấy video dễ thương nên đăng lại thôi. Đâu có ngờ anh lại suy diễn đến thế này."

Pond xoa đầu cậu, cười khẽ. "Vậy là anh lo lắng quá rồi sao?"

Phuwin nhìn vào mắt Pond, nhẹ nhàng nói: "Nhưng anh biết không, em rất vui khi vì anh luôn lo nghĩ đến cảm nhận của em. Em yêu Naravit của em rất nhiều." Nói rồi, Phuwin nghiêng người, đặt một nụ hôn lên môi Pond, ngọt ngào và đầy dịu dàng.

Pond nhìn cậu, môi khẽ cong lên thành một nụ cười. "Vậy, bây giờ em có muốn nhận quà tỏ tình không?"

Phuwin nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú. "Au, có quà luôn sao? Đâu, đưa em xem nào!"

Pond làm bộ ỉu xìu, nửa đùa nửa thật: "Hôn thêm một cái thì anh mới có động lực lấy ra chứ."

Phuwin bật cười, nhéo nhẹ vào vai anh, rồi cũng chồm người lên hôn nhẹ lên má Pond. Đúng lúc đó, Pond quay mặt lại, môi hai người chạm nhau trong một nụ hôn thoáng qua nhưng ngọt ngào vô tận. Pond cười đắc ý, trêu: "Vẫn thơm ngon ngọt như ngày đầu hôn em."

Phuwin hơi đỏ mặt, đấm nhẹ vào vai Pond rồi bật cười hạnh phúc: "Naravit gian manh!"

Pond xuống xe, mở cốp lấy món quà đặc biệt đã chuẩn bị. Phuwin mở hộp quà, thấy bên trong là một chiếc tai nghe trắng đúng loại mà cậu yêu thích, đôi mắt sáng lên, nụ cười tươi tắn hơn bao giờ hết. Pond nhẹ nhàng giải thích, ánh mắt trìu mến:

"Anh định mua loại giống anh nhưng loại đó không hợp nghe acoustic vì dễ đau tai. Loại này thì hợp với em hơn. Nhưng không sao, nó cũng màu trắng, cũng coi như là đôi với tai nghe màu đen của anh rồi."

Phuwin nhìn Pond, cảm nhận rõ ràng từng sự tinh tế mà anh dành cho mình, từng chi tiết nhỏ nhất về sở thích hay nhu cầu của cậu, anh đều nắm rõ. Cậu mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy cảm kích và xúc động. "Naravit, chắc có lẽ tất cả may mắn của em kiếp này đều đã gom lại để em có thể được ở bên anh. Cảm ơn anh nhiều, Khun Nara của em."

Dưới ánh đèn đường lấp lánh của Bangkok, Pond và Phuwin nắm tay nhau, trái tim ngập tràn hạnh phúc. Cả hai biết rằng, từ giây phút này, dù bao sóng gió chờ đợi phía trước, họ sẽ vẫn nắm chặt tay nhau, cùng nhau đi qua mọi chặng đường, lưu giữ và tạo nên những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi trẻ, của tình yêu đầy sâu sắc và chân thành.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com