[Oneshort Nejiten 5] Tớ luôn dõi theo cậu từ phía sau...
Anh vẫn luôn biết em luôn dõi theo anh từ phía sau...(2)
Cô luyến tiếc xoay người ngắm nhìn nơi đất khách quê người lần cuối.........Nơi có anh...Nơi cô sống đã mười mấy năm trời...Nơi vẫn còn đang khốn khổ vì phải trợ giúp các tỉnh lân cận đánh giặc trong chiến tranh...Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, vỡ tan...Rồi đây tất cả chỉ còn là dĩ vãng....~~~~~~~Trên nền trời xanh thẳm, từng đàn chim én bay về phương Nam tránh rét....Mùa đông sắp tràn về, cái lạnh thấm vào da cũng đủ tê tái...Vị thủ tướng trẻ tuổi siết chặt tay, thở gấp chạy nhọc về phía biển xa...Nơi hoàng hôn sắp buông xuống phủ rực góc trời...Chiếc áo lông xám khẽ phất bay theo từng nhịp chân của thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt bạc nhìn đăm đăm về phía trước như lo sợ sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Bước chân cứ thế mà nhanh dần, mặc cho sức lực mệt nhoài, mặc cho đoàn người chạy theo phía sau, trong tâm trí anh chỉ nghĩ tới một hình bóng duy nhất...Là ai tâm tư khó nói ? Để người đợi chờ ? Để người dấn bước ra đi ...?~~~ 0o0 ~~~- Kiba, em ăn chút táo nhé!_Cô gái tóc nâu trẻ tuổi đưa quả táo chín mọng cho đứa trẻ đang nhìn về phía nước biển với ánh mắt lạ lẫm kia. Cậu bé đón nhận lấy, và ăn rất ngon lành. Chiếc thuyền đã rời cảng, và sẽ dừng chân tại Trung Hoa. Chắc chắn là thế. Cô đang háo hức về lại quê nhà của mình, nơi có những người ruột thịt bao năm không gặp, nơi mà, chiến tranh đã tạm kết thúc.Cô quá mệt mỏi, quá đau lòng, cô không phải kẻ bán nước, chỉ là, cô có ý muốn trốn chạy, không phải vì đất nước Nhật Bản này đang chiến tranh, mà là muốn chạy trốn khỏi anh...Cô sợ, cô không có can đảm để chịu đựng nữa....Suốt tần ấy năm trời làm việc cùng anh, cô chỉ đơn thuần là biết ơn anh vì anh đã cứu giúp cô lúc cô gặp đại nạn khốn khổ nhất, lúc cô trong hình hài là một đứa trẻ mồ côi ăn xin lê lết lang thang khắp đường phố vì cơn đói rét hành hạ. Nhưng dần dần sự biết ơn ấy không đơn thuần chỉ là biết ơn nữa, nó trở nên mãnh liệt hơn khi thấy cách anh chăm chú làm việc, khi nghe từng lời anh nói với người khác. Thái độ nghiêm túc và chững chạc ấy, làm cô từ biết ơn chuyển sang ngưỡng mộ, thần tượng anh. Rồi chẳng biết từ khi nào, cảm xúc ấy lớn dần hơn, mỗi lần gặp anh là tim lại đập mạnh, gương mặt lại đỏ lên, có cảm giác bồi hồi xao xuyến của một thiếu nữ. Và rồi, cô đã nhận ra, mình đã trót yêu người con trai ấy rồi.Và rồi cái khoảng thời gian đó cũng đến, anh lên làm thủ tướng kế nghiệp thay bác mình - Hyuuga Hiashi. Còn cô, vẫn tiếp tục phò trợ anh, vì đất nước.Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn là gốc người Trung Hoa. Nhật Bản và Trung Quốc lại đang chiến tranh với nhau, thật là chạnh lòng. Cô biết, sau lưng cô, họ luôn nói xấu, chỉ trích cô. Còn trước mặt cô, vì e dè anh nên chẳng ai dám nói điều gì.Cô chỉ biết chôn tình cảm mình vào sâu tận đáy lòng, vì biết mình không xứng. Địa vị thân phận không xứng, xuất thân lại càng không. Cô trở về Trung Hoa, xem như là đường ai nấy đi, nhà ai nấy ở, trả lại thời gian yên bình cho anh, đem theo tình yêu bé nhỏ này đi thật xa...Dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn sẽ luôn yêu anh, và sẽ không làm kẻ bán nước đâu. Cô hứa đấy, hứa danh dự với lòng đấy.Ánh mắt nâu đưa nhẹ qua nhìn đứa trẻ ngây ngô đang nhìn đàn chim én trên nền trời kia, đôi môi Tenten vẽ lên một nụ cười nhẹ.- Chúng ta làm lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới nhé, Kiba...?....."ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! "Súng nổ đạn, xác người ngã chất chồng lên nhau, la liệt. Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng ai oán cả một góc trời. Máu chảy thành sông, nước mắt chảy thành dòng. Ấy thế mà bọn người kia vẫn tàn nhẫn không có chút tình người, giẫm đạp lên những người đã chết, bắt phụ nữ và bọn trẻ làm nô lệ.- Sai ơi ...! Anh ở đâu...?Một người phụ nữ tóc vàng người bê bết máu, ẵm đứa trẻ trong tay, đi tìm người chồng mình yêu thương nhất.- I...Ino! A...khụ... khụ....anh ở đây...!_Sai yếu ớt nói, từ trong một chỗ núp bước ra ngoài._- Em sao còn ra đây?! Rất nguy hiểm!- Em lo cho anh lắm...! Sai à, anh không sao chứ ?!_Ino lo lắng nhìn chồng mình. May quá, chỉ là các vết thương nhẹ ngoài da thôi.- Anh không sao!Dù thế nào đi chăng nữa, gia đình mình sẽ sống chết cùng nhau!.......~~~~~Neji bước tới cảng. Nhưng, tiếc là đã quá muộn.- Ngươi nói sao?! Cô ấy đi rồi à?!- Thưa Thủ Tướng, trung úy Nishizawa vừa mới rời đi cách đây khoảng nửa tiếng!_Một hải quân đứng nghiêm nghị báo cáo._- Thưa Thủ Tướng, Trung úy Nishizawa có để lại bức mật thư này!Neji cầm lấy. Vẫn còn thẫn thờ. Người anh yêu quý nhất, đã không từ mà biệt bỏ anh mà đi rồi.......Bước chân lặng lẽ trở về nơi làm việc, trời sẩm tối nhập nhoạng. Quân lính báo cáo về tình hình mặc trận bên ngoài. Chiến tranh......ở khắp nơi, và chắn chắn, sắp tràn về đây rồi...Anh...cũng chẳng còn tâm trạng để nghe nữa...Bức mật thư đó rất đặc biệt, nửa trên viết bằng giấm, phải rọi lửa mới thấy được, nửa dưới phải nhúng nước mới có thể xem. Hơn nữa đều là các kí tự đặc biệt, không phải ai xem cũng có thể hiểu. Nhưng anh thì hiểu hết, cô và anh làm việc với nhau lâu như vậy cơ mà....Mở nếp gắp bìa thư ra, rọi lên ánh đèn dầu, từng nét chữ viết không được khéo lắm hiện lên. Đọc, mà tâm trạng thật phức tạp."Thưa Thủ Tướng,Bây giờ và sau này tôi vẫn sẽ luôn gọi ngài như vậy phải không ? Tôi biết thân phận của mình chứ, hồi đó nếu không được ngài cưu mang cho một ít bánh và nài nỉ xin cha nhận tôi về làm người hầu cho ngài, chắc tôi đã chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi.Tôi là một cô gái mồ côi không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Ngay từ khi mới sinh ra, cha mẹ tôi đã mất, và tôi, thì bị bán qua đây. Thật may sao, tôi đã trốn thoát. Nhưng, cuộc sống sau đó tàn tạ đến thảm hại.Ngài biết không, đã từ lâu, tôi rất mến mộ ngài, và tự hứa với lòng sự tận tâm tận lực dốc hết sức mình vì ngài. Nhất mực trung thành với ngài, với Nhật Bản. Nhưng, có lẽ, tình cảm trong lòng tôi không dừng lại ở sự mến mộ, hơn ai hết, tôi biết, tôi đã yêu. Yêu Hyuuga Neji, không phải là Thủ tướng, mà chỉ là một thanh niên trẻ.Mọi người phỉ báng tôi, tôi nhịn.Mọi người e chừng tôi, tôi hiểu.Nhưng ngài lạnh nhạt với tôi, tôi đã cố gắng điều khiển cảm xúc của bản thân, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy buồn. Lúc nào tôi cũng dõi theo ngài, từ phía sau. Tôi dõi theo ánh mắt, cử chỉ, lời nói, hành động của ngài. Bước từng bước chân theo ngài. Như một cận vệ trung thành với cậu chủ.Nhưng mà, giữa hai ta, có một khoảng cách rất lớn, có một bức tường ngăn cách rất lớn....."Tới đây, Neji nhúng phần còn lại vào vũng nước, nét chữ hiện lên, tờ giấy ướt nhòe. Khóe mắt chàng trai trẻ đã cay cay."Cho em được phép mạo phạm........Em không biết anh có đọc đến hết phong thư cuối cùng em gửi cho anh hay không. Nhưng, em vẫn sẽ viết. Giữa chiến trường, chúng ta đã sát cánh cùng nhau không biết bao nhiêu lần. Anh đã dạy cho em rất nhiều thứ. Và em có được ngày hôm nay là nhờ có anh.Em không đủ can đảm nói lời yêu, càng không có can đảm ở bên cạnh anh thêm một giây phút nào nữa......Em sợ, một ngày nào đó, em sẽ đi quá giới hạn của bản thân......Em yêu anh, nhưng chiến tranh còn liên miên gian khổ, em hiểu anh cần hoàn thành hết trách nhiệm của mình. Anh từng nói anh cũng có người trong lòng, nhưng anh lo sợ không thể bảo vệ cho cô ấy....Người con gái đó...,thật là may mắn. Em ở nơi xa, cũng mỉm cười và chúc hai người hạnh phúc....Bởi vì, khi anh đọc được bức thư, tức là em đã rời khỏi đây rồi...Em không muốn làm kẻ bán nước, càng không biết làm sao cho đúng. Nhưng quê hương em khơi nguồn chiến tranh trước là sai, vì thế, em vẫn sẽ tận lực giúp sức cho anh.Hy vọng vẫn có thể được anh tin tưởng. Anh bác bỏ em, em đành chịu. Nhưng em hứa, nếu có thông tin mật cần thiết, người đầu tiên biết đến, sẽ là anh.Ký tên.Trung Úy Nishizawa Tenten."...Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt người thanh niên tuấn tú kia. Thật không ngờ, anh vẫn còn có thể khóc. Những tưởng chứng kiến quá nhiều cảnh tan thương sinh tử, cảm xúc đã chai sạn. Ai còn có thể ngờ, anh vẫn còn đau lòng, vẫn còn cảm thấy mất mát vì người khác, hơn nữa còn là cô gái đó....Ngồi sụp xuống chiếc ghế rộng, văn kiện chất đầy lên bàn, chướng mắt.Thẫn thờ. Thẫn thờ đến nao lòng.- Làm sao em có thể biết, người làm tôi đau, là em...? Anh lo lắng cho cô lắm, cô có biết không, hỡi người con gái xa xa ngoài biển khơi kia...?...
(2/9/2016).Nhiều bản thảo quá, chẳng biết lựa cái nào, lựa cái này trước...Nhờ nghỉ lễ mà mới post được Chap mới. Ý mà khoan đã! Chẹp, cái Oneshort này muốn thành Fanfic rồi thì có ==" Hi-ya...~ ..........Thôi kệ nó đi ! Chúc các bạn đọc vui vẻ!Phù, viết xong cái này từ cử trưa đến chiều mất rồi. WHY ?! Sao mà mất thời gian thế ?! (Zzzzz!!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com