TruyenHHH.com

Oneshort Bon Mua Ben Em Jiminselle Kariselle End

Ánh nắng buổi chiều tà rọi xuống từng khe ô cửa sổ. Chúng xuyên qua những chiếc lá mùa thu, đơn bạc mà xơ xác, cố bám lấy ngọn cành như thể níu giữ sự sống cuối cùng.

Người đi đường dần thưa thớt, phải chăng những mảnh đời lại vội vã lướt qua như chưa từng quen hay vừa quá giang nhau trong ngày đông se lạnh?

Vội vàng mua cho mình một tấm vé ở con ga bạc màu, ngắm nhìn những chuyến tàu điện chạy bon bon trên đường ray.

Tôi vẫn ngồi đây, nhâm nhi tách cafe nguội lạnh. Mở ra tờ báo mới mua khi nãy, ngành công nghiệp giải trí dạo này lại săn đón thêm một nhóm nhạc nữ mới, GISELLE, con bé có khuôn mặt hao hao giống người tôi thương.

Tiếng còi tàu vang lên từ đằng xa báo hiệu giờ đã điểm, tôi nhấm thêm một ngụm cafe đắng trước khi lên đường, rồi cho nó nằm tĩnh lặng trong chiếc thùng rác gần đấy. Cuộn tròn tờ báo lại, tôi nhanh chóng bước lên và yên vị trên chiếc ghế ở khoang cuối cùng.

Tự thưởng cho bản thân cái dựa lưng mệt nhoài vào chiếc ghế dài sau một ngày làm việc vất vả, tôi đảo mắt nhìn xung quanh. Chẳng còn một ai trên chiếc ga điện này cả, ngoại trừ tôi và cô gái ngồi đối diện.

Em mặc lên mình chiếc đầm trắng tinh khôi, như thể không gì vấy bẩn được linh hồn thơ ngây trong sáng.

Em bẽn lẽn nhìn về phía tôi, rồi bật cười khe khẽ khi thấy tôi ngồi đờ ra trong như một con ngốc.

Khuôn mặt em trông ngọt ngào hơn ngay cả khi cười. Đôi mắt to tròn như híp lại, vô tình hay cố ý lại tạo thành một vòng cung như vầng trăng khuyết, hai má hồng hào phúng phính, nụ cười tươi sáng rực rỡ như một chú thỏ trắng xinh.

Tôi cảm thấy tim mình đập thật mạnh, có lẽ tôi đã lỡ phải lòng em ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ting!

Chuyến tàu dừng lại cũng là lúc tôi phải nói lời tạm biệt với em. Nuối tiếc quay đầu lại trước khi cất bước rời đi, tôi thấy được nụ cười mỉm em dành cho tôi.

Gió xuân nhè nhẹ như bản tình ca, trong vẻo vang lên cùng tiếng chuông nhà thờ.

Phải chăng em cũng thích tôi?

Bật cười với những suy nghĩ vớ vẩn của bản thân. Rồi ngậm ngùi đứng nhìn chuyến tàu chạy xa xa rồi biến mất trong vô vọng.

Tôi chậm rãi đi bộ từ con hẻm về đến nhà, dọc đường hai bên đều là những toà nhà cao tầng bị bao phủ một màu xám tối mịt, kéo theo tâm trạng tươi mới của tôi xuống dốc.

Ngoại trừ ngôi nhà sắc màu của con bé Ning Yi Zhuo, hay còn gọi là Ningning , nhỏ hàng xóm thân thiết của tôi. Mới tý tuổi nhưng được cái rất khéo tay, mấy chậu hoa sau vườn nhà đều là một tay nó chăm bổng giúp.

Khẽ mĩm cười rồi gật đầu nhẹ như một lời chào hỏi

Tôi mệt mỏi lết cơ thể nặng chịt về tới nhà, bỗng ngửi được mùi đồ ăn thơm nồng bốc ra từ phía nhà bếp. Vứt vội cái túi xách xuống chiếc sofa đắt tiền, rồi lần theo mùi hương mà tìm đến chủ nhân tạo ra chúng.

Là em, người con gái mà tôi luôn nhung nhớ. Em đứng đấy, tay bưng chiếc bánh kem dâu tôi yêu thích, từ từ tiến về phía tôi.

"Sinh nhật vui vẻ, Yoo Jimin"

Tôi vỡ oà trong niềm hạnh phúc. Cuối cùng cũng có được em, cuối cùng em cũng về bên tôi. Em vội vàng níu lấy tay tôi kéo về phía bàn ăn, tất thẩy đều là những món tôi thích. Em luôn miệng bảo sinh nhật phải ăn canh rong biển thì cuộc sống sau này mới được may mắn và sung túc.

Nhưng em đâu hay biết rằng, em mới là mái ấm bình yên trong đời tôi.

Em liên tục gắp đồ ăn cho tôi, chẳng mấy chóc chén cơm lại đầy ắp thịt cá. Chúng tôi vui đùa cùng nhau, nụ cười thật sự sau ngày em ra đi

Em vui vẻ nhắc lại những ngày tháng khi cả hai còn trẻ. Lúc hai đứa khờ dại đến cả khi trưởng thành

Năm 17 tuổi, tôi dại khờ và bỡ ngỡ chạm đến những cảm xúc khác lạ khi đối diện với em. Tôi cuồng nhiệt yêu em bất kể đêm ngày.

Năm 21 tuổi, chúng ta chia tay, tôi vác lên mình một mối tình vắt vai, nỗi niềm nhớ thương và mong đợi ngày em trở về.

Năm 23 tuổi, khi ta tìm lại nhau, bản thân luôn tự hứa sẽ không để em phải chịu khổ, nhưng em biết gì không, trên tay tôi lúc đấy không có gì cả, chỉ có em.

Năm 25 tuổi, khi kiếm được vài đồng bạc lẻ, tôi dành hết cho em.

Năm 28 tuổi, khi tôi đứng trên đỉnh vinh quang của sự nghiệp, ta đánh mất nhau.

Aeri của tôi, tôi nhớ những ngày em cùng tôi trở về trên những chuyến tàu xe lửa, chúng ta cùng nhau tản bộ về nhà, em sẽ nấu cho tôi những món ăn ngon, mang cho tôi những gì em trân quý nhất. Thì thầm vào tai tôi những lời mật ngọt, hoặc vỗ về tôi bằng những cái hôn ngọt ngào mỗi khi tôi giận dỗi. Tôi nhớ em, rất nhớ em, Aeri của tôi.

__________________

Gắp lại cuốn nhật ký đã cũ của bệnh nhân phòng 204. Yoo Jimin (Karina) là bệnh nhân tâm thần do bác sĩ Kim Minjeong phụ trách điều trị. Aeri, người mà cô ta luôn miệng nhắc đến chính là em gái của tôi, Kim Aeri (Giselle).

Con bé qua đời vào năm 19 tuổi

Lúc đấy, khi bố mẹ biết tin con gái út của họ đang cặp kè với một đứa con gái cùng tuổi khác tên Yoo Jimin.

Bố mẹ tôi tức giận vô cùng!

Vốn gia đình theo kiểu truyền thống, cả cách dạy con cũng đều được noi theo thời ông bà. Nên từ bé, tôi và em Aeri đều được bố mẹ dạy dỗ một cách rất nghiêm khắc. Chúng tôi luôn phải thật ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác.

Thế mà em gái tôi lại dám cả gan chống đối lại gia đình và bỏ theo tình yêu ngang trái của nó. Bất chấp mọi lời cầu xin thì bố mẹ tôi đã nhốt con bé vào phòng và hành hạ thể xác cũng như tinh thần nó mỗi ngày.

Ông đánh nó như thể nó không phải là do mình sinh ra, ông chấp nhận từ mặt con bé chỉ để giữ gìn cái thể diện với người ngoài. Một ngày rồi lại một ngày nữa trôi qua, người chị gái như tôi lại phải chứng kiến cảnh Aeri chịu đựng những trận đòn roi từ người mà con bé gọi bằng bố, người mang nặng đẻ đau, người trao cho nó cơ hội được đến với thế giới này đang buông những lời cay nghiệt đau đớn làm tổn thương đến em

Họ bảo, tất cả chỉ vì muốn tốt cho con bé.

Vào một ngày nắng đẹp, chính xác là ngày sinh nhật của Karina. Em ấy quyết định đặt dấu chấp hết cho chuyện tình này.

Giselle nhốt mình trong phòng hàng giờ liền cho tới khi bố tôi phải dùng đến gậy để phá cửa. Gia đình tôi đã bàng hoàng khi thấy máu chảy tràn ra cả sàn nhà và một vết cắt dài trên cổ tay của Aeri.

Đúng vậy, em gái tôi đã chọn cách tự tử để giải thoát cho nỗi đau của mình.

Mọi thứ dường như đã quá trễ để có thể cứu vãn. Em tôi không qua khỏi sau cơn nguy kịch. Bác sĩ bảo sức sống của con bé yếu lắm. Có lẽ ngay chính cả bản thân Giselle cũng không còn hy vọng vào thế giới này nữa

Trong một phút nào đó, tôi đã thấy em Aeri đứng trước mặt mình nũng nịu đòi mua cây kẹo bông gòn khi đi ngang qua khu vui chơi. Kéo lấy tay tôi vào một con hẻm nhỏ để trốn bố mẹ ăn cây kem dâu mà con bé yêu thích.

Trong một phút nào đó, tôi đã thấy em vẫn là em gái Aeri, người luôn thích sà vào lòng tôi, ríu rít kể tôi nghe về một ngày đi học của em hôm nay thế nào

Chỉ trong một phút nào đó, tôi đã thấy em ấy mĩm cười với tôi và nói em hiện tại được tự do rồi

Sau cú shock đó, gia đình tôi đã không còn như trước nữa, mẹ tôi nhốt mình trong phòng, ôm lấy tấm hình tốt nghiệp của Giselle mà gào khóc. Bố tôi thay đổi nhiều lắm, ông ra ngoài nhiều hơn, và chỉ quay về nhà khi trời sập tối với men rượu trong người. Và tôi, đã đổi tên thành Winter Kim, vì cái tên Minjeong luôn làm tôi nhớ tới những ngày khi chúng tôi còn nhỏ, em Aeri luôn miệng gọi tôi là "Minjeongie" con bé dường như không đi đâu cả, con bé dường như vẫn ở đây với tôi.

Tôi tiếp tục hoàn thành xong việc học và sớm dọn ra ở riêng. Lần cuối tôi quay trở lại căn nhà đó có lẽ là 3 năm về trước.

Tôi gặp lại Karina vài năm sau khi em gái tôi mất, con bé liên tục hỏi tôi về Aeri. Có vẻ em ấy chưa biết được gì cả, cũng có lẽ sẽ tốt hơn nếu Yoo Jimin không biết được sự thật này. Tôi đã giấu em ấy, và bảo Giselle đi du học ở nước ngoài, em gái tôi chắc sẽ không về nữa, nên kêu em đừng đợi.

Nhưng mà giấy mãi không bọc được lửa, tôi không biết em ấy nghe được từ ai về cái chết của em Aeri. Bất đắc dĩ tôi phải nói sự thật, trước khi rời đi, tôi đã đưa cho em ấy lá thư mà Giselle viết riêng cho nó. Tôi không rõ trong thư ghi gì, nhưng một khoảng thời gian sau đó, em ấy đến tìm tôi mong được chữa trị.

Nhưng bệnh tình dần chuyển biến tệ đi, tôi không biết Jimin lại quá đắm chìm trong giấc mơ đẹp do em ấy tạo ra, một thế giới có người em ấy thương.

Có lẽ giấc mộng đẹp đã ăn mòn trí óc của Karina, em ấy từ chối sự điều trị từ tôi, em ấy cũng không còn sử dụng thuốc. Dần dần cơn đau lòng ấy trở thành một loại tâm thần, thứ làm cho bệnh nhân luôn ảo tưởng có một người bạn vô hình đang ở bên mình.

Sau một thời gian chữa trị, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc đứng nhìn em ấy tìm đến cái chết. Không giống như Aeri, trước khi ra đi, em ấy thì thầm vào tai tôi và cười thút thít

- Giselle mặc váy trắng xinh lắm, nhìn cứ như cô dâu ấy. Em muốn kết hôn với cậu ấy quá

Rồi Yoo Jimin gieo mình xuống sông mà kết thúc tháng ngày sống trong sự hư ảo do chính em ấy tạo ra.

- END -

Bốn mùa đến rồi lại đi, tôi trao em mùa đông lạnh lẽo cùng mùa hạ nóng bức, liệu tôi có thể để em đi không khi em là cả thế giới của tôi?

- Dù có là chân trời góc bể, thì tôi vẫn sẽ bên em

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com