One Shot Tom Riddle Yandere X Reader
Tạm dịch tên: Bùa Quên LãngBản gốc:https://www.tumblr.com/firstfirerebel/742881318249037824Tác giả: @firstfirerebelEdit: Sesilia HelenTag #voldemort x reader #reader insert #x reader #dark themes #fanfic #harry potter #tom riddle #tom riddle x reader #tomxreader #voldemort #yandere #yandere x reader─── ・ 。゚✧: *.☽ .* : ✧.───Tóm tắt: Phần 3 của loạt truyện yandere Adult!Tom Riddle/Voldemort x fem! Reader (Bạn thích đọc, mình thích viết. Đó là thỏa thuận của chúng ta 🤝😂)Cảnh báo: Nội dung đen tối! Quá khứ của Tom, đề cập đến bắt nạt, hành vi Yandere, đề cập đến vết thương nhẹ, ác mộng, đề cập đến tra tấn!
Cơ thể bạn đẫm mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp và không đều. Nỗi sợ hãi khống chế toàn bộ cơ thể bạn đến mức mất vài phút để bạn nhận ra rằng có một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa lưng bạn.Khi bạn nhận ra điều đó, bạn nhìn lại và thấy gương mặt bình tĩnh của Tom."Suỵt, chỉ là một cơn ác mộng thôi. Chỉ là ác mộng thôi," hắn thì thầm, lặp đi lặp lại hai câu nói ấy trong khi vẫn vuốt nhẹ lưng bạn.Bàn tay ấm áp và mềm mại từ hắn mang đến cảm giác an ủi đến mức bạn chỉ muốn đắm chìm trong đó. Khi bạn tỉnh dậy, adrenaline tràn qua cơ thể khiến bạn sẵn sàng chiến đấu, chạy trốn hoặc giả chết nếu gặp nguy hiểm. Nhưng khi nó dần tan đi, bạn chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, và không gì dễ chịu hơn một cái vuốt ve nhẹ nhàng giúp bạn chìm vào giấc ngủ. Phần lý trí trong bạn chưa bị điều khiển bởi bản năng hay hormone đã cố gắng chống lại, hét lên rằng đó là kẻ đã bắt cóc bạn. Người đã giam giữ bạn như thú cưng của riêng hắn! Nếu chẳng có hắn, những cơn ác mộng kinh hoàng đó đã chẳng xảy ra. Bạn nên cảm thấy ghê tởm những cái chạm đó! Bạn nên chạy trốn hoặc làm gì đó để thoát thân.Nhưng bộ não bạn lại bị chế ngự bởi bản năng tự nhiên. Con người vốn là loài sinh vật có tính xã hội. Trẻ sơ sinh cần sự tiếp xúc vật lý để phát triển bình thường. Đó luôn là một nhu cầu cơ bản của con người. Nếu thiếu quá lâu, hầu hết mọi người sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để được ai đó bắt tay một lần.(Vì tôi được chẩn đoán mắc hội chứng Asperger - một dạng của chứng tự kỷ - nên tôi là ngoại lệ với quy luật đó. Tôi thường cảm thấy cần được gần gũi với người khác, nhưng tôi không cần họ để tồn tại như những người Homo sapiens khác.)Tom không thể hạnh phúc hơn. Bạn thực sự chấp nhận sự đụng chạm từ hắn! hắn thường ôm bạn trong khi bạn ngủ, vì hắn muốn và cần điều đó, dù gần như lần nào bạn cũng cố gắng thoát ra khỏi vòng tay hắn. Nhưng lần này, bạn chủ động kéo hắn lại gần. Bạn muốn được hắn ta chạm vào!Không có gì quan trọng hơn bạn đối với hắn. Và cuối cùng, sau ngần ấy năm, bạn đang ở trong vòng tay của hắn, nơi bạn thuộc về (trong suy nghĩ hắn). Không, sẽ không ai có thể chia cắt hai người nữa. Hắn sẽ không để điều đó xảy ra...─── ・ 。゚✧: *.☽ .* : ✧.───Bản Edit chưa có sự cho phép của tác giả!
Cơ thể bạn đẫm mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp và không đều. Nỗi sợ hãi khống chế toàn bộ cơ thể bạn đến mức mất vài phút để bạn nhận ra rằng có một bàn tay đang nhẹ nhàng xoa lưng bạn.Khi bạn nhận ra điều đó, bạn nhìn lại và thấy gương mặt bình tĩnh của Tom."Suỵt, chỉ là một cơn ác mộng thôi. Chỉ là ác mộng thôi," hắn thì thầm, lặp đi lặp lại hai câu nói ấy trong khi vẫn vuốt nhẹ lưng bạn.Bàn tay ấm áp và mềm mại từ hắn mang đến cảm giác an ủi đến mức bạn chỉ muốn đắm chìm trong đó. Khi bạn tỉnh dậy, adrenaline tràn qua cơ thể khiến bạn sẵn sàng chiến đấu, chạy trốn hoặc giả chết nếu gặp nguy hiểm. Nhưng khi nó dần tan đi, bạn chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, và không gì dễ chịu hơn một cái vuốt ve nhẹ nhàng giúp bạn chìm vào giấc ngủ. Phần lý trí trong bạn chưa bị điều khiển bởi bản năng hay hormone đã cố gắng chống lại, hét lên rằng đó là kẻ đã bắt cóc bạn. Người đã giam giữ bạn như thú cưng của riêng hắn! Nếu chẳng có hắn, những cơn ác mộng kinh hoàng đó đã chẳng xảy ra. Bạn nên cảm thấy ghê tởm những cái chạm đó! Bạn nên chạy trốn hoặc làm gì đó để thoát thân.Nhưng bộ não bạn lại bị chế ngự bởi bản năng tự nhiên. Con người vốn là loài sinh vật có tính xã hội. Trẻ sơ sinh cần sự tiếp xúc vật lý để phát triển bình thường. Đó luôn là một nhu cầu cơ bản của con người. Nếu thiếu quá lâu, hầu hết mọi người sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để được ai đó bắt tay một lần.(Vì tôi được chẩn đoán mắc hội chứng Asperger - một dạng của chứng tự kỷ - nên tôi là ngoại lệ với quy luật đó. Tôi thường cảm thấy cần được gần gũi với người khác, nhưng tôi không cần họ để tồn tại như những người Homo sapiens khác.)Tom không thể hạnh phúc hơn. Bạn thực sự chấp nhận sự đụng chạm từ hắn! hắn thường ôm bạn trong khi bạn ngủ, vì hắn muốn và cần điều đó, dù gần như lần nào bạn cũng cố gắng thoát ra khỏi vòng tay hắn. Nhưng lần này, bạn chủ động kéo hắn lại gần. Bạn muốn được hắn ta chạm vào!Không có gì quan trọng hơn bạn đối với hắn. Và cuối cùng, sau ngần ấy năm, bạn đang ở trong vòng tay của hắn, nơi bạn thuộc về (trong suy nghĩ hắn). Không, sẽ không ai có thể chia cắt hai người nữa. Hắn sẽ không để điều đó xảy ra...─── ・ 。゚✧: *.☽ .* : ✧.───Bản Edit chưa có sự cho phép của tác giả!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com