One Shot Nang Qua Hang Cay
Han Bin uể oải đẩy cửa vào nhà. Đã ba ngày rồi cậu không về lại tổ ấm của mình. Công việc cuốn cậu đi lúc nào không hay. Thực tình thì Han Bin không bị áp lực hạn chót hay chất lượng kết quả đè nặng, nhưng không biết từ lúc nào mà cậu bỏ quên ngày tháng. Chắc có lẽ, cậu tìm thấy có cái gì đó thú vị quá đỗi trong cái dự án mà mình đang theo. Nhưng rồi, bước chân ra con phố đầy gió, đôi vai cậu bỗng chùng xuống. Có xe riêng nhưng lại chọn đi bộ, ấy vậy mà cảm giác người ta gọi là đổi gió vẫn không đạt được. Lững thững như thế, về tới nơi cũng mất một đỗi mới nhận ra đây là nhà mình.Han Bin thấy anh nằm trên sofa. Anh ngủ mà tay thì giữ chặt lấy một chiếc hộp nho nhỏ. Cậu bước tới gần anh, muốn ôm anh vào lòng, muốn hôn anh. Nhưng anh tỉnh giấc trước khi cậu kịp làm gì. Anh dụi dụi mắt cho tỉnh, cậu thì chỉ biết nhìn con mèo trước mặt mình. Mái tóc rối bù, môi hơi bĩu ra, má hơi phồng, những nét trẻ con nơi anh làm cậu không khỏi mỉm cười.- Em về rồi. – Anh đứng dậy đối diện cậu, ấn cái hộp vào tay cậu. – Sinh nhật vui vẻ. – Anh nhón chân hôn lên môi Han Bin.Cậu muốn ôm lấy cơ thể người yêu, muốn ghì lấy cái cần cổ mềm mại của anh, muốn đưa lưỡi mình càn quét vòm miệng nóng hổi của anh, thế mà cái hôn của anh dường như còn chưa chạm vào môi cậu vậy.- Đồ ăn trong bếp còn nguyên, em ăn đi. Anh ngủ trước.Anh lướt qua Han Bin. Cậu trở nên lúng túng. Nhưng cứ như đã hết sức vì công việc, não cậu hoạt động chậm chạp trong việc quyết định phải làm gì. Cậu nhìn quanh tìm kiếm một cái gì đó để tinh thần bấu víu vào một chút. Và rồi đập vào mắt cậu là chai rượu vang chỉ còn cặn. Và một chiếc bánh sô cô la vỡ nát dưới sàn.Thân mình buông xuôi, ngã phịch xuống ghế.Han Bin thức giấc thì Jin Hwan đã không còn nằm bên cạnh mình. Anh chắc lại ghé quán cà phê của anh rồi. Cậu biết tiệm cà phê của anh khá nổi tiếng, mấy đồng nghiệp quanh cậu cũng hay đến. Đôi lúc cậu không tránh khỏi cười một cách tự hào khi thấy ai đó cầm một ly cà phê in tên tiệm của anh, miệng tấm tắc khen ngợi. Có tiếng như thế, hẳn là sẽ khiến anh bận bịu. Nhưng cậu tự hỏi, quán cà phê của anh đã có nhân viên, có quản lý giỏi, anh hà cớ gì mỗi sáng cứ phải đến đó sớm. Và vấn đề là, chỉ gần đây anh mới như vậy.Nhưng thay vì ủ ê, Han Bin quyết định nên làm cái gì đó cho anh thì hay hơn chăng.Nhìn những thứ chính tay mình chuẩn bị chu đáo, Han Bin cảm thấy rất tự tin. Cậu phấn khởi gọi điện cho anh.- Han Bin à, có chuyện gì vậy?Phải có gì mới gọi được sao anh?- Jinan về ăn tối với em.- Anh xin lỗi. Bạn anh tổ chức sinh nhật, anh quên nói cho em biết. Em cứ ăn trước đi nhé.Trước khi anh cúp máy, Han Bin vẫn kịp nghe ai đó gọi anh. Hwanie! Và tiếng cười hình như là rất thoải mái của anh.Han Bin đốt thời gian bằng cách kiểm tra ngày sinh những người bạn của anh trong cảm giác ghen tuông dâng lên nhưng lại giả vờ điềm tĩnh. Suốt một buổi tối Han Bin mắc kẹt trong hoài nghi hay tin tưởng, suy đoán hay sẽ tra hỏi,… Và rồi cậu thấy hàng loạt ảnh mới xuất hiện mà tên anh trên mạng xã hội được gắn vào.Lố bịch!Đó là tất cả những gì Han Bin có thể nghĩ ra. Anh để người ta lùa tay vào tóc, ôm eo, thì thầm cái thứ gì đó vào tai… Chỉ còn thiếu mỗi hôn hít nữa là đủ chứng minh anh và người kia có một mối quan hệ thân mật. Và họ phải đăng những bức hình này lên sao? Cùng những lời bình luận, “Đẹp đôi thế!”, “Đã có tiệc sinh nhật mà mùa xuân đến sớm trước hẳn hai tháng nhé!”. Muốn chứng tỏ điều gì đây? Bụng dạ Han Bin xoắn vặn.Hai giờ sáng, anh về tới nhà. Mùi rượu nồng nặc, mùi nước hoa lạ đáng ghét xộc thẳng vào mũi Han Bin dù cậu ngồi bên sofa còn anh chỉ mới ở sảnh. Căn nhà chỉ có vài cái đèn nhỏ là bật lên, và cái tình cảnh của anh trông thật tệ hại. Dáng đứng xiêu vẹo, bàn tay quờ quạng cái khỉ gì đó. Han Bin lại chẳng muốn giúp anh chút nào.- Han Bin! Binnie! Anh về rồi này!Anh không bật đèn được, còn cậu thì chẳng đáp.Anh loạng choạng vấp ngã, cậu vội vã đứng dậy. Vẫn là không cầm lòng được.- Han Bin lại bỏ anh nữa! Han Bin ghét anh mất rồi…Han Bin chết lặng, bước chân không cất thêm được. Cậu không hiểu gì, nhưng sao tim lại nặng trĩu đến không thở nổi.Cậu nghe vài tiếng thút thít. Đầu óc dường như bừng tỉnh khỏi đống suy nghĩ mông lung, hay có khi là cậu không thể nghĩ được gì. Han Bin bước đến, ôm anh về phòng.Anh khóc, khóc rất lớn, làm ướt một mảng áo Han Bin. Cậu tự hỏi, là anh say nên cảm xúc lộn xộn, hay anh khóc vì biết cậu thực sự đã bỏ rơi anh, dù chỉ là một hành động nhỏ. Cậu nhớ đến những lần cả hai cùng say xỉn, và anh sẽ luôn là người cố tỉnh táo hơn để chăm sóc cậu. Dường như là cậu lệ thuộc vào anh đến vô dụng rồi.Han Bin nâng mặt anh lên, tìm đến môi anh mà an ủi. Anh vội vã tiếp nhận, còn đảo người nằm đè lên cậu. Anh cởi bỏ hết quần áo của cả hai rồi tay mò mẫm đến nơi nhạy cảm của Han Bin, môi trượt xuống cổ cậu. Han Bin không chịu thua, lật anh nằm dưới mình.Tim Han Bin dường như ngừng đập.Cái cổ anh, nó có một vết đỏ rất đậm.Còn anh, một kẻ say khát tình, kéo cổ Han Bin xuống.Cậu giận dữ day cắn da thịt anh, siết chặt cổ tay anh, cào cấu bắp đùi anh, cậu muốn làm anh đau đến khóc nghẹn thì thôi. Nhưng Han Bin vẫn là kẻ yếu đuối. Chỉ nghe vài tiếng rên rỉ gọi tên Han Bin từ anh là cậu buông bỏ tất thảy. Cậu lại muốn làm tình với anh thật nồng nàn, thật ngọt ngào.Lại một lần nữa Han Bin không có Jin Hwan bên cạnh khi tỉnh giấc. Một đêm ân ái như vậy, anh vẫn không nán lại với cậu. Han Bin cười chua chát. Rút cục là đã có chuyện gì giữa chúng ta?Han Bin yếu đuối. Han Bin cũng nhát gan. Cậu vẫn chưa dám hỏi anh. Cậu nghĩ là cậu biết vài điều, và không dám đối mặt.Han Bin ghé tiệm cà phê của anh. Thực ra nhân viên ở đó không biết mối quan hệ của anh và cậu. Không phải giấu giếm gì, chỉ là hiếm khi cậu ghé qua, mà những lúc đó anh lại bận bịu với hàng hóa, công thức, thậm chí còn không biết cậu đến. Cậu cũng như một vị khách bình thường mà thôi.Vừa bước lên tầng hai, Han Bin đã thấy anh. Cùng người đó. Cái người đăng vô số ảnh cùng anh tối qua. Anh cười ngất trước người đó, có lẽ hắn ta kể chuyện rất thú vị. Chợt nhận ra, có phải mỗi sáng anh đều đến đây chỉ vì hắn? Bobby đúng không nhỉ? Han Bin đêm qua lần mò thông tin về hắn. Từ Mỹ về, nhiếp ảnh gia, năng động, hài hước… Hắn khác cậu quá nhiều. Và có lẽ anh đã bị hấp dẫn. Lướt một lượt qua những bài đăng của hắn trên mạng xã hội, một bức ảnh của Jin Hwan đập vào mắt cậu. Anh đang làm việc bên đống cà phê, máy xay, giấy bút,... Hắn chụp quá đẹp. Và hắn còn có thể vào sâu trong quán mà chụp anh, còn cậu một lần nhìn anh làm việc, có lẽ đã quá lâu rồi, cũng không có. Cậu không khỏi cảm thấy khổ sở. Hắn có thể lưu giữ cho anh những khoảnh khắc tuyệt vời, còn cậu thì bỏ mặc anh.Và anh cuối cùng cũng bỏ lại cậu.- Có lẽ chúng ta nên chia tay. – Anh nói ra nhẹ bẫng.- Cái gì chứ? – Han Bin bấm chặt mười đầu ngón tay vào vai anh. Nực cười! Cậu còn chưa trách anh thiếu chung thủy, anh dám nói chia tay trước?- Em không thấy sao? Mọi thứ đang nặng nề dần, nên là kết thúc thôi.- Vì Bobby?- Không. Cậu ấy về Mỹ rồi. Và cũng có người yêu. Cậu ấy rất trong sáng, không tệ như em nghĩ đâu.Hóa ra là ngoài Bobby, anh còn có ai đó thay thế cậu.Anh nhìn cậu không một chút tránh né. Ánh mắt chẳng tiếc nuối cũng chẳng ân hận. Nó như mặt hồ, trong suốt phẳng lặng, và cũng chẳng có gì bên trong đó đặc biệt cả. Han Bin đã từng sợ phải đối mặt với sự trách móc của anh rằng cậu đẩy anh ra xa, không nhận lấy những quan tâm của anh, bỏ mặc anh. Nhưng xem ra cậu lo thừa rồi.***Jin Hwan không cảm thấy bớt nặng nề hơn là bao, chỉ có cảm giác trống rỗng bủa vây. Nhưng anh biết chắc rằng ở bên cạnh Han Bin sẽ không phải là điều tốt cho cả hai người. Anh không chịu nổi Han Bin bỏ mặc mình. Ngày sinh nhật của cậu chỉ là một trong số những lần anh bơ vơ trong chính ngôi nhà của hai người. Anh thực sự muốn có cậu ở bên, muốn cậu để anh chăm sóc cho cậu như những ngày ban đầu. Những tấm hình thân mật với Bobby, là anh cố tình sắp đặt, anh năn nỉ Bobby và người yêu hắn hùa vào làm trò. Chỉ mong rằng cậu thấy và quan tâm đến mình. Và rồi khi về đến nhà, cậu im lặng từ đầu đến cuối. Cậu làm tình với anh bằng một sự mỏi mệt dù đã cố tỏ ra dịu dàng, an ủi anh.Và Jin Hwan tự cười bản thân mình. Anh tự hỏi, nếu không phải Bobby đã có người yêu, anh liệu có khi nào mình sẽ theo đuổi hắn không nữa. Cả thằng nhóc Dong Hyuk nhân viên của tiệm cà phê. Nó thực sự đáng yêu, và nó thích anh, nhưng anh thậm chí còn chẳng cảnh báo nó rằng anh đã có người yêu khi nó ngỏ lời muốn đi chơi với anh cuối tuần.Điện thoại đổ chuông. Jin Hwan không khỏi ngạc nhiên khi người gọi lại là cậu.- Anh nghe đây.- Anh bỏ quên nước hoa.- Anh đã dọn hết rồi mà.- Cái chai gì mà Highend perfumery lab 5gam ấy.- Này, em lấy cớ gọi anh đúng không? Cái đó của em mà.- Nhưng em có dùng nước hoa đâu.- Anh biết, và đó vẫn là của em. Chỉ vậy thôi, đồ ngốc.Jin Hwan bỗng nhận ra là mình đang cười rúc rích. Và anh nhận ra là mình đang tưởng tượng vẻ mặt ngơ ngẩn của Han Bin.- À này, sắp đến kỳ kiểm tra sức khỏe của em đấy. Nhớ đi nhé! Và đừng thức khuya quá.***Han Bin thấy một người đang đứng trước cửa nhà mình. Không quá khó để nhận ra đó là anh. Anh đang hí hoáy viết cái gì đó.- Có chuyện gì vậy Jinan?Anh giật thót, đánh rơi cây bút. Hai người cúi xuống nhặt bút, tay chạm vào nhau. Bàn tay nhỏ nhắn của anh không hề ngập ngừng. Có lẽ anh không có cảm giác gì với cậu nữa.- Mẹ gửi quýt lên, bắt anh chia phần cho em. Nhưng em không có nhà, anh viết giấy nhắn.- Anh có thể tự vào nhà mà. Hoặc lơ luôn lời mẹ đi.- Anh không biết mã số khóa. Và mẹ sẽ gọi điện hỏi em.- Em có đổi đâu. Nếu mẹ anh gọi… thôi kệ đi. Anh vào nhà?- Anh phải đi. Hẹn… à. Tạm biệt.Han Bin nhìn lưng anh quay đi, thực sự có chút luyến tiếc. Nhưng anh không muốn bên cậu nữa, chỉ đành chấp nhận mà thôi. Anh dừng bước, Han Bin bỗng thấy hồi hộp. Anh quay hẳn người lại, cậu không kiềm chế nổi hơi cong môi lên.- Cái chai nước hoa ấy… nếu em không cần nữa, có thể cho anh không?Jin Hwan không biết tại sao mình lại hỏi xin chai nước hoa đó nữa. Chắc anh tiếc rẻ cậu không dùng nó, lãng phí. Han Bin không dùng nước hoa bao giờ cả. Cái chai đó chỉ là được sản xuất theo mùi cậu thấy thích thôi. Đôi lần anh có dùng, và cậu dường như bám lấy anh hơn.- Em thích mùi nước hoa hay là thích anh vậy hả?Khi đó, cậu chẳng trả lời, chỉ có mang anh lên giường mà chiếm đoạt.Jin Hwan bỗng thấy xấu hổ. Đôi tai anh đỏ lên khi nhận lấy chai nước hoa của cậu.- Anh dùng có lẽ tốt hơn. – Han Bin cười.***“Mai nhớ đi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đấy!”Jin Hwan bấm nút gửi, tin nhắn bay đi. Và anh thấy hối hận. Rồi anh hồi hộp.Han Bin không đáp trả. Thật may.***Jin Hwan đang tập trung cao độ cho công thức cà phê mới thì tiếng chuông điện thoại làm anh giật thót. Có một tin nhắn đến.“Sức khỏe của em ổn, chỉ có hơi thiếu ngủ.”Jin Hwan hơi bối rối. Số điện thoại lạ hoắc, anh hoàn toàn không nhớ ra ai có số này. Chắc có lẽ nhầm số rồi. Trong khi đang suy đoán thì một tin nhắn nữa lại đến.“Số của em đấy. Em bị làm phiền quá nên đăng ký số mới. Han Bin.”Jin Hwan lẩm nhẩm lẩm nhẩm chuỗi số mới của Han Bin như một đứa trẻ học đếm.***Jin Hwan gọi điện cho Han Bin. Lần này là mẹ gửi cho anh quá nhiều kimchi. Anh không hiểu nổi tại sao mẹ lại thích vất vả như thế nữa. Và cái vấn đề là, mẹ luôn nhắc đến Han Bin trong mọi hoàn cảnh như thể cậu mới là con bà chứ không phải anh.- Mẹ lại bảo anh mang đồ cho em! Nhiều kimchi lắm.- Để em sang lấy.Han Bin đáp ngay tắp lự mà không cần suy nghĩ, Jin Hwan cũng khá bất ngờ. Trời đang lạnh, tuyết rơi đầy rồi. Nhìn cậu đứng trước cửa nhà với khăn quàng cổ che lên tận mũi, hai tay xoa xoa, và cả cái thân hình gầy gò mãi không khá lên kia, anh bỗng thấy xót xa.- Anh nhớ có người nói là sức khỏe tốt.- Em vẫn ổn mà. – Han Bin ngơ ngác trong khi anh xếp những hộp kimchi cho cậu.- Em gầy đi nhiều quá đấy.Han Bin cười cười, gãi gãi đầu, còn anh thì thở dài.- Jinan… À… anh có thể cho em uống thứ gì ấm ấm không?Em thật là biết cách làm anh đau lòng đấy.Jin Hwan vẫy tay tạm biệt Han Bin, nhìn chiếc xe khuất hẳn mới vào lại nhà. Và thở dài lần nữa. Anh lạnh quá đi mất. Nhìn thấy cả hơi thở của mình trong không khí.***Jin Hwan ngủ gà gật sau quầy order. Nếu không phải chiếc chuông trên bàn ngân lên, chắc có lẽ anh sẽ ngủ quên ở quán luôn mất. Anh giật mình nhìn lên, bối rối dụi mắt, và nhìn đồng hồ. Đã mười hai giờ đêm, và anh quên mất phải đóng cửa. Chỉ là hôm nay anh muốn ở lại quán, tự pha và nhấm nháp một li cà phê. Thật lạ, cà phê làm anh ngủ mất lúc nào không hay. Bây giờ mắt cứ chực muốn khép lại, anh còn chống tay lên bàn mà đứng. Mất một đỗi anh mới nhận ra khách là ai. Thu vào mắt anh chỉ là một nụ cười ngây ngô. Của Han Bin.Jin Hwan bất giác mỉm cười.- Vẫn có thể pha cà phê cho em chứ?Han Bin lẽo đẽo đi theo anh vào khu vực pha chế. Dù buồn ngủ nhưng những động tác của anh không có đến một điểm thừa. Anh chẳng buồn che giấu cái ngáp dài, và Han Bin không khỏi mỉm cười. Rồi lại không hiểu lắm. Anh tại sao lại ở lại quán khuya như vậy. Và chỉ có một mình nữa.- Ai cũng có thể vào khu vực này phải không?- Không.- Bobby hẳn là đặc biệt?- Em muốn nói bức hình cậu ấy chụp anh ấy hả? Em vô tâm thật đấy.Han Bin nghệt mặt ra lúc nhận li cà phê của anh. Cậu lại sai, à không, cậu đã từng sai ở điểm nào trong chuyện này vậy?Chán em thật đấy!Jin Hwan đưa cho cậu một quyển sách mỏng. Bìa sách đơn giản với tên quán của anh và hình vẽ li cà phê cách điệu. Lật giở từng trang, những hình ảnh về quán anh hiện lên. Có những chiếc li cà phê cầu kỳ, có những món bánh xinh xắn, có những nhân viên đáng yêu. Và bức ảnh anh chuyên tâm vào công việc.- Nhưng anh vẫn cứ gặp anh ta!?- Vì anh thích cậu ấy đấy, được chưa nào? Và nói chuyện đấy lúc này không vui gì hết Han Bin à! Uống cà phê đi, nguội rồi kìa.Han Bin nhìn li ca phê. Có một hình trái tim đơn giản trên lớp mặt.Thực ra có nhiều chuyện rất đơn giản, nhưng lại không dễ học được.***Jin Hwan nhận ra là Han Bin ghé quán anh thường xuyên hơn. Thường là những tối muộn, thậm chí cả khi quán đã đóng cửa và khi đó chỉ còn có anh. Cậu chỉ tạt qua, gọi một li cà phê mang đi rồi nhanh chóng ra về. Chỉ có điều là, cậu luôn yêu cầu đích thân anh pha, luôn đòi vào khu vực pha chế, trả thêm tiền cũng được. Anh thiên vị cho cậu một chút. Dong Hyuk đã nói anh thật kỳ lạ. “Vì đó là bạn anh thôi”. Jin Hwan trả lời cậu nhóc. Và anh cũng nhận ra, mình gần như ở quán cà phê nhiều hơn ở nhà kể từ khi chia tay cậu.- Anh lại về trễ. Công việc quá nhiều, hay là chờ ai đó sao?- Hả?Hình như là anh bắt đầu có chờ cái gì đó thì phải.- Anh đổi nước hoa?- Nước hoa anh thích vừa hết.- Em thích mùi này.- Thì đó vốn là cái chai nước hoa có mùi… em thích mà. – Jin Hwan bắt đầu thấy ngớ ngẩn. Anh sao lại dùng loại đó khi mà biết thừa cậu vẫn hay ghé qua quán cà phê chứ.- Ý em là… mùi… của anh. – Han Bin bắt đầu lắp bắp. – Mỗi người dùng nước hoa sẽ ra một mùi khác nhau ấy. – Cậu nói một cách vội vã.- À… ừ. – Tai Jin Hwan đỏ lên.- Hôm nay tuyết nhiều lắm. Để em đưa anh về.- Cảm ơn em.***“Anh có thể mang cho em mấy quyển sách của em đến phòng XX bệnh viện YY được không?”Jin Hwan bỏ hết công việc, vội vã tìm cậu. Tim anh đập như điên, và anh chẳng màng gì sách với vở cả. Đồ chết giẫm Kim Han Bin! Ấy vậy mà cậu còn cười khi anh vừa đến nơi, thở hồng hộc vì chạy vội chạy vàng. Có gì vui trong chuyện này chứ hả!Anh thấy tình trạng Han Bin không tệ lắm. Chỉ là cậu mất sức thôi. Nhưng anh không thể kiềm lòng mình mà ở lại một đêm. Anh biết thừa cậu chẳng có ai ngoài anh hết. Đặc biệt là cậu không muốn gia đình mình lo lắng. Anh cũng không khác cậu là bao. Anh chợt nhận ra, anh và cậu là hai kẻ duy nhất có thể quan tâm đến nhau mà thôi.Những ngày cậu đến quán, anh thấy ấm áp quá đỗi. Nhưng anh chọn chia tay mất rồi.***Hôm nay nắng đẹp. Tâm trạng Jin Hwan rất tốt. Hay là nên giảm giá cho mười vị khách đầu tiên nhỉ? Anh bật cười. Han Bin vẫn hay nói anh làm việc bốc đồng. Thời tiết cũng có thể điều khiển được suy nghĩ của anh. Nếu trời mưa khiến anh ẩm ương, không biết là anh có đuổi khách không nữa. Nhưng tất nhiên là anh không như thế rồi. Sau tất cả, anh còn phải kiếm tiền trả lương cho nhân viên nữa chứ.Một tin nhắn đến.“Anh ra ngoài quán một chút đi.”Dù gì cũng không bận tay bận chân, anh liền ra ngoài theo lời Han Bin. Anh lại thấy buồn cười nữa rồi. Anh vẫn luôn quá để ý đến cậu.- Chúc mừng sinh nhật!Han Bin trao cho anh một bó hoa thạch thảo lớn. Anh quên mất hôm nay là sinh nhật mình luôn. Anh không khỏi cười thật tươi. Jin Hwan không biết là mình đứng im đó, chỉ nhìn cậu, rất vui.- Thạch thảo là hoa của chung thủy, bền bỉ, mong chờ.Jin Hwan ngơ ngác trước câu nói hơi lạ của Han Bin.- Mình lại hẹn hò đi anh.Anh không thể nói gì, khi mà cậu đã hôn anh rồi.- Anh không đồng ý.Jin Hwan dứt khoát.Còn Han Bin thì bấu chặt vai anh.- Anh muốn làm người tỏ tình. Kim Han Bin, làm người yêu anh đi!***P.S:- Em sẽ không chịu được nếu anh cứ dùng nước hoa đó.Tai Jin Hwan lại đỏ lên, và Han Bin tợp lấy nó một phát.°°°°°°°°°Please take out with full credit!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com