TruyenHHH.com

One Piece Fairy Tail On Nhu He Thong

Ngày hôm đó sau khi hoàn tất khám bệnh, ta đuổi tất cả bọn họ ra khỏi phòng. Hiện tại ta, tâm trạng rất tệ, hoàn toàn không muốn nói chuyện với ai.

Sự tĩnh mịch bao trùm căn phòng, xung quanh chỉ toàn tối đen một màu, không nghe được, không thấy được, cứ như một mình ta bị bỏ lại ở tận cùng của thời gian.

[Ping!

Hệ thống đã hoàn thành quá trình cập nhật.]

Trong đầu đột ngột xuất hiện âm thanh, cùng với một màn hình xanh và dòng chữ.

Hệ thống? Đúng rồi không biết hệ thống có thể chữa trị giúp ta không?

Hệ thống, hệ thống!
[Xin chào kí chủ ヽ(o^ ^o)ノ]

Đôi mắt ta đột nhiên không thấy, ngươi có thể điều trị không?

[Kiểm tra thân thể] Dòng chữ này hiện ra.

[Xin cấp quyền] [Yes] [No]

Ta vội vàng chọn yes.

[Đang tiến hành...]

[Đã hoàn tất]

[Tên: Angela

Tình trạng thân thể: thân kiều thể nhuyễn. ( một kích ngủm ngay tại chỗ)

Trái tim: tổn thương lâu ngày

Chân tay: chân bình thường, tay phải bị thương ngoài da, cổ tay trái gãy.

Bụng: nội thương.

Mắt: tạm thời mù lòa]

[Phân tích đề ra sản phẩm phù hợp thân thể]

[Đề cử:

Ma dược thời gian 1000 điểm tích phân.

Hiệu quả: Hồi phục tình trạng trước khi tổn thương.

Bổ sung: thích hợp cho mắt]

Cái gì ngươi là hắc điếm sao? Bán cái gì mà đắt cắt cổ thế?

[Đây đã là đồ rẻ nhất kí chủ┐( ˘_˘)┌]

Ngươi còn nói rẻ nhất, ngươi biết ta dành dùm mấy năm trời cũng chỉ được có 500 tích phân không hả!!!
凸(`0')凸

[Bởi vì ngài quá nghèo. ( ಠ ಠ )]

Hệ thống nó khinh bỉ ta, ngươi thay đổi rồi QaQ.

[Bổn hệ thống chỉ là vừa mới nâng cấp~]

[Ping! Phần thưởng nhiệm vụ giải cứu Akainu]

[+300 tích phân, hiểu biết sắc khí phách]

[Không mua nổi ma dược ngài có thể tạm thời sử dụng khí phách để sử dụng.]

Khí phách? Nó có thể giúp ta một chút sao?

[Có thể]

[Phần thưởng chỉ là khí phách bậc trung nhưng nếu ngài nâng cấp nó thành bậc cao, mặc dù không thể thấy nhưng hoàn toàn có thể khiến ngài đi lại bình thường.]

Còn phải nâng cấp? Điều kiện nâng cấp là cái gì?

[500 điểm tích phân (≧▽≦)]

Như xét đánh ngang tai!

500 điểm... Là 500 điểm đó. Là ta nghe nhầm hay là nó nói nhầm?

Tổng tài sản của ta cộng luôn phần mới nhận chỉ có 800 điểm, nó đùng một cái kêu nâng cấp khí phách mất hết 500 điểm! Ngươi muốn chết sao hệ thống?

[Bổn hệ thống phản đối bạo lực!!!]

Bạo lực cái đầu ngươi! Ta đây còn chưa làm gì!

QaQ Anh anh anh~~~

300 điểm có được không? 300 điểm là rất nhiều rồi anh~

[Không được ( ‾́ ◡ ‾́ )]

Vậy thì 400 điểm, 400 đi mà, thương tình kí chủ nhà ngươi rất nghèo khổ~

Hệ thống biểu hiện nếu nó có mặt nó sẽ khinh bỉ kí chủ.

[Đây là điều kiện cần thiết, không phải bổn hệ thống muốn đổi là được]

Thật sự? Angela thật muốn cắn chết nó.

[Thật 100%]

Được rồi 500 tích phân thì 500 tích phân vậy...

Dù sao nếu không nhìn thấy được, ta thật sự là đi lại cũng bất lực, đừng nói đến làm nhiều vụ. (╥_╥)

[Ping! Tiến hành nâng cấp khí phách]

[Đang trong quá trình...]

[Hoàn tất]

[Khấu trừ -500đ]

[Chúc mừng nhận được kĩ năng cao cấp - hiểu biết sắc khí phách]

[Sử dụng].   [Yes] or [No]

Yes...

[Tiến hành trang bị, mời kí chủ chờ đợi 10s]

1, 2, 3,... 10 giây sau.

Vẫn là một màu đen tăm tối, nhưng khác ở chỗ ta có thể cảm nhận được mọi vật, chúng giống như là hình thành nên hình ảnh chiếu trong đầu.

Từ sinh mạng hơi thở cho đến vật vô tri vô giác, không nhìn thấy nhưng kì lạ ta lại có thể biết chúng ở đó.

Và cả hành động của những sinh vật sống, mặc dù không chắc chắn, giống như một loại phán đoán hay là bản năng, ta còn cảm nhận được một chút hành động tiếp theo của họ.

Tầm quan sát rất rộng, ta cũng không ngờ tới hiểu biết sắc khí phách cao cấp lại có thể nhìn đến xa như vậy, cơ hồ là bao quát một con thuyền quân hạm.

Có được khí phách cũng giúp ta giảm được một ít cảm giác bị bỏ lại một mình, nhưng mà cái này có hơi lố đi.

Ta không muốn lúc nào cũng phải chịu tình cảnh cái gì không muốn thấy cũng phải thấy đâu, giống như đi nghe góc tường nhà người khác vậy...

Cái này bật tắt thế nào? Nếu để yên chắc chắn không thể nào ngủ được.
Đúng là hết vấn đề này đến vấn đề khác mà.

Thôi đành phải luyện tập từ từ, chuyện đi lại coi như được giải quyết. (っ- ‸ – ς)

Kì thật ta còn cảm thấy chính mình là một người rất lạc quan nha, nếu gặp người khác trong tình trạng này, không chừng đã chịu không nổi.      (⊃。•́‿•̀。)⊃

[Kí chủ ngài quá xuẩn bạo (⊙_⊙)]

Hệ thống đột ngột xuất hiện...

Hệ thống ngu ngốc ai cho ngươi đọc suy nghĩ của ta. Σ(°ロ°)

[Không trách được bổn hệ thống, ai bảo ngài suy nghĩ quá nhiều]

Hừ, mau xuất ra.

[Nhắc nhở kí chủ một chút nhiệm vụ tìm kiếm Shanks tóc đỏ, quá thời hạn sẽ bị phạt a~]

Còn có hình phạt? Hệ thống ngu ngốc sao ngươi không nói sớm! Hại chết ta rồi!

[Bổn hệ thống đang đăng xuất]

Aaaaa quay lại đây trả lời ta mau!

.........

Trả lời ta chính là một chuỗi dấu ba chấm và vô hạn trầm mặc.

Đau đầu a... Ta còn chưa kịp khỏi bệnh a, nó kêu ta vác cái thân này lập tức đi tìm Shanks sao...

Cửa phòng bệnh ta mở ra.

"Nha đầu..." Dựa vào giọng nói ta có thể nhận ra là Garp gia gia.

Còn có một người nửa, ta không biết là ai...

Grap gia gia tiến lại gần ta, người ngồi xuống bên cạnh giường. "Nha đầu mắt của ngươi."

"Gia gia không nên mang ngươi tới đây." Grap siết chặt tay, tự trách bản thân đã đưa nàng vào nguy hiểm.

"Là ta không tốt..."

Ngẩng đầu nhìn về phía mà ta cho là chỗ của gia gia, phân vân không biết có nên an ủi người hay không, ta bị thương thật sự không phải lỗi của người. Nhưng ta cũng không thể nói với người ta không sao được, bởi vì ta thật sự là có sao, hơn nữa làm vậy chỉ khiến người càng thêm tự trách.

"Gia gia..." Ta nghẹn ngào.

"Nha đầu yên tâm ta nhất định sẽ giúp ngươi trị khỏi mắt, tên khốn King đó ta cũng sẽ bắt hắn quăng vào biển sâu ngục giam."

Rốt cuộc nhịn không được bật khóc, giống như ấn nhầm công tắc bật, nước mắt rơi không ngừng được, càng lau càng nhiều, từ khi không nhìn thấy tới giờ ta đã rất cố gắng giả vờ bình tĩnh. Cũng không muốn mọi người xung quanh vì ta phiền hà, nhưng thật sự là không ổn rồi, không ổn chút nào... 

Rất muốn khóc thoả thích, rất muốn có người an ủi, không muốn chịu sự cô độc này nửa...

Ta làm sai cái gì chứ, vì sao ta phải chịu hoàn cảnh này. Bị cướp mất ánh sáng cũng là cướp đi của ta rất nhiều hi vọng. Ta sao có thể cố gắng gượng một mình ở thế giới này tiếp, khi mà cả đôi mắt để ngắm nhìn cũng không còn, khi mà nó không có nơi mà ta muốn trở về...

 Không có Fairy tail...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com