TruyenHHH.com

One Piece Cong Ly La

"Em ở làng quê cũng nghèo khó đó..."

Sakamoto Shinku lẩm bẩm ngâm nga, một bên dùng dây thừng cột mấy tên hải tặc lại. Để ngừa chúng nói quá nhiều làm nhức đầu, Shinku sử dụng băng keo dán miệng cả lũ.

8 triệu Belly, ngon. Để coi, được thì chia tiền sao đây... Võ đường lấy 5 củ, mình lấy 3 củ chắc cũng được mà đúng không?

"Trên đảo không có phân bộ hải quân, hải quân lân cận muốn tới cũng phải tốn chút ít thời gian."

Kuina nói, nghe vậy, Sakamoto Shinku sờ cằm: "Chút ít thời gian là tầm bao lâu?"

Kuina nhớ lại lời hải quân nói qua điện thoại ốc sên khi nãy, cô bé nhíu mày đáp: "Bởi vì biết chúng ta đã kiểm soát được nguy hiểm, hải quân quyết định rạng sáng mai mới tới đây."

Sakamoto Shinku nghi hoặc: "Họ bị tấn công?"

Kuina: "Không, họ chỉ nói là bản thân đang đi tuần tra thôi."

Sakamoto Shinku chẹp miệng, nhìn đồng hồ. Hiện tại là 3 giờ chiều, từ giờ tới rạng sáng còn hẳn 14, 15 tiếng đồng hồ.

Đám hải quân đó đi biển bằng xe rùa hay gì mà chậm thế? Họ bắt người dân tay không tấc sắt, yếu đuối vô tội sống cùng đám hải tặc nham hiểm này hơn 12 giờ đồng hồ??

Tính tình Shinku vốn có chút độc mồm độc miệng, cậu ta nhịn không được đã mỉa mai vài câu:

"Hừ, sáng mai? Nếu không phải hòn đảo này có thể tự vệ, đợi tới lúc bọn họ đến giúp đỡ chắc dân chết hết rồi. Lúc đó bọn họ định tới chôn xác người dân rồi mèo khóc chuột một phen, than thở tự trách bảo bản thân đã cố gắng hết sức nhỉ?"

Năng suất làm việc kém cỏi như vậy, bảo sao dân chúng ở thời này bị hải tặc giết chết đông như ngả rạ.

Nghe Sakamoto Shinku mỉa mai, Kuina chỉ nhíu mày rồi thôi. Dù sao thì, giống như Shinku nói, hải quân quá chậm trễ. Nó khiến Kuina cảm thấy bọn họ không đáng tin cậy. Bọn họ đang ở đâu xa xôi mà phải dùng tận hơn 12 tiếng để đến được hòn đảo này? Trong khi điện thoại ốc sên rõ ràng được liên hệ với hải quân gần nhất? Chi bộ lân cận hòn đảo này cũng chỉ tốn 2 tiếng để tới được đây thôi đấy.

Koushirou nghe thấy Sakamoto Shinku nổi giận, ông cười cười an ủi: "Thôi, không nóng nảy. Chuyện đã như vậy, chúng ta đành chờ rạng sáng hải quân tới đem hải tặc đi vậy."

Sakamoto Shinku thả lỏng lông mày: "Con biết rồi, dù sao cũng cần người canh chừng bọn hải tặc. Mọi người về đi, con cũng cần yên tĩnh một chút."

Mọi người nghe Sakamoto Shinku yêu cầu, cũng không kháng cự mà bình tĩnh chấp nhận. Hôm nay, Sakamoto Shinku đã trải qua quá nhiều chuyện, cậu ấy quả thật cần ở một mình để tiêu hóa hết sự kiện diễn ra.

Kuina ngoái đầu nhìn Sakamoto Shinku đang ngồi trên tảng đá, nhìn chằm chằm đám hải tặc. Kuina hỏi: "Vậy, tớ về nấu cơm chiều... Cậu muốn ăn gì? Lát nữa tớ đem qua."

Sakamoto Shinku chớp mắt: "Vậy... tôi muốn ăn tempura."

Kuina gật đầu, sau đó rời khỏi chỗ giam giữ hải tặc.

Bọn họ không áp giải hải tặc đem vào làng, vì như thế quá nguy hiểm. Không phải người dân nào cũng khỏe như Koushirou. Đem hải tặc vào làng, khác nào dẫn đường cho hổ chạy, nếu bọn chúng xổng? Vậy thì nguy to. Hơn nữa không đem hải tặc vào làng cũng tránh cho dân chúng đừng bất an lo lắng.

Nên bọn hải tặc bị cột gô lại, bó tay bó chân, dán băng keo vào miệng rồi dựa người vào một cái cây gần đó.

Chỗ này gần bờ biển, nên cũng giúp Sakamoto Shinku bình tĩnh lại, đáy lòng được sóng biển vỗ về, trở nên nhẹ nhàng.

Sakamoto Shinku nhắm mắt lại, để ý thức của mình tiến vào [Phòng An Toàn]. Sakamoto Shinku cũng không sợ hải tặc lén bỏ chạy. Thứ nhất, bọn chúng bị trói. Thứ hai, khi nãy Shinku đã bỏ tiền mua thuốc gây mê liều mạnh chuốc cho bọn chúng bất tỉnh.

Cái gì? Lỡ gây mê quá liều sốc thuốc mà chết?

Thì kệ, dù sao đám này chết rồi, cậu vẫn đem đổi tiền thưởng được mà. Sakamoto Shinku thừa nhận, lấy góc nhìn thời hiện đại để nhìn, cậu rất vô nhân đạo. Nhưng nhìn kỹ thêm một chút, thời đại loạn lạc này, mấy tên hải tặc tép riêu này có lẽ đã phá tan biết bao nhiêu gia đình rồi.

Bọn chúng xứng đáng với nhân đạo sao?

Sakamoto Shinku đạp chân lên mặt đất, mở mắt nhìn [Phòng An Toàn] của mình. Không có gì thay đổi, trừ hai hộp quà bự được đặt giữa phòng.

Sakamoto Shinku gãi đầu, cậu nhớ được hai phần quà này là phần thưởng việc "thi đậu" môn kỹ năng [Kiếm Thuật] và "tốt nghiệp".

Đó là cách lý giải của Sakamoto Shinku về chế độ cấp bậc phức tạp của bản thân.

Kỳ thi thăng cấp [Kỹ Năng] đồng nghĩa với đi kiểm tra môn học, đủ điểm là qua, không đủ thì thi lại, chừng nào qua thì thôi.

Kỳ thi thăng cấp bậc cá nhân - đồng nghĩa với thi lên lớp hoặc thi tốt nghiệp. Thi rớt là ăn l.

Sakamoto Shinku sờ cằm, nhìn hai phần thưởng. Phần thưởng màu đỏ là của môn [Kiếm Thuật], màu vàng là của [Cá Nhân].

Sakamoto Shinku mở ra bản chỉ số cá nhân để xem trước.

[Chỉ số nhân vật chi tiết: Đẳng cấp: Q

Level 28.

Thể lực: 6900/7000

Tốc độ hồi phục thể lực: 120/1 phút.]

ATK: 20.000.

HP: 7000/8000.

DEF: 1000.

[Đánh giá cấp bậc: Giờ đây cậu đã lột xác! Một sự thay đổi rõ rệt về thể xác lẫn trái tim. Đại Úy? Thiếu Tá? Trung Tá? Tàu lượn, chim cút, né qua một bên. Đại Tá? Không thành vấn đề, chỉ tốn sức hơn mà thôi. Cho dù là Chuẩn Tướng, cậu cũng có thể cò kè mặc cả câu thời gian.]

Sakamoto Shinku kinh ngạc.

Tiến bộ nhiều như vậy sao? Xem ra lượng EXP trong lần đánh bại hải tặc này đã đem lại rất nhiều lợi ích cho cậu. Nhưng mà nhảy vọt như vậy, hẳn là cần thời gian làm quen với sức mạnh của mình.

Sakamoto Shinku không vội dùng hết điểm EXP còn lại để tiếp tục tăng cấp. Cậu cần thời gian để thích ứng và nắm vững tình trạng hiện tại của bản thân hơn.

Sakamoto Shinku liếc nhìn qua các [Kỹ Năng] khác. Tất cả đều được tăng lên một cấp, riêng [Kiếm Thuật] thì tăng lên hẳn 3 cấp.

[Danh sách kỹ năng:

Hồi tưởng (lv.6): Có thể xoay ngược thời gian của thực thể trong giới hạn 6 tiếng đồng hồ. Tốc độ hồi phục tăng 20%. Thời gian cooldown: 40 giờ. Mức độ tiêu hao năng lượng: Vừa. (Trạng thái xóa bỏ thời gian cooldown: Còn duy trì trong vòng 1 tiếng sau.)

Sharingan (lv.8):
- Có thể bắt chước các động tác, kỹ thuật phức tạp.
- Có thể dùng ảo thuật thôi miên các đối tượng.
- Giảm kháng các đòn tấn công tinh thần.
- Dự đoán các đòn tấn công.
- Giảm 20% tiêu hao thể lực.

Kiếm Thuật (Rank H) (lv.4):
- Kỹ xảo cao cấp: Tobu Zangeki (Trảm Không).
- Kỹ xảo: Lưu Khách Vũ.

Thể chất bẩm sinh: Kháng độc (lv.max): Kháng toàn bộ loại độc tố, độc dược, virus, vi khuẩn.]

[Kỹ năng chủng tộc: Vĩ Kích (lv.6); Thiết Trảo (lv.6)]

[Kỹ năng sống: Nấu ăn (lv.5); Hàng hải (lv.7).]

[Tài sản: Belly (2 triệu Belly); EXP (2000 EXP); Điểm công đức (60 điểm).]

Không có gì đáng bận tâm, ít nhất, nhiêu đây đã đủ xài. Sakamoto Shinku nghĩ thế khi đưa tay tắt đi màn hình điện tử.

Trước mắt, khui quà ra đã.

Hộp quà to như thế, Sakamoto Shinku cũng hiếu kỳ, không biết bên trong là cái gì. Sakamoto Shinku lựa chọn mở hộp quà màu đỏ trước, đó là phần thưởng cho kì thi kiếm thuật.

Bên trong hộp quà có thêm một cái hộp nữa, ngoài ra còn có chứa một phong thơ được niêm phong kỹ càng.

Nhìn hộp gỗ, Sakamoto Shinku đoán nó chứa một thanh kiếm. Điều này cũng hợp lý khi nó là phần thưởng của một kỳ thi về kỹ năng [Kiếm Thuật]. Sakamoto Shinku không vội, cậu cầm lấy lá thư, gỡ ra niêm phong và bắt đầu đọc nó. Lá thư tưởng như bình thường, nhưng trên sáp niêm phong lại trực tiếp hiện lên một màn ảnh 3d.

[Xin hãy lựa chọn một sư phụ mà bạn muốn kế thừa tuyệt kỹ của họ.]

Sakamoto Shinku bừng tỉnh, nhìn trên màn ảnh xuất hiện một loạt nhân vật kiếm sĩ cho cậu lựa chọn.

Lựa sư phụ? Có nghĩa là có cơ hội học tập thêm các chiêu thức mới đúng không?

Mắt Sakamoto Shinku sáng rỡ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà. Hồi nãy đánh với con Chó, tên đó múa kiếm siêu đỉnh, toàn là những tuyệt chiêu kiếm kỹ hay ho.

Sakamoto Shinku luôn đánh kiếm theo tình huống chứ không có tuyệt chiêu nào đáng nói cả. Koushirou,... cậu cảm thấy con đường kiếm thuật của ông ấy không phù hợp với cậu. Sakamoto Shinku nhìn như bình thường, nhưng cậu cũng có máu ganh đua hiếu chiến, và việc đó sẽ thúc đẩy tinh thần muốn phát triển hơn của Sakamoto Shinku.

Sakamoto Shinku cậu không thích hơn thua, nhưng thua thì cậu không thích.

Sakamoto Shinku lật danh sách "sư phụ" của mình, có rất nhiều người. Có người nhìn quen, có người nhìn không quen. Sakamoto Shinku đắn đo suy nghĩ, sờ cằm hỏi hệ thống: "Ta được chọn bao nhiêu sư phụ?"

Hệ thống đáp: [Một bìa thư tương ứng với một giáo viên. Nếu muốn chọn thêm thì phải bỏ vốn mua bìa thư.]

[Bìa thư này có tên gọi là "Thư Mời Chiến Sĩ", có tác dụng tìm sư phụ cho bản thân. Từ đó kế thừa những kỹ năng kiến thức mà người "sư phụ" có được. Giá cả là: 200 điểm công đức. Tương ứng với 200.000 EXP.]

Quá đắt!!

Sakamoto Shinku suýt rớt tròng mắt ra bên ngoài, cậu ngay lập tức xua tay: "Thôi khỏi, một đời này chỉ cần một sư phụ là được."

Sakamoto Shinku gãi đầu, lựa chọn một người mà cậu nhìn quen mắt quen mặt: "Vậy tôi chọn người này."

[Giáo viên được chọn: Tomioka Giyuu.]

Lá thư biến thành một quyển trục thư, rơi xuống tay Sakamoto Shinku.

Giải thích một chút, trục thư chính là loại sách vở được làm theo kiểu hồi xưa, cuộn lại và có trục gỗ ở giữa. Thắc mắc có thể lên Google gõ tìm "quyển trục". Nếu muốn dễ hình dung, thì trục thư là cái thứ dân ninja trong Naruto hay xài.

Sakamoto Shinku kéo ra quyển trục thư, bên trong hiện lên hình ảnh lập thể của Tomioka Giyuu.

Xem ra không phải học tập trực tiếp từ Tomioka Giyuu hàng real, mà là học theo kiểu này.

Sakamoto Shinku khép lại quyển trục thư, định bụng ngày mai sẽ bắt đầu học. Dù sao hiện tại không thích hợp để học mấy cái này.

Sakamoto Shinku cầm lấy hộp đựng kiếm, bắt đầu mở ra. Bỗng dưng bên trong phát ra ánh sáng chói tới mức Sakamoto Shinku muốn mù mắt.

Sakamoto Shinku nhắm mắt lại trong bất đắc dĩ, đợi một lát trôi đi, Sakamoto Shinku mới hé mắt ra. Thấy hộp kiếm đã thôi phát sáng, cậu mới yên tâm ngó đầu vào coi.

Không ngoài dự đoán, đây là một hộp kiếm có chứa thanh kiếm.

Sakamoto Shinku cầm cây kiếm lên.

Hmm, bao kiếm màu trắng, chuôi kiếm cũng màu trắng, có nạm đá màu hồng, màu đỏ và màu xanh... Hình như là nạm đá thành hình hoa sen. Trừ cái đó ra thì thanh kiếm này khá đơn giản, nhưng vẫn xinh đẹp.

Khoan đã, tại sao cây kiếm này lại có chuỗi tràng hạt quấn quanh thân thế kia?

Sakamoto Shinku cầm lấy thanh kiếm mà lòng suy tư.

Nó quấn chuỗi tràng hạt như vậy, tạo cho Sakamoto Shinku một cảm giác nó không dùng để chém người.

"Hệ thống, giới thiệu lai lịch của cây kiếm này được không?" Sakamoto Shinku ngẩng đầu hỏi. Một lát sau, hệ thống xuất hiện tiến hành giải đáp thắc mắc như một tổng đài hotline.

[Juzumaru Tsunetsugu - Sổ Châu Hoàn Hằng Thứ: Một trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm Nhật Bản.]

Sakamoto Shinku làm rớt kiếm xuống đất.

Thiên Hạ Ngũ Kiếm??

Sakamoto Shinku khiếp sợ: "Nó nên nằm trong viện bảo tàng!"

[Không có thứ gì mà hệ thống không có. Hơn nữa, nó chỉ là mô phỏng giả tưởng. Nó là Thiên Hạ Ngũ Kiếm trong Touken Ranbu.]

Sakamoto Shinku thở dài, cậu cầm Juzumaru Tsunetsugu lên.

Thảo nào nó quấn chuỗi tràng hạt của các nhà sư. Theo lịch sử, Juzumaru Tsunetsugu là thanh kiếm của một tu sĩ Phật Giáo, người thành lập ra Phật Giáo Nhật Liên Chánh Tông.

Nhưng kiến thức của Sakamoto Shinku về Thiên Hạ Ngũ Kiếm cũng chỉ dừng lại ở đây. Shinku nhíu mày, Juzumaru Tsunetsugu không thích hợp với cậu. Không phải là nó không vừa tay, mà là vì ý niệm của nó không phù hợp với cậu.

Kiếm là vũ khí, dùng để giết người, cũng dùng để cứu người. Nhưng dù thế nào, kiếm cũng là binh khí thương tổn và sát sinh.

Mà Juzumaru Tsunetsugu,... Nó là thanh kiếm của người tu hành phật giáo, lắng nghe phật pháp. Sakamoto Shinku cũng chẳng biết nó đã từng dính máu lần nào chưa, hay chỉ là một thanh kiếm phòng thân chưa bao giờ được rút ra khỏi vỏ.

Sakamoto Shinku cảm thấy bản thân không phải là người nhân từ gì. Bản chất của cậu và Juzumaru Tsunetsugu quá trái nhau. Mà một thanh kiếm như vậy, thật sự có thể dùng để chiến đấu sao? Có thể cùng cậu ra chiến trường sao?

Mà đối với Sakamoto Shinku, không thể sử dụng, chính là vô dụng.

Sakamoto Shinku nắm nó trong tay, lòng không khỏi tiếc nuối, có lẽ nó chỉ phù hợp để treo bên hông cho đẹp hoặc cầu may mắn.

"Tôi có thể sát cánh cùng chủ nhân."

Sakamoto Shinku sửng sốt, sờ lên tai mình.

"Với tư cách là một thanh kiếm, tôi không thể cứu giúp chúng sinh. Kể cả vậy, nếu có thể cứu được ai đó, thì tôi cũng...!"

Vẻ mặt Sakamoto Shinku bình tĩnh, nhưng trong lòng đang có hơn chục con husky điên cuồng giẫm đạp tam quan của cậu.

Kiếm! Kiếm thành tinh! Biết nóI!

"Tôi sẽ sử dụng sức mạnh của mình để đem lại hòa bình cho thế giới.

Không chỉ biết nói, còn có chí lớn muốn giải cứu thế giới nữa.

Qua một lát sau, Sakamoto Shinku bình tĩnh lại, cậu thở dài, vỗ vỗ thân kiếm.

"Nếu Juzumaru đã nói như vậy, thế thì tôi sẽ sử dụng cậu vậy."

"Mong rằng cậu sẽ cùng tôi cố gắng."

Xét theo tuổi đời, Sakamoto Shinku phải gọi Juzumaru là cụ. Nhưng xưng hô rườm rà kính cẩn với một cây kiếm kiệm lời, cậu cứ thấy cấn cấn. Người không biết chắc tưởng cậu bị điên. Hơn nữa, cậu hiện tại là chủ nhân của nó, xưng hô tôn trọng như bạn bè là được rồi.

Cái giọng non choẹt đó, còn lâu cậu mới kêu ông gọi ngài.

Dọn xong hộp quà đầu tiên đã khiến Sakamoto Shinku bị nhức đầu. Nó làm Sakamoto Shinku nhìn đến hộp quà thứ hai, chưa kịp khui là đã thấy nhức đầu.

"Hy vọng là những món bổ ích và bình thường."

Sakamoto Shinku lẩm bẩm, sau đó bắt đầu khui quà.

Trong hộp, chỉ là những món đồ nho nhỏ. Sakamoto Shinku cầm lên một tờ thẻ màu bạc.

[Thẻ thân phận: Tạo ra một hồ sơ lý lịch hoàn mỹ cho bạn. Từ nay về sau, bạn không phải cô hồn dã quỷ từ trên trời rơi xuống thế giới này.]

Sakamoto Shinku: "...trong mắt người dân thế giới này, tôi là cô hồn dã quỷ sao?? Chỉ vì tôi không có giấy chứng minh nhân dân à?"

Hệ thống chẹp miệng: [Bởi vì chỉ cần có người sinh ra, sự tồn tại của họ sẽ được xuất hiện trong lịch sử. Nơi họ từng ở, từng đi, người họ từng gặp, tất cả sẽ cấu tạo ra "lịch sử" của một người, chứng minh họ thật sự tồn tại.]

[Nhưng cậu từ thế giới khác tới. Năm 12 tuổi, cậu tồn tại ở hòn đảo này, có Koushirou làm chứng cho chuyện đó. Nhưng trước 12 tuổi, cậu lại không tồn tại, cậu xuất hiện một cách trống rỗng, không một ai từng thấy cậu.]

[Hiện tại thì không sao, vì ý chí của thế giới cho rằng cậu chỉ đi du lịch ngang qua đây. Nhưng về lâu dài, đây sẽ nảy sinh vấn đề lớn. Ý chí của thế giới sẽ đào thải cậu, vì nó không thấy lịch sử của cậu, nó sẽ cho rằng cậu là kẻ ngoại lai cố ý xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Từ đó, cậu sẽ liên tục gặp xui xẻo, cho đến khi chết mới thôi.]

[Đó là lý do phần thưởng khi cậu tăng cấp sẽ nhận được Thẻ Thân Phận. Vì khi cậu lên cấp Q, chứng tỏ cậu đã mạnh mẽ hơn và thực sự có ý định tồn tại tiếp ở thế giới này. Đây là lúc cậu cần thân phận và trở thành một phần của thế giới này.]

Sakamoto Shinku căng thẳng, nghiêm trọng như vậy sao?

Vậy có nghĩa, nếu cậu mạnh lên mà không có thân phận, vậy là cậu sẽ bị dí tới chết??

Quá nguy hiểm!

"Làm thế nào để tạo ra thân phận?"

Hệ thống thản nhiên đáp: [Tự bịa ra thôi, muốn làm gì thì làm. Muốn làm con ông cháu cha, Thiên Long Nhân thất lạc, hay hoàng thân quốc thích, cậu muốn làm gì cũng được. Miễn là "lịch sử" cậu bịa ra nó hợp lý.]

Sakamoto Shinku búng thẻ lên: "Hệ thống, tôi cho cậu 5 điểm công đức, cậu giúp tôi bịa ra thân phận. Nhớ bịa chuyện cho xinh đẹp ngầu lòi một chút."

Hệ thống ngay lập tức đổi giọng: [Ok bạn nhé, bạn cứ tin tưởng ở mình.]

Sakamoto Shinku chẹp miệng.

Quả nhiên, ai cũng là nô lệ của điểm số, kể cả hệ thống.

Đối với Sakamoto Shinku, điểm công đức có giá trị giúp cậu mạnh lên, ngoài ra còn có thể đổi thành tiền mua sắm vật phẩm. Lúc mới xuyên qua, nếu không có điểm công đức, Shinku đã chết từ lúc ở trên biển.

Mà đối với hệ thống, điểm công đức là năng lượng, là cơm cha áo mẹ, có điểm công đức thì hệ thống càng có thể sống sung sướng hơn.

Kể từ khi biết hệ thống yêu cầu điểm công đức, Sakamoto Shinku đã liên tục dùng điểm để khiến hệ thống khuất phục. Ái chà chà, bởi vì cậu là người có nhiều điểm công đức mà. Ai rồi cũng làm nô lệ tư bản thôi.

Xem xét các phần thưởng khác, cũng không có gì đặc biệt, nhưng cũng là đồ tốt.

Vòng ngọc cứu mệnh và đá may mắn.

Sau khi xem giới thiệu về hai thứ này, Sakamoto Shinku đem vòng ngọc đeo lên tay, còn viên đá may mắn bỏ để trên bàn trong [Phòng An Toàn].

Thứ cuối cùng là một lá thư.

Sakamoto Shinku thở dài, vẫn có chút hụt hẫng, lẽ nào cậu thi bằng cả tính mạng mà chỉ có mấy thứ này?

[Đây là thư mời tổ đội, cho phép cậu gacha để tìm đồng bọn của mình. Nếu cậu làm hải tặc, nhân vật gacha ra sẽ là thuyền viên của cậu. Nếu cậu làm hải quân, nhân vật gacha ra sẽ là cấp dưới của cậu.]

Sakamoto Shinku: !!

Vậy có nghĩa là! Cậu có thể mời tới bất cứ ai mà cậu muốn??

"Có thể mời ra Edward Newgate hay Roger không??"

Hệ thống nghĩ một lát rồi nói: [Có thể mời ra, với những dân cư nguyên bản của thế giới này, cậu có thể mời tới phiên bản thế giới song song của họ.]

[Nhưng mà cậu cũng đừng quá hi vọng. Mời tổ đội là mời ngẫu nhiên, trong vũ trụ có hơn 3000 thế giới, một thế giới có hơn 7 tỉ người, dễ gì mời được người mà cậu muốn.]

Nghe hệ thống nói, đầu óc đang nóng lên của Sakamoto Shinku cũng bình tĩnh lại. Cậu hít sâu một hơi, thở dài: "Cậu nói đúng, với đồng minh... vậy thì cứ hữu duyên mà tới thôi."

Sakamoto Shinku tung lá thư lên cao, chúng bắt đầu phát ra ánh sáng mãnh liệt.

Dưới ánh mắt mong chờ của Sakamoto Shinku, ánh sáng tụ tập trên giường dần dần tan đi, để lộ ra một con nguyên người.

Sakamoto Shinku khiếp sợ che miệng.

"Đây là..."

****

****

Thanh kiếm Juzumaru Tsunetsugu trong Touken Ranbu.

(Momo: 0363576975)

Ngân hàng Kienlongbank: 55576975

Tấm lòng của độc giả dù ít hay nhiều cũng sẽ giúp được cuộc sống của toi vài phần. Cảm ơn lòng thành của các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com