11. Second Year (9)
ϟ
Ngoại trừ tin động trời rằng Đấng Cứu Thế Harry Potter bằng cách nào đó đã xử lý xong Người kế vị Slytherin khi toàn trường trở về nhà ăn lễ Giáng sinh, học kỳ thứ hai trôi qua khá yên bình. Millicent sau khi quay trở lại trường đã tìm Draco vào một ngày nọ và hỏi nhỏ:"Sao Granger trông giống Susanna của tôi vậy?"Cậu chớp mắt, bình thản trả lời: "Chắc là cậu ấy thích mèo của cậu chăng?"Millicent nhìn cậu trầm tư. Một thời gian sau khi Hermione đã hoàn toàn trở lại hình người và rời khỏi bệnh xá, cô nàng biết tuốt nhà Gryffindor liền đến thư viện ngồi xuống bên cạnh Draco. "Khỏe rồi chứ?" Cậu hỏi và nhận được cái gật đầu của cô. Hermione ngập ngừng mất một lúc rồi mới lên tiếng:"Sao tự nhiên Bulstrode lại nghĩ tôi thích con mèo của cậu ấy vậy?"Bàn tay đang lật trang sách của cậu khựng lại, Draco rũ mi, rồi không nhịn nổi vùi đầu vào sách với hai vai run lên vì nín cười. Hermione há hốc miệng kinh ngạc. "Là cậu?! Chúa ơi, Draco." Cô nàng ôm mặt thở dài."Cậu không thích sao?" Draco run run giọng hỏi."Ờm thì... cũng không hẳn là vậy..." Hermione ngập ngừng trả lời.Mọi chuyện tiến triển đến độ Draco nhìn thấy Millicent và Hermione ngồi chơi với Susanna trên sân trường, lâu lâu được nhập bọn bởi mấy đứa con gái từ nhà Gryffindor và Slytherin (gồm cả Pansy, cậu đoán là chuyện giữa họ giờ đã ổn rồi). Bên cạnh đó, Ron và Theodore vẫn tiếp tục mấy ván cờ vua từ đợt Giáng sinh. Sự gắn kết đột ngột giữa hai nhà khiến cả trường tự hỏi rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong kỳ nghỉ mùa đông năm đó.Có một cảm giác nhẹ nhàng lan trong tâm cậu khi nhìn tụi nó gần gũi với nhau, giống như lời nhắc nhở rằng những cơn ác mộng gián đoạn giữa đêm chẳng là gì ngoài dư âm của quá khứ.ϟ
Tóc chàng đen như tấm bảng đen
Em ước sao chàng là của em
Chàng quả thực siêu phàm
Vị anh hùng đã chiến thắng trùm Hắc ám.Với nụ cười nhẹ trên môi và tư thế thoải mái dựa một bên vai vào tường, Draco nhìn khuôn mặt của Cậu Bé Vàng đỏ dần với biểu cảm trông như bị hành xác, đến mức cậu phải lục lại trí nhớ xem trong kiếp trước hắn có bộc lộ sự xấu hổ tới chừng này hay không. Harry dành toàn bộ thời gian của vần thơ để cúi đầu sắp xếp lại đồ đạc, để rồi khi đứng dậy, đôi mắt xanh lục hướng lên cậu và chỉ nhìn mình cậu; miệng cười gượng haha, lúng túng như muốn dò xét phản ứng của Draco trước việc này.Cảm giác có hơi khó thở, vì lí do nào đấy.Draco nhấc mắt về phía Ginny, thấy con bé nhíu khuôn mặt hây đỏ đảo mắt qua lại giữa Harry và cậu, sau đó dừng lại ở cậu khi nhận ra cậu đang nhìn mình. Ginny dường như nhận ra ý định của cậu là gì, liền lén lút lắc đầu. Cô gái Gryffindor mạnh mẽ lúc trước đâu rồi? Cậu đành giữ im lặng, nhưng Ron phía kia đã nhận thấy khác thường mà vô ý lên tiếng: "Là em hả Ginny?"Sự chú ý của mọi người đổ dồn về đứa con gái út nhà Weasley. Ginny đỏ bừng mặt túm tay Lovegood đứng bên cạnh chạy biến qua đám đông, làm cho Ron cũng đành phải đuổi theo con bé.Mọi người đứng xung quanh tản dần, Draco lén đưa đũa phép ra dùng một bùa sửa chữa lên đáy cặp của Harry. "Tôi- không..." Hắn chợt lầm bầm gì đó khiến cậu nhướn mày nhìn."Mau đi an ủi tình yêu của mình đi chứ?" Draco trêu chọc nói."Không phải đâu mà..." Harry trùng vai, thở dài bất lực. "Nhưng... ừ. Hẹn gặp cậu sau."Mãi đến tối khi Draco cùng tụi Slytherin đến Đại Sảnh Đường, cậu nhận ra mình không được loại khỏi cuộc chơi như cậu đã nghĩ. Chú người lùn chặn đường đi của cậu, xui rủi thế nào lại đúng lúc tan lớp khi nhiều học sinh qua lại nơi này. Draco đóng quyển sách trên tay, nghiêng đầu thở dài. Chú lùn gật đầu với sự hợp tác và cất tiếng:Trong thư viện tối muộn sớm ngày
Thoáng bận lòng giấy sắc cứa tay
Chợt thấy chàng tiên của tháng sáu
Máu chảy vào tâm, bỗng thấy saySay mắt chàng vầng trăng thuần khiết
Say ánh nắng mải miết tóc mềm
Say tha thiết phép thuật màu nhiệm
Êm đềm chữa lành, trái tim bayPansy thụi nhẹ vào sườn của Draco và bảo: "Đã nói là nhiều người thích tóc cậu lắm mà."Cậu chợt thấy rất mệt mỏi.Đám đông trở nên im lặng. Cậu đoán là do thật khó để kết nối giữa Draco Malfoy và danh từ chữa lành. Tuy vậy nhưng những câu thơ vốn cũng rất hay, và cậu thầm thấy tiếc cho hành động tiếp theo mà cậu sẽ làm nhằm ngăn chặn bất cứ tơ tưởng nào của học sinh trường này đối với cậu. Draco nhấc mắt về phía nữ sinh Ravenclaw đứng phía kia - người đã ngay lập thức lọt vào sự chú ý của cậu với vẻ bồn chồn hơn tất cả mọi người.Cô nàng thậm chí còn cao hơn cậu thấy rõ. Hẳn là năm trên rồi. Chà.Draco giữ vẻ mặt bình thản giơ quyển sách Ngàn lẻ một Thảo dược trị liệu lên và nói: "Xin lỗi, tôi thích sách." Sau đó quay đầu đi thẳng vào Đại Sảnh Đường."Tớ không bằng một quyển sách trong mắt em ấy." - Là những gì cậu loáng thoáng nghe được trước khi tiếng cười rộ lên. Ravenclaw kia (năm thứ tư, Pansy bảo) trông không có vẻ gì là suy sụp sau đó; cậu nghĩ cũng hợp lý khi vần thơ không có câu nào mong cầu cậu đáp lại, chỉ đơn thuần là bày tỏ mến mộ. Thế nhưng dư chấn sau ngày Valentine là cậu đột nhiên có một chiếc biệt danh mới: Chàng tiên. Hình tượng của cậu trong hai năm học tại trường đã thay đổi xoành xoạch từ thiên tài đến con rắn gian xảo rồi tới chàng tiên.Lần này thì Draco đành nhận lỗi về mình, can tội hay đi loanh quanh dùng phép thuật chữa cho mọi người (trong trường hợp kia là một Ravenclaw bị giấy cứa đứt tay trong thư viện) mà tưởng rằng họ không để ý; cậu chỉ muốn thử giới hạn khả năng của bản thân thôi mà! Đó là một thứ cậu học từ Riddle: cách y vận chuyển dòng chảy của phép thuật xung quanh mình. Draco đang thử nghiệm thay đổi bằng việc dùng phép thuật chữa trị thay vì bùa phép để bay, dẫn đến vô tình biến bản thân trở thành một cây trị thương di động.Bên cạnh việc lườm đám trẻ nhà Slytherin cứ trêu đùa gọi cậu là chàng tiên (và dám bê hai từ đấy lên biểu ngữ cổ vũ mấy trận Quidditch, có hay không cơ chứ?), Draco còn phải đối phó với ánh mắt rất-chi-là-kỳ-lạ của Harry Potter hướng về mình. Cậu đã phải ngẫm lại xem mình có làm gì sai trái mờ ám không (không), và phải tự khẳng định một lần nữa rằng cậu sẽ không bao giờ hiểu được đám Gryffindor.Vậy nên vào một ngày đẹp trời nọ, Draco kéo Harry tới một hốc tường và dò hỏi: "Cậu cứ nhìn tôi kiểu đó là thế nào?""Tôi, hả?" Hắn ngẩn người như thể không vừa dành cả tiết Độc dược để ngắm cậu. "Vậy à? Ờ...""Thế tại sao?" Draco khoanh tay trước ngực hỏi.Harry chần chừ mở lời: "Chẳng là, tôi chợt nhận ra mình cũng chỉ là một người bình thường thôi."Dường như còn lại nửa vế câu mà hắn không cất thành lời, nhưng sự chú ý của Draco đã tập trung hết vào những gì hắn vừa nói ra. Đôi mắt xám bạc của cậu ngây ra nhìn Harry một lúc, rồi trùng xuống. Cậu không nhịn nổi tiếng thở dài thoát khỏi môi; tất nhiên là Đấng Cứu Thế có một nửa năm học rảnh rỗi sẽ tự dưng nhận ra mình là người bình thường rồi, đồ anh hùng chết tiệt. "Đúng vậy, cậu là người, tôi cũng là người. Chúng ta đều là người bình thường cả.""Có thật là cậu như vậy không?" Hắn chợt hỏi.Draco nhíu mày, "Đừng có gọi tôi là chàng tiên."Harry bật cười, "Đã hiểu, chàng tiên."Cái tên nhóc này.Cậu chuyển sang chủ đề khác: "Vậy mấy thứ tôi bảo cậu làm thế nào rồi?""Tôi nghĩ là Xà ngữ đã có một chút tiến triển. Nhưng Bế Quan Bí Thuật thì..." Hắn thở dài. "Hermione bảo rằng giai đoạn đầu rèn luyện cần trải qua một thời gian tập thiền, mà tôi thì chẳng giỏi trong việc làm trống rỗng tâm trí mình chút nào cả."Draco im lặng quan sát vẻ mặt của hắn, nhớ về Potter của kiếp trước yêu quý quá nhiều người để rồi gần như mất tất cả. "Cảm xúc treo trên tay áo là điểm yếu. Giấu kỹ nó đi, đừng để ai nắm thóp. Hoặc là cậu sẽ phải nhìn thấy hạnh phúc của mình bị tước đoạt.""Cưng sẽ thấy giám ngục không phải giống loài duy nhất thèm muốn tước đoạt niềm hạnh phúc của cưng đâu." Lời nói của dì Bella vọng lại trong tâm trí cậu."Tôi không biết nữa," Harry nhìn cậu, miệng cười cười nhưng nơi đáy mắt lộ ra vẻ bất lực. "Tôi cứ suy nghĩ mãi thôi."
ϟ
Gần đến cuối năm học, lũ nhân sâm mà giáo sư Sprout dành cả năm chăm sóc cuối cùng cũng thành chín quả. Draco rảo bước tới nhà kính số ba vào ngày đã hẹn trước với giáo sư để hỗ trợ việc thu hoạch mấy cây nhân sâm. Cậu đẩy cửa bước vào, khựng lại ngạc nhiên khi thấy Longbottom cũng ở đó.Có phải đứa trẻ này cũng đến đây giúp vào kiếp trước không? Như vậy thì... tốt bụng thật. "Longbottom," Draco cất lời chào.Longbottom đang loay hoay xem xét mấy cây nhân sâm thì giật bắn người ngẩng lên. "Ồ, chàng tiên. Ý mình là- Malfoy."Cậu quyết định sẽ không lườm thằng nhóc vì nó đã sửa sai kịp thời.Tên Gryffindor phủi tay với hai má hơi hồng hồng, "cậu tới đây thu hoạch nguyên liệu cho độc dược phải không?"Draco gật nhẹ và bước đến giàn nhân sâm. Chúng đã trưởng thành, phân nửa số chậu cây đã trống không vì bị bỏ rơi sau khi đống nhân sâm trèo sang chậu xung quanh. Cậu cùng Longbottom di chuyển mấy chậu rỗng sang bên cạnh; Draco dùng bùa phép còn Longbottom dùng tay không. Cậu không thể không để ý đến sự miễn cưỡng của đứa trẻ nhà Gryffindor trong việc dùng phép thuật. Việc Longbottom chẳng giỏi bùa phép mấy là điều bình thường trong hiện tại, nhưng Draco nhớ rõ ràng tên này đã thể hiện sự vượt trội hoàn toàn trong chiến trận và cậu tự hỏi liệu dậy thì có khiến khả năng phép thuật của người ta thay đổi nhiều vậy không.Giáo sư Sprout trở về không lâu sau, Draco đành gạt những suy nghĩ sang một bên và tập trung vào công việc trước mắt.Làm việc với thảo dược không tránh khỏi lấm lem bùn đất lên quần áo. Tuy vậy nhưng Draco có thể sửa soạn lại trang phục sạch sẽ bằng vài cái bùa tẩy rửa đơn giản. Khi đeo túi xách lên vai để chuẩn bị trở về, cậu quay đầu để thấy Longbottom đang xoay xở phủi mấy vệt đất khô bằng tay không."Này, lại đây," Draco gọi, hướng đũa phép lên vạt áo của nó. "Purgo. Lấy đũa phép ra lặp lại theo tôi."Longbottom chần chừ làm theo lời cậu, nhưng câu thần chú làm sạch không có mấy tác dụng, dường như chỉ thổi vung vãi bụi đất ra xung quanh. Nó làm mặt méo xệch: "Mình rất tệ trong bùa chú mà..."Thế nhưng Draco đã không còn để ý đến lời Longbottom nói, chủ yếu là bởi cậu chợt hồi tưởng những khi cậu dùng đũa phép táo gai lõi lông đuôi kỳ lân trong kiếp trước. Đôi mắt xám bạc nhấc lên nhìn đũa phép trong tay tên Gryffindor. "Cậu có thấy đũa phép không hợp với mình không?"Câu hỏi của cậu chợt khiến mặt Longbottom tái đi. Nó cúi đầu, thậm chí là buồn bã. Draco kiên nhẫn đợi bên cạnh Longbottom, cuối cùng cũng thấy nó mở lời: "Ừ... mình thấy nó không nghe lời gì cả. Nhưng mà đây là đũa phép mình thừa hưởng từ ba mình..."Draco chợt có mong muốn chạm vào cuốn sổ ghi chép nghiên cứu về giải dược. Cậu nhẹ hỏi: "Cha mẹ của cậu thế nào rồi?"Longbottom ngẩng lên ngạc nhiên. "Họ vẫn, họ vẫn như vậy. Vẫn dùng thuốc đều đặn. Sức khoẻ ổn định, nhưng mà... họ vẫn như vậy." Có vẻ như công thức giải dược cũ vài năm trước cậu gửi nặc danh cho Bệnh viện Thánh Mungo vẫn đang được họ sử dụng.Draco gật đầu, hướng xuống đũa phép của nó. "Khi tôi đi mua đũa phép, ông Ollivander đã nói rằng: 'Đũa phép chọn phù thủy'. Có thể đũa phép của cha cậu rất quyền năng, nhưng nó đã lựa chọn trung thành tuyệt đối với cha cậu. Cậu nên đi mua một cây đũa phép cho riêng mình, Longbottom." Đứa trẻ tóc bạch kim lướt đũa phép phủi sạch bùn đất trên người tên Gryffindor. "Chỉ như vậy cậu mới có thể vận dụng hết được khả năng phép thuật của mình thôi."Longbottom ngẩn người một chút, do dự hỏi: "Cậu nghĩ mình có tiềm năng à?"Bảo chặt được đầu Nagini tôi còn tin nữa là. Draco mỉm cười vỗ vai nó: "Ừ, rất tiềm năng."Tên Gryffindor chợt trở nên xúc động, "mình, mình phải mau đi gửi thư cho bà nội đã." Rồi nó vội vã chạy ngang qua sân trường. Draco nhấc bọc nguyên liệu nhân sâm lên định trở về phòng chế dược thì nhận ra giáo sư Sprout lặng lẽ đứng quan sát phía kia với nụ cười hiền hậu. Và thế là đứa trẻ nhà Slytherin đành đi cùng giáo sư môn Thảo dược trên lối mòn trở về trường, bên tai phải nghe lời khen đi khen lại rằng cậu là một người tốt bụng đến chừng nào.ϟ
ϟ
Draco bước xuống sân ga chín ba phần tư, liền được đón lấy bởi vòng tay của Mẹ; khuôn mặt bà vẫn còn nét lo lắng không che giấu nổi. Đứa trẻ tóc bạch kim đáp lại cái ôm từ Narcissa rồi mới cùng bà bước về phía Lucius. Cậu ngước lên nhìn Cha, cuối cùng đành chủ động nắm lấy tay ông; bàn tay cậu chợt trở nên nhỏ bé lạ kỳ khi nằm gọn trong lòng bàn tay trưởng thành của Lucius. Chỉ đến lúc đó, tay ông bên kia bấu chặt gậy rắn mới thả lỏng ra một chút."Trở về thôi." Ông bảo, rồi gia đình Malfoy theo khóa cảng trở về Thái ấp.Lần trở về này, Draco phá lệ dành thời gian ở bên cạnh Mẹ trước, gắng trấn an bà rằng mình không sao hết. Kể cả khi mọi thứ đã xảy ra nửa năm trước, bà vẫn rưng rưng nước mắt mà ôm chặt lấy cậu."Rồng nhỏ, con là điều quý giá nhất của mẹ, của cha, con biết không?"Draco biết chứ, rõ ràng và tường tỏ. Tình yêu của Cha và Mẹ dành cho cậu nhiều đến chừng nào trong cả hai kiếp sống. Vậy nên cậu đáp lại vòng tay ấm áp của bà và khẽ rủ rỉ những lời xoa dịu đi nỗi lo lắng đè nặng. Lòng bàn tay cậu áp trên lưng Mẹ dùng bùa phép để khiến nhịp thở của bà đỡ nghẹn ngào.Mất một khoảng thời gian sau, Narcissa mới miễn cưỡng để cậu rời khỏi. "Nói với mẹ nếu cha có làm gì quá quắt." Bà chợt nghiêm giọng.Draco chớp mắt ngạc nhiên. "Vâng," cậu cười nhẹ rời khỏi phòng trà để đến thư phòng của Cha. Thế nhưng Uri trên hành lang quấn quýt lấy chân khiến Draco không nhịn nổi mà cúi người ôm ôm xoa xoa nó mấy cái. Đứa trẻ tóc bạch kim dụi trán vào bộ lông mềm mại của con chó vàng, bật cười khúc khích vì nhột khi nó vươn lưỡi liếm liếm vành tai và gáy cổ.Có tiếng hắng giọng vang lên và Draco giật bắn mình đứng thẳng dậy, đem bộ dáng dính đầy lông vàng trên người đối diện với Lucius. Cậu tưởng mình lại sắp bị mắng, nhưng Cha chỉ mang ánh mắt phức tạp nhìn cậu, giống như rất để ý sự hiện diện của bản thân khiến nụ cười trôi tuột khỏi môi đứa con trai. Draco ngập ngừng rút đũa phép ra chỉnh đốn lại trang phục.Cậu theo sau Lucius vào thư phòng, kể lại đôi chút về học kỳ này của mình. Nhưng cậu không nhắc một từ nào đến sự việc của cuốn nhật ký hay Lockhart. Dẫu vậy, Cha trông chẳng có vẻ gì là phản ứng trước sự che giấu của cậu, chỉ im lặng trầm tư. Cuối cùng, ông cất lời hỏi:"Vì sao con lại muốn làm lương y?"Đây là... một sự thay đổi lớn, việc ông bắt đầu để tâm đến lí do của cậu. Vì sao lại muốn làm lương y, đơn giản chỉ là trong những tháng ngày vô định không biết làm gì cả, trong những tháng ngày lạc lõng giữa nỗi đau của quá khứ không bao giờ khép miệng, có một người đã đưa cho cậu một mục tiêu để bước tiếp: Chữa lành bản thân mình. Mới thoạt nghe thì buồn cười làm sao, đến chính cậu còn không muốn điều đó. Nhưng nhìn xem, cậu vẫn ở đây, vẫn sống sót sau bao lần tự tay vứt bỏ mạng sống của bản thân.Cậu nhớ về ba lá thư mình để lại."Phép thuật trị liệu giống như điều diệu kỳ. Có khả năng đưa một người mấp mé qua cửa tử quay trở lại sống sót, không phải vô cùng mạnh mẽ hay sao? Quyền năng của nó khiến con cảm thấy hấp dẫn. Vậy nên con mới muốn học tập để trở thành lương y." Draco ngừng lại một chút ngẫm nghĩ. "Con nghĩ là mình nghiêng về hướng nghiên cứu phương thuốc trị liệu. Con rất thích Độc dược."Đôi mắt xám chăm chú quan sát đứa trẻ nhỏ, ông luôn thấy rằng đứa trẻ này đã trưởng thành hơn tuổi quá nhiều, đến mức có thể tìm được hướng đi riêng của mình ngay từ khi chỉ mới mười hai tuổi, và ông ngờ rằng có lẽ còn sớm hơn thế. Dẫu cho Lucius là một người thích kiểm soát, ông không thể ngăn cấm nổi cậu nữa, vì nỗi lo sợ sẽ đánh mất chính con trai mình. "Con đang lựa chọn một con đường rất khó khăn." Ông chỉ đành bảo.Draco cũng nghĩ vậy. Vì tương lai những gì sẽ xảy ra, trở thành một lương y chắc chắn sẽ đặt cậu vào nhiều khó khăn hơn kiếp trước. Nhưng đứa trẻ tóc bạch kim vẫn duy trì sống lưng thẳng tắp trước ánh mắt của Cha mình, cho ông thấy rằng cậu sẽ không từ bỏ con đường của bản thân.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com