TruyenHHH.com

ONCE AGAIN [kthxpjm]

8

nhafchimf

Kim Thái Hanh là mẫu đàn ông mà mọi người phụ nữ đều mơ ước, có sự nghiệp ổn định, có nhà có xe, ngoại hình sáng sủa, ga lăng, vui tính, biết tổ chức và sắp xếp mọi thứ hợp lý và công bằng. Chính vì vậy, bảo rằng trong công ty không có kẻ tăm tia anh chàng là không có khả năng, điều quan trọng ở đây là có rất nhiều khả năng, tuy nhiên không phải khả năng nào cũng có tính cạnh tranh cao và nhận được nhiều cơ hội như là thư kí Hứa.

Phác Trí Mân ở trong đầu mình tự vẽ nên một câu chuyện mèo mả gà đồng vốn đã có kế hoạch từ trước, rằng Kim Thái Hanh từ lâu đã dứt tình với cậu rồi, rằng bấy lâu nay có bao nhiêu công sức cậu đổ vào công ty này đều sẽ sớm thuộc về tay một người phụ nữ khác, rằng cậu không ngờ mối quan hệ xấu xí này lại có thể duy trì lâu và kín đáo đến thế.

Cậu không muốn tin.

- Chào... chào phó Chủ tịch.

Kim Thái Hanh lập tức quay đầu về phía cửa.

Phác Trí Mân lần đầu tiên trong đời dám đẩy ngã một cô gái, cậu đóng sầm cửa lại, chặn thư kí Hứa ở bên ngoài, nặng nề di chuyển về hướng chồng mình.

Kim Thái Hanh luống cuống tay chân, bộ dạng trông rất giống như thể bản thân vừa bị bắt quả tang, anh khó khăn lắm mới giữ được cổ tay của cậu, ngăn lại một cái tát có thể xảy đến vào bất cứ lúc nào.

- Trí Mân, không phải còn hai ngày nữa em mới...

- Tôi không phải thằng mù! - Phác Trí Mân giằng tay ra khỏi anh. - Anh còn gì muốn giải thích nữa hay không?

- Trí Mân, em phải tin anh. - Tin vào tình yêu của anh.

- Anh lấy cái cơ sở quái gì để mà bắt tôi phải tin rằng một tên đã ngoại tình thì vẫn còn yêu vợ của hắn ta say đắm?

- Anh...

- Kim Thái Hanh, sao anh không biết giải thích đi?

Ít nhất thì anh cần phải nói ra lý do, dù giả dù thật, để em tin rằng chúng ta vẫn còn đường cứu vãn. Hãy gào lên với em rằng mình là song phương gửi tình cảm, chứ không phải lợi dụng. Cho em biết vị trí của em ở đâu trong tim anh, không cần cao, em chỉ cần có. Anh chỉ cần tỏ ra rằng bản thân vẫn muốn làm lại từ đầu là được thôi mà? Bao nhiêu lần tha thứ em vẫn tình nguyện trao cho anh, tình nguyện yêu anh, thế nhưng vì sao anh lại yên lặng, hiện ra gương mặt không còn chút hi vọng gì như thế hả?

- Anh và cô ấy là trong sạch.

- Vậy thì chứng cứ của anh đâu? Lý do của anh đâu? Cứ khơi khơi mà nói ra như thế, tôi cũng không phải trẻ con mà tin lời anh được?

- Anh không làm gì sai cả.

- Và tôi thì đã sai ở chỗ quỷ nào vậy?

Đôi mắt Phác Trí Mân lom lom nhìn chồng mình, đỏ hoe; môi vừa gào, vừa khiến các đầu ngón tay đang bấu vào da thịt trong phút chốc đành run rẩy. Cả người cậu vô lực, đầu óc bị đau nhức bủa vây, lòng tin thả rơi xuống vực thẳm.

- Tại Mẫn ở đâu?

- Anh gửi sang nhà Nam Tuấn vì có công việc, đến tối hôm qua mới rước về.

- Dối trá!

Kim Thái Hanh gục đầu, bỏ cuộc, anh biết, giờ đây anh có nói thì em vẫn mãi không chịu tin.

- Tùy em vậy.

- Tùy tôi? Phải, tùy tôi, và giờ thì mục đích của anh rốt cục chính là gì? Bại lộ rồi, ly hôn đi! Tôi không muốn làm bù nhìn mặc các người hưởng lợi!

- Phác Trí Mân! - Kim Thái Hanh gầm lớn một tiếng. - Em muốn giết Tại Mẫn hay sao? Đây chỉ là hiểu lầm, đứa trẻ không có tội.

- Hiểu lầm? Vậy tại sao anh lại không giải thích đi? Đúng, Tại Mẫn không có tội, nhưng ở với một kẻ có quá nhiều tội lỗi như anh sẽ gây ra thiệt thòi rất lớn cho thằng bé về sau!

- Em bị điên à? Về đây chưa rõ gì hết đã lo chửi mắng anh đủ điều, bây giờ còn muốn bóp méo hình ảnh của anh trước mặt con? Phác Trí Mân, em làm ơn nhìn nhận sự việc theo góc độ tỉnh táo hơn một chút thôi có được không?

- Nhìn làm cái gì nữa khi hiện trường còn chưa kịp dọn lại cho tử tế? Anh nói không sai, tôi điên. Điên vì một thằng cặn bã như anh đấy! Cảm thấy không chịu được thì ly hôn đi, vừa ý cả đôi bên, không phải sao?

Kim Thái Hanh chưa bao giờ nghĩ, Phác Trí Mân khi nổi đóa lại có thể nói năng xúc phạm lòng tự trọng của anh đến như vậy. Thôi thì chiều theo ý cậu, đã không hiểu nhau rồi, có cố duy trì tiếp diễn chỉ vô vọng.

- Được. Nếu em muốn.

Kim Thái Hanh không thèm đôi co với Phác Trí Mân nữa. Anh đưa đôi mắt long sòng sọc nhìn cậu một cái rồi quay đi, thả người xuống chiếc ghế quay lưng về phía vợ mình. Vì tư thế ngồi như thế nên Kim Thái Hanh hoàn toàn không thấy những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên bầu má phúng phính của Phác Trí Mân.

Em nói như thế anh lại không thèm giải thích một lời mà đồng ý ly hôn với em?

Anh đã không còn tí tình cảm nào dành cho em sao?

Từ khi nào vậy?

Cả người Phác Trí Mân run lên bần bật, đôi mắt ngập nước cứ ngước nhìn bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông trước mặt. Từ trước đến giờ anh chưa lần nào tỏ thái độ với cậu như thế, cho dù vấn đề có lớn như thế nào thì Kim Thái Hanh vẫn luôn là người xuống nước giảng hoà trước.

Nhưng sự việc lần này chắc không níu kéo nổi nữa rồi.

Được rồi, nếu anh muốn như thế thì Phác Trí Mân cậu cũng không còn giải pháp khác.

Phác Trí Mân thở ra một hơi rồi lầm lũi cúi đầu mở cửa phòng và bước ra ngoài. Bên kia cánh cửa là thư ký Hứa đứng lóng ngóng. Mặt cô ta lộ rõ sự sợ sệt cùng hoang mang, tay chân cứ như xoắn hết cả lại.

- Chăm sóc cho Thái Hanh... thật tốt đấy.

Phác Trí Mân có thể thấy rõ giọng mình nghèn nghẹn, cậu mau chóng chạy khỏi căn nhà trước khi một dòng nước ấm nóng nữa rơi khỏi khoé mắt cậu. Ngày mai chắc hẳn Kim Thái Hanh sẽ ký vào đơn ly hôn trước rồi.

Thư ký Hứa vẫn còn vô cùng bàng hoàng trước phản ứng vừa rồi của Phác Trí Mân. Không la mắng, không chửi rủa, không đánh đập và không tức giận. Điều mà cô ta không ngờ tới nhất lại chính là phản ứng của vị Phó chủ tịch. Cô ta cứ ngỡ cậu sẽ nổi điên lên mà đánh chết cô ta nhưng vị thư ký họ Hứa này lại không hiểu rằng...

Phác Trí Mân chính là loại người một khi không giữ được đối phương nữa thì sẽ buông tay mà không chút tức giận.

Chỉ có tổn thương.

- Ba... Hanh.

Kim Thái Hanh giật mình vì giọng nói trong trẻo rụt rè kia phát ra từ phía cửa phòng. Tại Mẫn một thân mặc pyjama xộc xệch, đầu tóc rối bù, tay còn ôm chiếc gối mình yêu thích chập chững bước đến chỗ Kim Thái Hanh. Ban nãy anh cùng Phác Trí Mân có hơi lớn tiếng, không phải Tại Mẫn cũng đã nghe rồi đi.

- Cái cô kia... ba Hanh cho cô ấy về đi.

Tại Mẫn đu lên hai chân Kim Thái Hanh, ý đòi leo lên. Anh bỗng bật cười vì hành động đáng yêu này của bé con.

- Nếu cô ấy chăm sóc cho con, đưa con đi chơi đây đó thì con có thích không? - Anh xin thề đến chính bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì.

- Không ạ. - Tại Mẫn phụng phịu.

- Tại sao? Không phải con thích đi chơi lắm sao? Không phải con thích có người ở nhà dạy con học sao?

- Cô đó... không phải ba Mân. - Tại Mẫn níu níu tay áo ba Hanh.

- Nhưng nếu ba và ba Mân không còn thương nhau nữa...

- Không... được... hức!

Giọng Tại Mẫn nghẹn lại rồi nhóc bật khóc nức nở. Kim Thái Hanh ôm bé con nhà mình vào lòng, dùng bàn tay to lớn của mình vỗ vỗ nhẹ lên lưng con dỗ dành yêu chiều. Đôi mắt Kim Thái Hanh nhắm lại, từng đợt nước mắt của bé con như những hạt muối xát vào trái tim anh.

Xin lỗi vì đã không thể cho con một mái ấm con hằng mong muốn.

Tại Mẫn khóc rất lâu. Nhóc không thể tưởng tượng được cái lúc mà nhóc chỉ có thể sống cùng chỉ một trong hai vị baba đại nhân của nhóc.

Đối với nhóc, ba Hanh đứng cạnh ba Mân mới là đẹp nhất.

Cái cô họ Hứa gì đó có mơ cũng không được nhóc mở miệng nói một tiếng "mẹ".

Kim Thái Hanh vô cùng kiên nhẫn dỗ dành Tại Mẫn bằng những cử chỉ yêu thương và giọng nói ngọt ngào. Khi đã chắc chắn bé con đã nín khóc và thiếp đi trong vòng tay mình, Thái Hanh mới nhẹ nhàng đưa bé con về phòng, tạm biệt cô thư ký Hứa và trở về phòng ngủ của mình nhưng không tài nào ngủ được.

Vì bên cạnh anh là một khoảng trống và trái tim anh cũng trống vắng không kém.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com