Once Again Kthxpjm
- Mân, em không dậy à?Kim Thái Hanh một thân vận tây trang phẳng phiu cúi người lay lay cục bông của mình. Không giống như thường ngày, Trí Mân không hề có ý định chui ra khỏi chăn ấm và chuẩn bị cho một ngày làm việc, trông cậu có vẻ mệt mỏi.- Hôm nay em không đi làm đâu. - Trí Mân trở mình.- Mân à...Thái Hanh thở dài và ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trí Mân. Anh dĩ nhiên biết tại sao cậu không buồn bước ra khỏi giường.Trí Mân trốn tránh để không phải nhìn thẳng vào mắt anh, con ngươi kiên cường ngày hôm nay bỗng chẳng giữ vững phong độ gì cả. Lớp da trắng toát phía sau áo ngủ của cậu gần như muốn phát sáng, khắp nơi đều cảm thấy khó chịu, chầm chậm chực chờ để được quyền nổ tung.Dự báo thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm, đứa nhỏ lí nhí trong họng mình, ba hoa viện cớ với Thái Hanh bên cạnh.Song anh nào có bao nhiêu đoái hoài, vỗ vỗ lên mớ chăn và nhắc khéo đôi điều với Trí Mân.- Bọn người đấy có thể gọi đến bất kì lúc nào, bởi nếu như em vẫn không chịu chỉnh đốn trang phục và đến công ty cùng với anh. - Thái Hanh vội di dời ánh mắt. - Chỉ e là em sẽ đến chỗ hẹn không kịp lúc.Tức thì, vóc người nhỏ bé bật dậy khỏi ga giường, hai mắt cậu thực sự nhức mỏi, nhưng nỗ lực rồi sẽ có thể vượt qua tất thảy. Chăm chỉ ngồi ký văn kiện và lao động trí thức nhiều khi sẽ giúp đầu óc cậu thư thái đôi phần, Trí Mân lại tự thôi miên bản thân mình như thế.Hôm nay là một ngày uể oải, ông mặt trời cũng đã thôi gắt gao như lệ lịch thường nhật.Bầu trời xám xịt một màu, những đám mây đặc quánh lại như kẹo bông gòn, mà chẳng ngọt, xúc cảm âm ỉ lạnh lẽo giăng kín bầu không khí, khói bụi nhà máy đếm không xuể, nước mắt rủ rê nhau cùng đổ xuống kẽ sông bờ biển, ngước mặt lên, hỗn tạp khốn đốn buộc lòng loài người phải tiếp nhận từng chút một.Trí Mân ngồi ở ghế phụ lái, mí mắt cậu như muốn sụp xuống. Xuyên suốt chặng đường đến công ty, một lời cũng không thể cất lên. Đầu óc cậu triệt để bị tác động của trọng lực ghì mạnh, gáy gật gù, đôi mắt ngày một ngây dại.Mệt đến nỗi, đến ngay cả việc cài dây an toàn Trí Mân cũng thực thi không xuôi.Thái Hanh bấu mạnh vào vô lăng, cố gắng đưa bản thân anh về với trạng thái tỉnh táo. Suy nghĩ trong đầu anh quay cuồng và chồng chéo lên nhau, hệt như một cái mê cung khổng lồ và giam giữ lý trí của anh ở bên trong. Hi vọng yếu ớt chập chững cháy như cách thức mà ánh nắng víu trên viền cửa sổ. Mong manh, chóng vánh, thảm hại níu kéo với không chút sức lực.Cuối cùng cũng đến được công ty.Những cảm giác ngọt ngào êm đềm buổi sáng của một đôi vợ chồng trẻ, tưởng như đều bị bọn họ làm cho bay mất hút. Khung trời ảm đạm, con người cũng phiền việc đổi thay, cứ kiên trì đờ ra như hai con rối gỗ ngu ngốc. Bảo họ ủi an nhau, quả là không thể bảo ai sáng suốt hơn ai được.Không một người nào có nhu cầu tiếp thu, họ chỉ chăm chú hoàn tất công việc của mình trong yên lặng, không cười, cũng không có khóc lóc.Trí Mân nhờ thư ký pha cho mình một cốc cafe sữa vào giờ nghỉ trưa, mùi hương khi bốc lên ở phạm vi gần mang đến hình ảnh rất hấp dẫn, vị phó Chủ tịch lại vì một chút kích thích khứu giác mà tiến đến.Cốc sứ khẽ vỡ toang, rời rạc từng mảnh một, chất lỏng nâu sữa vương vãi khắp sàn đá, càng như muốn rót bỏng trái tim nằm trong ngực.Nhìn thấy bóng dáng nàng thư ký cúi người, cố sửa chữa lại lồi lầm và luôn mồm xin lỗi, cậu chỉ có thể thở ra. Công bằng mà nói, thì đấy không hoàn toàn là lỗi ở nơi nàng.Nhưng cậu cũng phiền việc chấp nhặt, tươi cười cho qua. Mọi việc nở rộ rồi chợt tàn phai quá nhanh chóng, bởi vì rốt cục thì, Trí Mân cũng biết được rằng, mình đang mất tập trung.Thái Hanh lại chẳng may mắn đến như vậy.Anh giam mình bên trong phòng làm việc và chẳng thèm gọi thức ăn trưa, đôi mắt khép hờ vẫn kiên định dán chặt vào màn hình vi tính. Con người tĩnh lặng làm việc, một lời cũng không nói, chỉ là ai cũng biết, anh đã gần ngất đến nơi rồi.Giống như chao lượn trên lối dài vô tận của mặt kính thuỷ cung nhân tạo là một con bồ câu non đang từng phần cháy xém. Dẫu cho có gào la trong vô vọng, cố gắng vươn dậy đôi cánh trắng xỉn màu, có cố dùng xương khớp đạp đổ mọi thứ thì, thuỷ cung vẫn hiên ngang vẫy chào ở phía trên đỉnh đầu, mày không thể bay được, mày không thể chạm đến làn nước ấy. Mặt kính chỉ mỏng tựa hồ một lớp màn mà thôi, trọng lượng của chất lỏng và thuốc tẩy sẵn trải đường cho loài chim nhỏ bé đáp mình. Mà chỉ cần dùng đầu mỏ cạy nhẹ lên bề mặt vài nhịp, thì mày sống sót rồi.Lửa vẫn cứ phực lên.Nước là để chảy về phía dưới, chim là để bay lên trời. Bất chấp phá vỡ mọi định luật trong một hoàn cảnh sắp xếp thật kỳ công, thì cái bản chất đối nghịch ấy ắt vẫn còn sống động bừng màu, phần trăm sơ suất sẽ tồn tại hệt như một yếu tố bất diệt. Như cách chúng ta dần hun bỏng trái đất, không khác gì một mặt trời rực lửa thứ hai dần ghi danh trên khắp dải ngân hà. Như cách thiêu thân lao đầu vào ánh sáng, mặc kệ tiếng chửi rủa văng vẳng ở bên tai, đến ngay cả trí khôn cũng không thể cứu được chúng. Như cách mà cây hoa mọc hướng về phía nhau, luống dại rồi sẽ xuất hiện và hút trọn nguồn sinh dưỡng của bọn chúng, một lũ bầy đàn thiếu đi tính đoàn kết, hoa cỏ mỹ miều biết rõ rằng bản thân bị lợi dụng, song bản chất cậu ấm cô chiêu hẳn còn ghì chúng lại.Ngạo mạn mà nói, chúng ta có thể ngăn chặn tất cả mọi thứ trên đời này, lại không thể cách trở được lĩnh vực căn bản: bản năng.Chút ý thức còn sót lại vẫn cứ nghèo nàn lấy từng ấy, và ta dại dột đâm sầm vào những vết xe đổ. Khi mà tiềm thức đang cố gắng kiểm soát các cơ quan não bộ, bảo chúng hãy cứ an dưỡng mà giao phần việc còn lại cho tên lính già đầu đầy toan tính này đi.Có những lỗi lầm mà ta hoài mắc phải, ta biết rằng đấy là điều sai phạm, lại không thể thực sự đúng thời điểm, mà thức tỉnh bản thân.Vậy thì nên quay trở về với thí nghiệm và con chim bồ câu không tài nào sải cánh. Về cơ bản, ai cũng có thể tìm ra cách khắc phục, hoặc là lựa chọn một con chim có vẻ vững vàng hơn trong việc bay, hoặc là chỉ việc đặt một tấm kính mỏng ở phía trên miệng giếng, thay vì vòm thủy cung thử thách ở tít trên bầu trời. Sai lầm ở đây có thể chia làm hai hướng, một, ôm đồm trong cùng một lúc quá nhiều thứ, đây là trường hợp chiếm đa số, khi mà ta quá nôn nao và quyết trong cùng một thời điểm giao nhau thật nhiều việc, thì thay vì thành công với ít nhất một việc, ta thất bại trong tất cả mọi việc. Đấy cũng chính là kết quả tương tự với ban đầu, sự tương đồng giữa những định luật vật lý và vốn sống đối với sự sắp đặt vô bổ của thí nghiệm. Hai, là sự ngẫu nhiên của ngoại cảnh, có thể nói là những sự vô ý và tung hứng quái gở của tự nhiên, ở điểm này, ta không thể chống đối, cách mà ta có thể vượt qua những lần thất bại thiểu số như thế này, đấy là sự lặp lại.Sự lặp lại, phải, không hẳn là lần đầu tiên Thái Hanh bị buộc phải đối mặt với những điều khủng hoảng. Anh đã từng, chắc chắn là thế, những lần kinh tế công ty lao chúi xuống vực thẳm, những lần cãi vã nghiêm trọng với Trí Mân, những lần ốm đau vẫn phải ngập đầu trong lượng công việc dìm chết người. Mỗi một lần đều có các dấu ấn khác nhau, đủ để đánh dấu sự khác biệt của chúng ở bên trong lòng anh.Và rồi, anh nhận ra, mình chẳng bao giờ là kẻ chủ động cả.Ngay cả việc gây gổ long trời lở đất với Trí Mân hôm trước, người đầu tiên mở lời, vẫn không phải là anh.Soạt!Vội rời khỏi bàn làm việc, cả căn phòng yên tĩnh như vừa trải qua một trận động đất lớn, giấy tờ nay đã loang lổ vết mực, khí lạnh của điều hoà bủa vây nay đã hoảng loạn bay, vạn vật vô tri dường như muốn gào la khản cổ.Thế mà lòng Thái Hanh lại an nhiên lạ thường.Khẽ ngó qua mặt đồng hồ trong suốt trên tay phải, đã gần đến giờ tan sở rồi. Chầm chậm thu xếp lại tư trang và ngồi trông Chí Mẫn ở chỗ hàng ghế chờ, một tay anh vắt lấy áo khoác. Một chút tự cười bản thân bỗng dưng nhộn nhạo khắp dạ dày.Hoá ra mình mất tận một ngày làm việc chỉ để nhận ra rằng bản thân thì đã luôn mãi hèn nhát đến nhường nào. Mặc dù vẫn chưa tìm ra hướng giải quyết cho chuyện của Tại Mẫn triệt để, nhưng còn là với những việc khác, anh đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, sẽ cấp tốc dọn rửa xong xuôi rồi dốc toàn tâm toàn lực cho việc tìm con trai.Có lẽ là vì hôm nay mặt trời lặn sớm quá, Thái Hanh hãy cứ nên bào chữa cho bản thân mình một phần đi vậy.Cũng không mất quá lâu cho những việc trông mong, bởi vì hôm nay Trí Mân đặc cách tan làm rất đúng giờ, trông cậu vẫn không được khoẻ lắm, nhưng tâm tình đã có khởi sắc tương đối rồi.Thái Hanh nở nụ cười và chào đón cậu bằng một vòng tay ấm áp, họ ôm chặt lấy nhau, hít hà hương thơm của đối phương và nhắm nghiền đôi mắt. Việc ở gần cậu vẫn khiến anh lầm tưởng rằng mình đang ôm một bó cẩm tú cầu bên trong ngực, không thể chối cãi, quả thực mùi hương giữa vợ chồng với nhau là một sự liên kết rất mực đặc biệt.Hôm nay có vẻ, đã không chỉ có mỗi một mình anh ngồi suy tư thôi đâu. Mắt gấu trúc ngốc nghếch.- Không hiểu sao, hôm nay trời nhiều mây thế em nhỉ? - Thái Hanh vươn vai trên ghế lái, một chút uể oải đậu nhẹ trên mạn sườn của anh.- Nhiều như thế là để che chở cho Kim Thái Hanh bé nhỏ cứ hoài ủ rũ đó. - Trí Mân ghé khẽ vào tai anh. - Bé bé nhỏ.- Ranh con. - Anh xoa trên mớ tóc rối rắm nghịch ngợm.- Mình về thôi.- Ừm.Nhưng rồi mọi chuyện vẫn chẳng được như ta ý muốn, hay nói đúng hơn là do Thái Hanh đã rắp tâm sắp đặt từ ban đầu. Mũi xe dừng lại trước khuôn viên tráng lệ, cổng mở, hàng trà my lung lay động lòng người.Trí Mân ngước nhìn anh trong mơ màng, anh biết, anh không muốn chạm đến chỗ đau của cậu. Cả ngày hôm nay họ bần thần là bởi vì chuyện này, suy ngẫm qua một sớm một chiều cũng đã vơi đi phần nào sự áy náy. Cậu đành phải mỉm cười một chút với anh, Thái Hanh hôm nay thật quyết đoán làm sao, đã chẳng còn trốn tránh như lúc trước nữa rồi.Thạc Trân là người ra mở cửa cho họ, sau khi nghe được lời Thái Hanh muốn tìm gặp Nam Tuấn, anh chủ động dắt tay Trí Mân rảo ra phía vườn hoa.Bóng dáng nghiêm nghị chững chạc mà anh rất mực tôn trọng trong suốt bấy lâu nay, kể từ sự việc ngày hôm đó, Nam Tuấn trong mắt anh lại càng tuyệt hảo hơn biết bao nhiêu. Thái Hanh không tìm ra cách diễn đạt bằng lời sao cho sánh, chỉ biết bày tỏ sự kính mến của mình qua mọi động tác ở trước mặt đối phương.Nam Tuấn hôm nay không còn cười nữa.- Chào anh.- Thái Hanh? Em đến đây tìm anh có việc gì à?Anh vỗ nhẹ lên sofa, ý bảo vị khách mới đến cứ tự nhiên thong thả mà không cần khách sáo.- Nam Tuấn ca ca, anh biết rằng em thì không phải kiểu người vòng vo. - Cố gắng điều chỉnh hô hấp sao cho thật bình ổn, Thái Hanh cúi gập người. - Em thành thật xin lỗi.Mái tóc mềm mại rũ rượi trong không trung, hàng mi anh đượm buồn run rẩy.Giờ phút này, anh mang tất cả lòng tự tôn của một người đàn ông ra mà đánh cược.- Vì điều gì?Nam Tuấn thành thục bắt chéo chân, có lẽ anh ta cũng biết rồi. Niềm tin mỏng manh là do hiểu lầm mà xuất hiện vết nứt.- Em.Đứng trước mặt người mà mình đem lòng kính mến, Thái Hanh bỗng chốc hoá về nhỏ thó như một đứa trẻ dại. Vì phạm phải sai lầm mà không dám ngẩng đầu.- Anh đã bảo là em cứ việc ngồi xuống đã.Thái Hanh trừng to đôi mắt phượng.- Nam Tuấn ca ca, em và Trí Mân lẽ ra không nên bày tỏ sự bất kính với hai anh như vậy. Nhưng vì quá xót con mà...- Anh hiểu.Và hai ánh mắt rầu rĩ dịu đan xen vào nhau.- Anh cũng đang tập tành làm bố mà, Thái Hanh?- Nhưng em quả thực đã cư xử không đúng, vì vậy em mong anh có thể rộng lượng bỏ qua.- Thạc Trân và anh sẽ không để bụng đâu.- Bọn em chân thành gửi đến gia đình anh một lời xin lỗi.- Anh biết rồi, à mà hai đứa đã có thông tin gì thêm về Tại Mẫn hay chưa?- Vẫn chưa. - Thái Hanh nhíu mày. - Lũ bắt cóc lần này quả nhiên chẳng đơn giản chút nào, Trí Mân đã lao lực đến không thể chợp mắt.- Vậy sao, thế thì hai đứa càng phải về nhà nghỉ ngơi sớm hơn nữa, anh cũng phải chạy đi đón bé con rồi. Phiền gia đình em phải ra về vì sự bất tiện này nhé.Hai thân ảnh cao lớn đứng thẳng dậy, họ cùng bước song song về phía cửa chính.- Em mới là người làm phiền đến gia đình. Chào anh.Đường về nhà chiều nay tưởng như bị nới ra đến dài vô tận. Trí Mân ở bên cạnh cũng đã mệt đến ngủ gật tự lúc nào. Thái Hanh không nói dối, thực chất, thêm một dấu chân anh cũng không tra ra được là ở đâu. Tình hình đã gần như lâm vào bế tắc. Hai hôm nay bọn chúng cũng không có gọi đến, cứ như là đã thủ tiêu thằng bé rồi, thú vui đùa bỡn đến đây là đã chán chường có ý muốn vứt đi.Anh không thể ngăn lòng mình bình tĩnh.Bởi vì anh rất gấp.Giờ thì vừa lòng các người rồi chứ gì? Để tôi lo cho con đến mất ăn mất ngủ, đến hít thở cũng phải chắt chiu từng nhịp một. Đủ khoái trá rồi phải không?Đủ rồi thì làm ơn dừng lại, bởi tôi sắp trụ không nổi nữa._______________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com