TruyenHHH.com

ONCE AGAIN [kthxpjm]

17

nhafchimf

Cả Kim Thái Hanh hay Phác Trí Mân đều mệt mỏi. Chiếc điện thoại bàn bên cạnh chồng tài liệu và chiếc laptop hầu như cả ngày cứ kêu lên không dứt, thư ký gọi vào thì ít mà thám tử tư gọi đến thì nhiều. Ai cũng hối hận, ai cũng mệt đến bã người ra, nhưng vì cái lý gì đó lại cố cứng đầu tự mình đi tìm đứa con. Từ ngày Tại Mẫn mất tích không dấu vết cho đến hôm nay đã một tuần, thám tử tư liên tục gọi đến nhưng tất cả những gì hai người họ nhận được chỉ là con số không tròn trĩnh. Không một dấu tích, không một manh mối, không một món đồ gợi ý nào để lại, lại càng không có tin nhắn tống tiền, Phác Trí Mân và Kim Thái Hanh dù có suy đi nghĩ lại bao nhiêu lần cũng không thể biết được động cơ của vụ bắt cóc này.

- Kim Chủ tịch... - vị thư ký thân cận e dè đưa cho Thái Hanh một xấp tài liệu nhờ anh ký, có chút rụt rè gọi anh - ...tôi nghĩ ngài nên ăn uống chút gì đó. Hôm qua đến nay ngài chỉ uống cà phê thôi.

- Mặc kệ tôi, cậu cứ lo làm tốt công việc của mình. - Thái Hanh buông cây bút đắt tiền trong tay xuống, cả người rã rời dựa hẳn vào lưng ghế êm ái.

- Thế tôi để tài liệu ở đây. Xin phép ngài tôi ra ngoài làm việc.

Vị thư ký này cũng bất lực với sếp của mình. Năm lần bảy lượt bảo anh đi ăn thì hết năm lần gạt phăng, ngày nào cũng hỏi về Tại Mẫn trên điện thoại. Thân là thư ký đã lâu năm, cậu ta cũng có chút xót xa cho sếp mình, nhưng khuyên kiểu gì cũng không được nên đành thôi.

Ở bên này, tình hình Phác Trí Mân cũng không tốt hơn Kim Thái Hanh bao nhiêu. Nếu anh hối hận một thì cậu hối hận mười. Cậu đã không thể ở cùng Tại Mẫn nhiều như anh, không thể nấu cơm cho con trai nhiều như anh, không thể cùng con đi đến nhiều nơi như anh. Trí Mân ngồi trên ghế sofa không ngừng tự trách mình đã quá cuồng công việc, cuồng đến mức ít khi về nhà, cuồng đến mức quên cả mình còn có một gia đình, cuồng đến mức còn nói dối Thái Hanh để ở lại công ty làm việc. Cậu hé mắt nhìn phòng làm việc rồi lại buông một hơi thở dài. Cũng đã tròn một tuần cậu điều động người đi tìm Tại Mẫn, không có ngõ ngách nào là bỏ xót thế nhưng không tìm thấy vẫn là không tìm thấy. Cậu dường như muốn nổ tung khi đang điên đầu với công việc và một cuộc điện thoại từ thám tử tư gọi đến báo tin về Tại Mẫn.

Rồi Trí Mân cũng nghĩ, một mình cậu cứ điên cuồng cho người tìm tung tích Tại Mẫn như thế này mãi thì có ổn hay không? Một mình cậu có thể gánh vác trăm công nghìn việc cùng một lúc không? Việc tìm kiếm này sẽ có kết quả hay không? Hay đến lúc tìm ra thì Tại Mẫn đã gặp chuyện không hay rồi?

Và phải chăng, cậu, và cả Kim Thái Hanh nữa, cần dựa vào nhau để cùng giải quyết việc này?

Trong đầu Trí Mân thoáng qua ý nghĩ đó, cả cơ thể liền bật dậy. Có lẽ cậu cũng đã tìm ra biện pháp tốt nhất cho chuyện rối rắm này rồi.

-------------

- Thưa ngài, tôi vẫn không tìm được tung tích của con trai ngài.

- Ừm được rồi.

Trong ngày hôm nay không biết đã là cuộc điện thoại thứ bao nhiêu rồi, chỉ có một câu nói như thế cứ lặp đi lặp lại khiến Thái Hanh trở nên dễ cáu kỉnh. Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

- Là ai? - Thái Hanh thở hổn hển như đang tự trấn tĩnh bản thân.

- Ngài Phác muốn gặp ngài. - Vị thư ký kia vừa bị vẻ tức giận của Thái Hanh dọa sợ, nay còn thêm bộ dạng nghiêm túc của Trí Mân làm cho tái mét mặt mày.

- Cho vào.

Kim Thái Hanh vuốt mặt và ngồi xuống sofa, rót trà ra hai chiếc ly. Lần nào cũng thế, cứ mỗi lần đụng chuyện, anh và Trí Mân dường như đều có chung một suy nghĩ.

- Thái Hanh...

Trí Mân rụt rè bước vào, nhìn người thân tàn ma dại đang chờ cậu, chính cậu cũng không nghĩ đây là Kim Thái Hanh. Anh vẫn đẹp trai như thế, nhưng có phần tiều tụy hơn.

- Em ngồi đi.

Thái Hanh cười, chỉ tay vào chỗ trống phía đối diện. Trí Mân cũng theo phép lịch sự mà cười lại. Không khí giữa hai người lúc này tuy có hơi gượng gạo nhưng lại thập phần hòa nhã, không hề giống như mấy lần Thái Hanh tự nhiên chạy sộc vào phòng làm việc của cậu.

- Em cũng đã tới đây rồi, chỉ mong hai ta có chung suy nghĩ.

- Ừm, em cũng nghĩ vậy.

Trí Mân nở nụ cười với Kim Thái Hanh, cậu rất tự nhiên mà cầm lấy tách trà lên bàn uống. Cậu nghĩ, nếu kết hợp cùng anh mà kiếm Tại Mẫn thành công, xác suất hai người quay trở lại bên nhau cũng được xem là rất cao. Tuy không ai nói ra, nhưng có lẽ đó là mong muốn hiện tại của cả Trí Mân và Thái Hanh.

- Tối nay chúng ta cùng ăn tối rồi bàn chuyện nhé? - Thái Hanh mở lời, đây đúng là một cơ hội tốt để cùng Trí Mân xem xét lại tình hình của hai người.

- Vâng. - Trí Mân gật đầu đồng ý, lúc cậu chuẩn bị đứng lên thì Thái Hanh nói.

- Tan làm cứ gọi cho anh, sau đó đứng ở sảnh chính của công ty là được. Anh chở em.

- Được rồi.

Bộ dạng lúng túng cùng một chút ngượng ngùng của Kim Thái Hanh khiến Phác Trí Mân khẽ phì cười. Tổng tài cái gì chứ, đứng trước cậu suy cho cùng cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.

Gặp xong Thái Hanh, tâm tình Phác Trí Mân quả thực phấn chấn hơn hẳn những ngày vừa qua. Quả thực cả hai vẫn còn tình cảm với nhau, sắp tới chỉ cần tự mình tạo cơ hội để có thể quay lại nữa thôi.

Kim giờ của chiếc đồng hồ trước mặt vừa điểm bảy giờ, Phác Trí Mân lập tức tắt máy tính, thu dọn tài liệu vào chiếc cặp da công sở và gọi điện cho Thái Hanh như anh đã dặn. Trí Mân cứ liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay mình trong khi đứng đợi thang máy, dường như mỗi phút cậu sẽ nhìn nó một lần. Trước giờ hiếm có khi nào Trí Mân hấp tấp vội vàng hay tan ca sớm như thế này, chỉ biết lần này cậu thực sự muốn gặp Thái Hanh, muốn được đi về cùng anh.

Chẳng hiểu vì sao, những điều trước đây Trí Mân vốn không xem trọng nó nhưng bây giờ lại xem chúng là tất cả như vậy.

________________________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com