On2eus Jealous
Choi Wooje vẫn không thôi tạo bộ dáng ngứa đòn. Cứ trưa nắng là nó ngồi giữa cây cầu tre đợi Moon Hyeonjoon tới chửi vì không đi qua bên kia cầu được. Ryu Minseok cảm thấy nó có máu M, đôi lúc còn kêu không nghe crush chửi làm nó thấy thiêu thiếu. Thường crush ai đó thì phải bày bộ mặt đáng yêu dễ thương, còn Choi Wooje thì đi chọc chửi đến mức Moon Hyeonjoon thấy ngứa mắt nó luôn. Đúng là sống đủ lâu, thì cái mẹ gì trên đời cũng được chứng kiến.Tất nhiên cái khoảng thời gian này không kéo dài được lâu. Choi Wooje tiếc hùi hụi xếp vali đi về thành phố tiếp tục khai giảng năm mới. Đúng ra sáng sớm cả nhà phải lên xe, thế mà nó giả bộ kêu thèm cơm quê lần cuối, muốn được ăn trưa cùng gia đình. Mỗi Ryu Minseok biết nó muốn đợi tới trưa chọc Moon Hyeonjoon lần cuối thì có, chứ Choi Wooje tỏ ra yêu quê thì chắc chỉ có ở thế giới song song."Nè, cho đó"Đợi mãi Moon Hyeonjoon mới xuất hiện. Choi Wooje cầm cây kem vani chĩa vào mặt hắn, cái giọng điệu không thêm kính ngữ nhếch miệng trông ghét chết đi được."Không thèm""Tui sắp đi rồi, nên trả anh đó, tui ghét nhất là nợ ân tình""Thế cõng anh đây 30' rồi hả đi, trả nốt ân tình đi thằng nhóc xinh đẹp""..."Ryu Minseok nhìn mà thở dài, hai đứa này chả khác gì hai thằng trẻ trâu tị nạnh nhau. Nó dựa đầu vào bắp tay của Lee Minhyeong đứng cạnh, thủ thỉ, "Tháng sau bạn lên với em đúng không?""Ừm, tháng sau anh sẽ lên mà, ở đây tranh thủ dọn dẹp tí nữa rồi lên đấy nhận trọ, anh với em ở chung.""Ừa"Bên kia hai đứa Moon Hyeonjoon Choi Wooje cãi nhau tới gà bay chó sủa. Lee Minhyeong lẫn Ryu Minseok đều được chứng kiến cảnh Moon Hyeonjoon dựa lên lưng Choi Wooje để nó kéo đi trông hề chả chịu được, Moon Hyeonjoon cao hơn nó một cái đầu, cũng nặng hơn nó nhiều, nên Choi Wooje thay vì cõng thì nó kéo người ta như cái mo cau, tên kia cũng đè hết trọng lượng lên người nó làm nó thở không ra hơi."Dmm nặng chết đi được""Mỏ hỗn thế này đéo lấy vợ được đâu em trai""Tui mà méo lấy vợ được thì anh cũng đừng hòng""Ờ để coi ai sẽ có vợ trước nhé, thằng nhóc xinh đẹp""Đẹp cm nhà anh"Nói chung là tục.-Cuối cùng Choi Wooje lên xe với trạng thái cả người nhễ nhại mồ hôi, quần áo còn lấm lem bùn đất. Ryu Minseok từ chối nhận người quen, ngồi xa nó 3 mét cho chắc. Choi Wooje nghiến răng nghiến lợi vẫn lầm bầm chửi người ta dù đã đi xa. Tới khi cái mỏ đã thôi hỗn, nó thẫn thờ nhìn ra bên ngoài. Cảnh đồng lúa dần trôi xa khỏi tầm mắt, vẫn cái nắng gắt của mùa hè, nóng đến phát điên, nhưng hình như nó cũng vừa đánh mất thứ gì đó. Là thứ gì nhỉ?Họa chăng là mùi ẩm nồng từ đất, hương thơm nhè nhẹ của lúa chín, mùi đặc trưng của khóm tre làng, mùi hoài cổ từ căn nhà xưa, hay mùi khói từ những bãi rơm khi đốt đồng? Mùi kem vani rẻ tiền, ngọt, ngấy.Ai mà biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com