TruyenHHH.com

on2eus | in the limelight, us

19

sevdiw

Wooje cứ giữ cái tâm tư ấy cho riêng mình đến độ em lảng tránh tiếp xúc với Moon Hyeonjun. Đơn giản là vì em ngại, em sợ không kiểm soát được nhịp đập của trái tim mình.

Nhưng Hyeonjun nào nghĩ được vậy.

Anh cho rằng em tránh mặt anh là vì có khúc mắc gì đó. Và lí trí dẫn dắt Hyeonjun, bảo rằng anh phải hỏi cho rõ ràng nếu không muốn mối quan hệ đang trên đà tiến triển này đâm vào ngõ cụt.

'Choi Wooje, lát tan làm qua phòng thu gặp anh'

'Phòng thu riêng của anh á?'

'Ờ'

'Có gì mà không nói luôn ở đây được?'

'Có, cho nên phải nói ở đó'

'Em biết rồi'

Một cuộc trò chuyện bình thường hơn cả cân đường hộp sữa cũng làm cho em bấn loạn. Bởi từ khi em nhận ra em mê Hyeonjun, thì em đã chú ý đến những chỉ tiết nhỏ ở anh nhiều hơn trước.

Giả như chiếc nốt ruồi nho nhỏ ở cổ, hay trái cấm quyến rũ nơi yết hầu, đôi khi lại là vài ba đường gân ở tay hay đơn giản chỉ là tone giọng trầm ấm đã đủ vờn em đến chết mê chết mệt.

Tất nhiên, chẳng có cảnh đẹp nào sánh bằng đôi mắt của anh.

Mắt Hyeonjun một mí, nhưng Wooje thấy nó lại chính là điểm khiến anh cuốn hút hơn những nghệ sĩ mắt hai mí khác. Bởi cái ánh mắt anh ấy mà, nó tình không chịu được. Nếu ví ánh mắt của Lee Minhyung là sự ngọt ngào tràn đầy yêu thương và trân trọng, thì ánh mắt của Moon Hyeonjun lại hờ hững lả lơi như hoa dạ quỳnh về đêm, một khi say nhầm ánh mắt ấy thì đồng nghĩa với việc người ta đã sảy chân vào cái hố sâu mang tên Moon Hyeonjun rồi.

Không dứt được đâu mà.

Chính em cũng là một trong số đó, khi hồn em lỡ bay theo cái nhìn đầy tình của anh hôm em solo. Trăm phần là anh diễn, nhưng Wooje mặc kệ, dù sao cũng là diễn với em.

Choi Wooje thích Moon Hyeonjun tới nỗi sự yêu thích trong em còn lớn hơn cả phần quá khứ em từng diss anh lên bờ xuống ruộng.


'Anh tìm em làm gì thế?' - Em chỉ dám nấn ná ở cửa.

'Wooje à? Vào đây đi sao lại đứng ngoài thế'

Em bước vào, và hít một hơi sâu khi Hyeonjun đóng cửa phòng lại. Giờ đây hai người đang ở trong một không gian kín, yên ắng tới mức em nghe được cả tiếng tim mình đập.

'Nhưng mà có gì nghiêm trọng đến mức anh phải gặp riêng à?'

'Thật ra cũng không có gì, chỉ là anh muốn biết tại sao mấy nay em cứ tránh mặt anh thôi'

'Em có tránh đâu'

'Em có'

'Em vẫn bình thường ý'

'Anh mới trực tiếp là người bị đối xử lạnh nhạt đây này? Anh phải cảm nhận được chứ'

'Anh nói như kiểu em bỏ bê anh í'

'Thì bỏ bê thật mà'

'Em bận'

'Bận kiểu gì mà thấy nhau ở cửa công ty cũng không chào lại người ta'

'Biết rồi mà, sau sẽ chào anh'

'Anh chỉ muốn nói là, chúng ta mãi mới bình thường lại với nhau, và anh không muốn mình lại cạch nhau như trước nữa. Cho nên có gì phải nói với anh'

'Ò em biết rồi'

'Thế tí đi ăn chung đi?'

'Em hết tiền rồi...' -Wooje ngại, và em muốn dùng lí do này để từ chối.

'Anh bao'

'Ghê vậy?'

'Đi không?'

'Đi'

Thôi thì ăn một bữa chắc không sao.





Haneul hơi đau đầu vì concert nhóm.

Lí do cũng không xa lạ, là vì Choi Wooje và Moon Hyeonjun.

Một đứa thì gửi anh hai bản tình ca mới sáng tác và yêu cầu hát đôi, đứa kia thì gửi anh raplove và nhấn mạnh rằng để nó và em Wooje diễn chung.

Như nào nói luôn?

Cái đứa bình thường viết tằng tằng chục bản ballad một năm thì dở hơi đi viết raplove, còn cái nhóc trẻ trâu mới lớn hay diss thì giật đùng đùng quay xe sang viết tình ca.

Haneul cứ tưởng làm việc mấy năm vậy rồi thì anh sẽ nhờn với độ báo của mấy đứa này, nhưng sự thật luôn phũ phàng như vậy đấy.

Lại còn muốn diễn chung hết tất cả 3 tiết mục cơ à?

Chúng nó sợ shipdom của chúng nó thiếu ke hít hay gì mà năng nổ xào couple phát đường thế? Hay là sợ bản thân chưa đủ loạn mà kéo theo người kia quậy chung luôn?

Haneul hơi nghi nghi, rằng giữa hai cái nhóc này mờ ám lắm. Chắc chắn là có gì đấy rồi. Anh nằm mơ còn không cầu được đến ngày chúng nó hoà hợp, thế mà bây giờ không những hoà thuận mà còn tự giác biết tạo nhiệt kéo fan nữa rồi cơ. Người làm quản lí như anh thật là hạnh phúc quá đi mất.






'Anh vừa gửi anh Haneul một bài hát'

'Em cũng gửi hai bài'

'Anh tính song ca'

'Ơ em cũng định thế?'

'Em hát với ai vậy?'

'Em cũng không biết, chắc đợi anh Haneul xếp thôi'

'Anh tính hát với em'

Wooje đang liếc sang chỗ khác để bịa ra một lời nói dối nghe cho chân thật, thì Moon Hyeonjun chỉ dùng một câu nói đã làm bướm xuân trong bụng em bay loạn xạ.

'Gì? Em không hát ballad đâu, khó hát'

'Không phải ballad'

'Thế là gì? Không phải sở trường của anh là ballad à?'

'Đổi một chút cũng được, cho thú vị'

'Không lẽ anh tính rap battle với em ngay trên sân khấu? Nói trước, em không nhường đâu'

'Không rap battle đâu, anh không biết diss'

'Đừng...đừng nói là anh định rủ em hát nhạc kịch? Opera hả?'

'Trí tưởng tượng của em phong phú thật'

'Thế là hát gì ấy?'

'Mai nói cho em'

'Ơ'

'Ăn đi'

Dù sao hát gì cũng chẳng còn quan trọng nữa, vì trong đầu Wooje bây giờ chỉ còn hai chữ 'song ca'. Hyeonjun cũng định hát với em, và em cũng định hát với anh, vậy là họ sẽ có vài tiết mục được hát với nhau. Đến lúc ấy, có lẽ Hyeonjun cũng sẽ nhìn em bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương như lần trước nhỉ?

Dù là giả, em cũng mong nó diễn ra lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com