Chap 28
Khoan đã, chữa lành thật nè......——————————-"Đuổi anh cũng là em, lúc anh đi rồi lại gọi tên anh"Hyeonjoon đột nhiên xuất hiện làm Choi Wooje giật nảy mình giật lùi sát vào tường vì bất ngờ, giương đôi mắt ướt nước nhìn anh, chóp mũi đỏ ửng cùng tóc mái đẫm mồ hôi dán chặt vào trán rối xù lên trông chật vật vô cùng. Hyeonjoon xót xa trong lòng, tay cầm hộp sơ cứu lại gần cậu ngồi xuống. "Anh...""Lại muốn đuổi anh đi? Để anh xử lý vết thương cho em trước được không? Xong rồi muốn mắng chửi cái gì cũng được, anh nghe"Đáng nhẽ Moon Hyeonjoon phải làm theo lời cậu, dứt khoát bỏ mặc cậu ở lại đây, một mình tự lo, không nên quan tâm đến làm gì. So với những gì cậu làm với anh đã là quá nhẹ nhàng. Nhưng Moon Hyeonjoon không làm được, dù chỉ là một giây suy nghĩ đó cũng chẳng có. Anh biết Wooje nhất định không thuận theo anh, chỉ có thể bất lực để cậu ngồi lại còn mình vội vã chạy ra ngoài tìm thuốc sát trùng và thuốc mỡ. Vậy mà anh chỉ mới rời đi một chút, quay lại đã nghe tiếng oán trách anh và tiếng khóc nức nở yếu ớt của cậu, còn luôn miệng gọi tên anh, Hyeonjoon thật sự không hiểu Wooje hiện tại là đang muốn gì. Gặp anh thì lạnh lùng dứt khoát tránh né, anh đi rồi lại bày ra dáng vẻ đau lòng thế này đây. Là cậu bảo không yêu anh mà, người nên thống khổ chỉ có anh thôi, tại sao cậu cũng như vậy?Choi Wooje cứng miệng không suy nghĩ được câu nào để từ chối nữa, ngồi yên để anh rửa vết thương cho mình. Thuốc sát trùng vừa chạm vào đã mang đến cơn đau đớn, cậu không nhịn được kêu lên một tiếng, rụt chân về, cả người tỏa ra sự kháng cự kịch liệt. Choi Wooje sợ đau, thật sự rất sợ đau, chịu đựng từ nãy đến giờ đã vượt quá giới hạn của cậu rồi. "Em cố một chút, đau có thể cắn tay anh, nếu không xử lý sạch sẽ nhiễm trùng đó"Moon Hyeonjoon vậy mà giơ cánh tay trái của mình cho cậu, gương mặt điển trai bình tĩnh như không, Choi Wooje làm sao nỡ mà cắn anh, tức giận hất tay anh ra, xoay mặt đi hướng khác cắn môi chịu đựng. Nghe cậu kêu đau anh cũng không dễ chịu gì, chỉ biết nhẹ nhàng nhất có thể tiếp tục giúp cậu sát trùng và bôi thuốc. Toàn bộ quá trình sau đó không nghe Choi Wooje phát ra bất kì âm thanh nào nữa, còn ngoan ngoãn ngồi yên để anh bôi thuốc, nhưng bàn tay bấu chặt lấy ống quần đồng phục đến nhăn nhúm của cậu không qua được mắt anh đâu. Xử lý xong vết thương cho cậu, Moon Hyeonjoon thở dài kéo cậu lại gần, xoay mặt cậu qua đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tràn ngập nước mắt cùng bờ môi hồng mềm mại bị cắn rách đến rỉ máu. Hyeonjoon đau lòng dùng tay áo khoát đồng phục lau nước mắt cho em nhỏ, nhưng càng lau em bé lại càng khóc nhiều hơn làm anh trở nên luống cuống. "Ghét anh đến vậy sao? Mỗi lần gặp anh đều khóc, từ khi nào em trở nên mít ướt như vậy? Em bé mạnh mẽ lắm mà"Có lẽ anh nào biết, từ khi anh không còn ở cạnh em nữa, nụ cười chưa từng nở trên môi em...Choi Wooje giả vờ giận dỗi đẩy anh ra, sụt sịt dừng khóc quay mặt đi. "Anh còn quay lại làm gì? Không phải bảo anh đi à? Anh phiền thế"Lại trưng bộ dạng lạnh lùng đó ra rồi, Moon Hyeonjoon thật muốn xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu là mặt nạ, mỗi lúc một thái độ, xoay anh đến điên đảo thần trí. Anh dù tức giận cũng không thể thốt ra lời nào để mắng cậu, chỉ biết âm thầm tự trấn tĩnh bản thân, không để bản thân mất khống chế mà làm tổn thương cậu. Mẹ kiếp, ai bảo anh yêu người ta nhiều đến vậy làm gì!"Anh đưa em ra ngoài""Không cần!""Trời tối rồi, em muốn cha mẹ lo lắng sao? Anh đưa em ra ngoài rồi tuyệt đối không đụng chạm đến em nữa, được không?""Cặp sách của tôi còn ở trong lớp"Choi Wooje không từ chối cũng không nói đồng ý, chỉ thốt ra một câu như vậy. Moon Hyeonjoon nghe xong thì gật đầu, bảo cậu ngồi đợi anh một lát, anh chạy đi lấy cặp sách cho cậu, trước khi đi còn cởi bỏ áo khoác ngoài choàng lên người cậu, sợ cậu bị gió lạnh thổi vào sẽ ngã bệnh. Moon Hyeonjoon đi rồi cậu mới rục rịch nhúc nhích, ngoan ngoãn ở trong áo khoát của anh ủ ấm, hít vào hương thơm dịu nhẹ mà bấy lâu không được ngửi, tinh thần cũng được an ủi phần nào. Cậu cầm lấy đèn pin thực sự yên lặng đợi anh trở về. Cảm giác chắc chắn này cũng chỉ có Hyeonjoon mới có thể cho cậu mà thôi. Hyeonjoon rất nhanh đã trở lại, trên tay cầm cặp sách cùng chai nước suối nhanh chân sải bước về hướng nhà kho. Mặt trời đã lặn từ lâu, bên ngoài màn đêm bao phủ, chỉ có ánh đèn lấp lóe từ xa chiếu rọi, anh sợ em bé một mình sẽ sợ hãi, vội vàng tăng tốc độ. Moon Hyeonjoon vừa đi đến cửa, chưa kịp mở miệng gọi cậu thì cơn đau bất ngờ sau gáy ập đến khiến anh loạng choạng ngã sầm xuống đất bất tỉnh, ngay sau đó là tiếng khóa cửa lạnh lẽo trong đêm. Choi Wooje ở sau tủ không hiểu chuyện gì, cậu rõ ràng nghe thấy động tĩnh, là anh đã về nhưng ngay lập tức là âm thanh đau đớn của Hyeonjoon và tiếng chốt cửa gấp gáp. Choi Wooje trong lòng dâng lên nỗi bất an, cố gượng người bám lấy thân tủ gỗ đứng dậy, khập khiễng từng bước đi ra phía trước, ngay khi nhìn thấy Hyeonjoon nằm sấp ngất đi liền hoảng hốt kêu lên. "Hyeonjoon!!!"Cậu bị dọa một phen sợ hãi, vội vã bỏ tất cả chạy về phía anh, nhưng cơn đau ở gối khiến cậu vừa buông tay khỏi tủ đã ngã ngay xuống đất, chỉ biết nhích từng chút một đến bên cạnh anh. Choi Wooje liên tục gọi tên Hyeonjoon nhưng anh vẫn nhắm chặt mắt không phản ứng, đáp lại cậu chỉ có tiếng gió rít cùng hơi thở nhỏ nhoi của anh. "Hyeonjoon, anh làm sao vậy? Mau tỉnh lại, tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn em đi mà"Choi Wooje dùng sức lật ngửa anh lại, đỡ anh tựa vào người mình, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể anh sợ hãi bật khóc. Hyeonjoon ở trong lòng cậu bất động, hai tay buông thõng, có gọi thế nào cũng không nghe. Lại nhìn đến cánh cửa đóng chặt im ắng lạnh lẽo kia, cậu không biết là ai muốn hại anh, sao lại tàn nhẫn đến như vậy? "Cứu tôi với, có ai không?...ức...Có ai ở đó không?...Làm ơn..."Choi Wooje gọi khàn cả cổ nhưng kết quả vẫn không thay đổi, màn đêm tĩnh lặng đến đáng sợ, ánh đèn xuyên qua khe cửa hắt lên mặt Hỵeonjoon, cậu sợ lắm, anh mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa. Choi Wooje vừa đau chân vừa mỏi nhừ cả người, khi nãy ngã xuống chắc chắn động đến vết thương rồi, cảm giác như nó đang rỉ máu trở lại. Đau rát cùng mệt mỏi khiến cậu dần mất đi ý thức, mơ hồ ngất đi. Moon Hyeonjoon tỉnh lại cũng đã qua rất lâu, cơn đau sau gáy vẫn âm ỉ không ngừng, khó chịu nheo mắt nhìn xung quanh, cảm nhận được hơi thở nóng ấm trên đỉnh đầu mới vội vã ngồi bật dậy, Choi Wooje lờ mờ bị đánh thức, mất thăng bằng ngã ra sau, may mắn có Hyeonjoon kịp thời ôm lấy giữ lại. Choi Wooje ở trong lòng anh dần lấy lại ý thức, nhớ đến anh vừa bị đánh ngất liền hoảng sợ ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu anh ngó tới ngó lui, lại xem đến tay chân có chỗ nào bị thương không, miệng không ngừng hỏi anh đau ở đâu, khó chịu chỗ nào? Moon Hyeonjoon bị hành động khẩn trương của cậu làm cho ngây ngẩn, lẳng lặng ngồi yên cho cậu quấy. Choi Wooje không giấu được nét hoảng sợ trên mặt, kiểm tra Hyeonjoon từ trên xuống dưới, cậu thà mình đau chứ không bao giờ muốn anh phải chịu thương tổn nào nữa. Một mình cậu đã đủ tàn nhẫn với anh lắm rồi. Choi Wooje mò tới cánh tay trái của anh, Hyeonjoon lập tức giật ngược về, đem ra sau lưng giấu đi. Anh chút nữa quên mất việc này, chắc cậu vẫn chưa thấy gì đâu. Cậu bị thái độ của anh làm cho khó hiểu, nghi hoặc nhìn anh nhưng Hyeonjoon lúc này lại đang tránh né ánh mắt cậu. Choi Wooje chợt nhớ lại lần trước gặp nhau ở đồn cảnh sát, anh vẫn luôn vô thức đem cánh tay này giấu nhẹm đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Choi Wooje không nói gì, rướn người muốn xem nhưng Hyeonjoon liền tránh đi rất nhanh, làm thế nào cũng không để cậu được toại nguyện. Cậu trong lòng bực dọc, trừng mắt với anh, lại nảy ra một ý nghĩa, lập tức kêu lên. "Ah đau quá..." Moon Hyeonjoon nghe cậu la đau liền trúng bẫy tức thì, lo lắng dùng tay đỡ lấy chân cậu, Choi Wooje thuận thế liền chộp lấy cánh tay đem đến trước mặt. Mẹ nó, không xem thì thôi, xem rồi lại đau đớn không thể tả. Choi Wooje dùng hết sức bấu chặt lấy tay anh, đôi mắt kinh hoàng dán lên từng vết sẹo chằng chịt nơi cổ tay, chồng chéo lên nhau vô số đường, cậu có ngu mới không biết đây là dấu vết gì. Choi Wooje như chết lặng, trái tim như ngàn mũi dao sắc lẹm, liên tiếp đâm thẳng vào, đau đến không nói nên lời. Lee Minhyung ngày hôm đó đã nói những lời như vậy thật sự là muốn nói Hyeonjoon vì cậu mà tự làm tổn thương mình, đến mức suýt chút nữa đã không cứu được. Cậu chưa từng nghĩ Hyeonjoon sẽ yêu cậu đến vậy, đến mức không cần đến mạng sống của mình, chưa từng nghĩ những lời tàn nhẫn mà mình đã nói khiến Hyeonjoon thất vọng và tổn thương cùng cực như thế. Choi Wooje lại không kiềm được nước mắt, đau đớn bật khóc, tay ôm ngực khó khăn mà hít thở, cả người run rẩy không ngừng, Hyeonjoon lập tức bị doạ liền ôm chằm lấy cả người cậu. "Wooje...em bình tĩnh, ngoan...anh không sao..." "Hức...anh...anh..." Choi Wooje không thể thốt lên bất cứ lời nào nữa, bây giờ cậu cảm thấy bản thân rất khốn nạn, là một đứa cực kì xấu xa. Cậu khiến anh thành ra nông nỗi này nhưng anh vẫn luôn đối tốt với cậu, chưa bao giờ nhẫn tâm bỏ mặc cậu. Mẹ kiếp cậu là thằng tệ hại nhất xã hội này, mẹ kiếp tất cả là do cậu, người nên chết đi phải là cậu chứ không phải là anh. Moon Hyeonjoon quá đỗi tốt đẹp, anh chỉ sai lầm khi chọn yêu cậu mà thôi. Nếu như ngày đó cậu không cùng anh ở bên nhau, không có câu "Em thích anh" được thốt ra, thì có lẽ mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này. "Hyeonjoon..." "Anh đây, Hyeonjoon của em đây" "Hức...tại sao...ức...lại ngu ngốc như vậy...?" Moon Hyeonjoon không biết phải nói như thế nào, khoảnh khắc mảnh thủy tinh ghim vào da thịt, máu tươi tuông ra thấm đẫm ga giường, anh vẫn chẳng thấy đau gì cả, có lẽ vì quá đau đớn do những lời nói tàn nhẫn của cậu mà ngay cả bản thân xảy ra chuyện cũng chẳng cảm thấy bất cứ cảm giác nào. "Anh không biết... nhưng lúc đó anh thật sự đã muốn chết đi..." Choi Wooje vùi mặt vào bờ vai anh mà khóc, liên tục lắc đầu không muốn chấp nhận sự thật này. "Anh ngốc lắm...Moon Hyeonjoon...anh điên rồi, anh vì một đứa như em mà không thiết sống nữa sao? Không đáng, không đáng đâu anh ơi...""Anh chưa từng hối hận vì đã yêu em, em nghe rõ không?""Không, anh phải hối hận, anh phải ghét bỏ em, phải hận em điên suốt đời chứ Moon Hyeonjoon. Đừng như vậy, đừng tự làm mình bị thương nữa, nếu anh thật sự biến mất, em cũng không sống nữa...""Em không sai, là do anh không đủ can đảm và dũng khí ở bên cạnh em, không thể bảo vệ em, chăm sóc...""Không, anh có thể, chỉ có anh mới khiến em biết thế nào là tình yêu, được trân trọng, nuông chiều, yên bình và hạnh phúc. Hyeonjoon à, chỉ có anh thôi..."Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má anh, anh dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu, trái tim áp sát trái tim, cùng đập chung một nhịp, âm thầm quấn lấy nhau, truyền cho nhau từng hơi ấm áp. "Bé ơi, anh muốn hỏi em một lần nữa. Em...đã từng thật lòng yêu anh chưa?" End. ——————————-Sốp hứa chữa lành mà, còn bạn nào thức thanh minh cho sốp hongggggg 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com