TruyenHHH.com

[on2eus] farewell, sweetheart

2. năm sau

septemberbroken

năm nay khởi đầu rất tốt. choi wooje nghĩ vậy trong lúc trở về ký túc xá sau trận thắng hôm nay. mọi người đều rất phấn khởi. anh sanghyeok lại rủ đi ăn haidilao, anh minhyung và anh hyeonjoon lại kêu gào phản đối và tiếng anh minseok cười vang oai oái khắp cả xe. em cũng nhập hội vui vẻ cười nói, thi thoảng lại liếc về phía người đi rừng với đôi mắt lấp lánh.

đã là tháng hai, bên ngoài tuyết vẫn rơi thành từng cụm lớn trên đường, cửa kính bị hơi lạnh làm mờ đi. choi wooje hà hơi lên mặt kính vẽ một hình trái tim rồi lại tiếp tục cuộc trò chuyện với mọi người. đến khi xuống xe nhìn lại, vài vệt nước chảy khiến trái tim vốn lành lặn chỉ còn lại hai mảnh vỡ đôi.

"wooje, ăn đi này" moon hyeonjoon bước vào phòng với một hộp đồ ăn vẫn còn nóng hổi. choi wooje rời mắt khỏi máy tính, đôi mắt sáng lên khi ngửi thấy mùi đồ ăn ngon.

"cảm ơn anh hyeonjoonie nha! mải luyện tập em quên béng mất."

choi wooje cắm cúi ăn trong lúc moon hyeonjoon ngồi bên mỉm cười, đôi lúc sẽ dùng giấy ăn lau đi đồ ăn còn vương trên khóe miệng em. wooje lặng lẽ tận hưởng giây phút này, giây phút mà moon hyeonjoon quan tâm yêu chiều em, giây phút mà wooje có thể nhìn thấy trong ánh mắt người ấy ánh lên sự vui vẻ và dịu dàng mà chẳng bộc lộ với bất cứ ai trong đội. có chút ích kỷ, nhưng em cảm thấy thật thỏa mãn trong lúc này.

"sao anh chăm em như em bé vậy, em đâu còn là trẻ em chứ" choi wooje bĩu môi khi nhìn moon hyeonjoon đang cẩn thận dọn dẹp sau bữa ăn của mình.

"vì em là em bé thật mà. em bé của cả đội, em bé của anh đó." moon hyeonjoon cười vui vẻ trong lúc đóng cửa rời khỏi phòng "đừng đóng chặt cửa nhé, sẽ bí và để bay mùi đồ ăn đó."

nụ cười trên môi choi wooje cứng đờ lại. em ngồi bất động trên ghế, ván game đợi mãi mới có cũng chẳng muốn chơi nữa.

"dạo này tao thấy mày có vẻ còn dính wooje hơn trước đây thế?" ryu minseok dựa vào bàn bếp nhìn tên đồng niên đang vứt đống hộp đồ ăn vào sọt rác "jungler oner thích top laner zeus rồi sao?"

"đừng có nói linh tinh. bọn tao chỉ là anh em thôi" moon hyeonjoon ngẩng lên nhìn người hỗ trợ "tao có người yêu rồi, còn wooje là đồng nghiệp, là em tao. tao chăm sóc em ấy có gì sai chứ."

"ồ đồng nghiệp mà suốt ngày tiêu tiền mua gà mua hot choco, để im cho nó leo lên đầu lên cổ mày, tỏ thái độ khi thấy nó duo với anh kwanghee, lo từng miếng ăn giấc ngủ của nó, làm gì mở miệng ra cũng hỏi wooje đầu tiên, cho nó ngủ giường mày rồi còn mặc chung quần áo. đồng đội bình thường đối xử với nhau như thế này hả?"

moon hyeonjoon cứng người trước câu vặn lại của hỗ trợ giống như bị trúng đại băng tiễn. trong lòng hắn bắt đầu tự bật lên những câu hỏi rằng thực sự cảm xúc dành cho cậu em đường trên là gì. dù đã có bạn gái nhưng lòng hắn vẫn có một chút khó chịu khi nhìn choi wooje đi cùng người khác, muốn em chỉ nhõng nhẽo mình, muốn em chỉ xin tiền mình mua gà rán và biết bao điều nữa. moon hyeonjoon không biết có phải bản thân quá kiểm soát không, bị lầm tưởng giữa những suy nghĩ về tình đồng đội không.

"tao và em ấy chỉ là anh em đồng nghiệp bình thường."

"nếu mày đã nói wooje chỉ là đồng nghiệp bình thường, thì đừng có làm mấy cái hành động gây hiểu nhầm đấy nữa biết chưa? mày có bạn gái rồi thì cũng đừng có cư xử với choi wooje như thế nữa. đây là bảo vệ cả em ấy và mày đấy." ryu minseok gằn giọng với moon hyeonjoon rồi rời khỏi bếp.

trong một khoảng thời gian dài, minseok đã tự hỏi rất nhiều về tình cảm của thằng bạn dành cho người em út. rõ ràng không bình thường, nhưng minseok cũng chỉ có thể gằn giọng lên tiếng vạch rõ yêu cầu moon hyeonjoon vạch rõ giới hạn.

đây là điều phải làm, để bảo vệ mọi người.

minseok thở dài đứng lại bên cửa sổ, nhìn từng giọt nước đang rơi tí tách trên bậu cửa.

mùa xuân sắp về rồi.

hoa anh đào nở sau giải mùa xuân. hồ seokcho rợp một màu hồng phấn mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa và từng cơn gió mơn man thổi tung những cánh hoa tung bay trong gió. choi wooje ngồi một mình ở một góc vắng người, bàn tay giơ lên hứng lấy từng cánh hoa rơi. anh đào đậu dày trên mái tóc đứa nhỏ nhưng wooje cũng không quan tâm. em nhẹ nhàng mân mê từng cánh hoa nhẹ như lụa, cuối cùng là vò thật mạnh rồi thả ra. những cánh hoa mới phút trước còn mượt mà giờ đây chỉ còn là những mảnh úa tàn dưới đất. xung quanh choi wooje là rất nhiều gia đình và các cặp đôi đang đi thưởng hoa. họ nắm tay, chụp ảnh và mỉm cười dưới tán cây rợp màu hồng làm choi wooje có chút ghen tị.

khi nào mới đến lượt em nhỉ?

thật sự rất mong có một ngày sẽ được nắm tay anh ấy cùng đi dưới cơn mưa hoa anh đào.

không biết mình còn có thể lấy thêm cúp không nhỉ?

mình mong là có.

giữa seoul xô bồ, lặng lẽ tìm một chỗ để chữa lành tâm hồn chằng chịt những vết sẹo. không suy nghĩ gì, để mặc bản thân chìm đắm trong sự dịu dàng của thiên nhiên, để mặc đứa trẻ trong mình được vỗ về giữa thế gian xô bồ bao lần làm ta mỏi mệt.

thực ra cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.

chỉ là muốn ra đây, dành một chút thời gian một mình mà thôi.

thế giới của tuyển thủ chuyên nghiệp thật rộng mà cũng thật hẹp. mọi thứ cứ như một vòng lặp, giải mùa xuân, msi, giải mùa hè rồi chung kết thế giới. năm này qua năm khác, may mắn thì được cúp, còn kém may mắn hơn thì chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

tầm mắt choi wooje nhòe hẳn đi khi tháo tai nghe và nghe thấy tiếng hò reo khắp nơi. mọi thứ thật giống khi họ vô địch thế giới năm trước. nỗi buồn của kì msi năm trước cuối cùng cũng đã nguôi ngoai, nhường chỗ cho sự hạnh phúc đang tràn ngập trong em. moon hyeonjoon kéo em vào cái ôm chặt làm wooje không kịp thở, chỉ rụt rè vòng tay ôm lấy anh. họ bước từng bước đến phía chiếc cúp mà bản thân còn thiếu, cùng nâng cao và nhảy nhót vui vẻ dưới ánh đèn.

chẳng có niềm vui nào sánh bằng cảm giác được đứng chung một chiến tuyến với người thương, được cùng nâng cúp, được nhìn người thương cười, được ôm người thương khóc. cảm xúc là thứ vô giá, nước mắt cũng chẳng phải chỉ nói về nỗi buồn, niềm hạnh phúc cũng chẳng phải chỉ được thể hiện qua lời nói.

thật may mắn vì mình vẫn ở đây, choi wooje nghĩ thầm trong lúc nhìn moon hyeonjoon đang chụp ảnh với chiếc cúp vô địch. em lặng lẽ thu bóng lưng cao của anh vào đáy mắt, cố gắng nhớ thật rõ từng chi tiết nhỏ, chiếc mũ lưỡi trai đội lệch, nụ cười mỉm hay chiếc áo khoác đã được anh mặc cẩn thận, không còn chỉ choàng trên người như vị đô đốc trong phim hoạt hình nữa.

chỉ có những lúc này, anh mới thực sự là của em.

ánh mắt người đi rừng nhìn người chơi đường trên sau trận chung kết trở thành tâm điểm bàn tán. choi wooje đỏ mặt nhìn tấm ảnh moon hyeonjoon nhìn bản thân với sự cưng chiều đang lan tràn khắp mạng xã hội. người người khen họ, nhà nhà tin rằng cặp đôi top rừng ăn ý từ trong game ra ngoài đời, thậm chí mối quan hệ của họ còn có thể đã vượt quá cả bạn bè. wooje phì cười trước bình luận cuối cùng, lặng lẽ tắt điện thoại.

nhưng đúng là trong giây phút đứng dưới cơn mưa pháo hoa, choi wooje mới triệt để cảm nhận được cảm giác moon hyeonjoon đang là của mình.

nhưng chỉ có giây phút đấy thôi.

"anh sanghyeok" moon hyeonjoon ngập ngừng trong bữa lẩu ăn mừng sau chức vô địch "em quyết định sẽ dần công khai người ấy từ nay trở đi."

choi wooje cứng người ngẩng lên nhìn anh.

"sự nghiệp của em hiện đã khá ổn rồi, nên có lẽ giờ sẽ là lúc thích hợp để công khai."

em lặng lẽ nuốt khan.

"em đã bàn bạc với bên truyền thông để tính dần từng bước. mong mọi người và người hâm mộ sẽ ủng hộ chúng em."

có lẽ đây chỉ là nói dối, chỉ là nằm mơ mà thôi.

lại một mùa hè nữa đến. choi wooje đứng một mình trên sân thượng, tay nhìn cây kem đang hơi chảy dưới sức nóng mùa hạ.

không có lời nói dối nào cả. moon hyeonjoon thực sự đã bắt đầu từng bước công khai người yêu. wooje đã đọc hết sạch mấy bài bàn luận trên mạng về tình trạng của người đi rừng gần đây, nghiền ngẫm rất lâu trước từng dòng bình luận. có người phản đối, có người ủng hộ, có người vẫn chống chế chưa lên tiếng thì đừng tin gì cả, đủ mọi suy nghĩ trên đời.

"oner có người yêu á? tôi tưởng anh này đang mập mờ zeus mà?" wooje bật cười trước dòng bình luận đó. thì ra không phải chỉ em ảo tưởng như vậy.

"anti đăng bài này đúng không? chứ oner còn đang bận chăm em sữa rồi còn đâu" em quay ra sau, ryu minseok đang mỉm cười đọc dòng bình luận. choi wooje cười nhẹ. minseok thấy giọng em trầm, không nghe ra được chút cảm xúc nào, nhưng anh có thể nhìn thấy đôi mắt đang đỏ của em "vậy ra không phải mỗi em bị lừa anh nhỉ."

thực ra bảo lừa cũng chẳng đúng, ngay từ đầu chính em là người tình nguyện lao vào cuộc tình chẳng có lối ra này mà. làm gì có tư cách trách cứ, làm gì có tư cách nói ghen chứ.

"hình như ván cược của em, thua trắng rồi" choi wooje trầm ngâm "cay đắng nhỉ? cứ tưởng rằng sẽ đợi được người ấy quay đầu, cuối cùng nhận ra tất cả chỉ là mình tự ảo tưởng."

yêu thầm cuối cùng là tự giết chết bản thân.

choi wooje quay mặt nhìn về phía mặt trời, mặc kệ từng tia nắng chói gắt làm con ngươi bỏng rát. đôi mắt vốn đã sưng mỏi vì khóc quá nhiều giờ đây phải gồng lên chống chọi từng ánh nắng, nhưng choi wooje vẫn mặc kệ mọi thứ. tâm trạng em đã trống rỗng lắm rồi, chẳng thể làm gì được nữa. suốt nhiều năm đợi anh ấy, lặng lẽ làm đồng đội, làm đứa em trai được anh cưng chiều, đi từng bước bên anh, cuối cùng vẫn chẳng phải là người anh yêu.

nhưng choi wooje cũng chẳng còn là đứa trẻ bé bỏng kêu gào tất cả mọi người phải chú ý đến mình nữa. những năm tháng lặn lội trong cuộc sống của người lớn đã buộc đứa trẻ trong em phải dần lớn lên, để rồi khi nhìn lại giật mình nhìn ra, bản thân thế mà đã chẳng còn sự trẻ con như trước nữa.

em nhìn cây kem đã tan hoàn toàn dưới ánh nắng hạ, cuối cùng vứt nó vào sọt rác.

mọi thứ thay đổi thật nhanh.

moon hyeonjoon, dù em có cố gắng đến mấy, thì anh vẫn sẽ chẳng bao giờ là của em.

người ta thường nói, biến đau thương thành sức mạnh. đường trên t1 đã có một mùa hè bùng cháy với phong độ hủy diệt khi liên tục gieo sầu cho các đội khác. zeus liên tục dẫn đầu danh sách solokill và vượt trội ở bảng pog. tất cả đều ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến bé sữa có phong độ cao như thế. những lần hỏi han của xạ thủ và rừng chỉ nhận về những nụ cười xòa từ đường trên, xua tay nói được meta ủng hộ nên mới có thể đánh thuận tay mà thôi.

mối quan hệ tình cảm của rừng càng ngày càng rõ ràng khiến mọi người dần không còn nghi ngờ gì nữa. họ đăng rất nhiều những tấm ảnh đôi, những địa điểm check in đôi hay chỉ đơn giản là chụp bóng lưng cô gái đăng lên story có hàng nghìn người theo dõi. có những đêm choi wooje lẳng lặng đặt điện thoại xuống bàn lao vào cày rank như điên dại, có những ngày moon hyeonjoon đi hẹn hò về nói với choi wooje vui lắm hãy sớm tìm một người đi. wooje chỉ có thể tảng lờ đi, miệng cười nhưng trong tim đã đầy những vết xước.

chiếc cúp mùa hè thật khó tuột khỏi tay t1. choi wooje lặng nhìn tấm bảng final mvp rồi lại nhìn moon hyeonjoon đang vỗ vai bên cạnh, không hiểu sao bỗng cảm thấy thật lạc lõng. dù đã đứng trên đỉnh cao, nhưng có gì đó trong lòng choi wooje vẫn trống rỗng. nhưng em vẫn nở nụ cười đặc trưng trả lời phỏng vấn, cúi đầu cảm ơn trước sự ủng hộ của người hâm mộ.

mùa thu đã tới.

năm nay những chiếc lá vàng dường như đến sớm hơn mọi năm, đợt gió thu đông cũng về sớm hơn một chút. con trăng tháng chín cũng tròn hơn. choi wooje đi dọc những con phố ngập tràn những tán lá đỏ, chân dẫm nhẹ lên từng chiếc lá phát ra tiếng kêu khô giòn.

mùa thu mang theo những suy nghĩ vẩn vơ. kể từ ngày mùa hè đó, choi wooje ngày càng thơ thẩn và dành thời gian ra ngoài nhiều hơn. thiên nhiên dường như trở thành người bầu bạn giúp em vượt qua những nỗi niềm, cũng lặng lẽ ở bên em khi cần phải suy nghĩ những điều quan trọng.

bắt đầu là thời điểm mà các tuyển thủ chuyên nghiệp phải tính dần đến việc chuyển nhượng. là một đường trên xuất sắc, chắc chắn có rất nhiều đội tuyển ngoài kia mong muốn đón em về. wooje rất ưa thích khám phá, cũng rất muốn thử sức ở những môi trường mới. nhưng hình như em vẫn còn một chút chần chừ. em không biết bản thân đã sẵn sàng rời đi chưa, cũng không biết mình có còn phù hợp để ở lại không. wooje chưa từng chơi cho ai ngoài t1, những thành viên nơi đây là gia đình đầu tiên của em. choi wooje là đứa trẻ hướng nội, em biết bản thân sẽ tốn rất nhiều thời gian để làm quen một môi trường mới.

mà chung đội với moon hyeonjoon đau quá. em nửa muốn rời đi để tự cứu lấy bản thân, nửa vẫn bấu víu không biết vì điều hão huyền gì nữa.

wooje tần ngần trước một hàng thịt nướng chăng bạt, cuối cùng vẫn là mở bạt bước vào.

"a wooje!"

choi wooje nhìn theo tiếng gọi rồi ngạc nhiên.

"anh hwanjoong?"

"anh chưa về nhà nghỉ chuseok sao, em tưởng bên hle được nghỉ rồi chứ?" choi wooje đặt miếng thịt lên vỉ nướng nghi ngút khói.

"ngày mai anh mới về nên tranh thủ đi ăn chút. còn em thế nào, dạo này ổn chứ?"

"ổn lắm anh" choi wooje cười xoà. không biết từ lúc nào, nụ cười trẻ thơ đã trở thành thứ giúp em che giấu đi nỗi buồn với thế giới, không cho ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình, mà hình như còn lừa chính bản thân đang rất ổn nữa "sự nghiệp phát triển, được ở quê hương, đồng đội tốt. thực sự em không thể chê bất cứ điều gì được."

nói dối đấy. em thấy trống rỗng lắm.

"em có dự tính gì cho năm sau chưa?" yoo hwanjoong nhấp một ngụm soju.

"em vẫn đang phân vân. có rất nhiều đội cả trong và ngoài lck gửi lời mời nhưng em vẫn chưa quyết đi đâu cả" wooje nhún vai "thực ra em luôn mong được thử thách bản thân ở một môi trường mới, nhưng anh biết mà, tính em cũng hơi nhát, mà em cũng chưa từng rời t1 bao giờ."

"em sợ rằng ở đội mới, không quen ai sẽ không hòa nhập được sao?"

choi wooje khẽ gật đầu, tay cầm kéo bắt đầu cắt miếng thịt mới chín.

"vậy, nếu là sang hanwha, em sẽ đồng ý chứ?"

tay choi wooje khựng lại giữa không trung. em ngơ ngác ngẩng lên nhìn yoo hwanjoong "dạ?"

"hanwha có anh, em sẽ không sợ bị lẻ loi hay cô đơn khó hòa nhập. đội tuyển cũng có tiếng tăm, có thể giúp em giành thêm các danh hiệu. ban lãnh đạo cũng rất muốn nhận được chữ ký của em. hơn nữa anh cũng rất muốn được sát cánh cùng em. không phải là rất tốt sao?"

choi wooje cúi đầu. kỳ thực hanwha cũng là câu lạc bộ em đang suy nghĩ hiện tại. mức lương rất tốt, cũng đáp ứng đầy đủ những tiêu chí em cần. nhưng tình cảm với t1 dường như vẫn là sợi dây níu kéo em ở lại.

"hiện tại thì em cũng chưa biết nữa..."

"không sao" yoo hwanjoong mỉm cười "em cứ thoải mái nghĩ thêm, nhưng anh sẽ rất vui khi được làm đồng đội của em năm tới."

choi wooje trở về incheon một ngày trước lễ chuseok. incheon tháng chín mang theo một chút hơi se lạnh. những chiếc lá đã bắt đầu rơi, lác đác khắp các con đường. cả gia đình bận rộn mừng lễ khiến em hầu như không còn thời gian liên lạc với đồng đội hay bạn bè nữa. mỗi ngày sau khi đón tiếp khách khứa tới chơi, em nhỏ lại đứng một mình tựa ban công, thở dài nhìn lên bầu trời. tay wooje mở instagram, rồi nhấn vào khung tròn story account của moon hyeonjoon.

chỉ là một bức ảnh chụp anh ấy kèm lời chúc nghỉ lễ vui vẻ, nhưng em cứ ngẩn ngơ mãi không lướt đi. hyeonjoon mặc bộ đồ đơn giản nhưng lại rất toát ra nét bạn trai, mỉm cười đứng dưới bóng cây xanh um. choi wooje cứ tủm tỉm cười, lòng một chú ảo tưởng rằng đây là ảnh riêng người đó gửi em.

nhưng wooje biết, bạn gái moon hyeonjoon là người chụp tấm ảnh này.

có người từng bảo ánh mắt của người đi rừng luôn mang vẻ dịu dàng với mọi người, nhưng chỉ wooje hiểu, ánh mắt này có thể còn tình hơn nữa khi gặp người yêu.

tất nhiên, em không phải người đó, nên wooje chỉ có thể chụp màn hình lén lút ảo tưởng ánh mắt đó là dành cho bản thân mà thôi. em tắt điện thoại cất vào túi, lại ngước mắt nhìn lên trời cao. trăng đêm nay tròn và thật đẹp.

"wooje, con chưa ngủ à?" giọng mẹ vang lên trong căn phòng tối đèn. choi wooje quay lại thấy mẹ đã đứng trước cửa ban công, tay vẫn còn hơi ướt nước.

"vâng, con hơi khó ngủ" em thì thầm đáp lại, đoạn đứng gọn một bên để mẹ bước đến bên cạnh "mấy nay gặp mọi người vui quá."

"wooje à, con biết bản thân nói dối rất tệ mà" người mẹ nhẹ nhàng lên tiếng. bà lặng lẽ nhìn đứa con đang âm trầm dưới ánh trăng. con trai bà, đứa trẻ mới ngày nào còn chạy khắp nhà năn nỉ được theo đuổi giấc mơ tuyển thủ chuyên nghiệp, giờ đây đã trưởng thành, trở thành một tuyển thủ nổi tiếng với lối chơi độc đáo thu hút biết bao người hâm mộ. nhưng dù có lớn đến mấy, thì con trai bà vẫn sẽ luôn là đứa trẻ nhõng nhẽo năm xưa, sẽ luôn là người tìm về nhà mỗi khi cảm thấy lạc lõng.

mà bà ở đây, là để giúp những lúc như vậy.

"đúng là không gì qua mắt mẹ được" choi wooje bật cười "chỉ là con thấy lạc lối, cũng thấy trống rỗng quá. t1 đối xử rất tốt với con, nhưng gần đây nhiều chuyện xảy ra khiến con mệt mỏi lắm. t1 đã giúp con phát triển sự nghiệp, cũng cho con rất nhiều danh tiếng. nhưng con mệt lắm, con đau lắm."

"tuần trước con gặp anh hwanjoong, anh ấy muốn mời con tham gia đội tuyển hiện tại của anh ấy vào năm tới. con nửa muốn rời đi để tiếp tục khám phá thử thách bản thân, nửa vẫn còn lưu luyến tình cảm nơi đây. con không muốn rời xa gia đình t1, nhưng con đau lắm, đau đến mức con không biết còn có thể chống chọi được bao lâu chỉ muốn trốn đi. con không biết, con không biết nên làm thế nào cả" càng về cuối, giọng nói của wooje càng nghẹn ngào hơn. đôi vai em run lên, ôm lấy khuôn mặt che đi những giọt nước mắt.

dù đã lớn đến mấy, thì mẹ vẫn sẽ luôn là nơi cho ta được thoải mái vỗ về như những đứa trẻ thơ.

"wooje à, nhìn mẹ này" bà choi nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai đang run lên "con đừng quên, con chỉ mới hơn hai mươi. con vẫn còn rất trẻ để bắt đầu lại, cũng còn đủ thời gian để tiến về phía trước."

"đừng sợ sệt, đừng suy nghĩ quá nhiều mà quên đi rằng con phải sống cho bản thân con trước. hãy tận mắt chứng kiến, tận mắt trải nghiệm những điều mới."

"không có gì mà phải vội vã. vì con đừng quên, rằng dù con ở đâu, gia đình vẫn sẽ luôn ở đây, mở rộng cánh tay chào mừng con trở về."

choi wooje ngẩng lên nhìn mẹ, đôi mắt vẫn còn ầng ậc nước mắt.

"ý mẹ là..."

"wooje" người mẹ mỉm cười gọi tên em lần nữa "hãy làm điều trái tim mách bảo."

ánh trăng vẫn chiếu trên cao, soi xuống một chương mới chuẩn bị mở ra trong đời đường trên trẻ tuổi.

chúng ta sinh ra không phải để chịu đau khổ.

phía cuối đường hầm, sẽ luôn có ánh sáng đứng đợi.

nếu không ai có thể giúp bạn đi đến cuối con đường, hãy trở thành người đó.

choi wooje trở về ký túc xá sớm nhất sau kỳ nghỉ lễ chuseok. sự vắng vẻ của nơi đó làm em thấy không thích lắm, nên đã quyết định đến trụ sở t1 đi dạo.

phòng trưng bày cúp của t1 đầy ắp những chiếc cúp lớn nhỏ với đủ kích cỡ và màu sắc khác nhau. những chiếc áo đấu cũng được trưng trong những chiếc tủ kính sát tường. choi wooje dừng lại trước chiếc áo có tên zeus, ngón tay đặt lên tủ kính mân mê.

"đẹp lắm đúng không?" một giọng nói vang lên làm choi wooje giật mình quay lại "anh sanghyeok?"

lee sanghyeok bật cười nhìn đứa em giật mình như thể mới bị bắt gặp ăn vụng, đoạn đưa mắt nhìn về phía tủ trưng bày. hàng loạt cái tên xuất hiện trong tủ áo, những người đã từng là một phần của skt. có người đã ở rất lâu, có người rời đi rất nhanh. tất cả đều xuất hiện trong cuộc đời của quỷ vương, đều là một phần trong triều đại dài đằng đẵng của người. lee sanghyeok đã ở t1 rất lâu, lâu đến mức chuyện kẻ đi người ở dần trở thành một chuyện bình thường trong đời anh.

mỗi sự xuất hiện và ra đi trong cuộc sống đều có ý nghĩa riêng của nó.

cho đến khi những đứa trẻ này xuất hiện. chúng làm lee sanghyeok muốn ích kỷ giữ bên mình, muốn cùng chúng chia sẻ hành trình này thật lâu.

nhưng có những thứ được định phải kết thúc, thì dù có cố đến mấy cũng sẽ chẳng giữ được.

"sắp hết hợp đồng rồi, wooje có kế hoạch tiếp theo chưa?"

"em đang phân vân ạ" choi wooje gãi đầu "có một vài đội đưa ra điều kiện rất tốt, nhưng em vẫn còn hơi chần chừ."

"vì hyeonjoon phải không?"

nụ cười trên gương mặt choi wooje cứng đờ. em toan lên tiếng hỏi, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười nhẹ.

"thì ra anh biết hết rồi."

"vâng ạ, em vẫn yêu anh ấy, kinh tởm quá anh nhỉ. yêu đồng đội, yêu con trai, lại còn yêu người đã có người yêu nữa. đến bao giờ em mới xóa sạch được vết nhơ này đây?"

"không có tình yêu nào là dơ bẩn hết wooje" lee sanghyeok vỗ nhẹ vai em.

"em không biết nữa. em yêu anh hyeonjoon, em cũng yêu t1. nhưng t1 mang lại niềm vui, còn anh hyeonjoon chỉ làm em đau thêm mà thôi. em, em không biết em nên rời đi hãy ở lại nữa."

"đi đi" choi wooje nghe thấy lee sanghyeok thầm thì "đi đi, đến nơi mà em thấy thoải mái, đến nơi mà em sẽ hạnh phúc."

choi wooje ngẩn ngơ nhìn người anh mình kính phục bao năm mỉm cười, người đã cố gắng hết sức giữ em lại năm ngoái, giờ đây lại khuyên nhủ em hãy ra đi. cả người anh ấy tắm trong ánh nắng chiều tà, giống như một vị thần bước ra từ mặt trời dẫn lối cho kẻ đang chìm trong đêm đen.

"vậy còn t1, còn anh thì sao? anh ơi, em đau thật, đau lắm, nhưng tim em vẫn giằng xé giữa tình yêu dành cho nơi này, và dành cho anh ấy. em yêu anh ấy, nhưng em đâu thể để tình yêu cá nhân vượt lên tình đồng đội được."

"wooje à" lee sanghyeok mỉm cười nhìn cậu em mới ngày nào còn bé bỏng giờ đã trưởng thành "có những lúc, em phải suy nghĩ cho cá nhân một chút. em còn trẻ, vẫn còn rất nhiều cơ hội để khám phá. đừng ép buộc bản thân phải ở lại nơi mà em không hạnh phúc hoàn toàn."

"em yêu t1, em yêu đồng đội em, nhưng liệu em có thể thoải mái tiếp tục làm đồng đội với moon hyeonjoon khi tình yêu dành cho người ấy đã lớn đến thế rồi không? em sẽ giấu được đến bao giờ? em sẽ thực sự thoải mái nếu ở lại chứ?"

choi wooje trầm ngâm không đáp, mắt nhìn về phía đường chân trời.

hoàng hôn thật đẹp.

đó là lúc một ngày kết thúc, cũng là lúc tạm biệt với những gì đã xảy ra.

"wooje à, hãy nhớ rằng, trước khi yêu một thứ gì đó, hãy yêu bản thân em trước. em hạnh phúc thì những người quanh em mới hạnh phúc."

"và đừng quên rằng, dù em còn ở đây hay không, thì t1 sẽ không bao giờ lãng quên em, vẫn sẽ là nhà của em, vẫn sẽ luôn chào đón em trở về."

t1 đến với chung kết thế giới với vị thế của đương kim vô địch, tất nhiên sẽ bị tất cả các đội kiêng dè và để ý. choi wooje không quá quan tâm điều này, một mực chỉ tập trung cho việc duy trì phong độ. đã là giải đấu cuối cùng trong năm rồi, em không muốn bản thân phải nuối tiếc gì hết.

em và moon hyeonjoon liên tục tập luyện cùng nhau. dù cả hai liên tục cho ra những bộ đôi quái dị nhưng độ ăn ý quá rõ ràng khiến đây trở thành vũ khí bí mật của đội. hyeonjoon cười toe toét và đập tay với wooje sau mỗi trận đấu, còn rất vui vẻ bàn luận về chiến thuật trong giờ nghỉ.

"wooje giỏi thật đó. chúng ta chắc chắn là bộ đôi top rừng mạnh nhất thế giới rồi." moon hyeonjoon vỗ vai em cười vui vẻ. em cũng bật cười ngại ngùng vỗ vai lại người anh, nhưng trong lòng sớm cũng đã chẳng còn hi vọng gì nữa.

rồi một ngày, người đi cùng anh cả trong sự nghiệp và ngoài đời, sẽ không còn là em nữa.

cảm xúc lần thứ hai vô địch thế giới dường như vẫn vẹn nguyên như ban đầu. choi wooje đứng nhìn những mảnh pháo hoa bay rợp trời, dính lên tóc, lên vai áo, lên cả đôi má em. xuyên qua cơn mưa pháo giấy, em có thể nhìn thấy moon hyeonjoon đang đứng giơ cao chiếc cúp, mỉm cười với nó.

thật đẹp.

"wooje, năm sau chúng ta vẫn sẽ tiếp tục ở bên nhau nhé?" choi wooje nghe thấy giọng moon hyeonjoon thầm thì ở một góc sân khấu. cả hai đứng cạnh nhau không nói gì, để bản thân chìm vào từng tiếng reo hò thật to trên khán đài. cái khung cảnh mà dù được chìm đắm bao nhiêu lần, em vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc như lần đầu tiên.

"anh hyeonjoon này, sau chung kết thế giới lần này anh sẽ công khai chị ấy đúng không?" choi wooje không nhìn về phía anh, hỏi lại một câu khác.

"ừm. nhưng sao em hỏi vậy?"

"không có gì" choi wooje lắc đầu mỉm cười, đoạn quay sang nhìn ánh trăng mình thầm yêu nhiều năm, nở một nụ cười nhẹ nhàng, một giọt nước mắt lăn dài trên má.

"chắc chắn rồi. hy vọng sau này, cả anh và em đều sẽ hạnh phúc."

là anh và em, chứ không phải chúng ta nữa.

đáng tiếc, moon hyeonjoon mãi mãi về sau, cũng không nhận ra sự khác biệt này.

sau trận chung kết, cuộc sống của choi wooje lại trở về với nhịp sống ban đầu. quay về seoul, tạm biệt các anh và tận hưởng kì nghỉ ở nhà.

bài viết của moon hyeonjoon là thứ đầu tiên xuất hiện trên instagram của wooje. nhưng mà em mệt lắm rồi, em không muốn quan tâm nữa. wooje mím môi, tay lặng lẽ lướt qua bài viết đó.

khi đã gom đủ thất vọng, bạn sẽ không còn đau khổ trước bất cứ điều gì nữa.

"xin chào mọi người. em là t1 zeus đây. lâu lắm rồi mới gặp mọi người."

những ngày nghỉ đông nhàm chàn làm em quyết định lên giao lưu với fan. tiếng donate, tiếng bình luận và giọng em vang khắp căn phòng, tất cả tạo thành một tổ hợp bình yên mà thật quen thuộc. choi wooje thoáng nghĩ đến những ngày stream ở phòng luyện tập, bên cạnh một chiếc loa chửi bậy công suất lớn, nhưng em cũng gạt đi, mỉm cười tiếp tục.

buổi live kéo dài hàng tiếng đồng hồ. đó là khoảng thời gian hạnh phúc của em sau những tổn thương gặp phải. trên màn hình chỉ nhìn thấy một choi wooje toả sáng với nụ cười rực rỡ mà thôi.

"cũng muộn rồi. em phải tắt live thôi." choi wooje vẫy tay với màn hình. bình luận nhảy liên tục với những dòng năn nỉ.

thực ra choi wooje cũng hơi mủi lòng một chút. em biết chính bản thân mình cũng không nỡ rời xa mọi người.

"giờ thì em thực sự phải đi rồi." wooje mỉm cười khi di chuột đến nút dừng stream "cảm ơn mọi người đã xem live của em. chúc tất cả ngủ ngon nhé, em sẽ nhớ mọi người rất nhiều."

từng cụm tuyết bên ngoài đậu lên khung cửa kính trắng xoá. choi wooje ngồi thừ trên ghế gaming. đôi mắt em không tiêu cự nhìn về phía bàn phím, chiếc headphone cũng chưa được tháo ra, đôi chân thì đang co lên vì lạnh.

vậy là một năm nữa lại kết thúc.

năm nay thực sự vẫn là một năm hạnh phúc. dù đã trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng kết cục cũng vẫn là một cái kết viên mãn.

cả bản thân mình cũng vậy.

đây không phải chuyện cổ tích cho trẻ em, nơi hoàng tử và công chúa sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

đây là chuyện cổ tích dành cho người lớn, cái kết hạnh phúc không đồng nghĩa là hoàng tử và công chúa sẽ ở bên nhau trọn đời.

choi wooje khẽ mở ngăn tủ, tay chạm vào một quyển sổ và mở ra.

quyển sổ chứa đầy những dòng tâm tư từ lúc em mới lên đánh chính. em đã viết rất nhiều điều về anh hyeonjoon, em thích anh ấy thế nào, có thể chờ lâu ra sao, chỉ cần anh ấy quay lại nhìn em thôi, mọi sự chờ đợi đều sẽ chẳng là gì cả. em cứ ngỡ em ở bên anh ấy lâu như thế là đã hiểu rõ tất cả rồi.

có chút buồn cười. giờ đây thì em đã hiểu rằng hyeonjoon sẽ không bao giờ quay đầu, còn em thì chẳng còn đủ bao dung để tiếp tục chờ anh ấy nữa.

anh không biết em yêu anh đến nhường nào, nhưng anh cũng chẳng cần biết em yêu anh đến nhường nào. vì nó sẽ chỉ còn là bí mật riêng được em chôn thật sâu, vĩnh viễn không bao giờ tìm lại.

dù sau này chuyện gì xảy ra, em vẫn mong mọi thứ nhẹ nhàng với anh một chút, và mong anh sẽ về nhà cẩn thận.

choi wooje phải học cách yêu bản thân mình hơn thôi. để rồi mai này khi đối diện với moon hyeonjoon, em sẽ có thể mỉm cười với một trái tim chẳng còn gợn sóng, một ánh mắt chỉ còn mang tâm tư đơn thuần của cậu em trai, không vương chút ái tình lo âu nào nữa.

thời gian sẽ chữa lành tất cả.

wooje mỉm cười đóng cửa tủ rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế. tay em mân mê trên những đường thêu logo t1.

"wooje, em có hối hận vì đã yêu hyeonjoon không?" đó là câu hỏi cuối cùng của anh minseok trước khi họ rời khỏi trụ sở t1.

trong đêm tối ngập tràn những bông tuyết trắng, choi wooje mỉm cười lắc đầu.

em bước đến bên cửa sổ vẽ một hình trái tim, rồi cũng nhanh chóng đứng nhìn lớp băng giá khiến trái tim tan thành hai mảnh. nhưng em chỉ cười thôi, em không nghĩ gì, cũng không còn vướng bận gì nữa.

tình yêu không phải là điều để hối tiếc ngay cả khi nó không trọn vẹn, vì tình yêu đã làm chúng ta sống trọn vẹn.

hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com