On Going Tho Tuc Du Do Be Vo Mau M Quen Qua Mang Chu Dong Xin Chit
Chương 1: Trong tiết học lén dùng bút nghịch lồn/ Đầu bút chọt hột le thủ dâm/ Lên đỉnh phọt nước trước mặt giáo viên.Ôn Nhiễm là nam.Nhưng điều đó chả ảnh hưởng gì đến việc em luôn giữ vững hạng nhất trên bảng xếp hạng hoa khôi mỗi kỳ.Mặt em thật sự quá đỗi xinh đẹp, ngay cả khi ngày nào cũng chỉ mặc mỗi quần dài rồi khoác áo đơn giản cũng chẳng che nổi vẻ trong sáng nơi em. Hơn nữa tính em mềm mỏng như bùn, không khỏi khơi dậy ham muốn bảo vệ cuồng nhiệt của đám sinh viên nam độc thân trong cái trường đại học chênh lệch giới tính này. Hấp dẫn mọi ánh nhìn của những kẻ khó cưỡng lại được vẻ bề ngoài xinh xắn.Tiết này là toán cao cấp.Người đàn ông đứng trên bục giảng mặc bộ áo khoác đen tuyền, dáng người cao to mang vẻ trưởng thành phong độ. Hai mươi chín tuổi đã thành công nhậm chức phó giáo sư của trường đại học này, là người tình trong mộng của vô số sinh viên lẫn giáo viên nữ. Đồng thời cũng là một đoá hoa cao quý lạnh lùng mà người bình thường như họ chẳng thể với tới.Vả lại...Thầy ấy kết hôn rồi...Ôn Nhiễm nghĩ đến đây, cụp đôi mắt chua chát xuống, thân thể không biết xấu hổ lại mắc nứng lần nữa. Mỗi lần...mỗi lần vào tiết của thầy ấy, em đều khó kiềm chế được cơn nứng lồn, ham muốn cứ như động vật nguyên thuỷ động dục vậy.Giọng nói trầm ấm từ tính từ phía trên truyền đến màng nhĩ em rồi trêu ghẹo nó. Gương mặt điển trai ấy lúc nào cũng vô cảm, cách năm sáu hàng ghế mà em còn ngửi thấy hơi thở ngay thẳng cấm dục của người đàn ông, nó thiêu đốt tinh thần em.Nước lồn theo chuyển động co rút của bướm phun phùn phụt từng dòng, dính vào lớp quần lót nhớp nháp.Nhất là cái hột le vừa dâm vừa đĩ kia đã dựng cứng ngắc, nôn nóng cần được an ủi, ngứa đến nỗi ước gì được cầm roi vụt thật mạnh lên đó.Em dựa người vào tường, bạn cùng bàn bởi vì hôm nay sức khoẻ không tốt nên xin nghỉ một bữa. Vị trí tương đối an toàn dẫn đến dục vọng men theo đó dâng cao.Ôn Nhiễm nắm chặt bút bi trong tay, cảm giác căng cứng không khỏi khiến tâm trí em rối bời.Em lia mắt nhìn xung quanh, nhận thấy ánh nhìn của mọi người đều đang tập trung trên bục giảng, bàn tay cầm bút bắt đầu chầm chậm đưa vào giữa hai chân, tay còn lại đè lên quyển sách.Vải quần rất mỏng, ngay giây phút đầu bút chạm vào hột le toàn thân em như bị điện giật, vội vàng nghiến răng mới ngăn được bản thân không mất khống chế mà rên thành tiếng.Em âm thầm dịch ghế của mình về phía trước từng chút từng chút một, cố gắng để giấu cả cơ thể dưới gầm bàn. Ôn Nhiễm lại nhìn gương mặt sắc sảo trải đời của người đàn ông, ánh mắt ngay lập tức tan rã.Có lẽ vì thường xuyên thủ dâm nên hột le vốn nhỏ xinh mỗi lần cương cứng đều to lên gấp đôi, còn cực kỳ nhạy cảm. Nhờ vậy mà lần nào em cũng chơi nó dựng sưng lên trước rồi dựa vào trạng thái này để đạt được khoái cảm.Ngay sau đó em dùng đầu bút nghiền chặt bé le, ra sức đảo vòng quanh đến khi nó phình to hơn, tiếp đến dùng hai ngón tay véo hột le, kéo mạnh đến mức lòi cả ra ngoài. Một lúc sau chỗ đó đã bị hành hạ đến nỗi sưng tấy khó coi.Cảm giác nóng bỏng như lửa đốt nhanh chóng lan ra toàn cơ thể, em lại siết cây bút, nhẹ nhàng gãi hột thịt lớn, quanh quẩn chơi đùa nó.Chồi non mỏng manh không còn được bao le bảo vệ, trong lúc đùa giỡn cạ vào vải quần thô ráp tạo nên những cơn nhói chi chít như kim châm, lại khiến cậu trai càng muốn lên đỉnh.Em xoay bút mạnh bạo hơn, tầm mắt cẩn thận dõi theo người đàn ông, tưởng tượng bản thân đang ở trên bục giảng dạng rộng hai chân. Cảnh tượng không biết xấu hổ này được chiếu lên màn hình cho toàn trường chiêm ngưỡng, lời chửi rủa và sỉ nhục như nước thuỷ triều dâng quét qua cơ thể em.Khoái cảm ngày càng mãnh liệt, em cuộn tròn ngón chân, hơi hé cánh môi. Có chất dịch muốn bắn ra ngoài, đồng thời em cũng phát hiện thứ gì đó lọt vào tầm mắt của mình.Vốn dĩ người đàn ông đang chăm chú xem slide giảng dạy, đột nhiên lại nghiêng đầu qua đây mà không hề báo trước. Sau vài giây chạm mắt với ánh nhìn chằm chằm không rõ mục đích của người đàn ông, cuối cùng anh đột ngột đưa ra câu hỏi."Bạn Ôn Nhiễm, em hãy trả lời định nghĩa của công thức này là gì đi.""..."Thần kinh căng chặt của Ôn Nhiễm trong chốc lát chịu đả kích mạnh, lồn nhỏ sợ hãi co thắt liên tục.Lý trí nhắc nhở em phải trả lời kịp thời, nhưng động tác ở tay vẫn cứ thế tiếp diễn.Em không thể cưỡng lại sự cám dỗ của vài giây sướng như tiên khi lên đỉnh ấy.Em vội vã tăng tốc độ, muốn tranh thủ thời gian lên đỉnh phọt nước, tiếc là quá trình không tiến cũng không lùi, giống như tàu lượn siêu tốc đột ngột chững lại giữa không trung.Đầu óc em trống rỗng, toàn thân căng thẳng không biết nên làm gì."Ôn Nhiễm?" Cố Du mất kiên nhẫn, sắc mặt lạnh lùng, đồng thời cũng tò mò với dáng vẻ mê man của học trò, bèn nhấc chân đi về phía em.Thấy đối phương ngày một gần hơn, mà đôi mắt anh cũng dấy lên nghi vấn, ngắm nghía em từ đầu đến chân. Nhưng tay Ôn Nhiễm cứ như mất kiểm soát vậy, không thèm tuân theo mệnh lệnh của cơ thể, càng thêm mạnh bạo tàn nhẫn chọc vào hột le đã tê dại.Em sốt ruột muốn chết, vành mắt còn đỏ hồng nóng rát hơn lỗ lồn phía dưới. Quay đầu lại phát hiện hầu hết ánh mắt của mọi người đều đang săm soi mình. Cảm giác nhục nhã trong chốc lát bao trùm lấy em."Sắp...sắp bị phát hiện rồi, sinh viên nam công khai thủ dâm tại giảng đường, nghịch cái hột le mà chỉ con gái mới có."Người đàn ông đã bước đến bên cạnh bàn học, dùng sách giáo khoa gõ lên mặt bàn để nhắc nhở.Em nhịn không nổi ngước đầu lên nhìn, ánh mắt sắc bén lập tức đưa em lên đỉnh. Nước lồn phọt ra khi đạt cực khoái thấm ướt cả mảng quần lót, chầm chậm chảy vào trong kẽ mông, khiến lỗ đít của em cũng theo đó mà ngứa ngáy.Thân hình mảnh khảnh run lên từng đợt, mất sức nằm sấp lên bàn.Em làm gì có tư cách ngấp nghé người đàn ông ưu tú đến vậy chứ.Em quả thật là thứ đĩ dâm hư đốn, cái loại đĩ đực nứng hết thuốc chữa mà."Em xin lỗi...giáo sư Cố, đầu em hơi choáng nên mới mất tập trung." Ôn Nhiễm lí nhí trong họng, mặt đỏ đến mức sắp ép ra được nước táo. Giọng nói mang theo chút nức nở rõ ràng, thoáng chốc làm phần lớn sinh viên nam trong giảng đường đau lòng muốn chết.Cố Du nhìn cậu trai yếu đuối trước mặt, mím môi suy nghĩ vài giây rồi vươn hai đầu ngón tay chạm vào trán em thăm dò."Hơi nóng, hết tiết đi đo nhiệt độ đi."Không để ý chút chuyện nhỏ nhặt này, thầy ấy nói xong về lại bục giảng tiếp tục dạy học.Ôn Nhiễm vùi đầu vào bàn học, sau đó cho dù có giảng cái gì đi nữa em cũng không nghe rõ. Mãi đến khi ra khỏi lớp đầu em vẫn còn hỗn loạn rối rắm, trong lòng toàn là xúc cảm đọng lại khi thầy ấy đụng vào trán em, nóng đến mức cả cơ thể như phát sốt.Một vài nam sinh hướng ngoại vây quanh em, đua nhau muốn bế em vào phòng y tế nhưng đều bị em mỉm cười khéo léo từ chối.Em cúi đầu nhìn xuống đũng quần, vì nó màu đen nên dấu vết không quá rõ ràng. Em đứng dậy lấy áo khoác che đi cái mông, chuẩn bị tới sân trường để hứng gió cho tỉnh táo hơn một chút.Vừa bước ra khỏi hành lang, bóng lưng cao lớn ấy vẫn chưa đi xa.Tim em xao xuyến kịch liệt, bước thật nhanh, cố ý vờ như tình cờ lướt qua nhau. Em thấy cách đó một mét có một người phụ nữ đi về phía thầy, đứng bên cạnh người đàn ông thật thân mật rồi khoác tay anh.Đó cũng chính là vợ anh, người mà cả trường đều biết.Rõ ràng cô ta không làm trong trường, nên cứ thường xuyên ghé qua đây để đánh dấu chủ quyền. Mà phải công nhận cách này thật sự hiệu quả, chẳng có ai không biết điều dám tán tỉnh thầy hay là tỏ ra có thiện cảm với anh cả.Ôn Nhiễm quay đầu, chuẩn bị trốn chạy khỏi cảnh tượng chói mắt này. Trên vai bỗng chốc bị đè nặng, giây tiếp theo đã bị ôm thật chặt. Ngẩng đầu nhìn mới biết thì ra là Thiện Thành Trác, cái tên cứ luôn đến bắt chuyện với em. Cậu ta dẫn em đi tới trước mặt hai người bạn của mình."Chuẩn bị đi đâu vậy, bé Nhiễm Nhiễm?""Em đến sân trường." Trong lòng Ôn Nhiễm thấy rất phiền, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười đáp lời.Mấy thứ như giới hạn đối với em chẳng là cái thá gì, nhìn chung cả cuộc đời em dường như chỉ sống để làm vừa lòng người khác."Đi thôi! Xem anh chơi bóng bàn nè, anh mới học trộm được cách chơi này lợi hại lắm, em coi xong chắc chắn sẽ yêu anh luôn cho mà xem."...Ôn Nhiễm không đáp lại, lúc này tâm trạng em thực sự rất tệ, e dè muốn lén rời đi, nhưng lại sợ tiếng động quá lớn thu hút sự chú ý của chàng trai, đành phải cúi đầu, tính chịu đựng đi qua đoạn đường này mới lựa lời từ chối.Nhưng vẫn cầm lòng không đặng liếc nhìn cặp vợ chồng xuất chúng bên cạnh.Ánh nhìn càng lúc càng ghen tị, em nhanh chóng nhắm mắt lại, mặc cho Thành Trác ôm em rời đi. Còn chưa đi được hai bước thì sức nặng trên vai đột nhiên biến mất.Em mở mắt, chỉ thấy Thiện Thành Trác đã bị kẹp cổ kéo đi về hướng ngược lại.Cố Du buông tay, nét mặt nghiêm nghị."Bớt choàng vai bá cổ trên hành lang lại.""Em." Thiện Thành Trác bất bình, muốn phản bác lại bị biểu cảm lạnh tanh của anh làm cho mất khí thế."Dạ rồi, dạ rồi, em biết rồi."Nói xong mới lắp bắp uể oải đến sân bóng, cũng quên luôn chuyện gọi Ôn Nhiễm đến đánh cùng."Lát nữa cùng em đến trung tâm thương mại nhé, đi mua quà mừng sinh nhật cho bố." Người phụ nữ ôm lấy cánh tay của Cố Du nhõng nhẽo, nhìn về phía Ôn Nhiễm đang chết lặng tại chỗ, nở nụ cười nghiền ngẫm. Sau đó mở miệng khiêu khích."Sao nào? Có ý với chồng chị đấy à?""Không...không có! Em xin lỗi rất xin lỗi, em đang suy nghĩ công thức thôi." Ôn Nhiễm định thần nhấc chân chuẩn bị rời đi thì một giọng nói trầm ấm vang lên."Ôn Nhiễm."Cố Du vùng khỏi cánh tay của người phụ nữ, cau mày nhìn cô thật lạnh lùng, bảo cậu trai dừng lại rồi mới mở lời."Cơ thể em đã đỡ hơn chút nào chưa?""Dạ đỡ, đỡ rồi, cám ơn giáo sư đã quan tâm." Ôn Nhiễm căng thẳng đến mức toàn thân đông cứng, bất an mân mê vạt áo. Đối diện với ánh mắt trần trụi của người phụ nữ, em gấp gáp luống cuống chào tạm biệt."Em đi trước nhé! Tạm biệt giáo sư."Cậu trai nói xong đã chạy vụt đi trong nháy mắt. Cố Du nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người ta, ánh mắt ngày càng nặng nề, một lát sau mới rời khỏi nơi này cùng người phụ nữ bên cạnh._______________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com