TruyenHHH.com

(on-going) Sau khi Nhiếp chính vương trúng phải tình cổ

Chương 4

vongnhathu


Nguyên nhân tình cổ Nam Cương được gọi là loại cổ độc hung hiểm nhất là vì loại cổ này làm thay đổi tình cảm của người trúng phải. Người bị hạ độc sẽ đánh mất tâm trí, đem người mình yêu trở thành thù địch, lại đem kẻ thù trở thành người mình yêu.

Vào lúc tên thích khách người Miêu Cương hành thích thất bắt, hắn giả vờ bị bắt, rồi sau đó khi bị thẩm vấn lại động thủ một lần nữa. Hắn ta lặng lẽ thả cổ trùng ra, lúc ấy do Sở Mộ không để ý, chờ mãi đến khi hắn (Sở Mộ) ra khỏi đại lao mới có dấu hiệu trúng độc, liền ngay lập tức cho gọi Lâm Khâm đến giải độc, sau đó không lâu sau liền khỏi hẳn.

Tên thích khách trước khi bị giết từng lớn tiếng nguyền rủa Sở Mộ rằng, hắn (Sở Mộ) cả đời này sẽ không bao giờ có thể có được người mình yêu, và phải sống cô độc đến hết phần đời còn lại. Sở Mộ khi ấy đã được giải độc, trong cơ thể không cảm thấy có điều gì khác thường, nên chỉ cho là tên thích khách chỉ nói để dọa nạt làm người khác phải kinh sợ, để trút giận, nên hắn cũng chẳng để ở trong lòng.

"Tuy là cổ nhưng cũng phải có thuốc giải chứ?" Sở Mộ mau chóng trở nên bình tĩnh lại, hỏi Lâm Khâm.

Lâm Khâm đứng bên cạnh, trầm tư một lúc, rồi trả lời: "Độc Miêu Cương tuy vô cùng hiểm ác, không có cách giải. Chưa kể cổ độc lại giống như dòi, một khi dính phải rất khó để trừ tận gốc. Cách giải của hai thứ trên chính là dùng máu của người hạ cổ như thuốc dẫn, nhưng hiện tại tên thích khách hạ cổ kia đã bị xử tử, thuốc dẫn cổ không có. Vì vậy, nếu muốn loại bỏ cổ độc, có thể nói khó càng thêm khó."

Nhất thời trong sảnh không khí liền trở nên yên lặng. Sở Mộ trầm giọng hỏi:

"Nếu cổ độc vẫn còn trong cơ thể, vậy bệnh sẽ ngày càng thêm nặng sao?"

"Thần đã từng đọc qua về loại tình cổ này trong cuốn Kinh Thượng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải, vì vậy, hiện tại thần không có cách nào để đưa cho Vương gia một câu trả lời chắc chắn. Xin ngài để ta về nghiên cứu thêm, rồi sẽ bẩm báo lại." Lâm Khâm đáp.

Hàn Phong so với Sở Mộ lại còn gấp gáp hơn: "Ngươi muốn nghiên cứu báo lâu? Chẳng lẽ không có biện pháp tạm thời nào sao? Lỡ trong lúc ngươi còn đang nghiên cứu, thân thể Vương bia bị cổ độc làm cho ảnh hưởng thì phải làm thế nào?"

"Vấn đề hẳn sẽ không đến mức đó. Thứ mà tình cổ khống chế chính là tình cảm. Trong khoảng thời gian ngắn, thân thể sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Chính là về mặt tình cảm của Vương gia sẽ tương đối phải ăn khổ thôi.

Trong lòng Lâm Khâm yên lặng bổ sung thêm một câu.

"Mau chóng tìm ra cách giải cổ." Sở Mộ đứng dậy, chuẩn bị đi khỏi thì Lâm Khâm gọi lại: "Vương gia xin dừng bước."

"Cổ sống trong xương tủy, cần phải thuận theo ý muốn của nó, nếu như người cố gắng khắc chế, chống đỡ, chỉ sợ tốc độ phát triển ngày càng nhanh." Lâm Khâm nhắc nhở.

Ấn đường của Sở Mộ nhăn chặt lại đến nỗi đủ để kẹp chết một con ruồi: "Thuận theo ý nó? Nghĩa là sao?"

"Ý tại mặt chữ."

**

Từ trong thư phòng bước ra, trong lòng Sở Mộ nặng nề như bị đè ép bởi một tòa núi lớn, buồn bực không có cách nào giả được.

Đang lúc vô cùng buồn bực như vậy, ai ngờ người hắn gặp đầu tiên vào lúc này lại là người hắn không ngờ tới.

Tề Dư đang đứng dưới gốc cây hoa quế vàng, hai tay nàng giơ cao, mũi chân hơn nhướn lên. Vì hai cánh tay giơ cao lên làm lộ ra nét trắng nõn của đôi tay cùng với mười ngón tay thon nhỏ của nàng. Một tay nàng cầm chiếc kéo làm bằng bạch ngọc, một tay cầm cành hoa, những cánh hoa quế màu vàng theo đầu ngón tay nàng rơi nhè nhẹ xuống.

Nếu là trước đây khi nhìn thấy cảnh này, Sở Mộ ngay đến cả đầu cũng chẳng thèm nâng lên, rồi sẽ trực tiếp bỏ qua Tề Dư mà đi mất, nhưng chính là từ lúc trúng phải thứ tình cổ kia, hắn phát hiện cứ mỗi lần nhìn thấy bóng hình của Tề Dư sẽ không thể nào rời khỏi.

Hắn càng thêm bực bội vì sự không có tiền đồ của mình!

Minh Châu cùng với mấy nha hoàn đứng phía trước nhìn thấy Sở Mộ đang đứng một bên, vội vàng hành lễ: "Tham kiến Vương gia!"

Nghe thấy tiếng của các nàng, Tề Dư liền buông cánh tay xuống, đem cây kéo bạch ngọc cho Minh Châu rồi tiến về phía Sở Mộ, "Nghe nói Lâm tiên sinh bị gọi nhập phủ, Vương gia cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?"

Sở Mộ thấy gương mặt thanh nhã cùng giọng điệu êm ái của nàng, âm thanh trở nên đông cứng: "Ngươi hi vọng bổn vương không khỏe chỗ nào?"

Nói năng không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều!

Tề Dư lười nói chuyện vô nghĩa với hắn, cười cho có lệ: "Vương gia hiểu lầm rồi, vậy thiếp thân đi trước."

Ánh mắt Sở Mộ dừng trên gương mặt Tề Dư ngày càng sâu, hồn phách như bị kéo hết một nửa vì nụ cười nhàn nhạt của nàng, gian nan phun ra một câu: "Không được cười với bổn vương!"

Không được câu dẫn ta! Trong lòng Sở Mộ gào thét.

Tề Dư nào có biết giờ đây trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy lần này Sở Mộ xuất chinh trở về thì càng thêm hỉ nộ vô thường. Nàng lại chẳng muốn phí thời gian cùng nụ cười của mình với hắn, không nói hai lời, quyết đoán rời đi.

Mãi cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Tề Dư, Sở Mộ mới âm thầm thở ra một hơi, duỗi tay vỗ vỗ lồng ngực đang hơi nhoi nhói.

Tại sao lại có thể như thế được, Tề Dư cười hắn liền thấy vui vẻ, Tề Dư lạnh nhạt hắn liền thấy đau lòng....

Tên cổ sư đáng chết!

Bất quá theo như lời Lâm Khâm nói thì loại tình cổ này chỉ ảnh hưởng tới mặt tình cảm của Sở Mộ, còn ngoài ra hết thảy đều vẫn bình thường.

**

Trên điện Kim Loan, đại thần ở hai phe đang ồn ào túi bụi vì tranh luận về việc sẽ để cho ai đảm nhận chức vụ Ngũ Thành Binh Mã Tư.

Tin Nguyên đế ngồi trên long ỷ, gương mặt nhỏ tràn đầy bất lực che sau chuỗi ngọc trên mũ miện.

"Hoàng thượng, Thái hậu, chúng thần xin người minh xử, đến cuối cùng là Lục đại nhân nói có lí hay là Vương đại nhân nói đúng."

Thân hình Tin Nguyên đế cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía vị Thái hậu đang ngồi ở sau màn che. Thái hậu cũng không dám mở miệng, từ màn che nhìn về phía Nhiếp chính vương Sở Mộ đang đứng ở phía đầu dưới điện. Gương mặt Sở Mộ lạnh lùng, triều phục làm từ tơ vàng hắn đang mặc càng làm cho thân hình hắn trở nên oai hùng cùng bất phàm, mặt mũi vô cùng sắc bén, chỉ cần đứng chỗ vẫn tỏa ra nét uy nghi trời sinh khiến người khác phải thuần phục.

Đứng bên cạnh hắn là Tề Quốc công Tề Chấn Nam. Còn vị muốn Hoàng thượng cùng Thái hậu đứng ra phân xử chính là Binh bộ Thượng thư, người của Sở Mộ sai đâu đánh đó, ngôn từ không e ngại ai, luôn hướng về phía Sở đảng, vì Sở đảng mà mưu đồ.

Ngũ Thành Binh Mã Tư tuy là chức vụ không cao, nhưng đối với kinh thành mà nói đây chính là một vị trí đặc biệt quan trọng, liên quan đến vấn đề an toàn của toàn bộ kinh thành.

"Tôn đại nhân hà tất phải làm khó xử Hoàng thường cùng Thái hậu. Các người hùng hổ dọa người, lấy thế ép người, thì có bản lĩnh gì chứ?"

Binh bộ Thượng thư Tôn đại nhân bị Tề Quốc công phê bình, không bình tĩnh nổi: "Quốc công nói lời này là sai rồi. Nếu nói hùng hổ dọa người cũng là vì Vương đại nhân trước đó ép người quá đáng, nếu nói lấy thế ép người thì ngài là nhất đẳng quốc công lại có cấp dưới đắc lực, chỉ có ngài lấy thế bức chúng ta, chúng ta ở nơi nào mà có thể áp bức quốc công cho được."

Tề Chấn Nam hừ lạnh một tiếng.

"Lời nói của Tôn đại nhân quả là sắc bén. Đúng sai thế nào ngươi dĩ nhiên có thể phân biệt. Lão phu không muốn cùng ngươi lời qua tiếng lại, chỉ là chức vụ Ngũ Thành Binh Mã Tư này phải để La phó thống lĩnh đảm nhiệm. Hắn đi theo cố Lưu thống lĩnh đã nhiều năm. Mọi sự vụ liên quan đến binh mã trong kinh hắn vô cùng quen thuộc, nếu tùy tiện đổi thành một người không thông thạo mọi việc, dù cho có quân công trên người thì cũng khó có thể khiến người khác phục được."

Có phục hay không, không ngại quốc công phải nhọc lòng, chỉ là La......" Tôn đại nhân còn đang muốn tiếp tục phản biện thì một âm thanh lạnh lẽo bên trong đại điện vang lên: "Đủ rồi."

Sở Mộ mở miệng, Tôn đại nhân nào còn dám nhiều lời thêm nữa, hắn khom người hướng lên bục phía trên nơi Hoàng thượng và Thái hậu đang ngồi hành lễ, rồi lui về chỗ mình.

Tề Chấn Nam nhìn về phía Sở Mộ: "Không biết Vương gia có cao kiến gì?"

"Cao kiến thì không dám nhân, ta chỉ có mỗi sự thật mà thôi."

Hai người đối chọi gay gắt không phải ngày một ngày hai. Ai có thể ngờ được hai người có mối quan hệ bất hòa với nhau đến như vậy ấy thế mà lại là cha vợ con rể.

Năm đó trong di chiếu của tiên đế, lệnh Nhiếp Chính vương cưới đích trưởng nữ Tề Quốc công phủ làm chính phi khiến toàn bộ triều thần phải kinh ngạc, cho rằng một khi hai nhà đã liên hôn, thì sẽ vì hai bên mà tính toán, hỗ trợ lẫn nhau. Có ai ngờ đến, sau khi hai nhà kết thân, không những không có việc hòa hoãn với nhau, ngược lại còn nháo hơn cả lúc trước. Hiện tại, hai đảng tranh chấp vô cùng gay gắt, là một việc có thể nói vô cùng kì quặc!

Sở Mộ xuất một chiêu, Hình bộ Thượng thư liền tiến lên đẩy thêm một cái, đem chứng cứ bày ra:

"Năm tân dậu, vào ngày 26 tháng chạp, La Đào rời nơi làm nhiệm vụ, trong một ngày đi đi về về Đại Hưng Phủ hai lần; Mậu Tuất mùng 5 tháng tám, La Đào lợi dụng chức quyền, ỷ thế hiếp người, giúp một chưởng quầy ở thành đông giáo huấn một chưởng quầy khác; Canh Dần mùng 5 tháng hai......"

HÌnh bộ Thượng thư đem điều tra của Hình bộ về mọi tội trạng của La phó thống lĩnh đọc hết một lượt. Nói là tội trạng, nhưng thật ra tất cả đều chỉ là một ít việc nhỏ, lông gà vỏ tỏi. Một ngày đi đi về về Đại Hưng Phủ là vì mẫu thân của La phó thống lĩnh sinh bệnh hắn liền mời người đến chữa; mà cái gọi là ỷ thế hiếp người lại là bởi vì vị chưởng quầy kia buôn bán không thành thật, khi dễ người khác, hắn mới ra tay giáo huấn. Nói chung mấy việc đó đều là việc nhỏ nhặt mà bất luận một vị quan nào đang nắm giữ chức vụ đề đã từng gặp qua, nhưng mà vào giờ phút này mấy việc đó bị nêu ra, dĩ nhiên, vấn đề nhỏ cũng sẽ trở thành vấn đề lớn.

Cuối cùng trong trận chiến tranh chức vị này, ở dưới các 'bằng chứng' của Sở đảng, việc đề cử La Phó thống lĩnh tự nhiên nhận phần thất bại.

Tề Quốc công vô cùng tức giận, chỉ thẳng vào Sở Mộ, mắng chửi:

"Đồ tiểu nhân đê tiện! Vô sỉ!"

Sở Mộ cúi đầu, sửa sang lại tay áo cùng với vạt áo của mình, không chút nào áy náy: "Quốc công nói chuyện không chứng cứ, ít nhất cũng phải làm giống như bổn vương, đem chứng cứ của từng việc liệt kê ra, khiến người khác không thể nào chối cãi được, như vậy mới có thể khiến người ta phục được."

"Ngươi!" Tề Quốc công bị chọc tức đến choáng váng đầu óc, hai má đỏ rực, không ngừng ho khan, rồi lại lùi về sau hai bước, bộ dạng như thể sắp ngã đến nơi. Lễ Bộ Thượng thư cùng với Công bộ Thượng thư thấy vậy liền vội vàng tiến lên đỡ, một bên khuyên nhủ: "Quốc công bớt giận!"

Sở Mộ thấy ông như vậy, cũng học theo cách nói của đám người Lễ Bộ Thượng thư, chắp tay thi lễ hướng Tề Quốc công, nghiêm trang khuyên: "Quốc công bớt giận. Quốc công phải bảo trọng thân thể của mình. Nếu người có bất trắc gì, bổn vương trong triều đến ngay cả một người nói chuyện cùng sẽ không còn. Đến lúc đó lại thật quá nhàm chán."

Câu nói khiến người khác phải tức giận của Sở Mộ như một ngọn gió nhỏ cuối cùng làm lửa phải bùng lên. Tề Quốc công ho một tiếng, trừng mắt lớn, rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi nữa mà hôn mê bất tỉnh vì giận dữ, sau đó phải nhờ đến người nâng ra khỏi đại điện.

"Quốc công tuổi chưa quá lớn, thật không biết ngất thật hay là giả vờ?" Tôn đại nhân nhìn đội ngũ đông đúc đang vây quanh phía bên kia nghi ngờ.

"Ai mà biết được. Nói không lại chúng ta liền té xỉu, có khi đây là khổ nhục kế không chừng." Lục đại nhân vừa nãy bị Tề đảng áp chế, hiện tại dĩ nhiên không nói lời tốt đẹp gì.

Sở Mộ không phát biểu câu gì, cứ thế rời đi.

Các đại nhân đang im lặng phía sau lại nổi lên hồi tranh luận, một viên quan nhỏ mới nhập hội, nhỏ giọng hỏi: "Quốc công rốt cuộc cũng là cha vợ của Vương gia chúng ta, nay lại bị chọc tức mà phải có người nâng về, Vương gia của chúng ta liệu có bị Vương phi oán trách hay không?"

Nếu là mối quan hệ cha vợ con rể bình thường, con rể dĩ nhiên phải nhún nhường cha vợ của mình, ai lại dám đối chọi trực tiếp như thế?

Tôn đại nhân và Lục đại nhân liếc nhìn nhau. Sau đó, Lục đại nhân vỗ vỗ bả vai vị quan mới kia: "Ai mà không biết người mà Vương gia của chúng ta chán ghét nhất là Vương phi, nếu mà sợ bị oán trách thì sao lại có thể nháo loạn với quốc công đến mức đó?"

"Phải. Vương gia cũng thật là đáng thương, phải cưới đại tiểu thư Tề Quốc công phủ, đánh không được, mắng cũng không xong, lại càng không thể hưu nàng. Nếu như mà còn phải nhún nhường quốc công thì thật là nghẹn đến chết."

Đoàn người cứ thế mà vừa đi ra khỏi cung vừa bàn luận.

Sở Mộ sau khi hạ triều, ở chỗ Binh bộ xem công văn, đến tận chiều mới trở lại phủ. Từ xa hắn liền thấy Cố thị trang điểm sặc sỡ, trang phục lỗng lẫy đang đi tới, đầu của Sở Mộ liền căng lên, chân theo bản năng chạy về phía ngược lại, ngay cả lúc Cố thị ở đằng sau kêu hắn, hắn cũng làm như không nghe thấy.

Lâm Khâm từng nói, tình cổ độc ở chỗ, không phải là phát sinh hết trong một ngày, mà thứ độc đó tích lũy theo ngày tháng, vì không muốn cảm xúc chán ghết sư muội của mình ngày càng nhiều hơn, Sở Mộ quyết định, nếu còn chưa giải hết độc thì hắn phải duy trì khoảng cách với sư muội, chỉ có thể dùng phương thức trốn tránh để làm cho cảm xúc chán ghét nàng ở mức độ thấp nhất.

Cố thị nào có thể đuổi kịp Sở Mộ đang có ý định chạy trốn nàng, chỉ có thể đứng ở nơi kia thở hồng hộc, dậm dậm chân mình.

Sở Mộ vô cùng vất vả trốn về thư phòng, nhớ tới quyển sách ngày hôm qua đang xem còn đang ở chủ viện, liền đi qua thì thấy mấy tì nữ chính của chủ viện không có một người nào, trong lòng có chút chần chừ, một bên tìm sách, một bên hỏi: "Nàng đang ở đâu?"

Hàn Phong ngẩn người, hồi lâu mới có thể phản ứng lại Sở Mộ.

"Vương gia người đang hỏi về Vương phi sao?"

Sở Mộ ở phía đầu giường tìm thấy cuốn sách đang đọc giữa chừng vào đêm qua. "Nếu không thì là ai? Nàng cả ngày bận rộn làm cái gì?"

Thê tử nhà bình thường ở nhà xử lí nội vụ, chờ đợi trượng phu trở về, rồi ân cần hầu hạ săn sóc. Còn Tề Dư thì ngược lại, nàng so với hắn, Nhiếp Chính vương, còn có vẻ bận rộn hơn.

"Sáng sớm phía bên phủ Tề Quốc công phái người tới báo, Tề Quốc công thân thể không khỏe, phải có người nâng trở về nhà. Vương phi lo lắng cho phụ thân, dĩ nhiên là phải trở về phủ để thăm hỏi ạ." Hàn Phong kể xong hết mọi việc, thì thấy Sở Mộ đang đưa lưng về bàn sách, tò mỏi hỏi: "Vương gia, sáng nay trong triều xảy ra việc gì mà Tề Quốc công phải có người nâng về thế?"

Sở Mộ cúi đầu đi về phía bàn sách, thoạt nhìn không mấy khác thường, tỏ vẻ không có việc gì, đáp: "Ai mà biết được......Chắc ông ấy không khỏe."

"Ồ." Hàn Phong nhìn về phía Sở Mộ, cuối cùng đem ánh mắt dừng tại bàn tay đang cầm lấy cuốn sách đã rất lâu chưa được lật sang trang mới của Sở Mộ, im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được mà nhắc nhở:

"Vương gia, người cầm sách ngược."

Sở Mộ: "........."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com