On Going Benh Tieu Thu Ba Chinh
Tối đó, cả hai đều ngủ không ngon. Nghê Tuyết vốn khó ngủ, hay kén gối, lại còn phải thích nghi với giường lạ và bộ chăn ga mới nữa, huống hồ đây là ngủ trên ghế sofa. Căn phòng vốn không lớn, dĩ nhiên là không thể để được một chiếc sofa quá rộng rãi rồi. Chiếc sofa này vừa hẹp vừa nhỏ, ngồi thì còn tạm được chứ để cho một chàng trai cao hơn mét tám như Nghê Tuyết nằm thì thật là khó khăn. Ngay cả việc trở mình cũng phải cẩn thận để không lăn xuống đất.Nhưng Nghê Tuyết cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Cậu lôi điện thoại ra xem một lúc nhưng cũng chán, chỉ biết lăn qua lăn lại. Vì sợ sẽ rơi xuống nên cựa quậy rất khẽ, nhưng như vậy vẫn không đủ để giúp cậu thoải mái hơn. Thời tiết lại nóng nực, căn phòng nhỏ như chiếc lồng hấp hơi. Dù đã tắm trước khi đi ngủ rồi, nhưng giờ cậu lại toát mồ hôi đầy người.Chưa bao giờ Nghê Tuyết cảm thấy đêm dài và khó chịu đến thế. Không biết là đến mấy giờ sáng, cậu mới thực sự chìm vào giấc ngủ.Tưởng Đông Hà cũng ngủ không yên. Hắn đã quen với việc ở một mình trong im lặng, mà tiếng trở mình của Nghê Tuyết thì quá rõ ràng để có thể lờ đi. Dù Nghê Tuyết có giữ yên lặng hơn nữa thì cậu vẫn là một người sống, không phải không khí sạch sẽ, chẳng thể so sánh được với việc ở một mình.Hôm sau là Chủ nhật nhưng cả hai vẫn phải đến trường để dự buổi họp lớp, nhận đồng phục huấn luyện quân sự và nghe dặn dò một số việc cần thiết cho khóa huấn luyện mười bốn ngày bắt đầu từ thứ hai.Trước khi đi ngủ, Tưởng Đông Hà đã hạ quyết tâm rằng sáng sớm hôm sau sẽ đưa Nghê Tuyết trở lại ký túc xá của Đại học Thủ Đô, rồi từ đó hai người trên đại lộ chầu trời thì đường ai nấy đi.Vì đêm hôm trước đã mất ngủ nên sáng hôm sau cả hai đều dậy muộn, chẳng kịp ăn sáng mà chỉ nhanh chóng mặc đồ rồi ra khỏi nhà. Trên đường đi, Tưởng Đông Hà hỏi thẳng: "Phòng cậu ở ký túc xá là toà nào, số bao nhiêu?"Trên xe buýt, vì không phải giờ cao điểm nên cũng không đông lắm. Nghê Tuyết đang ngồi gục đầu ngủ gật, nghe thấy vậy thì cảnh giác ngẩng đầu lên: "Cậu hỏi làm gì?""Hỏi cho biết.""Toà số 7, phòng 355." Nghê Tuyết trả lời.Lần trước khi Nghê Tuyết nói rằng chỉ ở nhờ một đêm, thật ra đó chỉ là cái cớ để hoãn binh thôi. Cậu đâu có ý định trở lại ký túc xá vào hôm sau đâu.Trong suy nghĩ của Nghê Tuyết, cậu so sánh giữa hai nơi. Cả hai chỗ đều tồi tàn như nhau, nhưng ở với một mình Tưởng Đông Hà hung dữ vẫn tốt hơn phải chịu đựng hết cả ba người khác chán.Hơn nữa phải thừa nhận rằng so với ba tên đó, Tưởng Đông Hà dễ nhìn hơn rất nhiều. Thậm chí Nghê Tuyết còn nghĩ, chắc chẳng mấy chốc Tưởng Đông Hà sẽ xuất hiện trên những trang confession của trường với mấy bài tỏ tình linh tinh cho mà xem.Giữa hai cái khó, chọn cái nhẹ hơn. Nghê Tuyết tự nhủ rằng mình có thể bỏ qua hiềm khích mà tiếp tục ở lại chỗ của Tưởng Đông Hà thôi.Ngồi cạnh Tưởng Đông Hà, cậu có thể ngửi thấy mùi từ người hắn. Nhà Tưởng Đông Hà không có sữa tắm, chỉ có mùi của nước giặt thoang thoảng trên quần áo thôi, là loại rẻ tiền nhất nhưng không hề khó chịu tẹo nào. Trong xe, đủ thứ mùi trộn lẫn vào nhau khiến Nghê Tuyết khó chịu, chỉ có không khí quanh Tưởng Đông Hà là có vẻ sạch sẽ hơn, khiến cậu bớt đáng ghét hơn đôi chút.Nghê Tuyết hắng giọng, mở miệng một cách nghiêm túc: "Tưởng Đông Hà, tôi nghĩ tính cách của tôi cũng ổn mà, cậu thấy sao?"Tưởng Đông Hà: "Chẳng ra sao cả.""Chúng ta có thể tìm hiểu thêm mà..."Không muốn tiếp tục câu chuyện nữa, nên Tưởng Đông Hà ngắt lời cậu: "Nghê Tuyết, tôi biết cậu đang tính toán gì, bỏ ngay cái ý định đó đi."Nghê Tuyết lại nhanh chóng xụ mặt. Người này đúng là không thể nói lý mà!Sau buổi họp lớp, Tưởng Đông Hà quay lại khu ký túc xá phía Tây, tìm đến phòng 355 toà 7. Hắn thực sự muốn cắt đứt với cái khứa đầy rắc rối Nghê Tuyết này, ném cậu về ký túc xá ngay và luôn, nhưng vẫn muốn kiểm tra xem tình hình ở đó như thế nào. Nghê Tuyết chưa bao giờ kể rõ cậu đã gặp chuyện gì trong ký túc xá, mà Tưởng Đông Hà cũng chẳng buồn hỏi. Hắn đoán cậu chàng này lại phát bệnh công tử, chê bai điều kiện sống và không thể hòa hợp với bạn cùng phòng đây mà.Dù vậy, hắn vẫn quyết định đến tận nơi để nhìn thử.Tưởng Đông Hà đứng trước cửa phòng và gõ nhẹ."Vào đi." Một giọng nói uể oải vang lên từ bên trong.Hắn đẩy cửa vào, nụ cười khách sáo quen thuộc đã sẵn trên môi. Dù trước đó hắn cũng hiểu rằng không phải cứ học cao hay học ở trường danh tiếng thì nhân cách sẽ tốt, nhưng khi cửa mở, hắn vẫn bị sốc.Ba người trong phòng đang chơi bài, hai trong số đó còn đang hút thuốc, khói thuốc nồng nặc khiến hắn vừa vào đã bị sặc.Tưởng Đông Hà lớn lên trong một môi trường phức tạp, nên đã quen với khói thuốc rồi. Bản thân cũng không ghét mùi thuốc lá nhưng hắn cũng không có ý định thử hút bao giờ. Nếu Nghê Tuyết không chịu nổi điều này, Tưởng Đông Hà cũng có thể hiểu được.Ba cặp mắt đồng loạt quay sang nhìn Tưởng Đông Hà. Hắn nhanh chóng bịa ra một lý do: "Tôi cũng học chuyên ngành tiếng Anh, ở ngay phòng bên cạnh. Hôm qua tới trường muộn nên hôm nay ghé qua làm quen với mọi người. Dù sao thì chúng ta cũng là bạn cùng lớp mà.""Tôi có mang chút đặc sản quê nhà, mọi người cứ tự nhiên nhé." Hắn mở túi đồ trên tay ra, chia một ít khô bò lên bàn của mỗi người.Tất nhiên đây chẳng phải đặc sản quê nhà gì sất——túi khô bò này hắn vừa mua ở siêu thị trong trường cách đây mười lăm phút, đã chọn loại rẻ nhất mà còn cảm thấy tiếc tiền đó.Ba người trong phòng, ngược lại, bị sự khách sáo của Tưởng Đông Hà làm cho hơi ngại ngùng, ai nấy đều mời mọc: "Cứ tự nhiên, ngồi đi!"Một người vội vàng dập điếu thuốc, còn người khác hỏi hắn có hút không. Để moi thông tin, Tưởng Đông Hà không từ chối nên nói rằng cho hắn một điếu cũng được. Sau đó hắn nhận thuốc, ngậm vào miệng rồi dùng bật lửa châm lên.Tưởng Đông Hà ngó quanh phòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất——ghế của Nghê Tuyết. Vờ như vô tình, nhưng lại cố ý hỏi: "Phòng các cậu chỉ có ba người thôi à?""Không, bốn người chứ." Một bạn cùng phòng đáp. "Còn một đứa giở giọng ngang bướng hôm qua bỏ đi rồi."Mô tả này khá chính xác. Tưởng Đông Hà thầm nghĩ.Hắn bày ra vẻ tò mò: "Sao lại thế?""Vừa mới vào đã bắt đầu chê cái này cái kia, kén cá chọn canh. Tôi tự hỏi ký túc xá phía Bắc đâu cũng vậy, chưa ăn thịt lợn thì cũng phải thấy lợn chạy* chứ? Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy? Hơ, người không biết còn tưởng cậu ấm nào đang tham gia chương trình truyền hình biến hình rồi ấy. Lúc đó tôi còn nhìn quanh xem có người quay phim nào không mà chẳng thấy gì." Người này bật cười rồi tiếp tục kể: "Lúc sau tôi mới bắt chuyện với nó rồi lời qua tiếng lại, xong cãi nhau luôn.""Chưa từng thấy ai như vậy luôn đó." Một người khác chen vào, giọng đặc Bắc, "Ờ đúng rồi, nhìn mặt như công tử bột, tóc lại còn uốn xoăn tít, trông như con lai nhờ.""Ồ, thế à. Sống tập thể mà, không hợp nhau cũng bình thường thôi." Tưởng Đông Hà gật gù.Điếu thuốc gần cháy hết, hắn cũng đã có đủ thông tin——Đúng như hắn dự đoán, tình hình ở đây còn tệ hơn dự kiến. Tóm lại, nói thế nào đi nữa... thì để Nghê Tuyết ở lại đây thực sự rất nguy hiểm, có khi chưa kịp xong khóa quân sự là đã đem mạng nộp ra rồi.Tưởng Đông Hà dập tắt điếu thuốc, đứng dậy, vẫn giữ giọng điệu nhã nhặn: "Thế thôi hôm nay tôi về trước, sau này sẽ ghé qua thường xuyên hơn."Vừa ra khỏi toà ký túc xá, hắn mở điện thoại thì thấy một yêu cầu kết bạn WeChat kỳ lạ.——"Bánh phô mai mèo con" yêu cầu kết bạn.Tưởng Đông Hà cau mày.Cái quái gì thế này?
--------------------Bánh phô mai mèo con: Tôi nghĩ tính cách của tôi cũng ổn mà, cậu thấy sao?Bánh phô mai mèo con: Chúng ta có thể tìm hiểu thêm mà (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎).
--------------------Bánh phô mai mèo con: Tôi nghĩ tính cách của tôi cũng ổn mà, cậu thấy sao?Bánh phô mai mèo con: Chúng ta có thể tìm hiểu thêm mà (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com