TruyenHHH.com

(On-going) Bệnh Tiểu Thư - Bá Chính

Chương 33: Sao cũng được, trừ Tưởng Đông Hà

Catky0308

Bang Nghiêu quả thật không để Nghê Tuyết phải chờ lâu. Cậu ta nhanh chóng trả lời tin nhắn của Nghê Tuyết như thể đã dự liệu trước. Bang Nghiêu hỏi cậu đang ở đâu, Nghê Tuyết trả lời ngắn gọn: [Mười phút nữa, gặp ở cổng phía Tây trường.]

Vì đang ở trường nên đến cổng Tây rất tiện với Nghê Tuyết. Đoạn đường chỉ tầm năm phút nên cậu đợi Bang Nghiêu một lát là được. Vài phút sau, cậu thấy Bang Nghiêu lái một chiếc xe điện chung từ hướng bên ngoài trường, không phải từ khu ký túc nào của Đại học Thủ Đô cả.

Khi Bang Nghiêu đỗ xe xong, Nghê Tuyết liền hỏi: "Bạn không ở ký túc xá à?"

"Ừm, ở đấy không tiện mấy." Bang Nghiêu đáp lại.

Nghê Tuyết hiểu ẩn ý của Bang Nghiêu——Tưởng Đông Hà hồi trước cũng không ở ký túc chỉ để rút ngắn quãng đường đi làm thêm, còn Bang Nghiêu thì vì tính hướng của bản thân nên cảm thấy ở ký túc không thoải mái, cũng nhờ vậy tránh được những rắc rối không đáng có.

"Cậu yên tâm, mình nói lúc nào cũng sẵn sàng thì là lúc nào cũng sẵn sàng," Bang Nghiêu nhìn Nghê Tuyết, cười bảo. "Cậu muốn xả stress kiểu gì?"

Khi mùa đông đến, trời ở thành phố phía Bắc tối khá nhanh. Lúc này Nghê Tuyết cũng chẳng nghĩ ra cách nào cụ thể, đành nói: "Ăn trước đi đã."

Thế là hai người đội gió lạnh đi đến khu thương mại gần trường nhất rồi vào một trung tâm mua sắm. Ngay lập tức, Nghê Tuyết nhận ra đây là nơi cậu và Tưởng Đông Hà từng đến mua đôi áo phao giống hệt nhau, chỉ là giờ trời ở Bắc Kinh chưa đủ lạnh để phải mặc áo dày như vậy.

Đáng lẽ là đi để xả hơi, vậy mà trong lòng Nghê Tuyết lại có chút bực bội hơn.

Nhà hàng ở trung tâm thương mại thường đông đúc, nên cậu và Bang Nghiêu chọn quán đồ Quảng Đông ít khách nhất, lấy số rồi ngồi đợi trên ghế ngoài cửa tiệm.

Thấy Nghê Tuyết có vẻ không hào hứng, Bang Nghiêu chủ động bắt chuyện: "Cậu chủ động liên hệ mình chắc có chuyện gì rồi đúng không? Để mình đoán nhé... cậu bị cái anh đẹp trai kia làm tổn thương chứ gì?"

Nói nghiêm túc thì không hẳn là thế, bởi Tưởng Đông Hà thật ra chẳng sai gì cả, nhưng bao bực dọc dồn nén của Nghê Tuyết mấy hôm nay cũng là do Tưởng Đông Hà mà ra. Vậy nên, cậu đành "Ừm" một tiếng coi như đáp lại.

"Chuyển sang thích người khác chẳng phải được rồi sao?" Bang Nghiêu cười nói, bắt đầu phân tích rất hợp lý: "Cậu xem, cậu tìm đến mình là đã đi bước đầu rồi đó. Đợi đến lúc cậu gặp thêm nhiều người nữa thì cậu sẽ dần thấy anh đẹp trai đó cũng chẳng có gì ghê gớm lắm đâu."

Nhưng Nghê Tuyết lại cảm thấy câu nói này của Bang Nghiêu có chút gì đó không ổn. Cậu không trả lời ngay mà im lặng suy nghĩ một lúc rồi mới nhẹ nhàng đáp: "Tôi đâu nhất thiết phải thích ai, cũng đâu cần yêu đương gì. Kể cả sau này hết thích Tưởng... hết thích cậu ấy, thì tôi cũng chẳng dễ dàng thích một ai khác ngay."

Dù Bang Nghiêu lẫn Chu Diên đều công khai tỏ ý thích Nghê Tuyết, nhưng có lẽ vì Bang Nghiêu luôn giữ mức độ giao tiếp vừa phải và không làm gì thái quá nên Nghê Tuyết không thấy phiền. Đã vậy, lúc này cậu cũng cần ai đó để trò chuyện, thế nên tự nhiên cậu lại nói nhiều hơn bình thường.

Bang Nghiêu liền nói thẳng: "Mỗi người có một kiểu sống khác nhau thôi mà. Mình thì ngược lại, mình phải có ai đó để gửi gắm cảm xúc. Kể cả không yêu đương thì mình cũng cần có người để thích thích chút, như một cách giải trí trong cuộc sống vậy."

Mặc dù Nghê Tuyết không đồng tình với quan điểm tình cảm kiểu này, cậu vẫn tôn trọng và cố hiểu cho lối sống của người khác.

Nghê Tuyết: "Thế chắc bạn hợp với việc đu idol nhỉ?"

"Haha, thật ra không phải mình cậu nói vậy đâu," Bang Nghiêu cười, "Nhưng mà người đời thực vẫn dễ tiếp cận hơn mà."

Ngay lúc ấy, nhân viên nhà hàng gọi đến số của hai người. Cả hai vào bên trong, theo nhân viên đến chỗ bàn đôi trống. Sau khi gọi món, trong lúc chờ đồ ăn, Bang Nghiêu lại chủ động mở lời: "Nghê Tuyết, mình nói cậu nghe, thích thầm trai thẳng là vô vọng cũng là bài học từ chính kinh nghiệm của mình đó."

"Hả?" Nghê Tuyết ngẩng lên.

Bang Nghiêu không nói cái giọng ngả ngớn nữa, vẻ mặt cũng hiếm khi nghiêm túc: "Hồi cấp ba mình từng thích một bạn nam trong lớp. Cậu ta là trai thẳng, vừa vào lớp 10 đã hẹn hò vài cô gái rồi. Giờ nhớ lại, tên đó cũng chẳng đẹp trai lắm, được cái chơi bóng rổ cũng tàm tạm. Nhưng cảm giác 'thích' thì đúng là kỳ lạ, lúc đó mình cứ mê mệt cậu ta. Tạm gọi là 'trai đểu' nhé. Về sau mình tỏ tình với trai đểu đúng lúc tên đó đang độc thân, nghĩ ba ngày trời, thế mà cậu ta đồng ý hẹn hò với mình. Mình mừng đến quên cả suy xét mọi chuyện. Mãi đến sau này tình cờ nghe trộm được tên đó tám chuyện với đám bạn, mình mới vỡ lẽ——Tên khốn đó thật ra hoàn toàn là trai thẳng, không thích mình tí nào, chấp nhận hẹn hò chỉ để tò mò xem gay ngoài đời là thế nào thôi. Chuyện lan ra khắp lớp đến tai giáo viên chủ nhiệm, rồi thầy bắt mình với tên mất dạy đó tạm nghỉ học về nhà ôn thi. May mắn là lúc đó cũng là học kỳ 2 lớp 12 rồi, đã ôn xong một lượt nên về nhà ôn lại cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Nghê Tuyết ngồi suy nghĩ mãi, im lặng thật lâu. Cậu không biết phải an ủi Bang Nghiêu thế nào, nhưng có vẻ Bang Nghiêu cũng chẳng cần cậu an ủi. Đúng lúc này, bất giác cậu lại nhớ đến một chuyện——cậu với Tưởng Đông Hà cũng từng là bạn cùng lớp ở cấp ba...

Khi ăn xong thì đã gần tám giờ tối, Bang Nghiêu vẫn chưa muốn kết thúc sớm buổi giải sầu này. Cậu ta nhìn cậu với nụ cười nửa đùa nửa thật ngỏ ý: "Để mình dẫn cậu đi làm vài ly nữa, chịu không?"

Nghê Tuyết hơi chần chừ, nhưng nhớ ra chuyện 'giải sầu' này là buổi do cậu chủ động hẹn Bang Nghiêu, mới ăn tối đã bỏ đi thì có vẻ không ổn, coi bộ hơi thiếu chân tình. Hơn nữa... nếu cậu về ngay bây giờ, kiểu gì cũng đụng mặt Tưởng Đông Hà, mà chắc chắn lại ngại ngùng đủ thứ. Uống vài ly thôi mà, có sao đâu, thế là cậu gật đầu.

Phải nói Bang Nghiêu cũng là người tâm lý. Sợ Nghê Tuyết uống với mình không thoải mái nên cậu ta gọi thêm một người bạn nữa.

Bang Nghiêu giải thích: "Uống hai người dễ chán lắm. Mình gọi thêm thằng bạn cho vui. Nó thân thiện, có thể hợp với bất kỳ ai luôn. Cậu cứ gọi nó là Tiểu Địch là được."

Nghe được tin tối nay có tiệc, Tiểu Địch lập tức phấn khởi muốn xí phần chọn địa điểm. Bang Nghiêu chẳng ý kiến gì, vậy là Tiểu Địch gửi địa chỉ hẹn gặp ở một con phố náo nhiệt. Qua lời kể của Bang Nghiêu, Nghê Tuyết biết cậu ta và Tiểu Địch là bạn cùng cấp hai, còn Tiểu Địch thì bỏ học từ năm lớp 10 để đến Bắc Kinh lập nghiệp. Hiện cậu bạn đang là giáo viên dạy nhảy, thu nhập cũng khấm khá.

Bang Nghiêu và Nghê Tuyết đến nơi trước. Nghê Tuyết chưa từng tới khu này, nhưng đã nghe qua cả dãy toàn là quán club, mỗi chỗ một phong cách. Uống hết ở một chỗ thì có thể đi luôn chỗ kế bên chơi tiếp.

Thật ra bình thường Bang Nghiêu đi pub nhiều hơn, vì nhảy vài cái là cậu ta lại lười, thấy mệt. Cậu ta cũng chẳng rõ Nghê Tuyết thích kiểu nào, vì cậu có vẻ điềm đạm, mặt mũi khó đoán, chẳng nói lên nổi điều gì.

Mà cái Bang Nghiêu thích cũng chính là cái vẻ khó đoán ấy của Nghê Tuyết.

Không lâu sau thì Tiểu Địch xuất hiện, từ xa đã vẫy tay chào Bang Nghiêu. Nghê Tuyết nhìn theo, thấy Tiểu Địch cao tầm 1m75, mái tóc nhuộm màu hồng nhạt, mắt kẻ sắc sảo. Ngoài khoác áo bông dày nhưng không kéo khóa, bên trong là áo crop-top, lộ ra cả cơ bụng và một cái khuyên rốn ở giữa.

Tiểu Địch chỉ về phía trước: "Chúng ta vào quán này đi."

Thấy ngay ở cửa quán có logo cầu vồng, Nghê Tuyết liền hiểu ngay. Giờ vẫn chưa phải giờ cao điểm nên bên trong còn khá nhiều chỗ trống, ba người chọn chỗ ngồi gần quầy bar. Tiểu Địch lấy mã menu gọi đồ uống trước và khẳng định sẽ bao hết, bảo Bang Nghiêu với Nghê Tuyết cứ thoải mái chọn món.

Bang Nghiêu có tửu lượng khá tốt, cười bảo Tiểu Địch: "Tớ uống giống cậu."

Còn Nghê Tuyết vốn không quen uống rượu, cũng không nghĩ ngợi gì mà bảo: "Tôi cũng uống giống bạn."

Vậy là không lâu sau, ba ly rượu giống hệt nhau được bưng đến. Bang Nghiêu và Tiểu Địch là bạn cũ lâu ngày gặp lại, lập tức hàn huyên. Nghê Tuyết không thể xen vào cuộc trò chuyện được đành nhâm nhi từng ngụm qua ống hút.

Tuy nhiên, Bang Nghiêu lại quên nhắc cậu rằng rượu Tiểu Địch gọi là loại rất mạnh, nếu uống nhanh thì say lúc nào chẳng biết.

Tưởng Đông Hà thì lại muốn tìm cơ hội trò chuyện đàng hoàng với Nghê Tuyết vào tối nay. Hắn vốn là người quyết đoán, gặp vấn đề là phải giải quyết ngay, việc để Nghê Tuyết né tránh mấy ngày nay đã là quá sức chịu đựng rồi. Hắn giữ khoảng cách với cậu vốn là để làm rõ mọi chuyện, nhưng nếu kéo dài thêm thì có khi lại gây ra nhiều phiền phức không cần thiết.

Hắn mua sẵn một mớ rau và ít thịt thà, rồi nhắn cho Nghê Tuyết bảo cậu về ăn tối để hai người bình tĩnh nói chuyện.

Thế nhưng Nghê Tuyết vẫn chẳng trả lời.

Chẳng lẽ vẫn còn giận à? Tưởng Đông Hà đoán vậy. Hắn biết tối nay cậu không có tiết học nào, theo thường lệ giờ này đã về nhà từ lâu. Hắn không rõ là cậu bận việc thật hay là lại không muốn dính líu gì đến hắn. Nhớ lại lần trước gặp phải gã Đường Kiệt, hắn chợt thấy hơi căng thẳng, vội nhắn thêm hai tin nữa hỏi tình hình của cậu.

[Tưởng: Tối nay cậu đi làm thêm à?]

[Tưởng: Nghê Tuyết, thấy tin nhắn thì trả lời một câu nhé. Ít nhất để tôi biết là cậu an toàn.]

Thế mà vẫn chẳng có tin tức gì từ Nghê Tuyết.

Tưởng Đông Hà nhìn đồng hồ, đã mười giờ mười lăm——dù có đi làm thêm thì giờ cũng đã tan rồi. Không muốn chờ thêm nữa, hắn mở danh bạ tìm số Nghê Tuyết rồi gọi thẳng.

Vào lúc hơn mười giờ tối, khách đến các club bắt đầu đông đúc. Nhạc trong quán đã chuyển sang những giai điệu dồn dập, từng nhịp trống gõ mạnh vào tai. Nhưng dù có ồn thế nào cũng chẳng lay nổi Nghê Tuyết đang gục đầu xuống bàn ngủ mê mệt, hoàn toàn mất kiểm soát.

Lúc này Tiểu Địch có vẻ hơi ngại, cậu bạn lúng túng quay sang Bang Nghiêu: "Cậu không bảo bạn cậu tửu lượng yếu vậy chứ. Biết sớm thế tớ đã gọi ly nước trái cây cho cậu ấy rồi..."

Bang Nghiêu cũng thấy nhức đầu: "Tớ tưởng mặt cậu ấy lạnh nhạt thế là cứng lắm, ai dè một ly đã gục rồi đâu..."

Bang Nghiêu lắc lắc vai Nghê Tuyết: "Nghê Tuyết, cậu ổn không?"

"...Hả?" Nghê Tuyết lẩm bẩm, "Tôi vẫn ổn mà..."

Bang Nghiêu thở dài: "Không ổn rồi, phải gọi người đến đưa cậu về thôi."

Cậu ta lấy điện thoại từ túi Nghê Tuyết, mở khóa bằng cách giơ trước mặt cậu. Trên màn hình hiện ra ba tin nhắn chưa đọc, từ người có tên trong danh bạ là 'Tên hung dữ'.

Lúc này Nghê Tuyết vẫn còn tỉnh táo để nói chuyện nên Bang Nghiêu hỏi: "Mình nên gọi ai đến đón cậu đây?"

"Sao cũng được, trừ Tưởng Đông Hà..."

Vậy tức là phải gọi cho Tưởng Đông Hà.

Bang Nghiêu còn chưa kịp mở danh bạ, màn hình điện thoại đã rung lên, và ba chữ 'Tưởng Đông Hà' lớn chình ình hiện ra. Đúng là khéo thật.

Bang Nghiêu bắt máy, đưa điện thoại cho Nghê Tuyết, "Hai người cứ nói chuyện trước đi, mình sẽ nhắn địa chỉ sau."

Nghê Tuyết vẫn không biết người bên kia là ai, liền buột miệng: "A lô?"

Ngay lập tức, giọng quen thuộc vang lên: "Nghê Tuyết, cậu đang ở đâu?"

Tưởng Đông Hà chỉ nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại, nhạc lớn hòa lẫn tiếng nói chuyện, rõ ràng là một chỗ giải trí. Hắn bảo: "Nói cho tôi địa chỉ, tôi đến đón cậu."

Nghê Tuyết mơ màng, tỉnh tỉnh mê mê. Xung quanh rõ là ồn ào, mà như thể không còn tiếng nào lọt vào tai, chỉ còn giọng trầm thấp của Tưởng Đông Hà kéo cậu trở lại chút tỉnh táo. Cậu bấu chặt điện thoại, miệng vẫn bảo: "Không muốn."

Ngay lập tức, giọng Tưởng Đông Hà trở nên lạnh lẽo, nhấn từng từ như mệnh lệnh: "Nghê Tuyết, nói địa chỉ cho tôi."


--------------------

Tác giả: Anh Tưởng nổi giận rồi! Căng cực căng cực!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com