TruyenHHH.com

On Chu Nhung Su Doi Thay Va Nhung Dieu Bat Bien

Có người bầu bạn đã là chuyện kỳ lạ, mà có người bầu bạn luôn đi đứng nói cười quanh mình còn kì lạ hơn. Chu Tử Thư không rõ vì sao y lại cho phép Ôn Khách Hành lưu lại. Y không hề cô đơn, cũng chưa bao giờ muốn thân cận người khác. Nói cho cùng, Chu Tử Thư chọn túp lều hẻo lánh trên núi cao cũng vì không muốn qua lại với ai, đặc biệt là cách qua lại thái quá như của gã khách kia. Ôn Khách Hành, những tưởng hắn sẽ trở nên lầm lì câm lặng sau từng ấy mất mát, ai mà ngờ lại hết sức cởi mở và phiền phức. Không chỉ có giọng nói hắn mới lấy lại gần đây – mà toàn bộ sự hiện diện của kẻ này đều vô cùng ồn ào. Vì quần áo của Ôn Khách Hành đã nát đến vứt đi, Chu Tử Thư đành đưa cho hắn một ít đồ của mình. Đều là quần áo cũ kỹ đơn giản, thế mà Ôn Khách Hành mặc vào trông chẳng khác gì hoàng bào cao quý. Đến đầu tháng thứ hai hắn ở đây, Ôn Khách Hành đòi đóng thêm một chiếc giường để Chu Tử Thư không phải trải nệm ra đất ngủ. Tất nhiên, cái giường đó sau cùng chỉ mình Chu Tử Thư làm, nhưng dưới sự chỉ tay năm ngón của Ôn Khách Hành, phần lớn toàn là đòi thêm họa tiết chạm trổ rồng rắn mà hắn thích (Chu Tử Thư chẳng thèm đếm xỉa).

Không chỉ xua tan sự tĩnh mịch và cô đơn nơi núi sâu, Ôn Khách Hành còn làm nhiều điều khác nữa. Chu Tử Thư hay nhờ hắn phụ việc quanh nhà và lần nào hắn cũng giúp y – bằng những cách thức cực kỳ vô bổ. Hắn dễ bị phân tâm, thường là bởi Chu Tử Thư, mà cứ giao cho hắn bất cứ việc gì thì y như rằng hắn sẽ tốn gấp đôi thời gian. Bất cứ khi nào Chu Tử Thư ghé đến kiểm tra, Ôn Khách Hành sẽ lập tức phô trương như thể đang biểu diễn hí kịch cho vị khán giả độc nhất của mình. Cho dù chỉ làm mỗi việc là xếp củi đi nữa; nếu biết Chu Tử Thư đang nhìn, hắn sẽ hết sức tạo dáng ưu nhã. Cuối cùng, Chu Tử Thư quyết không thèm dòm ngó đến hắn nữa, nhưng việc này khó khăn hơn y tưởng. Vì một lý do nào đó, chính Chu Tử Thư cũng chẳng rõ, y vẫn luôn tìm đến Ôn Khách Hành, mặc dù chỉ nói được dăm ba câu là y lại hô hào rằng mình đang sống với đồ dơ hơi hết thuốc chữa. Mỗi lần như vậy, Ôn Khách Hành chỉ nhún vai cười trừ. Vậy mà huynh còn cho ta ở lại, hắn hí hửng đáp, khiến Chu Tử Thư hậm hực bỏ đi.

Chỉ nghĩ đến hắn thôi Chu Tử Thư cũng phải lắc đầu, rồi ráng định thần thái nốt mớ rau đang dở tay. Đây là Ôn Khách Hành mua về hôm qua – cũng là lần đầu tiên hắn tự mình xuống thôn và tìm mua gần như đủ hết những thứ họ cần (ngoại trừ một chiếc lược hắn khăng khăng đòi tặng Chu Tử Thư. Nó được mua bằng tiền của ta, Chu Tử Thư chỉ ra. Nhưng mà huynh sẽ không bao giờ tự mua nó, Ôn Khách Hành vui vẻ đáp rồi nhét chiếc lược vào bàn tay bất đắc dĩ của y).

Khoảng một tháng trước, ngay sau khi Ôn Khách Hành mới nhìn lại được, Chu Tử Thư đã dẫn hắn xuống thôn để chỉ cho hắn những nơi bán đồ tốt nhất trong chợ. Suốt dọc đường, Ôn Khách Hành cứ đội một chiếc nón có mành che mặt. Ban đầu, Chu Tử Thư cho rằng là để che đi khuôn mặt đầy sẹo, nhưng lâu ngày chung sống với Ôn Khách Hành, y lại đâm ra nghi ngờ điều đó. Ôn Khách Hành không phải kẻ để tâm đến sự xét nét của người khác, lại càng không quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình. Vậy thì chiếc nón không nhằm che giấu gương mặt, mà chính là danh tính của hắn. Có lẽ đây không phải vấn đề Chu Tử Thư có thể truy vấn, nhưng y vẫn cứ thắc mắc về thân phận thật sự của nam nhân đang sống cùng với mình. Ôn Khách Hành thích nói chuyện – về mọi thứ trên đời ngoại trừ bản thân. Chu Tử Thư quá hiểu cảm giác đó để moi móc chuyện quá khứ trong lòng bàn tay còn lại của hắn.

Mải mê suy nghĩ, y không để ý tiếng bước chân nhẹ nhàng sau lưng mình cho đến khi quá trễ. Có một cánh tay choàng qua hông y, một giọng nói đồng thời cất lên bên tai:

“A Nhứ nấu món gì đó?”

Chu Tử Thư thúc cùi chỏ về phía sau theo phản xạ, nhưng chỉ đánh vào không khí. Ôn Khách Hành đã bước sang một bên và tăm tia cái nồi sủi bọt.

“Có mùi… không giống gì hết,” hắn nhận xét.

“Là bởi vì chưa có gì trong đó cả. Ta đang định bỏ mấy thứ này vào,” Chu Tử Thư có chút phật ý, chỉ vào mớ rau thái đều đặn bên cạnh một nhúm thịt gà.

“Lại là canh gà hầm,” Ôn Khách Hành nhăn mũi như một hài tử quen được cưng chiều.

“Hừ, ăn canh ấm người. Vừa bổ dưỡng, dễ nấu, mà còn–”

“Nhưng mà ăn có ngon không?”

Chu Tử Thư trừng mắt với hắn. Ôn Khách Hành chỉ chớp mắt ngây thơ.

“Khá khen cho nhà ngươi không cầm dao bếp mà cả gan như vậy,” Chu Tử Thư lạnh lùng nói, dứ dứ con dao được nhắc đến vào ngực Ôn Khách Hành.  

“Thôi, thôi mà, A Nhứ, ta không nói nữa. Nhưng ngày mai việc nấu nướng để cho ta nhé? Bớt đi một việc cho huynh, còn nữa, ta mới bị dằm đâm lúc chất củi đây này. Công việc đó không hợp với ta cho lắm.”

“Không hợp với ngươi cho lắm,” Chu Tử Thư nhại theo. “Ngươi nghĩ đây là đâu, sơn trang cho ngươi nghỉ đông à?”

“Một túp lều đơn sơ giữa núi rừng thanh bình tươi đẹp, còn có người bầu bạn tuyệt vời số một cầu còn không được? Chứ còn sao nữa, A Nhứ?”

Chu Tử Thư thắc mắc, không biết Ôn Khách Hành từng chơi với dạng người nào mà lại tôn y làm số một. Dĩ nhiên y chẳng hỏi. Y chỉ giơ tay búng nhẹ vào bịt mắt của Ôn Khách Hành, sau đó quay lại nấu ăn.  

“Ngươi chỉ có một bàn tay thì nấu nướng thế nào?”

“Hay là chúng ta cùng nấu đi? Huynh cung cấp thực phẩm, ta đóng góp chuyên môn.”

“Ồ, vậy ra ngươi là đầu bếp cơ đấy? Ngươi đã mở được mấy cái tửu quán trước khi nằm thoi thóp dưới lỗ hả?”

Một khoảng im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng nước sôi ùng ục. Chu Tử Thư khẽ cắn má trong. Hai người họ chưa bao giờ nhắc lại tình cảnh Ôn Khách Hành trôi dạt đến đây.

Ôn Khách Hành cười nhẹ. “Ta còn tưởng huynh sẽ không bao giờ hỏi.”

Chu Tử Thư chậm rãi quay lại với hắn, nét mặt cố giữ vẻ trung dung. “Sao ta phải hỏi? Nếu ngươi muốn, ngươi sẽ tự nói. Nếu không muốn, vậy đừng nói. Đằng nào ta cũng không quản. Ai cũng có bí mật. Ta không hỏi ngươi, ngươi cũng không hỏi ta. Đơn giản vậy thôi.”

Trên biểu tình của Ôn Khách Hành thoáng lên một vẻ kì lạ, nhưng thật khó nhìn thấu gương mặt với một bên mắt bị che phủ và khóe môi luôn xếch lên như đang cười vì sẹo.

“À, vậy mà ta lại mong rằng, thay vì giữ bí mật với nhau, một ngày nào đó ta có thể chia sẻ về chúng. Ta không tự chủ mà luôn thấy huynh rất thú vị, A Nhứ. Nhưng dĩ nhiên ta sẽ không bao giờ đòi hỏi bất kỳ điều gì từ người ta đã nợ quá nhiều.”

Chu Tử Thư không thể liệu đến chuyện này. Ôn Khách Hành chưa bao giờ cố gắng cạy mở bức tường bí mật ngăn cách họ, Chu Tử Thư cũng lấy làm hài lòng vì điều đó. Nhưng nay khả năng ấy – việc chia sẻ quá khứ của mình với một ai đó – bắt đầu hiện ra, đó là điều mà Chu Tử Thư vẫn luôn lo lắng. Y nhìn vào con ngươi duy nhất của Ôn Khách Hành. Một hố đen thăm thẳm, sâu hút, nhưng cám dỗ. 

“Chà, đến lúc nào đó ngươi muốn nói, ta sẽ ở đây lắng nghe,” Sau cùng, Chu Tử Thư ướm lời. Lắng nghe dù sao cũng dễ hơn nói chuyện. Y đột nhiên trở nên mẫn cảm với bảy huyệt vị đau nhức trên thân mình. Y từ lâu đã quen với những chiếc đinh, nỗi khổ sở bởi chúng cũng đã thành một phần con người y. Cớ gì y phải nói về chúng? Vậy có khác gì nói về tay chân mình đâu chứ?

“A Nhứ, huynh cũng vậy. Mà có chuyện này ta nói được không?” Ôn Khách Hành nở rộng nụ cười, vành mắt hắn hóa thành mảnh trăng cong cong. 

“Cái gì?”

“Nước sôi tràn rồi kìa.”

Chu Tử Thư hấp tấp lao đi cứu phần còn lại của nồi canh suông.

-

Cái lạnh ở vùng núi này khác với cái lạnh trong Quỷ Cốc. Trong Quỷ Cốc, cái lạnh rất áp bức; nó đâm xuyên da thịt, gặm nhấm trong xương cho đến khi ăn mòn cả cốt tủy. Ở trên này, cái lạnh lại giống như một làn sương rơi phủ trên người, dễ dàng bị xua đi bởi lửa nhiệt và thức ăn.

Chu Nhứ lại nghĩ khác.

“Thêm củi vào đi,” y nói, ngồi sát bếp nhất có thể mà không bị phỏng.

“A Nhứ, không phải huynh bảo chúng ta cần tiết kiệt sao? Vẫn còn hơn hai tháng nữa mới qua mùa đông.”

Chu Nhứ càu nhàu, nhưng y lại không thể phản đối lại điều mà mình đã luôn miệng nhắc nhở Ôn Khách Hành trước đó: Ta không biết ngươi chui ra từ nơi hoàng cung nào, nhưng ở đây không có cái gì là dư dả.

Ôn Khách Hành suýt bật cười. Cái cung điện mà hắn chui ra đắp bằng xương thếp bằng máu, thứ duy nhất dư dả ở đó là những kẻ phản phúc đâm sau lưng.  

“A Nhứ, bộ huynh không biết có rất nhiều cách giữ ấm vào mùa đông à?” Ôn Khách Hành hỏi và thận trọng nhích lại gần Chu Nhứ. Hắn biết cứ mỗi lần người kia đang suy tư hay không khỏe, y đều ít chú ý đến sự tiếp cận của mình.

“Những cách nào?” Chu Nhứ hỏi, giơ hai tay về phía ngọn lửa ấm áp. Ôn Khách Hành chớp thời cơ, ngồi xuống sau lưng và vòng tay ôm trọn lấy eo người kia. Vòng eo y rất thanh mảnh, nếu hoàn cảnh khác đi, Ôn Khách Hành sẽ tìm mọi cách để chạm vào đấy mà không có lớp quần áo cản trở. Nhưng Chu Nhứ rất ngại tiếp xúc cơ thể ngay cả khi ăn mặc chỉnh tề, y vẫn hay nhắc nhở Ôn Khách Hành bằng cách tránh né mọi sự đụng chạm của hắn. Ôn Khách Hành tự hỏi, liệu có liên quan đến những cơn ác mộng của y hay không. Vào những đêm khó ngủ, Ôn Khách Hành lại nghe thấy tiếng Chu Nhứ trằn trọc. Chu Nhứ chưa bao giờ nhắc tới, Ôn Khách Hành cũng thấy quá tế nhị để dò hỏi. Bản thân hắn chưa bao giờ ngủ mơ – dù đẹp hay xấu – nên hắn cũng không biết cách để an ủi một người gặp ác mộng.

Nhưng lúc này, hắn biết phải làm gì để giúp y dễ chịu. Minh chứng rõ nhất cho cơn rét lạnh là khi Chu Tử Thư ngập ngừng thay vì lập tức quạt tay Ôn Khách Hành đi.

“Ngươi thật khó ưa.”

“Ta biết.”

“Nghe nói, biết mình biết ta là bước đầu tiên dẫn đến việc thay đổi, nhưng ta thấy điều này không đúng với ngươi.”

Ôn Khách Hành xiết chặt hai cánh tay chỉ đơn giản vì có thể, và bởi vì hắn phải tận dụng cơ hội hiếm hoi này. “Nếu muốn ta thay đổi, huynh chỉ cần nói một lời.”

Chu Nhứ hừ mũi và vỗ vỗ lên cổ tay Ôn Khách Hành, nơi chỉ còn lại một khúc cụt ngủn. Cứ mỗi khi được chạm vào, nơi đó đều có một cảm giác kì lạ. Đôi khi hắn sẽ giơ cánh tay đó lên, rồi sực nhớ ra đã không còn bàn tay để cầm nắm, đôi khi Ôn Khách Hành thề rằng hắn vẫn còn cảm nhận được mấy ngón tay của mình.

“Không cần. Ta nghĩ, ngươi đã thay đổi đủ cho một kiếp này rồi.”

“Ồ, làm sao huynh biết?”

“Thôi đi. Một công tử sang trọng bị thương máu me bên vệ đường? Làm sao xảy ra chuyện này, nếu không phải vì hắn thay đổi cách hành sự và gây bất mãn với những kẻ xung quanh?”

Ôn Khách Hành nuốt khan. Hắn mò mẫm cổ tay cụt của mình, tưởng tượng ra việc đan ngón tay thành lồng, ôm nhốt Chu Nhứ vào trong. Tất nhiên, ân nhân của hắn nói đúng. Cả đời Ôn Khách Hành đã sống bằng cách thay đổi bản thân cho đến khi không còn nhận ra chính mình nữa. Quỷ Cốc không cướp được ký ức nhưng đã tước đi linh hồn của hắn. Chỉ có ở đây, trên ngọn núi hẻo lánh này, bầu bạn với một người không thực sự thích mình, Ôn Khách Hành mới chậm rãi thu nhặt những mảnh vỡ của bản thân và ghép chúng lại với nhau. Thật trớ trêu làm sao, lúc hắn cảm thấy hoàn thiện nhất lại là lúc cơ thể  hắn trở nên khiếm khuyết? Nhưng thay vì thốt ra những điều nực cười, hắn chỉ khúc khích cười, thầm mừng là Chu Nhứ không thể nhìn thấy mặt mình.

“Có phải A Nhứ cũng đã kinh qua chuyện tương tự?”

Chu Nhứ im lặng thật lâu khiến Ôn Khách Hành còn cho rằng y sẽ không trả lời. Thế rồi, y hắng giọng và vỗ lên cánh tay Ôn Khách Hành vẫn choàng quanh eo. Ôn Khách Hành miễn cưỡng buông tay, nhìn y đứng dậy.

“Có thể nói, hạnh ngộ của hai ta là do vận mệnh đã an bài cho hai kẻ tri âm gặp được nhau."

Ôn Khách Hành ngước nhìn y. Hắn chưa từng có tri âm, hoặc một ai đó nguyện nhìn đến sinh hồn đáng thương nằm ẩn sau lớp lớp mặt nạ mà Ôn Khách Hành đeo mang. Nhưng đổi lại, Ôn Khách Hành cũng chưa một lần bận tâm đến ai đó. Cái ý nghĩ giờ đây hắn đã biết bận tâm có hơi chút đáng ngại. Có ai đó đồng nghĩa với việc có thể mất đi người ấy. Ôn Khách Hành không rõ, liệu hắn có thể chịu được sự mất mát này.

Chu Nhứ hạ mắt nhìn hắn, lắc đầu như thể đã đoán ra suy nghĩ nơi Ôn Khách Hành và lấy làm buồn cười. Thế rồi y chìa tay ra. Trong thoáng chốc, Ôn Khách Hành chỉ biết trơ mắt nhìn. Hắn biết rõ y chỉ muốn giúp mình đứng dậy, thế nhưng, cử chỉ ấy cảm giác nhiều hơn thế nữa. Giống như một sự dồng ý rằng, có lẽ, kể từ nay hai người họ sẽ có nhau.

Ôn Khách Hành nhận lấy nhã ý đó. 

“Chu Tử Thư.”

“Hả?”

“Ta tên thật là Chu Tử Thư.” Y kéo mạnh một cái, mang Ôn Khách Hành đứng thẳng dậy. “Nếu ngươi còn tá túc ở đây thêm ít lâu, ngươi cũng nên gọi ta bằng tên thật.”

“Chu Tử Thư,” Ôn Khách Hành lập lại. “Một cái tên thật hay. Nhưng xin lỗi, A Nhứ. Có hơi trễ rồi.”

“Tùy ngươi,” Chu Nhứ, Chu Tử Thư lầm bầm và mọi sự lại trở về bình thường.

Cảm giác gần như thiếu chân thực, Ôn Khách Hành nghĩ, khi hắn có được điều gì đó bình thường.

-

Hai người ngồi trước hiên, chăn quấn ngang vai, bên cạnh đặt vài bầu rượu ấm, cùng nhau ngước nhìn bầu trời. Đâu đó từ xa, tiếng pháo nổ vọng lại, vang khắp căn lều nhỏ của họ. Chu Tử Thư không rõ nó đã biến từ của y thành của họ từ khi nào.

“Ta còn nghĩ ngươi là kiểu người sẽ chào đón năm mới một cách hoành tráng,” y cất giọng giữa bầu không khí yên lặng dễ chịu.

Ôn Khách Hành không nhìn sang, chỉ tiếp tục ngắm sao trời. "Vì sao ta lại chào đón sự đổi mới?"

"Có thể vì đổi mới tốt đẹp hơn."

Ôn Khách Hành mỉm cười, Chu Tử Thư biết ngay nụ cười đó là giả. Đó là một trong nhiều điểm nhỏ ở Ôn Khách Hành mà y học được cách nhận biết theo thời gian. Có những lúc, Chu Tử Thư tự hỏi có phải mình đã tường tận tâm tư của Ôn Khách Hành còn hơn của chính mình. Ví dụ như, y biết Ôn Khách Hành rất mạnh mẽ, kiên định và tự tin, nhưng hắn cũng đối diện với nhiều bất an trong lòng. Đôi lúc, Chu Tử Thư nhìn thấy hắn lơ đãng sờ đến cổ tay bị cụt, rồi sực tỉnh vội vã buông tay xuống. Đôi lúc, hắn vấp ngã vì còn bỡ ngỡ với điểm mù trong mắt, khi đó hắn sẽ ngó quanh như để xem có ai nhìn thấy không (Chu Tử Thư luôn giả vờ như không để ý). Có khi, hắn sẽ sờ lên những vết sẹo trên mặt, khóe miệng dần hạ xuống, rồi chợt nhớ ra mình không ở đây một mình lại vội vã nặn ra một nụ cười. Cũng chính là cái biểu tình trên khuôn mặt hắn lúc này. Bất cứ khi nào Ôn Khách Hành gượng cười, khóe miệng bên trái sẽ nhếch lên một chút, như để bù cho vết sẹo ở bên phải.

“Đổi mới tốt đẹp hơn? Làm sao có thể tốt hơn thế này được? Huynh có muốn thay đổi gì không? A Nhứ, huynh không thấy vui sao?”

Chu Tử Thư hừ cười. Dĩ nhiên là y thấy vui. Y không nhớ có bao giờ mình thấy mãn nguyện hơn lúc này. Chỉ là, y cũng biết, chẳng có gì kéo dài mãi. Có đôi lúc y lại ước rằng, giá mà Ôn Khách Hành xuất hiện trong cuộc đời mình sớm hơn, chỉ để y không có cách nào rời bỏ nó được nữa.

Y búng lên trán Ôn Khách Hành.

“Đầu năm mới đừng hỏi ngớ ngẩn.”

“Sao lại ngớ ngẩn?” Nụ cười trên môi Ôn Khách Hành chao nghiêng hơn một chút, thành thật hơn một chút.  

“Vì ngươi biết câu trả lời mà.”

“Thế nếu ta muốn A Nhứ nói ra thì sao?”

“Vậy thì ngươi sẽ thất vọng thôi.”

“Huynh không thể làm ta thất vọng được.” Ôn Khách Hành làm một hành động đáng ghét là nháy mắt, vì chỉ có một mắt nên trông như thể hắn đang chớp mắt một cách điệu đàng.

Chu Tử Thư thở dài, nhấp thêm một ngụm rượu. “Lão Ôn, sẽ không có gì thay đổi cả. Đừng lo.” Ngay lúc đó, y tự hỏi liệu mình đang cố gắng trấn an Ôn Khách Hành hay là chính bản thân y.

Thay đổi ập đến vào một tuần sau giao thừa, lúc mặt trời chịu ló dạng đằng sau tầng mây dày đặc và bắt đầu làm tan lớp băng tuyết bao phủ mọi vật. Có lẽ sự thay đổi ấy cũng sẽ không xảy ra, nếu không phải số phận cứ quyết tâm làm khó Chu Tử Thư. 

“A Nhứ? A Nhứ, dậy đi!”

Chu Tử Thư giật mình choàng tỉnh, nặng nhọc hít thở. Tàn dư của giấc mộng chậm chạp tan đi, chỉ còn lưu lại một cảm giác khó chịu. Y bấu lấy lồng ngực nơi mấy chiếc đinh dường như đang đào sâu vào da thịt. Có những lúc chúng sẽ dịch chuyển dưới da khiến cơn đau đớn tưởng chừng quen thuộc bộc phát thêm một tầng.

“A Nhứ, huynh sao vậy?” Khi Ôn Khách Hành cúi xuống nhìn y, mắt hiện rõ vẻ lo lắng. Chu Tử Thư đẩy hắn ra và kéo áo lại quanh người.

“Ta không sao. Lão Ôn, ngươi làm gì vậy?” Y hỏi, nhưng thay vì cáu bẳn, chỉ nghe ra mệt mỏi.

“Huynh trằn trọc xoay trở lâu hơn bình thường cho nên ta đến xem thử. Ta nghĩ huynh phát sốt rồi.”

“Nhảm nhí,” Chu Tử Thư nói, hoặc sẽ nói, nếu Ôn Khách Hành không chọn ngay lúc đó để áp trán hai người vào nhau. Chu Tử Thư kinh ngạc đến đơ người. Làn da của Ôn Khách Hành áp lên trán y mát rượi, cả người hắn đều thoảng mùi tuyết lạnh.

“Rõ ràng huynh đổ bệnh rồi.” Ôn Khách Hành lùi lại, con mắt quét khắp người Chu Tử Thư như để tìm kiếm thông cáo “bệnh nhân” dán trên đó.

“Ngươi nói bậy,” Chu Tử Thư lầm rầm, quạt đi cánh tay Ôn Khách Hành thò đến trên áo mình. “Đây là việc bình thường, không cần phải rộn chuyện.”

“Đừng có lì lợm. Cả người huynh đều nóng hổi, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi kìa.”

Lần này, mấy ngón tay của hắn mò đến quá gần mấy chiếc đinh. Chu Tử Thư táng văng chúng đi.

“Ngươi có muốn mất luôn bàn tay này không hả?” 

Diễn biến sau đó chỉ có thể mô tả bằng hai từ “mất mặt”. Bọn họ bắt đầu xô đẩy nhau như hai đứa con nít, Chu Tử Thư ra sức đẩy Ôn Khách Hành, còn Ôn Khách Hành cố gắng túm lấy áo của Chu Tử Thư. Là người lành lặn đầy đủ chân tay mắt mũi, Chu Tử Thư lẽ ra nên thắng thế, nhưng rủi thay mấy cái đinh tác quái làm y xuống sức hẳn nên Ôn Khách Hành rất nhanh chóng đã chế trụ được cả hai cổ tay Chu Tử Thư. Đồng nghĩa với việc hắn cũng không còn bàn tay nào để lột áo của y – một thế cục bế tắc. Hai người họ trừng mắt lườm nhau.

“Sao ngươi lại ấu trĩ như vậy?” Chu Tử Thư rít hỏi.

Ta sao? A Nhứ, ta chỉ cố trả ơn thôi mà! Để ta chăm sóc cho huynh đi mà!”

“Nếu muốn giúp ta thì ngươi cuốn xéo đi! Ta không thích cũng không cần ngươi giúp đỡ!”

Một thoáng đau lòng hiện ra trong mắt Ôn Khách Hành, rồi hắn buông tay Chu Tử Thư, lùi lại một bước. “Ta... xin lỗi. Ta chỉ cho rằng huynh… mà thôi, quên đi. Không phải việc của ta.”

Chu Tử Thư thở dài, cố nén lại cơn điên tiết vì bị đau bởi mấy cái đinh. Y đứng dậy định đưa tay vỗ vai dỗ dành Ôn Khách Hành, nhưng nửa chừng cảm thấy kì quặc nên lại thôi. “Nghe nè, ta không có ý đó.”

Ôn Khách Hành nở một nụ cười nhăn nhó. “Huynh không cần phải giải thích. Chúng ta đã nói là sẽ không đào bới quá khứ của nhau và ta cũng không muốn ép huynh. Ta vẫn còn nợ huynh quá nhiều, làm sao có thể…”

“Dừng lại. Ngươi không nợ ta gì cả.”

“Huynh đã cứu mạng ta, A Nhứ! Ta nợ huynh mọi thứ! Ta cũng biết bây giờ mình rất vô dụng, nhưng nếu huynh bệnh ta vẫn muốn gi–”

Chu Tử Thư giật tung cổ áo để lộ ra lồng ngực của mình. Bất kể điều gì Ôn Khách Hành đang định nói lập tức nghẹn lại trong cổ, hắn nhìn chằm chằm vào những vết sẹo mồn một ở từng đầu đinh.

“Ta không bị bệnh,” Chu Tử Thư nói. “Chỉ là mạng sống của ta phụ thuộc vào một điều kiện duy nhất.”

“A Nhứ,” Ôn Khách Hành thở hắt ra, những ngón tay do dự sát bên ngực Chu Tử Thư. “Cái gì đây?”

“Cái giá của tự do,” Chu Tử Thư đáp. Y tiến một bước nhỏ đến trước, để bàn tay của Ôn Khách Hành nằm xòe ra trên chiếc đinh đóng phía trên trái tim mình. Ôn Khách Hành hít mạnh một hơi và Chu Tử Thư có thể cảm nhận được những ngón tay hắn khẽ run rẩy.

“Nhưng rất đáng.” 

Ôn Khách Hành nhìn xuống bàn tay cụt của mình rồi chạm mắt với Chu Tử Thư. “Ta hiểu. Một chút đau đớn đổi lại…”

“Như thế này.”

“Đúng vậy.”

Chu Tử Thư đặt tay mình lên trên tay Ôn Khách Hành rồi khẽ xiết. Một giọt lệ đỏ tươi tụ lại dưới bịt mắt của Ôn Khách Hành và lăn dài trên bờ má hắn. Chu Tử Thư bước đến, đưa tay lau đi vệt lệ đỏ ấy.

“Một ngày vui vẻ đáng để đổi lấy trăm ngày thống khổ,” Chu Tử Thư nói, nhưng y không thật sự nghe rõ tiếng nói của chính mình. Tầm mắt của y đã trôi đến bên bờ môi của Ôn Khách Hành và y tự nhủ sẽ ra sao nếu mình hôn hắn. Y chưa bao giờ thật sự muốn hôn một ai, và ngay cả bây giờ ý muốn ấy cũng cảm thấy thật xa lạ.

“A Nhứ…”

Chu Tử Thư không nhận ra mình đã ngả đến trước, y vội vàng lùi lại và buông tay Ôn Khách Hành ra. Y hắng giọng ho, không phải bởi mấy cái đinh, mà bởi vì cổ họng chợt khô ran. 

"Ý của ta là… ngươi không cần phải lo. Mấy cái đinh này hay phát tác lúc giữa đêm, cũng là chuyện bình thường. Có đôi lúc sẽ tệ hơn. Nhưng sớm muộn gì cũng qua. Bây giờ cũng không đáng lo nữa rồi."

Ôn Khách Hành im lặng một lúc thật lâu, đến mức Chu Tử Thư còn cho là mình đã dọa hắn đến thất thần. Sau đó, Ôn Khách Hành khẽ nói: "Ta không muốn huynh phải chịu đau đớn." Hắn hạ mắt nhìn lồng ngực Chu Tử Thư. Y vội vã kéo cao cổ áo lên.

"Chậc, ta thấy cả hai ta đều có những cơn đau riêng. Chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ nếu ngươi thích," Chu Tử Thư cố gắng làm nhẹ bầu không khí. Nhưng lần này Ôn Khách Hành không cười.

"Nếu có thể, ta muốn lấy đi hết những nỗi đau của huynh."

Chu Tử Thư lắc đầu trước nam nhân kì quặc này. "Sao ngươi lại ngớ ngẩn như vậy?" Y búng vào cổ tay cụt của Ôn Khách Hành. "Ngươi cũng đừng nhắc đến nợ nần nữa. Hãy xem như có ngươi ở đây là đủ rồi."

"Huynh – thích có ta ở đây?"

"Không thế thì ngươi còn ở đây à? Ta biết tên ngươi là khách hành, nhưng ngươi có còn là khách nữa đâu. Nếu thích thì cứ lưu lại đi."

Trong một thoáng, Chu Tử Thư nghĩ rằng Ôn Khách Hành sẽ từ chối. Nhưng rồi hắn khẽ thở ra, vẻ mặt phức tạp đồng thời giãn ra. "A Nhứ. Nếu huynh đồng ý, ta nguyện lưu lại mãi mãi."

Chu Tử Thư biết mãi mãi không còn bao lâu, nhưng dẫu thế y vẫn mỉm cười và kéo Ôn Khách Hành đến ôm thật chặt. Chỉ một lần thôi, y muốn được ích kỷ.

-

Kể từ đêm đó, cuộc sống nơi túp lều đã thay đổi. Ôn Khách Hành vẫn luôn cho rằng hắn sẽ không chào đón bất kỳ sự thay đổi nào, vậy mà giờ đây, hắn đang ngồi ở một chốn có thể gọi là nhà, cạnh một người nguyện ý giữ hắn lại. Mối thù mà Ôn Khách Hành từng nung nấu, thứ đã khiến hắn sống tiếp và cũng là lý do duy nhất hắn tồn tại, đã hoàn toàn tan biến khỏi tâm trí. Bàn tay và con mắt bị khuyết không còn là mối bận tâm với hắn nữa, vì mỗi bận hắn lỡ sa vào những cơn than thân trách phận, Chu Tử Thư sẽ luôn có mặt để vực hắn dậy.

Mùa xuân sau cùng cũng xua đi những tàn dư còn sót lại từ mùa đông, mọi vật đang dần lấy lại màu sắc vốn có. Quanh nhà có rất nhiều việc phải làm và Ôn Khách Hành quá bận rộn để lo đến mấy chuyện tầm thường như giết người. Không, hắn phải chăm sóc khu vườn trong lúc Chu Tử Thư sửa chữa lại phần mái nhà bị hư hại bởi tuyết dày. Khi công việc trong ngày đã xong cũng là lúc trời sẫm tối, hai người họ sẽ lui vào bếp cùng nhau nấu cơm – Chu Tử Thư nấu nướng, còn Ôn Khách Hành bảo đảm là y đã cho gia vị vào những món ăn. Sau đó, họ ngồi lại với nhau và nói về đủ thứ chuyện, hoặc chỉ đơn giản là tận hưởng sự yên lặng dễ chịu.

Ôn Khách Hành không có gì khác để so sánh, nhưng hắn hình dung một cuộc sống bình thường có lẽ là như thế này. Khi đêm xuống, họ nằm trên giường của mình, hai chiếc giường đã được đẩy sát đến mức nhập thành một. Ôn Khách Hành luôn tự thức dậy vào khoảng nửa đêm. Hắn không còn nhiều nội lực, nhưng ít nhất vẫn có thể giúp Chu Tử Thư điều tức qua những cơn đau do đám đinh gây ra. Họ ngồi kề bên nhau, Chu Tử Thư vùi mặt vào hõm cổ Ôn Khách Hành và xiết chặt vạt áo của hắn. Khi trời sáng, không ai đả động đến điều đó, như thể đêm và ngày là hai thế giới hoàn toàn tách biệt với nhau. Mà như vậy cũng không sao. Chỉ cần Chu Tử Thư thoải mái, thì thế nào cũng được.

“Lão Ôn. Cái gì đây?”

Chu Tử Thư, sau khi lục qua chiếc giỏ Ôn Khách Hành đi chợ về, giơ lên một cái vò trắng.

“Một cái vò,” Ôn Khách Hành đi lại, ngây thơ đáp. 

Chu Tử Thư đưa mắt lườm hắn và mở nắp ra ngửi thử. 

“Sao ngươi lại mua rượu? Chúng ta có thể tự chưng cất được mà, tốn tiền vô tích sự.”

Đúng thật họ có thể tự cất rượu. Mà cũng đúng thật thứ rượu ấy có mùi vị cực kỳ kinh khủng, là một sự sỉ nhục vô cùng đối với kẻ nào vô phúc nếm phải. Đôi khi Ôn Khách Hành tự hỏi không biết Chu Tử Thư còn lại chút vị giác nào không.

“Một đại nương hảo tâm trong làng nói rằng loại rượu mận này là đặc sản nhà bà ấy, vị thơm nức tiếng gần xa. Ta làm sao xúc phạm bà ấy bằng cách từ chối được đây, A Nhứ?” Ôn Khách Hành đỡ lấy cái vò từ tay Chu Tử Thư để đề phòng bất trắc, dựa vào ánh lườm của Chu Tử Thư, khả năng đó khá cao.

“Nếu có một đại nương hảo tâm kêu ngươi mua con bò của bà ta, ngươi cũng nghe theo à?”

“Vậy A Nhứ có thích bò không?”

Chu Tử Thư mất kiên nhẫn xua tay và Ôn Khách Hành bật cười. “Nào, thôi mà, A Nhứ, ta chỉ đùa thôi mà! Ta muốn tặng cho huynh một món quà, mà vì huynh cứ luôn uống… loại rượu tự cất đó, ta nghĩ có khi huynh sẽ cảm kích thứ gì đó… a hèm. Thanh nhẹ hơn.” 

Cái gườm của Chu Tư Thử dịu dần, cho đến sau cùng y đành thở dài nhượng bộ. Biểu tình trên mặt y như gợn lên chút khổ sở, mà Ôn Khách Hành không hiểu là do đâu. Ngay lúc hắn định mở miệng hỏi thăm, Chu Tử Thư đưa tay giật lại vò rượu và nốc một hơi dài. Lúc Ôn Khách Hành đang lo sợ tình huống xấu nhất, Chu Tử Thư hạ tay đem vò rượu dốc ngược lại, xác nhận sự nghi ngờ của hắn.

“Đó. Ta rất cảm kích. Vui chưa?”

Y tỏ ra một phần hằn học với hai phần tự đắc, ánh mắt còn chứa một vẻ gì đó như thách thức. Vì thế nên chuyện xảy ra sau đó cũng là lỗi tại y, thật sự. Tại y, tại nét môi bóng mềm còn đọng lại vài giọt rượu của y.

Ôn Khách Hành rướn đến nếm lấy vị rượu, nhân cơ hội đó, nếm luôn cả khoang miệng của Chu Tử Thư. Đó không thể gọi là một nụ hôn, nhưng với Ôn Khách Hành, cũng đủ cho cơn đê mê chạy dọc sống lưng hắn. Hắn vội vã rụt về, nửa để không mất khống chế mà tham luyến quá đà, và nửa để dò xét phản ứng của Chu Tử Thư. Chu Tử Thư nheo mắt nhìn Ôn Khách Hành như thể y không biết nên tỏ ra kinh ngạc hay phẫn nộ.

“Ngươi thật sự muốn dốc cạn vận may của mình, đúng không?” Sau cùng y chọn giọng nói cộc lốc vẫn thường dùng mỗi khi muốn che dấu sự buồn cười.

Áp lực mà nãy giờ Ôn Khách Hành không để ý nhấc khỏi bờ vai hắn.

“Nếu đây là điều ta dùng hết vận may để đổi lấy, vậy cũng xứng đáng. Huynh xứng đáng mà.”

Đôi mắt Chu Tử Thư mở to, trong một thoáng Ôn Khách Hành cảm thấy hả hê vì có thể làm y á khẩu.

Rồi Chu Tử Thư bật cười thật khẽ, lắc đầu, sau đó ném cho Ôn Khách Hành một nụ cười, một trong những nụ cười xán lạn đến mức Ôn Khách Hành cảm thấy ánh dương kia cũng trở nên vô nghĩa. “Ta còn chưa đủ say cho việc này.”  

“Thật tốt là vì ta hiểu rõ A Nhứ.” Ôn Khách Hành đáp, với tay vào trong giỏ lôi ra một vò rượu khác nằm dưới mớ củ cải.

“Đúng là thật tốt,” Chu Tử Thư thì thầm, tóm lấy tay Ôn Khách Hành thay vì vò rượu. Hai người đứng đối diện với nhau, mỉm cười và có lẽ trông như hai kẻ dở hơi, nhưng Ôn Khách Hành chưa bao giờ cảm thấy thuộc về thế gian như lúc này.

Ngày hôm sau, và nhiều ngày sau đó, trôi qua khoan thai dưới bầu trời rộng mở mà Ôn Khách Hành từng cho là tịch mịch. Chỉ là giờ đây bên cạnh hắn đã có một nguồn ánh sáng, cho phép hắn soi rõ rằng mình không hề cô đơn.  

(Hoàn)

Ghi chú của tác giả:

Về lý thì thế giới này dừng ở đây rồi. 
Tôi đã khai thác xong những điều mình cần, và cũng không muốn thêm vào những diễn biến của nguyên tác. 

Thật ra tôi có thể viết thêm một chương… Để xem sao. (Tôi để ý thấy mình có một thói quen xấu khi viết fic – là định viết ngắn gọn thôi mà ý tưởng cứ tuôn ra mãi.)  

Lời của dịch giả:

Sau đó thì tác giả cũng phản hồi lại với các độc giả khác là cô ấy sẽ không viết thêm nữa đâu. Dừng lại tại đây là đẹp rồi, hạ hồi thế nào thì để mở cho mọi người tự lựa chọn thôi. Mà mình cũng tán thành với điểm này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com