On Chu Dong Nhan Binh Dam Phu Phu Sinh Hoat Dandelion C
Thanh Nhai trấn là một thị trấn nhỏ bình yên dưới chân núi Thanh Nhai. Nơi đây chắc chỉ có chừng hơn một trăm hộ gia đình, phía Đông chính là khu nội thị sầm uất nhất náo nhiệt nhất. Thỉnh thoảng Ôn Khách Hành sẽ cùng Chu Tử Thư đưa bánh bao tới đây dạo chơi, mua chút đồ đạc và ăn vặt. Hắn thích nhất là nhìn khung cảnh Chu Tử Thư ngạo kiều ngồi cắn hạt dưa cằn nhằn mình nuông chiều Bánh Bao nhỏ khi kiểm tra đống đồ đạc lỉnh kỉnh đã mua. Lúc đó hắn sẽ dịu dàng chỉnh lại mấy sợi tóc hơi rối của ái nhân, hỏi y có khát không mà nhanh nhảu đi mua cho y một cốc trà lạnh giải nóng. Lúc hắn hớt hải ôm bánh bao gạch cua vất vả xếp hàng mới mua được về quán trà ở ven đường sẽ híp mắt cười hạnh phúc khi nhìn thấy 'A Nhứ nhỏ' ngồi trong lòng A Nhứ lớn huyên thuyên hỏi đông hỏi tây. Những khung cảnh đáng yêu đó tự nhiên hiện ra rõ ràng trong lòng Chu Tử Thư khi hôm nay y phải một mình đi xuống trấn mua thuốc. Thì ra đã rất lâu rồi y mới phải độc hành xuất môn như vậy. Ngày xưa lắc kia thì sẽ có Ôn Khách Hành lẽo đẽo chạy theo chọc ghẹo cho y cười, vòi vĩnh y cùng hắn dạo chợ, uống rượu. Những năm này thì một nhà ba người sẽ cùng nhau dạo phố chơi đùa, nào có cô đơn như vậy.Hừ! Sao ta lại cứ đa sầu đa cảm như tiểu cô nương vậy chứ!Đều do Ôn Khách Hành ngu ngốc kia hại!!!Xốc lại tinh thần, Chu Tử Thư nhắc nhở mình phải mau chóng mua xong thuốc còn quay về bồi tên ái nhân ngốc ngang ngược ' không phải A Nhứ ai ta cũng không cần' ở nhà. Y rẽ vào một tiệm thuốc khá lớn gần đó, nói ra mấy vị thuốc mình muốn rồi thanh toán rời đi. Trên đường về Chu Tử Thư liền nghĩ phải ghé vào Hồi Vị Lâu mua mấy món bổ dưỡng về dỗ Ôn Khách Hành ăn cho mau khỏi bệnh. Người ta đang là bệnh nhân, y không thể mạo hiểm bắt hắn tẩm bổ bằng tài nấu nướng 'cao ngang mặt đất' của mình được. Nhỡ có mệnh hệ nào y liền thành góa phu nha ~Còn mấy bước chân nữa thì đến được cửa lớn tửu lâu, đột nhiên Chu Tử Thư nghe có người gọi mình"Chu công tử... Chu công tử" - Là thanh âm của Lý đại thẫm bán trái cây. Trái cây chỗ vị đại thẫm này đặc biệt tươi ngon như vừa hái xuống, lại vô cùng đa dạng, Ôn Khách Hành thường xuyên ghé sạp hàng này mua mỗi thứ một chút về dỗ dành cái miệng kén chọn của Chu Tử Thư thành ra khá là quen biết."Lý thẫm" Chu Tử Thư lịch sự chào hỏi"Tiểu Ôn đâu sao lại để mình ngươi ra chợ? Hôm nay ta còn đặc biệt để lại cho các ngươi hai cân lê tươi. Bữa trước tiểu tử đó dặn ta khi nào có lê tươi nhất phẩm thì để dành cho nó làm lê hấp đường phèn cho Chu công tử thấm giọng đây" Lý thẫm vui vẻ kểChu Tử Thư nghe chuyện thì bật cười, y từ khi nào lại cần thấm giọng vậy? Nói nhiều nhất nhà là Ôn Khách Hành, dạy văn cho Bánh Bao cũng là hắn, đốc thúc luyện võ là Tào Úy Ninh, nhắc ăn cơm là A Tương. Y ấy à, hơi sức toàn dùng để mắng tên cao da chó kia bớt táy máy trên người mình và lúc ... khụ... ~ bỏ qua không thể nhắc tới, phi lễ phi lễ a~"Vậy thẫm giao cho ta đi, hắn bị phong hàn rồi, đang đợi ta về sắc thuốc đây. Bữa khác chúng ta sẽ đến ủng hộ thẫm món khác" Chu Tử Thư đưa tiền rồi đón giỏ lê tươi rói vào tay. Xem chừng lão Ôn lần này phải tự mình dùng lê hấp đường phèn để trị ho rồi. Đồ ngốc ~"Ai nha~ quả nhiên là bị bệnh rồi. Ta đã nói mà, chỗ đó vừa lạnh vừa xa, thanh niên trai tráng chính trâu hai hổ còn không chịu nổi, tiểu Ôn da mỏng thịt mềm làm sao lại không nghe lời chứ?" Lý Thẫm vừa nghe nói Ôn Khách Hành bị bệnh thì luôn mồm cằn nhằn hắn không nghe lời. Chu Tử Thư lập tức nhíu mày.Chẳng lẽ Lý thẫm biết hắn vì sao bị bệnh ư? Sao ta lại không biết chứ?"Lý thẫm, người biết vì sao hắn bị ốm ư? Hắn đã đi đâu mà nhiễm lạnh vậy?""Còn không phải đi sang Tuyết Châu bẻ măng tươi sao? Lần trước tiểu Ôn ghé mua táo chỗ ta liền hỏi thăm ta biết chỗ nào bán măng mai ngon nhất, tươi nhất không? Ta liền nói măng muốn tươi chỉ có thể hái xong mang về nấu ngay, chuyển ra chợ rồi đợi ngươi mang về thì nào còn gọi là măng tươi nữa chứ. Nhóc con đó nghe xong liền hỏi ta, vậy muốn hái măng ngon nhất thì đến đâu mới được. Ta đã bảo là chỗ đó vừa xa vừa lạnh, đường lại khó đi, hay là nó cứ ăn tạm măng nhà thím Tiêu đầu trấn đi. Thế mà nó cứ khăng khăng hỏi đường bảo sẽ tự đi hái về nấu cho ngon. Xem đi, đi một chuyến về liền bị bệnh. Chu công tử ngươi nói xem, người trẻ tuổi sao cứ thích liều mạng vì một nồi măng mai nấu thịt chứ?"Măng mai nấu thịt"Thịt này trông tươi quá, nếu mà làm măng mai nấu thịt thì chắc là ngon lắm ha. Lần sau cha đưa Bánh Bao đi nếm thử món này nhé!" "Dạ được"Y chỉ là đi trên đường nhìn thấy hàng thịt mà bâng quơ nói với con trai một câu thôiNgốc kia là nghe vào trong lòng, muốn tự mình nấu cho cha con y ăn.Y có biết nấu cơm đâu, măng tươi hay không làm sao y phân biệt được. Vì cái gì hắn không mua bừa ngoài chợ về nấu, cứ phải vất vả chạy đi thật xa bẻ mấy mục măng rồi hối hả chạy về chứ?Rõ ràng sáng nào y thức dậy cũng nhìn thấy hắn bên cạnh, thậm chí hôm mình được ăn măng mai nấu thịt, Ôn Khách Hành vẫn không hề có dấu hiệu nào là vừa đi ra ngoài về.Chắc chắn hắn đã tất tả đi thật sớm, hái xong còn vội về bồi mình thức dậy ăn sángÔn Khách Hành, ngươi là muốn cho ta nợ ngươi đời đời kiếp kiếp đúng không?Hay là ngươi cảm thấy ta như bây giờ còn chưa đủ trầm luân trong tình yêu của ngươi. Sủng ta như vậy? Đau ta như vậy?Ta ...ta..."Chu công tử... Chu công tử.. ngươi sao thế?" Lý thẫm thấy y thất thần liền gọi."A .. ta không sao. Đa tạ thẫm, ta về trước, hôm khác lại đến mua trái cây nhé. Tạm biệt""Được, lần sau đến thẫm chừa cho ngươi hai cân táo thật ngon" Bà vui vẻ vẫy chào....Chu Tử Thư vội vã chạy về Quỷ cốc, y chờ không được nữa rồi, y muốn được nhìn thấy nam nhân ngốc nghếch kia. Muốn ôm hắn vào lòng, mắng hắn ngu ngốc, mắng hắn không được quá sủng ái mình nữa ... y sắp hỏng mất rồi. Mà hơn hết là, y muốn ôm hắn vào lòng, cảm tạ tấm lòng của nam nhân luôn đặt mình lên đầu quả tim....Lúc Chu Tử Thư vội vàng chạy vào cửa Bạch Mai biệt viện thì quả nhiên nhìn thấy khung cảnh gà bay chó sủa. Hạ nhân lui hết ra một góc rúm ró đứng đợi lệnh, A Tương thì đang cùng Ôn Ái Thư khống chế Quỷ chủ đang sốt đến mơ hồ "A Nhứ... A Nhứ huynh đâu rồi? Buông ra ta phải đi tìm A Nhứ ...." Ôn Khách Hành mặt mũi đỏ bừng vì cơn sốt, ánh mắt tan rã không có tiêu cực dáo dác nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng và âm thanh quen thuộc của người thương.Chu Tử Thư vừa nhìn thấy liền đau lòng, y lập tức giao hết đồ đạc trên tay cho hạ nhân rồi ra hiệu bảo A Tương đưa Bánh Bao ra ngoài"Các ngươi đi dùng cơm trước đi, để ta chăm sóc hắn. A Tương sắt thuốc giúp ta, liều lượng cứ theo công thức bảo Bánh Bao bốc cho ngươi, nhớ hâm nóng canh gà ta mua về mang vào trước.""Được, tẩu tẩu cứ chăm sóc huynh ấy. Để chúng ta lo mấy việc vặt cho" - Trời biết nàng thà giặt thêm ba chậu quần áo cũng không muốn trông chừng ca ca thiếu hơi vợ là khóc này. Khó dỗ hơn Bánh Bao nhiều lắm."A Nhứ... A Nhứ...huynh đừng chết mà hức.. ta cô đơn lắm" tiếng gọi của Ôn Khách Hành tự nhiên biến thành giọng nói oan ức tủi thân đến đáng thương. Chu Tử Thư vừa nghe liền đau lòng chạy đến giường ôm hắn vào lòng an ủi ~ đáng thương quá."Lão Ôn.. ta đây, ta ở đây" "A Nhứ... A Nhứ.. đúng là ngươi rồi. A Nhứ của ta " Ôn Khách Hành tựa như đứa trẻ tìm lại được vật quan trọng bị đánh mất, mặc kệ bản thân nóng bừng bừng vì bệnh, hớn hở chui vào lòng Chu Tử Thư, ôm chặt eo y không dám buông."Ngốc này... mau nằm xuống, ta lau người cho ngươi xong chúng ta ăn chút canh, uống thuốc rồi ngủ nha""Ngươi ở đây với ta nha, ta sợ á... nãy tự nhiên ta nhìn thấy ngươi biến nhỏ xíu lại như lần đầu ta gặp ngươi. Hại ta hết hồn một trận. May mà ngươi biến trở về là A Nhứ của ta rồi... may ghê ... may ghê" "Được được, không đi đâu hết, ta bồi ngươi nha.." Y dịu giọng chiều theo mọi yêu cầu của người trên giường.Ôn Khách Hành bây giờ nên được gọi là Ôn bảo bảo 3 tuổi mới đúng, bộ dáng ngốc ngốc cầm chặt tay Chu Tử Thư kể lể này nọ khiến y vừa tức vừa thương. Ngốc nghếch này chỉ vì muốn y ăn một món ngon mà làm cho bản thân bị bệnh, y rất muốn mắng. Nhưng thấy hắn tội nghiệp như vậy, đã đau bệnh còn lo sợ hãi hùng tìm mình thì lại đau xót không thôi.Ôn Khách Hành à Ôn Khách Hành, đời này của Chu mỗ, thật sự là bị ngươi ăn đến gắt gao ~Thế là cả ngày hôm đó Ôn bảo bảo bị ốm được phu nhân kề cận bên giường chăm sóc từ sáng đến tối. Chẳng biết là nhờ sự chăm nom cẩn thận của ái nhân hay là thuốc do Bánh Bao bốc quá lợi hại, sáng hôm sau Ôn Khách Hành lại như bình thường mà thức dậy chăm lo vợ con hệt như thường ngày. Chẳng thấy bóng dáng cơn bệnh phong hàn hôm qua đâu nữa. Chu Tử Thư chăm nom tên ngốc này một ngày lại vừa lo lắng, vừa đau lòng cho hắn nên sáng nay liền lười biếng muốn ngủ bù. Vì vậy đợi y được dỗ dành thức dậy, tắm rửa chải đầu thay y phục xong thì cũng gần trưa nên tận lúc há miệng nhai miếng cá do Ôn Khách Hành đút cho nhai xong mới kịp chất vấn "Ôn Khách Hành"Nghe người thương nghiêm nghị gọi cả họ tên, Ôn cốc chủ liền rụt cổ dè dặt hỏi"A Nhứ.. sao vậy?""Vì sao ngươi bị cảm?""Thì ta cũng là con người, lâu lâu ốm vặt là chuyện bình thường mà" - hắn chột dạ lấp liếm"Thật không? Đỉnh đỉnh đại danh Ôn Cốc chủ kiêm truyền như thánh thủ thần y Ôn Như Ngọc mà cũng có thể cảm vặt? Ôn Khách Hành ngươi nghĩ ta ngốc à? Ngươi ngày ngày khoát áo cho ta, nhắc ta coi chừng lạnh nhưng cuối cùng nhiễm lạnh là ngươi. Ngươi nói xem!"Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư nhíu mày thật sâu liền đầu hàng"Là tại vì ta sáng sớm chạy sang Tuyết Châu hái măng, còn dùng kinh công vội vã chạy về nên mới không cẩn thận bị hàn khí nhập thể. A Nhứ .. ta sai rồi""Sai ở đâu?""Sai ở chỗ ỷ mình dùng nội công không thấy lạnh nên không mặc áo. Ngươi đừng giận lần sau ta sẽ mặc ấm rồi mới đi. Măng ở đó thật sự rất tươi nha... nấu măng mai với thịt thật sự ...""ÔN.KHÁCH.HÀNH!""Ta đây"Chu Tử Thư nghe hắn nói, càng nghe càng giận, mà rốt cuộc muốn hét lên lại phát hiện không biết là phải giận hắn hay giận mình. Nhìn hắn vì thương mình mà vẫn nhỏ nhẹ nhận sai, y lại không đành lòng. Y dựa vào lòng ngực Ôn Khách Hành, buồn buồn nói"Ngươi đừng cứ mãi nuông chiều ta như thế được không?""Tại sao? A Nhứ, cả đời này ta chỉ muốn sủng ngươi, thương ngươi, mang đến cho ngươi mọi thứ tốt nhất""Ngươi như vậy ta càng ngày càng hỏng mất. Sau này không có ngươi làm sao mà ta sống nổi chứ. Rõ ràng ngươi có thể mua bừa măng ở chợ về nấu, ta cũng đâu có biết, càng không chê bai gì cả. Ngươi việc gì phải lặn lội đi xa như vậy, còn giấu ta về đúng giờ dỗ ta ăn sáng chứ?"Ôn Khách Hành nhìn y tựa vào lòng mình mềm mại như mèo con thì cảm thấy cả trái tim đều mềm ra, cẩn thận lấy khăn lau đi khóe miệng của ái nhân rồi bón cho y một muỗng cháo ấm, hắn nhẹ giọng nói "Bởi vì ta chỉ muốn cho ngươi thứ tốt nhất, cũng là cho ngươi sự chân thành nhất, không một chút lừa gạt nào được xen vào chúng ta. Quan trọng nhất là, bởi vì... ta yêu ngươi ~"Yêu ngươi, nên cho ngươi hạnh phúc tột cùng nhất mà ta có thể cho điYêu ngươi, nên sủng ngươi đến thiên địa bất dung, để ngươi vĩnh viễn đều không thể sống thiếu ta đượcVẫn còn những lời sau đó nữa mà họ thủ thỉ cho nhau, chỉ là không biết chúng đã hòa theo gió đông buổi sớm giữa những rừng mai hay lời tâm tình ấy đan vào dòng chảy của máu tim mà tiếng được tiếng không trao cho nhau đến ấm cả một vùng trời Thanh Nhai.~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com