On Chu Dong Nhan Binh Dam Phu Phu Sinh Hoat Dandelion C
Lúc Ôn Khách Hành giao phó Bánh Bao lại cho đám đồ đệ ở sơn trang để chạy đến phòng của Chu mỹ nhân thì bắt gặp một cảnh khiến người ta không khỏi phì cười.Chu đại thủ lĩnh thiên hạ vô song, Chu trang chủ tiếng tăm lẫy lừng kiêm Ôn phu nhân đang ngã tới ngã lui trên mái ngói lưu ly cao nhất chủ ốc. Đôi mắt xinh đẹp mơ màng nhìn ngắm cành đào trước mắt, nơi có hai chú chim nhỏ đang tíu tít cạnh nhau. Y ngẩn người nhìn chúng thân thiết với nhau, sau đó tự miệng xụ xuống, hớp một hớp rượu rồi lại cười chua chát tự độc thoại"Các ngươi a~ vui được thì ráng mà vui đi, sau này uyên ương không cần gậy có khi cũng tự gãy gánh giữa đường ~"Ôn Khách Hành "..." "Các ngươi nói xem, hắn rõ ràng mồm lúc nào cũng ca tới hát lui chỉ thương nhất ta, chỉ sủng mỗi mình ta~ Vậy mà ta giận dỗi cũng không kiên nhẫn dỗ dành như trước, sủng ái của ta mang đi chia cho người khác. Các ngươi nói xem, có phải uyên ương nhà ta sắp tiêu tùng rồi không? Hức .. Ợ ~"Ôn Khách Hành "..." A Nhứ, ngươi có thể nào đổi một cái tội danh khác thực tế và xác đáng hơn cho vi phu được không? Ta yêu ngươi còn ít sao? Sủng ngươi chưa đủ nhiều sao?Chu Tử Thư hoàn toàn không biết đoạn độc thoại đầy "uất ức" của mình đã được người cần biết nghe không sót chữ nào. Y nhìn rừng hoa đào bạt ngàn trong trang, nhớ đến thuở nhỏ có Cửu Tiêu, có sư phụ sư nương ngày ngày bồi mình học hành chơi đùa. Giờ tất cả chỉ còn lại hồi ức mờ mờ ảo ảo. Nhìn đôi chim ríu rít trước mặt lại nhớ đến những lúc Ôn Khách Hành xum xuê chạy quanh mình bắt chuyện, chăm sóc mình, bênh vực mình. Ta có phải là quá tham lam rồi hay không?Tưởng chừng chịu đựng ba năm Thất Khiếu Tam Thu Đinh giày vò, liền đi tìm sư phụ sư nương tạ tội, vậy mà lại được cứu sống.Tưởng chừng phải lẻ loi cô độc, lại tìm được chân ái bầu bạn.Tưởng rằng cùng hắn bên nhau liền đoạn tử tuyệt tôn, ấy thế mà còn sinh ra một đứa conY nên thấy thỏa mãn, thấy biết ơn sự may mắn của mìnhVậy mà y lại xấu xa muốn độc chiếm mọi sủng ái của người kiaY không đáng yêu như vậy? Hắn có chán ghét y không?Chu Tử Thư bị ý nghĩ này làm cho hốt hoảng rồi, thế là đột không gian tĩnh lặng tại sơn trang chợt bị xé rách một tiếng gầm dũng mãnh"KHÔNG ~GGGGGG"Ôn Khách Hành "..." A Nhứ nhà ta thật uy vũ ~~~Cảm thấy không sai biệt lắm đã đến lúc dỗ người xuống ăn trưa, Ôn Khách Hành liền hắng giọng"Không biết mỹ nhân trên ngói lưu ly đã có ai bầu bạn hay chưa? Tại hạ có thể vinh dự mời người dùng một bữa cơm hay không?"Phụt ~Chu Tử Thư đang thất thểu sầu đời chỉ gà mắng phụng trách móc người yêu lại đột nhiên nghe tiếng của hắn ngay cạnh mình liền hoảng hồn phun luôn rượu vừa uống đến miệng. Xoa xoa cái miệng nhỏ xinh xong y dằn dỗi nửa liếc nửa tránh ánh mắt nóng bỏng của người nào đó rồi trả lời"Không có, ta đây là một nam nhân già cỗi cô độc không ai cần. Nào có phúc khí nhận hai chữ 'mỹ nhân' của ngươi"Xem cái điệu bộ hờn mác, ủy khuất hệt như công chúa nhỏ ngày ngày được sủng ái đột nhiên chịu thiệt thòi nên không cam tâm. Ôn Khách Hành chính là yêu chết bộ dáng này của Chu Tử Thư nên nhịn không được liền phi thân lên ngồi cạnh y, ngả ngớn mời mọc."Mỹ nhân như hoa như ngọc sao lại có kẻ mắt mù không cần chứ? Hay là mỹ nhân đây mắt nhìn thật cao nên mãi chưa chấm được ai? Chi bằng thử xem xét tại hạ một chút.""Nhìn người bộ dáng không kém, miệng mồm còn đong đưa như thế, nhất định là tên lăng nhăng tam thê tứ thiếp làm khổ vợ con, ai cần ngươi chứ""A ~ Tấm lòng băng thanh ngọc khiết của ta thế nhưng bị mỹ nhân chà đạp. Ta đau lòng quá"Chu Tử Thư vốn định mỉa mai hắn cho hả giận, ai có ngờ tên kia cứ đùa tới đùa lui với mình. Người ta giận đến thành như vậy ngươi không dỗ dành con đi ngả ngớn khắp nơi. Hừ"ÔN - KHÁCH - HÀNH - NGƯƠI - ĐỦ- CHƯA?" - Y rống---Bánh Bao nhỏ đang cùng các sư huynh chơi trò chơi nghe tiếng cha rống mà giật mình rớt mất cái bánh đang gặm. Lòng nó còn cảm thán"Phụ thân ta thật là mệnh khổ"---Ôn Khách Hành thân là chủ nhân quỷ cốc, sống trong gió tanh mưa máu mà lớn lên. Đáng lẽ ra hắn chính là kẻ không sợ trời chẳng sợ đất, gặp Phật giết Phật gặp ma trừ ma. Thế nhưng chỉ cần vành mắt và chóp mũi của Chu Tử Thư đỏ lên hắn liền cảm thấy vô cùng sợ hãi. Hắn thích ba hoa trêu đùa, nhưng nếu chọc đến bảo bối nhà mình rơi lệ thì hắn nhất định sẽ tự phạt chính mình ngay. Chẳng hạn như hiện tại, đàng trêu đùa vô cùng là tình thú nhưng nhận ra Chu Tử Thư tâm tình không tốt, vành mắt phím hồng, hắn liền biết, mặc kệ chân tướng là gì, trăm sai ngàn sai đều là hắn đã sai"A Nhứ, ta sai rồi, ngươi đừng khóc mà ~""Hứ..."Chu mỹ nhân dùng giọng mũi chua chua giận dỗi hừ một tiếng, mặt quay sang bên phía không có ai kia chu chu môi nhấp rượu."A Nhứ, rốt cuộc thì ngươi giận ta cái gì, ngươi nói đi, ta sẽ sửa mà. Ngươi giận ta cũng được nhưng ngươi còn chưa ăn sáng đó, đừng uống rượu không sẽ đau dạ dày" Ôn Khách Hành dịu dàng hỏi hanChu Tử Thư miệng cứng lòng mềm chính là sợ nhất bộ mặt thành khẩn nhận sai dù chẳng biết nguyên do này của Ôn Khách Hành. Rõ ràng mình bị chọc tức, nhưng vòng vo một lúc y lại luôn có cảm giác chính mình thật trẻ con vô lý, thị sủng sinh kiêu nha ~"A~"Đang mãi suy nghĩ thì bị ôm trọn vào lòng, Chu Tử Thư giật mình ré lên một tiếng thật nhỏ. Ôi mặt mũi trang chủ của y sắp bị tên này vứt xuống sông rồi. Thế nhưng sáng giờ chỉ mãi hờn dỗi, chưa được hắn ôm vào lòng bao lâu, y có chút nhớ rồi. Vậy là Chu Tử Thư giả vờ làm đà điểu, chôn mặt trong lòng ngực rộng của ai kia, để mặc người ta bế từ ngói lưu ly xuống, ôm vào phòng đặt lên giường.Thấy Ôn Khách Hành chỉ thả mình lên giường rồi quay người đi, Chu Tử Thư ấm ức kéo tay áo người kia hỏi"Ngươi lại đi đâu? Ngươi lại muốn để ta lại đi bồi Bánh Bao sao?"Ôn Khách Hành buồn cười nhìn cái con mèo nhỏ bất an trước mắt, rốt cuộc làm sao mà A Nhứ lại tự mình dọa mình đến mức này chứ. Thì ra chính là ăn chút giấm với thân sinh nhi tử nhà mình. Hắn mỉm cười ngồi xuống bục để giày, vén tay áo bắt đầu tháo giày và sửa lại tất trên chân Chu Tử Thư sau đó nhét y vào trong chăn. Bế cả con sâu nhỏ đặt vào phía trong giường xong hắn lại tự nhiên như ở nhà mà bước ra đốt chút huân hương an thần cho Chu Tử Thư sẵn tiện ôm noãn lô một lúc. Ước chừng một khắc sau, Ôn Khách Hành mới mỉm cười leo lên giường, ôm cả người cả chăn vào lòng.Hắn chưa vội nói gì, chỉ dịu dàng ôm trân bảo của mình vào lòng, kệ y khó hiểu nhìn mình. Sau đó bàn tay thon dài đẹp đẽ bắt đầu vuốt ve mái tóc mềm mại đen nhánh đang xõa tung phía sau của y, hệt như dỗ dành chú mèo nhỏ cáu kỉnh, làm cho nó thuận lông lại một chút. Rồi dần dần bàn tay đó mơn trớn lên làn da trắng hồng mềm mại nơi gò má, lướt đến sóng mũi cao thẳng xinh đẹp và dừng thật lâu nơi đôi môi ngọt ngào vẫn còn thoang thoảng mùi Lê Hoa Bạch. Ôn Khách Hành cực kỳ hài lòng ngắm nhìn ái nhân đang ngây ngốc nằm trong vòng tay mình. Sao y có thể xinh đẹp đến thế?Sao y có thể tốt đẹp đến nhường này?Sao y lại đáng yêu đến mềm cả trái tim hắn như vậy?Hắn cuối xuống đặt môi lên vầng trán xinh đẹp, ấn vào đó muôn vàn yêu thương cùng đau sủng của mình. Dừng thật lâu mới di chuyển sang chóp mũi vì vừa nãy suýt khóc vẫn còn hồng hồng mà hôn thật khẽ. Cuối cùng, hắn cuốn lấy đôi môi động lòng người của Chu Tử Thư, say mê cho đi tình yêu của mình cũng như tham lam hút cạn sự ngọt ngào ma mị của y. Đến lúc Chu Tử Thư thấy mình sắp bị ngộp chết cũng như bị tình yêu say đắm của hắn dìm chết thì Ôn Khách Hành buông y ra, mắt đối mắt khẽ gọi"A Nhứ ~""...""Ta yêu ngươi""...""Ta chỉ yêu duy nhất một người là ngươi""Nói dối, ngươi không còn thương một mình ta nữa rồi" Chu Tử Thư lên án."Đó là con của chúng ta, sao ngươi lại ganh tị với nó chứ" Ôn Khách Hành ôm y vào lòng, vừa nói vừa xoa đều nơi eo giúp y thoải mái hơn.Chu Tử Thư híp mắt lim dim như chú mèo lười, quả nhiên chỉ có như vầy mới ấm, mới mềm. Chính vì quá hạnh phúc, quá thỏa mãn, y mới luôn sợ hãi sẽ mất đi, dù chỉ một chút cũng không được."Ai bảo nó tranh mất sủng ái của ta. Rõ ràng ngươi đã hứa cả đời chỉ sủng ta mà thôi""Ta đâu có làm sai lời đã hứa""Ngươi có, ngươi dám bỏ ta lại một mình trong phòng đi bồi tiểu tử kia rời giường. Ta đến gần ngươi cũng không biết, ta chạy đi người cũng không theo cùng, ta giận rồi ngươi cũng không dỗ, hỏi đến đâu cùng nhắc đến nó. Ngươi rõ ràng thương nó hơn"Ôn Khách Hành buồn cười nhìn ngắm mỹ nhân đang liên miên kể tội mình. Ai mà ngờ Chu Tử Thư mặt lạnh vô tình cũng có lúc đáng yêu như vậy."Vậy giờ ta hỏi ngươi mấy điều, ngươi tự trả lời rồi nghĩ xem ta nói có đúng không nhé""...""Con ta ngọc thụ lâm phong, xinh xắn đáng yêu như vậy vì sao ta đặt tên Bánh Bao dù bây giờ ngày nào nó cũng kháng nghị đòi đổi?""Vì ta nói nó giống bánh bao dưới thôn mà ta thích ăn""Hài tử nhà người ta một khóc hai nháo ba đánh lộn khắp nơi bắt cha mẹ đi thu thập tàn cuộc vì sao ta không cho nó xuất môn""Ngươi nói sợ ta bị làm phiền" - thanh âm nhỏ một chút"Hài tử vì sao không bao giờ đòi ăn món này món kia khi ta làm cơm""Vì ngươi chỉ nấu món ta thích ăn" - thanh âm càng lúc càng nhỏ"Tốt, ta vì sao mỗi ngày đều phải tự tay giúp nó chải đầu thay y phục""Hứ, ta cũng muốn biết đó. Ngươi trước đây chỉ giúp ta thôi" - Chu Tử Thư nắm được chỗ hơn người liền mạnh dạn nóiChụt ~ Ôn Khách Hành tức tối đè người ngốc nghếch kia ra hôn một cái rồi mới từ từ nói"Bởi vì nó càng lớn càng giống ngươi, để người khác chạm vào dù chỉ là bóng hình, là một điều liên quan đến ngươi thôi ta cũng không an tâm được. Ta phải tự làm. Ta muốn tất thảy những gì có liên hệ với ngươi ta đều phải can thiệp được, nắm giữ được. Vả lại ta không giúp để nó nhếch nhác thì chẳng phải ngươi càng bận bịu sao. A Nhứ, ta chỉ muốn ngươi mỗi ngày vui vẻ làm điều ngươi muốn, dù chỉ là ngẩn người ngồi dưới tàng hoa trong sân. Ngươi hiểu không?""Ta..." Chu Tử Thư bị lời nói thâm tình này làm cho cứng miệng rồi. Y lật cái gì giấm chua nha, rõ ràng nghĩ lại thì thấy y chính là người cha vô trách nhiệm còn tùy hứng khiến cho con mình tủi thân cơ."Còn nữa..""Vẫn còn ???" - Y tệ như vậy chưa đủ sao, còn muốn thảm thế nào nữa chứ?"Ngươi nói xem đai danh của Bánh Bao là gì?""Đại danh... a~~" Gọi Bánh Bao mãi y suýt quên mất cái tên chính thức của con trai rồi. Tên chính thức...A~"Nói đi ~ A Nhứ ~" Ôn Khách Hành ranh ma giục"Ôn.. ..A... Ái Thư" - Chu Tử Thư nói xong thì ngại ngùng trốn vào lòng ai kia, kêu thế nào cũng không chịu chui ra.Mắc cỡ chết người T_T"Thật ngoan... A Nhứ nhà ta thật ngoan~~~" Ôn Khách Hành ôm con tôm luộc thẹn thùng vào lòng, hôn lên đỉnh đầu của y, dịu dàng vỗ lưng cho y ngủ một chút trước giờ ăn trưa. Bảo bối của hắn a~ giận sáng giờ chắc là mệt lắm rồi. Phải tẩm bổ thôi ~Ngủ ngon A Nhứ ~~~ Ta yêu ngươiMà người đang sắp chìm vào mộng đẹp cũng đang an yên mỉm cười thật khẽ Ngủ ngon ~ Lão Ôn ~~ --- End---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com