TruyenHHH.com

On Chu Dong Nhan Binh Dam Phu Phu Sinh Hoat Dandelion C

Dạo gần đây Tứ Quý Sơn Trang trở nên khá náo nhiệt, bởi vì trang chủ xinh đẹp anh minh thần võ bị nam nhân lừa đi, à không cưới đi đột nhiên về chơi. Đám đệ tử cũ thì hớn hở dọn dẹp, quét tước, nhộn nhịp hơn cả ngày Tết. Còn những kẻ chưa từng gặp vị trang chủ tài mạo song toàn trong truyền thuyết thì hoan hỉ chờ mong vô cùng.

Thế nhưng, đời không có giống như là mơ cho lắm, bởi vì Chu đại mỹ nhân aka Chu trang chủ khi đi vào Tứ Quý Sơn Trang hoàn toàn không dùng cửa chính. Y cũng không hề có tâm tình ngắm nhìn khung cảnh hệt như bồng lai tiên cảnh nơi mình từng sinh sống mà bộ một gương mặt sầm sì dùng kinh công trác tuyệt và bay thẳng vào chủ ốc ngồi hờn dỗi.

Vậy ai có thể thành công chọc cho Chu Tử Thư thiên hạ vô song, tính tình băng lãnh giận thành như vậy? Đáp án không xa lạ mấy chính là tên điên khùng lòe loẹt đang hớt hải chạy theo phía sau y, tay còn ôm theo một hài tử phấn nộn vận y phục trắng, miệng vẫn không ngừng kêu:

"A Nhứ! Đợi ta với!"

"Hừ.."

Chu Tử Thư bực mình quay ngoắt vào trong, coi như chẳng hề nghe thấy tiếng í ới ở tiền viện. Y ngửi thấy mùi Bích Loa Xuân vừa pha trên bàn, biết đám đệ tử chuẩn bị sẵn cho mình nên bớt giận mà rót ra một chung để thưởng thức.

Hàn Anh là người nôn nóng mong được gặp trang chủ nhất, cũng là người thấu hiểu tính cách không thích náo nhiệt của y nhất nên luôn chờ sẵn ở biệt viện, bên ngoài chủ ốc. Gã thấy trang chủ không đi cùng với "người nào đó" liền biết có chuyện bất thường nên cẩn thận hỏi:

"Trang chủ, có gì cần căn dặn bên dưới không ạ?"

"Không sao, ngươi nói các đệ tử cứ bình thường, nên làm gì thì làm đó, mặc kệ bọn ta. Còn cha con kia ngươi cứ để ta xử lý"

"Vâng. Đệ tử cáo lui"

Chờ Hàn Anh rời đi, Chu Tử Thư liền đưa tay xoa xoa chiếc eo đáng thương của mình. Sáng nay giận quá nên tức tốc chạy về đây mà chẳng được tên hung thủ nào đó xoa bóp cho nên giờ cả người y ê ẩm vô cùng. Nghĩ đến đây càng khó chịu hơn, y liền cởi ngoại bào định leo lên giường nằm một chốc cho đỡ mệt

"Ai da, giường chết tiệt sao lại cứng như thế, lại còn lạnh ngắt như vậy! Tức chết ta rồi!"

Chu Tử Thư muốn nằm nghỉ một chút cũng gặp chuyện không vừa ý liền cáu gắt hơn hẳn. Vốn dĩ ngày xưa nằm sương uống gió chẳng sao, bây giờ ngày ngày có người hầu hạ chăm lo, giường lúc nào cũng vừa mềm vừa ấm, trước khi y vào phòng đều được làm ấm, mỗi sáng dậy là từ trong trăm ôm ngàn dỗ của Ôn Khách Hành mà xuống giường. Giờ xem đi, cái giường thân thuộc ở sơn trang cũng không vừa ý mình.

Nhắc đến lại giận,  tại sao Chu Tử Thư đang yên đang lành lại lủi thủi đi một mình. Còn không phải là ấm ức tên ái nhân ngu ngốc nào đó sao?

Chu Tử Thư vốn dĩ cho rằng sinh ra hài tử kia thì người y thương nhất sẽ là nó, Ôn Khách Hành liền phải xếp thứ hai, như vậy ngày ngày ăn giấm còn không phải là hắn sao?

Thế nhưng Chu trang chủ, Chu đại mỹ nhân tính quả thật vẫn không bằng trời tính. Bảo bảo kia mỗi ngày trôi qua càng nhìn càng giống hệt y trong phiên bản thu nhỏ. Vừa trắng vừa mềm, mắt long lanh đáng yêu đến mềm cả tim, thế là Ôn Khách Hành liền ngày qua ngày sủng nó lên tận trời. Mọi thứ hắn đều tự tay chăm sóc cho bảo bảo, vừa là không để bảo bối A Nhứ mệt vừa là vì quá quá thích đứa bé kia.

Chu Tử Thư cảm thấy có một ái nhân như vậy thật tốt, không cần mình động tay động chân làm gì cả. Cho đến khi bảo bảo ngày một lớn lên, ngày một xinh xắn động lòng người, cũng ngày một giống y hơn thì Chu Tử Thư bắt đầu thấy nguy cơ của mình xuất hiện rồi.

Ví dụ như sáng nay, vốn dĩ là cả nhà ba người sẽ thật vui vẻ cùng nhau đi về Tứ Quý Sơn Trang chơi. Chu Tử Thư thậm chí là tâm tình vui vẻ mặc kệ tên điên kia đòi hỏi mình đến quá nửa đêm cũng không mắng câu nào. Ấy thế mà sáng ra khi y vừa trở mình một cái, cảm thấy ngủ chưa có đã lắm muốn rúc vào lòng ai kia lười biếng thêm thì phát hiện chỗ bên cạnh mình lạnh tanh.

"Lão Ôn" Y lười biếng gọi

Thông thường nếu người kia không nằm bên cạnh thì chí ít y gọi nhỏ một tiếng cũng trả lời bởi vì hắn lúc ấy sẽ chỉ quanh quẩn ở gian bếp nhỏ bên cạnh làm bữa sáng cho y hoặc vừa bê nước rửa mặt vào tới mà thôi. Vậy nhưng hôm nay, y khó chịu gọi đến tiếng thứ ba vẫn không có người đáp. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra là Ôn Khách Hành gặp chuyện rồi! Thế là y liền hoảng hốt khoát ngoại bào chạy ra ngoài tìm người, đến cả hài cũng chưa kịp mang tử tế.

Quá đáng nhất chính là trái tim lo sợ hãi hùng của y còn chưa có bình ổn được, nghĩ đông nghĩ tây tưởng cừu địch truy sát lại chỉ thấy Ôn Khách Hành đang ngồi ở Liên đình chải tóc cho bảo bảo. Nhóc con kia mới 5 tuổi nhưng thần thái lanh lợi sáng láng, cả người được nuôi đến trắng mềm nộn nộn ai nhìn cũng thích không muốn buông tay. Khi y đuổi tới thì thấy Ôn Khách Hành đã mặc xong y phục cho nó, một bộ quần áo trắng muốt, bên trên được thêu ẩn hình ảnh sơn hà ngàn dặm phi thường tinh tế. Ống tay áo còn được tỉ mỉ buộc gọn thật đẹp, nhìn thôi cũng đủ biết người chăm sóc có bao nhiêu yêu thương sủng ái. Mà Ôn Khách Hành trong lúc chưa biết bão tố sắp nổi lên bên kia vẫn đang yêu chiều chải tóc cho con trai bảo bối. Đến khi hắn thỏa mãn nhìn mái tóc đen mềm được buộc gọn của con trai xong thì đột nhiên nghe gần đó có tiếng động

Keng!

Là Bạch Y kiếm của A Nhứ!

Toi, sao hôm nay y lại dậy sớm vậy chứ! Với mức độ "làm lụng" của hắn đêm qua thì phải nửa canh giờ nữa A Nhứ mới thức dậy mà. Hắn vốn tính toán tốt giờ giấc rồi mới an tâm đi gọi con trai dậy tắm rửa thay y phục trước khi quay lại chăm sóc cho đại bảo bối nha. 

Không đúng, y dậy sớm thì sao lại cầm Bạch Y kiếm chạy ra đây còn vứt đó không thèm nữa. Đây là bảo bối sư phụ truyền lại mà y ngày nào cũng trân quý nhắc tới mà. 

Hừ, sáng ra ai lại chọc A Nhứ nhà hắn chứ ???

"Bánh Bao nhỏ, con ngoan ngoãn đi ra tìm A Tương tỷ ăn sáng đi nhé, chút nữa phụ thân và cha đưa con đi chơi"

"Dạ, Bánh Bao đi đây, phụ thân mau đi dỗ dỗ cha đi. Hình như cha đang giận đó" - Bé con ngây ngô nói, nó cảm thấy lúc nãy hình như có mây đen áp sát hai phụ tử nhà nó nha.

"Nhóc con, nói nhiều quá, đi ăn sáng đi"

Ôn Khách Hành giơ tay định cốc yêu vào đầu hài tử nhà mình để trách mắng một chút nhưng tay giơ lên xong lại không nỡ đánh, chỉ xoa nhẹ mái tóc non nớt rồi hối thúc nó một chút. Hết cách rồi, ai bảo hài tử này sinh ra lại giống Chu Tử Thư như vậy, hại hắn đến cả ôm cũng không dám mạnh tay sợ nó đau a~

Quên đi, phải dỗ dành đại bảo bối kia trước đã, không biết sáng ra đã giận dỗi gì rồi ???

Ôn Khách Hành vừa lẩm bẩm vừa xách áo chạy vội về phòng ngủ. Hắn đảm bảo rằng A Nhứ giờ đây đang hầm hừ nằm trên giường quay mặt vào trong quyết tâm hờn trách cả thiên hạ chúng sinh đó. Biểu tình đó đáng yêu đến mức Ôn Cốc chủ chỉ hận không thể hóa thành gió bay vèo về phòng ngắm nhìn nha ~

Trong phòng, 

Chu Tử Thư thở phì phò về đến phòng liền hầm hầm phịch xuống giường, ai ngờ không để ý khiến cho chỗ nào đó dưới mông bị động vết thương đau đến nhe răng. Nghĩ đến người làm cho mình ra nông nỗi này lại đang chăm sóc cho kẻ khác, y tự nhiên thấy bản thân quá sức oan ức. Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng tức.

Nhãi con mới 5 tuổi dám tranh nam nhân với ta! Hứ

Khoan đã, đó không phải là con trai do ngươi sinh ra sao ??? Ta lại ăn giấm với con mình ???

Không đúng, con trai ta cũng không được tranh mất sủng ái của ta hừ hừ

...

...

Thế là khi Ôn đại trượng phu đến bên giường của mình tìm vợ thì thấy chính là một màn mỹ nhân đang lật qua lật lại như bánh nướng, quần áo xốc xếch chỗ nào cần lộ ra thì lộ ra sạch trơn.

"A Nhứ .. ngươi đây là câu dẫn vi phu sao ?"

Bộp

Một chiếc gối đáp thẳng vào bản mặt gian tà thiếu đánh của Ôn cốc chủ ngay khi Chu Tử Thư phát hiện có người nhìn trộn thẹn quá hóa giận muốn trả thù ngay kẻ làm cho mình khó chịu

"Cút! Đồ vô lương tâm ! Đồ có trăng quên đèn!"

"Hả? A Nhứ, ngươi có phải nằm mơ thấy ác mộng hay không mà tỉnh dậy tưởng ta ngoại tình a? Ta ngoài việc chăm sóc ngươi thì chính là dạy dỗ trông chừng Bánh Bao, làm sao rảnh rỗi hái hoa ngắt cỏ"

"Ta nói có là có" Chu Tử Thử mím môi cố sống cố chết khẳng định tội trạng cho ai kia. Làm sao y có thể nói ra được chuyện mình ganh tị với con trai chứ. Mặt mũi của y biết vứt đi đâu được ?

"A Nhứ, ngươi không nói lý. Ngươi mắng ta cái gì cũng được, nhưng không được nói ta không thương ngươi, nghĩ cũng không được nghĩ" Ôn Khách Hành nghiêm mặt

"Ngươi.. ui da.. đau chết ..." Chu Tử Thư vừa nghe tên đáng ghét kia cao nghiêm giọng với mình liền ấm ức bật dậy muốn cãi nhau. Xui xẻo chưa làm được gì lại động vào chỗ đau khó nói, y tê liệt ngã ra khiến cho Ôn Khách Hành hết hồn nhào đến đỡ

"Được.. được.. A Nhứ khoan giận, để ta xoa cho ngươi ha, mộc dục đã chuẩn bị xong rồi. Để ta tắm cho ngươi rồi chúng ta dùng bữa sáng. Chắc là Bánh Bao đang đợi rồi đó"

Chu Tử Thư từ lúc ngủ dậy đến giờ mới được thoải mái nằm trong lòng ai kia nên tâm tình cũng dịu xuống được một chút. Ai ngờ vừa lim dim định tận hưởng sự phục vụ của Ôn Khách Hành thì tai lại lọt vào hai chữ "Bánh Bao". Đây là nhũ danh mà bọn họ cùng chọn cho hài tử, chỉ bởi vì Chu đại mỹ nhân lúc sờ bảo bảo cảm thấy má của hài tử làm y thèm bánh bao. Vốn dĩ cái tên khả ái, con trai cũng đáng yêu nhưng trái tim đang chua của y bây giờ chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi.

Thế là mặc kệ Ôn Khách Hành trăm hống ngàn dỗ gần hai canh giờ, một mình độc thoại thật lâu, Chu Tử Thư đều không thèm đếm xỉa tới hắn. Phúc lợi được chăm sóc y vẫn nhận, nhưng mặt mũi thì không cho người ta tẹo nào, cả gương mặt chỉ độc mỗi biểu cảm xụ xuống vô cùng ủy khuất.

Sau khi chải tóc xong cho mỹ nhân, Ôn Khách Hành liền đánh bạo mở lời lần nữa

"Chuẩn bị xong rồi. Bây giờ chúng ta ăn sáng rồi đưa Bánh Bao về Tứ Quý Sơn Trang nha A Nhứ"

"Ai thèm đi với ngươi. Các ngươi đi đường của các ngươi, ta tự đi"

Chu Tử Thư càng nghĩ càng không thông được, phất tay áo ra khỏi người Ôn Khách Hành, dùng Lưu Vân Cửu Cung Bộ thoắt cái đi mất khiến cho Ôn Khách Hành đứng ngốc ra không hiểu được rốt cục mình chỗ nào chọc giận y.

--TBC---

Các cô gái hãy nghĩ xem lần này làm sao mà huề được nha :3

Chén giấm này khó mà nói ra miệng, mà không hất được đi thì Ôn cốc chủ thiệt thảm =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com