TruyenHHH.com

On Chu Dong Nhan Binh Dam Phu Phu Sinh Hoat Dandelion C

Chuyện ốm nghén:

"Ọe ... ọe... nước.. cho ta nước.." Chu Tử Thư thoát lực dựa vào giường với tay đòi nước.

Ôn Khách Hành nhanh nhảu đặt vào tay y một cốc nước ấm để người đáng thương nào đó làm sạch miệng. Hắn đau lòng nhìn ái nhân của mình khó khăn lắm mới ăn được nửa chén cháo giờ đã nôn sạch ra ngoài. Hài tử này quả thật là tra tấn người mà, dứt khoát chờ sinh ra hắn sẽ dạy dỗ đến nơi đến chốn, dám làm A Nhứ khó chịu như vậy.

"A Nhứ.. ngươi đỡ chưa? Hay ta đi nấu món khác cho ngươi nha"

"Không.. ta không ăn đâu.. ăn vào lại ói ra.. mệt chết.. ta muốn ngủ" - Chu Tử Thư chán nản nằm xuống. Y ghét cái cảm giác nôn thốc nôn tháo này lắm rồi, thà nhịn đói cho xong.

"Ngươi gầy lắm rồi, không ăn làm sao chịu được. Để ta đi hỏi Đại Vu xem còn món gì khác phù hợp không ha? Ngươi nghỉ ngơi đi, nấu xong ta mang đến cho ngươi"

"KHÔNG MUỐN.. GẦN 3 THÁNG...ĐÃ THỬ HƠN 200 MÓN RỒI ...TA MUỐN NGỦ.. NGƯƠI - ÔM" - Chu Tử Thư cau có. Bây giờ y rất là mệt, còn rất là buồn bực đây, tên kia sao còn không nhanh tới bồi y nghỉ ngơi chứ? Nấu ăn cái rắm ấy! - Thực ra là thấy ngươi cứ phải vất vả nấu tới nấu lui ta lại ăn không được gì, ta đau lòng a~

"Được được.. ngươi đừng giận. Ta ôm .. ta ôm ha.."

Thế là câu chuyện ăn uống dẹp sang một bên. Cốc chủ phu nhân dịu ngoan cuộn trong lòng phu quân ngủ no giấc đến chiều.

----

Chuyện thèm ăn:

Gian khổ vượt qua được ba tháng nghén đến thiên hôn địa ám kia, một buổi sáng đẹp trời Chu mỹ nhân đột nhiên tròn mắt hướng cốc chủ nói ra hai chữ mà tên điên kia nghe xong cảm thấy còn hay hơn oanh vàng đang hót ngoài vườn

"Ta đói"

Này còn không phải chính là trúng số sao, Ôn Khách Hành lập tức ngoại y cũng không thèm mặc, vội vàng hỏi xem Chu Tử Thư muốn ăn cái gì liền lập tức đi làm.

Nửa canh giờ sau, 

Bàn ăn, 

Chu Tử Thư sau khi ngủ no giấc, trải qua trăm ôm ngàn ấp, được Ôn Khách Hành cẩn thận mang đi rửa mặt, thay y phục, chải tóc thì mới ngáp ngắn ngáp dài được đặt vào bàn. Ấy thế mà vừa liếc sang những món ăn nóng hổi trên bàn, y liền nhăn nhó:

"Ta đâu có muốn ăn mấy món này, lão Ôn ta muốn ăn mì ~~"

"Không phải đâu, đây rõ ràng là ban nãy ngươi nói muốn ăn mà A Nhứ.." - Ôn Khách Hành cảm thấy mình oan sắp chết rồi.

"Ta không có  nói mà, ta muốn mì... mì á ... ta không ăn đâu..." Chu Tử Thư tội nghiệp mà phóng ánh mắt vô cùng ủy khuất đến cho ai kia

Thế là Ôn đại trượng phu kiêm Ôn hảo trượng phu đành ngậm ngùi chạy ra chuồng gà giành giật mấy quả trứng với đám gà mái, hì hụi nhào bột làm mì cho A Nhứ nhà mình mà chẳng dám oán than nửa lời. Mệt thì có mệt thật mà đến lúc nhìn thấy y vui vẻ như đứa trẻ được cho kẹo ngồi lúc lắc chân nhai từng sợi mì mình nấu, Ôn Khách Hành liền cảm thấy, đời này của mình sống thật đáng giá, thật có tác dụng nha~

Buổi trước khi ngủ, dường như người nào đó tự vấn lại lương tâm của mình xong nên hỏi nhỏ

"Ta quá đáng như vậy ngươi cũng không giận sao?"

"A~ A Nhứ quá đáng bao giờ chứ? Cái đó gọi là làm nũng, làm nũng thì sao lại giận được? A Nhứ ngoan mau ngủ đi nào ~"

----

Chuyện giận hờn:

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Chỉ ba chưởng đánh ra đã ngã đổ gần nửa hoa viên phía sau sơn trang, thế nhưng mỹ nhân trong trang phục bạch y rộng thùng thình vẫn còn chưa hề  có dấu hiệu nguôi giận. Chỉ cần nghĩ đến cảnh đám tam cô lục bà kia đòi làm mai cho Ôn Khách Hành mấy em gái dưới thôn, y liền muốn hủy thiên diệt địa. Đáng giận nhất là tên vương bát đản đó còn thảnh thơi đứng nghe cả một buổi, lại vô cùng thân thiện đáp lời bọn họ. 

Hắn xem ta là không khí rồi đúng không?

Ta mang thai là con của ai mà dám đối xử với ta như thế?

Đồ khốn kiếp!

"A Nhứ "

Cơn giận chưa hạ xuống lại nghe được thanh âm của nguồn cơn gây họa phát ra, khiến cho nộ khí xung thiên nên Chu Tử Thư liền quắc mắc quay lại nhìn cái mặt cười cợt đến là đáng ghét kia 

"Còn biết đường về?"

"A~ đường về nhà gặp A Nhứ sao ta lại quên được chứ?"

"Vậy sao? Hôm nay ngươi đi đâu?" - Y gằn giọng

"Ta hôm nay xuống thôn mua đồ tươi về nấu cho ngươi món cá chưng mà ngươi yêu cầu hôm qua đó. Ta còn ra sông tự tay bắt cá nè, rất là tươi nha...." - Ôn Khách Hành vừa định khoe khoang một phen thì đột nhiên bị cắt ngang

"Hết rồi?"

"Hết rồi!" - Hắn không hiểu

"Sao ngươi không nói là hôm nay có một đại thẩm kéo ngươi lại làm mai cho ngươi tiểu Châu đầu thôn. Còn có mấy a di, cô cô cùng người giới thiệu cái gì mà tiểu Thúy, tiểu Đào, .. vừa xinh đẹp lại hiểu chuyện, vừa biết nấu ăn, dáng người lại tốt..." - Chu Tử Thư không nhịn được nói một tràng dài, sau đó tức giận thở phì phò

"Ầy, mấy chuyện nhảm nhí đó ngươi nghe làm gì. Ngày nào.. ơ.. không.." - Ôn Khách Hành sợ hãi bịt miệng. Nếu A Nhứ mà biết ngày nào hắn ra đường cũng gặp mười mấy người kéo đến làm mai như vậy thì có khi nào sẽ cấm túc hắn không a?

"Ngày nào?" - Chu Tử Thư nhướng mày

"Không .. không phải A Nhứ ngươi khoan tức giận, không tốt cho bảo bảo, ngươi nghe ta nói.."

"ÔN KHÁCH HÀNH.. NGƯƠI CÒN CÓ LƯƠNG TÂM NÓI TỚI BẢO BẢO.. TA MUỐN ĂN CANH CÁ, TA MUỐN ĂN CÁ CHƯNG, NHƯNG TA CÓ NÓI MUỐN NGƯƠI ĐI XEM MẮT SAO? NGƯƠI VÌ CÁI GÌ KHÔNG ĐI THẲNG VỀ NHANH MÀ ĐỨNG LẠI NGHE BỌN HỌ NÓI CHUYỆN HẢ? CÓ PHẢI LÒNG NGƯƠI CŨNG MUỐN TAM THÊ TỨ THIẾP HAY KHÔNG? TA VẪN LUÔN TIN NGƯƠI, Ở NHÀ CHỜ NGƯƠI, NHƯNG NGƯƠI THÌ SAO? NGƯƠI NÓI NGƯƠI CHỈ THƯƠNG TA, CHỈ KIÊN NHẪN VỚI MỘT MÌNH TA. HÔM NAY TA CHỈ LÀ ĐỘT NHIÊN TÒ MÒ NGƯƠI ĐI CHỢ NHƯ THẾ NÀO MÀ THEO PHÍA SAU. NHƯNG TA NHẬN ĐƯỢC CÁI GÌ? NGƯƠI DỪNG CHỖ NÀY MỘT CHÚT, GHÉ CHỖ KIA MỘT HỒI. MUA THÌ NHANH MÀ CHUYỆN TRÒ ĐƯA ĐẨY THÌ NHIỀU. NGƯƠI NÓI TA CÓ NÊN TIN NGƯƠI NỮA HAY KHÔNG ?"

Khụ khụ khụ

"A Nhứ"

Chu Tử Thư mắng xong thì thoát lực, mang theo chiếc bụng đã tám tháng suýt chút thì té thẳng xuống đất. May mà Ôn Khách Hành thân thủ kì cao, bay đến đỡ được. Lòng hắn không ngừng niệm " A Di Đà Phật"

"A Nhứ .. ngươi thở chậm thôi.. đừng giận.. nghe ta nói. Mấy vị tam cô lục bà đó là biết ta vì nhờ vả mua giùm đồ tốt mới dám lôi kéo dông dài nói đông nói tây. Ngươi xem ta một nam nhân biết nấu đồ ăn không đồng nghĩa là mua được đồ tốt ở chợ. Mấy người đó là giúp ta chọn đồ tốt ở chợ nên quen biết. Sau đó bọn họ bị mấy cô nương kia nhờ vả đến dò ý. Ta cũng không thể quá trở mặt được. Còn phải nhờ thêm một thời gian nữa mà! Ta đều từ chối hết rồi, ta có A Nhứ, còn có bảo bảo, sao lại muốn đứng núi này trông núi nọ chứ! Lại nói núi của ta là Tiên Sơn, sao ta lại cần cái khác chứ? Ngoan nha~"

"Thật?" - Chu Tử Thư mắng xong thì trong lòng thoải mái nhiều rồi. Lại nghe giọng nói trầm thấp kia dỗ dành một hồi cũng bắt đầu xiêu lòng muốn tha thứ. Tên khốn này tại sao lại giỏi ba hoa vậy chứ? Rõ ràng là tội trạng to đùng rành rành mà nói một lúc lại thành ra là hắn vất vả chịu đựng chính là để nấu cho mình một bữa cơm ngon.

"Đương nhiên nha~ nào, ta nấu xong thức ăn rồi, ngươi về nếm thử xem vừa miệng không?"

Ôn Khách Hành dịu dàng bế y lên bước trở về phòng dùng bữa tối. Hoàn toàn không tỏ vẻ gì là hờn giận vì bị trách oan cả. 

"Ta không muốn ăn, này chẳng phải ta bán ái nhân của mình đổi cơm sao?" - Y phụng phịu nói

"Vậy ngươi càng nên ăn nha, ta vất vả bán sắc kiếm cơm nuôi ngươi đó, Chu đại mỹ nhân ~"

"Đồ điên!!!"

"Điên vì mỹ nhân, đáng giá ha ha ha ~~~" Ôn Khách Hành cười to, trong ánh hoàng hôn ấm áp, ôm mỹ nhân vui vẻ về nhà.

---

Chuyện sinh con

Ngày Chu Tử Thư trở dạ, cả biệt viện náo loạn cả lên. Y nào có thể ngờ được là cái tên chịu qua đủ loại đau đớn như mình lại vì cơn đau chuyển dạ mà rống ầm cả lên.

"ÔN-KHÁCH-HÀNH -- TA --GHÉT-- NGƯƠI-- ĐAU --CHẾT -- LÃO ---TỬ---RỒI"

"A Nhứ ngoan, là lỗi của ta.. sinh xong sẽ hết ngay ha.. ngươi cố gắng một chút"

"ÔN-KHÁCH-HÀNH -- TA --GHÉT-- NGƯƠI-- ĐAU --CHẾT -- LÃO ---TỬ---RỒI"

"ÔN-KHÁCH-HÀNH -- TA --GHÉT-- NGƯƠI-- ĐAU --CHẾT -- LÃO ---TỬ---RỒI"

"ÔN-KHÁCH-HÀNH -- TA --GHÉT-- NGƯƠI-- ĐAU --CHẾT -- LÃO ---TỬ---RỒI"

Bây giờ Chu Tử Thư chỉ muốn gào duy nhất câu đó, y quyết định lục thân không nhận, phu quân không cần, chỉ cầu mong tiểu tổ tông kia mau xuất thế để y bình phục lại sẽ cầm đao lột da róc xương kẻ đầu sỏ.

Đại Vu tuy là giỏi về y thuật, nhưng đỡ đẻ cho nam nhân cũng coi như lần đầu. Dù có chín tháng nghiên cứu kỹ lưỡng thì lúc lâm trận vẫn đầu đầy mồ hôi mà trấn an tên Ôn Khách Hành đang gấp đến giơ chân kia

"Các ngươi ra ngoài hết đi, Ôn công tử ở lại, truyền chân khí hộ thể cho Chu huynh giúp ta"

"ÔN-KHÁCH-HÀNH -- TA --GHÉT-- NGƯƠI-- ĐAU --CHẾT -- LÃO ---TỬ---RỒI"

"Được được... chờ ngươi sinh xong, muốn chém muốn giết đều được.." Nhìn Chu Tử Thư đau như vậy, hắn chỉ hận người đang nằm đó không phải là mình. A Nhứ đã từng chịu nỗi đau Thất Khiếu Tam Thu Đinh, giờ lại còn là cơn đau sinh nở. Thật quá giày vò người! Đây cũng chính là lý do mà dù y có vô lý như thế nào, có quậy phá cáu giận đến đâu Ôn Khách Hành đều nhất mực nuông chiều một cách vô pháp vô thiên. Hắn cảm thấy lúc nào cũng là Chu Tử Thư trăm điều thiệt thòi tủi thân cả.

"Chu huynh, cố chịu một chút, ta giúp huynh mở rộng sản đạo, nếu lâu hơn sẽ nguy hiểm"

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA -ÔN KHÁCH HÀNH ~~~~"

"Oe..oe ..oe"

"Ôn công tử, là một tiểu nam hài, chúc mừng ngươi" - Đại Vu định giao đứa bé cho Ôn Khách Hành nhưng hắn chẳng quan tâm, chỉ nhẹ giọng bảo A Tương đưa đi chăm sóc liền vội bảo Đại Vu xem cho Chu Tử Thư

"Không sao, y mệt quá nên thiếp đi thôi. Ta cầm máu cho y rồi, chừng mấy canh giờ nữa sẽ tỉnh. Từ nay cố gắng điều dưỡng sẽ không sao nữa. Chuyện thụ thai ngươi cũng an tâm, di chứng của thuốc đã hoàn toàn mất tác dụng"

Đại Vu thở dài nhìn sự thương tiếc tràn trong đáy mắt của người đối diện. Gã nhớ có một lần Ôn Khách Hành đã lo lắng đến hỏi mình chuyện mang thai này rốt cuộc có thể chấm dứt sau lần này hay không? Hắn nói mình chăm sóc cho Chu Tử Thư thì không nề hà gì, thế nhưng sinh con quá nguy hiểm, quá vất vả hắn không nỡ để A Nhứ chịu thêm một lần nào nữa. Lúc ấy gã cũng hỏi, nếu chẳng may khi sinh gặp biến cố, chỉ có thể giữ lại một người, hắn sẽ chọn ai.

Thời điểm đó, Đại Vu đã chân chính cảm nhận được khí lạnh bức người cũng như sát khí đè ép toát ra từ cái người gọi là Quỷ chủ:

"TA.CHỈ.MUỐN.CHU.TỬ.THƯ"

Lần tiếp theo Chu Tử Thư tỉnh lại đã là chập choạng tối. Cả người y chẳng còn chút sức lực nào, cảm giác như vừa vị đá tảng nghiền qua, thập phần khó chịu. Nhớ đến lý do mình ngất đi, y hoảng hốt sờ tay xuống bụng, nơi mà nhiều tháng qua luôn có sự tồn tại của một sinh linh. 

Không còn nữa???

Bảo bảo của y đâu???

"Lão Ôn.. lão Ôn.." - Y hoảng hốt gọi

"A Nhứ.. ta đây, ngươi đỡ chưa? Để ta gọi Đại Vu đến xem cho ngươi nhé" Ôn Khách Hành thấy người trong lòng đã tỉnh, ánh mắt thất lạc liền tràn đầy lại niềm vui. Hắn vội vàng muốn tìm người xem bệnh cho y

"Bảo bảo đâu? Lão Ôn, bảo bảo của chúng ta đâu?" - Y sợ hãi hỏi, vành mắt đỏ hoe, nửa đời sống trong nguy hiểm lo lắng, y bất giác run rẩy

"Ngoan, đừng sợ. Bảo bảo uống sữa xong thì ngủ rồi, A Tương đang trông giúp. Để ta lau người cho ngươi trước, uống thuốc với ăn cháo xong ta đưa nó sang cho ngươi nhìn nha"

"Được.. được.. bình an là được" Chu Tử Thư bấy giờ mới dám thở ra, hài lòng mà mỉm cười.

Chụt 

"Đúng rồi, cười như vậy mới tốt. A Nhứ cuối cùng cũng cười rồi, ta bây giờ mới cảm thấy thật là vui nha" Ôn Khách Hành ôm y vào lòng vui vẻ loan từ đáy mắt đến khóe miệng

"Chẳng lẻ lúc bảo bảo ra đời ngươi không vui sao?" Chu Tử Thư tròn mắt hỏi 

Ôn Khách Hành vừa luôn tay chà lau giúp Chu Tử Thư, vừa lắc đầu mỉm cười nói

"Ta rất hài lòng khi nó chân chính xuất thế. Nhưng mà, khi đó tất cả những gì ta nhớ chỉ có tiếng kêu thống khổ của ngươi mà thôi. Chỉ khi nào ngươi tỉnh lại, nhìn ta mỉm cười, ta mới có thể thực sự hạnh phúc mà vui vẻ mỉm cười được. Ngươi hiểu không A Nhứ?"

Tiếng nói nhỏ dần theo bước chân người kia bê thau nước bẩn ra ngoài nhưng lại lan tỏa vào từng ngóc ngách trong trái tim người ngồi trên giường. 

Tại sao cái tên điên khùng ba hoa kia lúc nào cũng đáng ghét như thế. Hắn luôn ngay tại thời điểm mà Chu Tử Thư cho rằng bản thân đã yêu hắn nhiều nhất có thể rồi thì làm cho y lại càng yêu hắn thêm một chút nữa vậy? Có phải là quá xấu xa rồi không? Sau này không có hắn, y làm sao mà chịu được đây?

---- END---


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com