On Chu Dong Nhan Binh Dam Phu Phu Sinh Hoat Dandelion C
Buổi tối, Bạch Mai biệt viện,Chu Tử Thư ngủ no liền từ từ hé mắt tỉnh dậy. Y chậm rãi chớp mắt mấy lần để thích ứng với ánh sáng trong phòng. Khung cảnh quen thuộc khiến cho y hết sức thắc mắc rằng liệu bản thân có quên mất điều gì không khi mà y hoàn toàn không nhớ rõ làm sao mình vào được phòng và ngủ mê man đến tận bây giờ. Đúng rồi, rõ ràng là chưa dùng xong cơm trưa mình đã bị tên bạc tình khốn kiếp kia chọc tức đến độ bỏ về. Lúc đó mình chỉ mới đến cửa viện tử thì liền thấy hơi hoa mắt, chẳng lẽ lại ngất xỉu ???Xong !!!Một đời anh minh của lão tử!!Chỉ vì tức giận với nam nhân và váng đầu ngất xỉu ở cửa ???Chuyện này mà truyền đi thì còn đâu mặt mũi của đại gia ta ???Ôn Khách Hành, tất cả là tại ngươi!! "ÔN-KHÁCH-HÀNH!!!!! TA GHÉT NGƯƠI!!!" - Chu Tử Thư nhớ lại rõ ràng xong liền vô thức gầm lên.Y không hề nhận ra cái tên khốn kiếp - đáng ghét - bạc tình kia đang ở cách vách hâm nóng thuốc và ninh canh gà bồi bổ cho mình. Vì vậy tiếng gầm còn chưa dứt thì thân ảnh kia liền lả lướt tay bưng tay bê vội vã tiến tới giường nhìn mình.Không nhìn thấy còn đỡ, vừa nhìn máu nóng liền bốc cao ba trượng. Chu Tử Thư liền hung hăng liếc người vừa đến một cái sau đó xoay mặt vào tường cóc thèm để ý đến thế giới này nữa.Đồ củ cải hoa tâm!Đồ chim công bê tha! Hứ!"A Nhứ! Ngươi tỉnh rồi, có khó chịu không để ta mời Đại Vu đến xem cho ngươi" - Ôn Khách Hành giả vờ không nhìn thấy ánh dao sắc bén bắn ra từ mắt mỹ nhân mà xum xoe hỏi han."Hừ" - Mỹ nhân phì phò quay ra liếc củ cải hoa tâm, trên mặt bày tỏ rõ gia cho ngươi cơ hội giải thích, nói không lọt tai thì lăn cho gia"Được rồi, A Nhứ đừng giận, trước ăn chút canh gà cho ấm bụng rồi uống thuốc đi nào. Chờ xong rồi ngươi liền đánh mắng tùy ý. Được không?" - Trước vẫn là lo lắng lão bà cùng bảo bảo bị đói, không nên chọc ghẹo y thêm nữa, Ôn Khách Hành tự phản tỉnh chính mình."Hết rồi?""Canh và thuốc còn chưa uống thì sao hết được. A Nhứ uống đi rồi mới hết?" - Ôn cốc chủ chớp mắt giả ngu, hắn không phải muốn nhây với người đang giận mà là sợ nói ra cái tin động trời kia thì A Nhứ nhất thời không tiếp thu được nộ khí công tâm thì sao. Ai ngờ hắn càng sợ thì càng tới, người đối diện bắt đầu phát giận la hét"ĐI RA CHO TA. KHÔNG CẦN NGƯƠI GIẢ VỜ GIẢ VỊT! NGƯƠI KHÔNG MUỐN NÓI? ĐƯỢC, VẬY THÌ ĐI ĐI, ĐI THEO MỸ NHÂN NAM CƯƠNG UỐNG RƯỢU TÌM VUI CỦA NGƯƠI ĐI!! AI CẦN NGƯƠI Ở ĐÂY GIẢ VỜ XÓT THƯƠNG CHỨ! UỔNG CÔNG TA CÒN BẢO MÌNH BÌNH TĨNH, CHO NGƯƠI CƠ HỘI GIẢI THÍCH! ĐI IIIIIIIIIIIIIIIIII"Không xong!!!Tiếng cảnh báo vang lên trong đầu Ôn Khách Hành, hắn vội buông mâm đồ trên tay, lao lên giường đỡ lấy Chu Tử Thư sắp thoát lực ngã xuống và truyền chân khí hộ tâm cho y. Chu Tử Thư thấy hắn lo lắng cho mình như vậy thì vừa mừng vì biết bản thân vẫn còn quan trọng với người ta vừa sợ hãi sau này sẽ không được yêu thương như vậy nữa liền khó chịu muốn giãy ra. Y cũng cảm thấy bản thân mình gần đây không đúng lắm, y dường như trở nên chanh chua lại hay lo nghĩ miên man, nhưng y không ngăn được những điều này chạy loạn trong lòng. Thế là trong sự thất thố của bản thân cùng sự lo lắng của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư thế mà khóc ra"Ngươi không thương ta .. hức.. ngươi mới đó mà không thương ta nữa hu hu hu ... hức"Ôn Khách Hành nghe tiếng ái nhân nức nở thì luống cuống rút khăn lau nước mắt cho y. Thế nhưng nghe lời trách tội này thì cảm thấy bản thân còn oan hơn Đậu Nga. Hắn đến mạng mình cũng muốn dâng cho y, tại sao lại mang cái tội danh kinh khủng như vậy chứ???"A Nhứ, ngươi đừng đổ oan cho ta nha. Ta khi nào thì không thương ngươi, khi nào thì không yêu ngươi, khi nào thì không đau ngươi, sủng ngươi""Ngươi chê ta béo, ngươi .. ngươi còn .. còn..." - Chu Tử Thư muốn lên án đối phương lại nói không ra được. Mời mỹ nhân tới là mình a, nhưng ai biết lại thành lấy đá đập chân mình đâu chứ."Ta chê ngươi béo khi nào? Ta chỉ nói eo ngươi có một tí mỡ mềm mềm đáng yêu. Rõ ràng ta thích đến mức sờ tới mó lui thật lâu, sờ đến ngươi không cho sờ nữa mới thôi thì ta chê cái gì chứ?" - Ôn cốc chủ cảm thấy mình rất oan nha."Nhưng .. hức.. rõ ràng ngươi nói ngươi thích nhất là mỹ nhân eo nhỏ, chân dài. Lúc ngươi khen ta chẳng phải cũng là vì eo ta nhỏ sao? Bây giờ béo ra như vầy ngươi chẳng phải sẽ không thích sao? " - Chu Tử Thư tựa đầu vào ngực ái nhân, trong vòng tay dịu dàng của người nọ mà lí luận hết sức tự nhiên"Đồ ngốc A Nhứ, ta thích ngươi, thì ngươi eo nhỏ chân dài ta đương nhiên phải đem ưu điểm ra nói cho ngươi nghe rồi. A Tương chẳng phải eo cũng nhỏ sao? Ta lại chẳng thấy nó hệt như rau hẹ còn gì? Ngươi cho rằng ai eo nhỏ chân dài ta đều thích? Nghe đây, ta chỉ thích Chu Tử Thư, chỉ thích A Nhứ ngươi mà thôi. Giờ ngươi có mỡ eo đúng không? Ta đây liền đổi lại thích người có mỡ ở eo được không? Chụt" - Ôn Khách Hành nói xong thì tranh thủ cúi xuống hôn lên đôi môi đang vểnh ra giận dỗi của người trong lòng. "A Nhứ thật đáng yêu""Hừ! Coi như ngươi còn lương tâm. Nuôi lão tử béo ra còn dám vứt bỏ ta thì ta đây liền phế ngươi" - Chu đại mỹ nhân hung hăng nói"Được được, nếu ta dám hai lòng tùy A Nhứ xử lí. Giờ ngươi ăn canh rồi uống thuốc đi được không? Cả buổi không ăn gì ngươi sẽ khó chịu đó" - Ôn Khách Hành tranh thủ dỗ "Không được, ta muốn giảm cân. Ta không ăn đâu, ta muốn ngủ""Giảm làm gì, ngươi bây giờ mà một người ăn hai người khỏe, phải ăn nhiều, ngủ nhiều, mau chóng béo thêm cho ta" - Ôn Khách Hành vừa nói vừa định đỡ người kia ngồi lên để lấy thức ăn thì Chu Tử Thư liền tức giận lui vào góc giường uất ức liếc hắn."Ngươi quả nhiên muốn nuôi ta béo rồi ghét bỏ ta""CHU - TỬ - THƯ!" - Ôn Khách Hành gằng giọng gọi"Ngươi dám quát ta ???" - Hốc mắt của Chu Tử Thư nóng lên. Y cũng thực sự không biết vì sao cảm xúc của mình lại mãnh liệt như vậy. Trước đây có gian khó nào y chưa chịu, đau thương nào y chưa nếm, vì cái gì người trước mặt chỉ cần hung hăng với y một chút, liền cảm thấy như thiên vạn ủy khuất đang ập xuống"A Nhứ! Nghe cho rõ đây, ta vốn muốn chờ ngươi uống xong thuốc mới nói. Nhưng xem ra ngươi không nghe được sự thật liền không chịu ngoan ... Thực ra..""KHÔNG NGHE.. TA KHÔNG NGHE.. NGƯƠI ĐI RA ĐI.. NGƯƠI MUỐN ĐI VỚI AI THÌ ĐI, ĐỪNG CÓ NÓI TA BIẾT.. TA KHÔNG MUỐN BIẾT ...HUHUHU ... " Chu Tử Thư khóc lên, sống chết bịt chặt tai sợ hãi không muốn nghe lời tuyệt tình từ miệng của người kia. Rõ ràng trước đây biết bao sóng gió, còn có không ít sinh ly tử biệt, người kia vẫn thích y nhất. Tại sao an yên rồi lại thay lòng chứ?Ôn Khách Hành cảm thấy nếu không khống chế nữa có khi chọc cho A Nhứ ngất xỉu mất. Thế là hắn quyết đoán nhào đến ôm lấy người đang khóc kia vào lòng."A Nhứ! Ngươi bình tĩnh nhé, ta nói cho ngươi nghe một chuyện, ngươi không được tức giận nữa. ngươi-có-thai-rồi.""TA...CÓ THAI NGƯƠI CÒN ... CÁI GÌ? NGƯƠI NÓI AI CÓ THAI CƠ?" - Chu Tử Thư định gào lên tiếp thì ngớ ra với tin tức vừa được nghe."Ta nói ngươi có thai, vì có thai nên eo mới lớn ra chứ không phải béo. Hiểu không?" - Ôn Khách Hành ôn nhu cầm tay người trước mặt, nhẹ nhàng thủ thỉ giải thích lại những điều Đại Vu đã nói cũng như dặn dò. Còn nhân vật chính hiện tại vẫn ngây ngô trợn tròn mắt không tin được. Mãi một lúc sau y mới đặt tay lên bụng mình, ánh mắt hoang mang quay sang nhìn người đang ôm mình hỏi lại"Trong này thực sự có bảo bảo? Ngươi không gạt ta chứ?""Đây là chuyện có thể đùa sao. A Nhứ, ngươi đúng là đang có bảo bảo. Cho nên bây giờ ngươi ngoan ngoãn ăn canh rồi uống thuốc đi được không? Cơ thể ngươi không chịu được thêm đâu. Còn nữa, tâm tình cũng phải thả lòng, có gì không vừa ý liền cho ta biết, ta sẽ sửa. Đừng giận nữa, ha." "Ta cũng đâu có muốn tức giận, rõ ràng ngươi chọc ta trước" - Y nhỏ giọng càu nhàu, gương mặt ngượng ngùng ửng đỏ."Được được, đều là ta sai. Chuyện lúc trưa là ta cố ý hùa theo ngươi, định làm cho ngươi vui một chút, ai biết được người nào đó chơi trò chơi tới mức chơi chua cả tim luôn. Yên tâm, Ôn Khách Hành cả đời đều chỉ thích ngươi. Dù ngươi có béo ra hay xấu đi vẫn là A Nhứ xinh đẹp nhất trong lòng ta. Huống hồ bây giờ chỉ là vì mang thai nên ngươi mới có thêm chút thịt, nào có béo gì. Ngoan ngoãn tịnh dưỡng, tẩm bổ thêm để bảo bảo khỏe mạnh chào đời. Đại Vu và Thất gia nói sẽ ở đây bồi ngươi đến khi hài tử bình an xuất thế rồi. Ngươi an tâm chưa?""Vậy.. ngươi đút cho ta đi" - Chu Tử Thư phụng phịu lên tiếng."Được.. được... có ngay"Ôn Khách Hành nghe được câu này cảm thấy chẳng khác nào bản thân đào được kho báu, liền lập tức vui vẻ cầm chén bón cho người kia thật cẩn thận. Xong đâu đấy liền dỗ y uống hết chén thuốc bổ mà Đại Vu đưa đến. Nhìn ái nhân ăn ngon uống đủ hồng hào trở lại, trái tim bị treo lên của hắn cuối cùng cũng được thả lỏng. Mà Chu Tử Thư nạp đủ năng lượng liền sinh long hoạt hổ yêu sách đủ điều. Trước tiên là hầu hạ y mộc dục, vì cả buổi ngất xỉu, bây giờ thân thể có chút mồ hôi nên cực kỳ khó chịu. Hai người tắm xong thì Ôn Khách Hành khoát cho y một bộ lý y mới rộng rãi, bế y thả lại vào ổ chăn rồi mới quay đi dọn dẹp. Ấy thế mà lúc trở lại thì bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe nhìn mình chằm chằm, miệng còn hơi xụ xuống chực như bất kì lúc nào cũng có thể khóc"A Nhứ, sao vậy? Khó chịu sao, để ta tìm Đại Vu" - Hắn hớt hải định chạy đi tìm người.Ai ngờ Chu Tử Thư níu lấy tay hắn nói"Không phải, ta muốn ngươi ôm ta thôi. Mà ngươi mãi không thấy đâu" "Ta đi dọn y phục của chúng ta. Ngoan, bây giờ ta ở đây rồi. A Nhứ đừng lo, ta ôm ngươi ngủ được không? Đừng khóc, Đại Vu nói nếu ngươi thường xuyên buồn thì hài tử sau này sẽ nhăn nhó như khổ qua đó, cười lên nào""Thật sao? Vậy ta không khóc đâu! Hừ ai khóc chứ" - Chu Tử Thư hớt hải khịt mũi, khiến cho Ôn Khách Hành nhìn người trong vòng tay không chớp mắt. Vành mắt y vẫn còn hơi ướt, mà miệng thì cố nhoẻn cười, thật khiến người ta vừa yêu thương vừa đau lòng. Thì ra y nặng lòng với hắn nhiều như thế. Thì ra không phải chỉ mình hắn yêu y đến điên cuồng si mê. Thì ra, là chúng ta không thể thiếu nhau!Thật tốt! A Nhứ! Có thể cùng ngươi như thế này! Thật là tốt.Được như vầy, thì ai lật đổ vại giấm của ai cũng đâu còn quan trọng, phải không, Chu mỹ nhân xinh đẹp của ta?--- end---Hãy cho mị thấy cánh tay của các sơn nhân nếu mọi người mong chờ một Extra cho đoản này về những chuyện lúc dưỡng thai và có bảo bảo nhé ^^Cám ơn các sơn nhân đã thích fic.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com