TruyenHHH.com

On Chu Dong Nhan Binh Dam Phu Phu Sinh Hoat Dandelion C

Cảnh báo: - Đột nhiên tình tiết chuyển hướng nên tui cho nó đi theo Sinh tử văn - mẹ nào không ưng thể loại này có thể bỏ qua fic nhé ^^ - Iu iu

----

Chu Tử Thư vừa uống rượu do một tiểu mỹ nữ Nam Cương rót cho vừa để ý từng biểu tình của Ôn Khách Hành. Dáng vẻ vừa vội vừa tức kia của hắn làm y vô cùng hài lòng. Đáng đời con chim công lòe loẹt nhà ngươi. Mấy lần trước ngươi chọc gia đây uất ức bỏ cơm tưởng ta quên rồi sao? Hôm nay cho ngươi nếm đủ mùi chua của một năm luôn.

"Mỹ nhân, mau đến rót thêm cho bọn ta mấy chung, nhất là vị công tử đằng kia. Hắn là bạn tâm giao của ta, cũng là chủ nhân của nơi này. Chúng ta là khách, phải biết tôn trọng người ta để còn được cọ cơm nha ha ha"

Chu Tử Thư ngả ngớn sai bảo nữ tử hồng y đứng gần mình nhất, mắt còn không quên liếc ngang chiếc eo nhỏ nhắn của người ta. Y biết Ôn Khách Hành đang nhìn mình chằm chằm, nên mới tỏ ra cái vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt kia để chọc hắn. 

Vui chết ta rồi! Thất gia, ngươi đúng là tri kỷ của ta nha - Chu Tử Thư vui vẻ ra dấu cho người bạn tốt bên cạnh.

Nhưng mà Chu trang chủ anh minh thần võ của chúng ta hình như vui hơi quá, chơi hơi lớn rồi. Ôn Khách Hành chọc y giận là vô tình, còn bây giờ hắn ăn giấm là vì lão bà nhà mình cố ý nha. 

Cố Tương ngồi bên cạnh Ôn Khách Hành thực sự là thay tẩu tẩu của mình cùng với Quỷ chúng bên dưới lau ra mấy ao mồ hôi rồi đây. Là người ở cạnh ca ca lâu nhất còn sống, cũng là người chứng kiến mức độ si mê của huynh ấy đối với ái nhân ra sao, nàng cảm thấy cuồng phong sắp kéo đến rồi. Gì mà bạn tâm giao chứ? Ôi trời ! Nàng sợ hãi quá T_T

"Tẩu tẩu, huynh lại nói nhầm rồi. Ca ca của muội là ái nhân bên gối của huynh nha, sao lại là bạn tâm giao được chứ?"

May mà còn có nha đầu này đứng về phía mình.

"A Tương à, muội lại nhầm rồi. Ca ca của muội là người yêu mỹ nhân nha, chẳng phải chính hắn đều luôn miệng nói thích nhất mỹ nhân eo nhỏ chân dài sao? Đây, ta đây liền tiên chủ hậu khách, mời Ôn huynh chọn trước, đây đều là nhất phẩm dáng mà Thất gia giúp ta tìm đó. Còn loại hình như ta đây chẳng phải người nào đó hôm trước còn bảo eo ta có mỡ sao? Nào có hợp khẩu vị của ca ca muội" - Chu Tử Thư mỉa mai đáp lời, tay vân vê chung rượu.

Ha.. ta cuối cùng cũng nắm được mấu chốt của vấn đề. -  Ôn Khách Hành đau khổ nghĩ - Thì ra hôm đấy mình đùa vậy mà y vẫn còn nhớ 

---

Nửa tháng trước,

Trong lúc giúp A Nhứ mặc lại lý y trước khi đi ngủ, Ôn Khách Hành đột nhiên phát hiện ra chiếc bụng xinh xinh của lão bà nhà mình hình như nhiều thêm chút thịt, vừa mềm vừa cưng nên nhịn không được sờ thêm mấy cái.

Chu Tử Thư bị ăn đậu hủ quen rồi vốn định kệ tên chết tiệt sau lưng mình. Ấy thế mà tên kia càng sờ càng nghiện nên cứ nắn tới nắn lui khiến cho y thấy lạ nên nhíu mày chụp bàn tay hư hỏng kia lại hỏi

"Ngươi có để yên cho ta ngủ không? Mệt chết đi được"

"A Nhứ, eo ngươi có mỡ nè, mềm ghê á. Ta sờ tý đi mà" - Ôn Khách Hành hồn nhiên nói

Hắn tưởng đâu Chu Tử Thư nghe xong sẽ kệ hắn ăn tiếp đậu hủ non mềm dưới eo. Ai mà ngờ được đáng yêu kia thế nhưng sau khi đưa tay xuống bụng tự sờ mình một chút liền xoạch một cái kéo mềm đắp kín lánh xa hắn một sải tay mà ngủ chứ. Lúc hắn định nhích lại ôm cuộn chăn đáng yêu kia vào lòng thì một câu nói lạnh băng phiêu vào tai

"Cấm lại đây, nếu không từ nay đừng hòng đụng vào ta"

Cái này chẳng phải là tử huyệt của Ôn Khách Hành hắn sao. Bây giờ không có Chu Tử Thư nằm cạnh, hắn căn bản không yên giấc được. Thế là hắn đành phải ngoan ngoãn ngắm nhìn bóng lưng xinh đẹp của mỹ nhân mà chìm vào giấc ngủ. 

Từ hôm đó đến nay, Chu Tử Thư quả thật cũng không có gì khác lạ, chỉ là khi thân mật cùng nhau, y sẽ nghiêm cấm hắn chạm vào eo mình. Làm xong, tắm xong cũng nhanh chóng mặc y phục lại, ôm ở đâu cũng được nhưng bụng thì không. 

Hóa ra chính là còn giận chuyện mình nói eo y có mỡ sao!

Y rõ ràng là võ công đầy mình, đi ra luyện mấy quyền chẳng phải liền dẹp xong mấy múi mỡ đó sao. Việc gì phải tức giận với mình, còn bày ra cái trò mỹ nữ Tân Cương này nữa chứ! Nếu A Nhứ đã thích, vậy ta đây liền phụng bồi ngươi nha.

----

Nghĩ xong đâu đấy, Ôn Khách Hành liền dẹp hết đám mây đen âu sầu trên đầu, gương mặt lập tức chuyển sang vẻ thiếu đứng đắn hệt như lúc Chu Tử Thư mới gặp. Hắn vui vẻ nâng chung rượu đưa về phía mấy mỹ nữ Tân Cương đang ngồi giữa A Tương và Chu Tử Thư ngả ngớn nói

"Vậy phiền tiểu mỹ nhân rót cho ta mấy chung để ta đối ẩm cũng với Chu huynh, cả Thất gia và Đại Vu nữa."

"Vâng" - Mấy cô gái đột nhiên thấy nam nhân tuấn mỹ này thay đổi thái độ liền giật mình nhìn về hướng chủ tử. Trước khi đến đây, các nàng đã được dặn dò cẩn thận về kế hoạch của bạch y công tử kia. Các nàng cũng biết rõ quan hệ của y với nam nhân mỹ lệ này. Rõ ràng là vở tuồng chọc ái nhân ghen, vì sao nửa đường thành tình lang thay lòng rồi. Nhỡ may Chu công tử kia và Thất gia nổi giận phạt các nàng thì sao. 

Nghĩ là thế nhưng các nàng đều là cô nương đã được dạy bảo quy củ, dù lòng rối rắm nhưng biểu tình vẫn luôn bình thản tươi cười, động tác cũng không hề loạn mà đứng lên rót rượu cho Ôn Khách Hành.

Chu Tử Thư thì sao? Y đang ngẩn ra đây?

Tình hình này có phải hay không chính là lấy đá đập chân mình trong truyền thuyết? Rõ ràng là muốn chọc cho người kia vì mình mà ghen tuông, cớ làm sao hắn lại chẳng bốc mùa giấm nhưng chính bản thân lại chua sắp mốc luôn rồi?

Càng nghĩ càng giận, mà càng giận thì lại càng không được sáng suốt. 

Chu Tử Thư vô thức đưa tay sờ lên bụng mình, chua chát cười nhạo bản thân.

Cho ngươi bày trò thử lòng...

Cho ngươi ngu ngốc giận dỗi với người ta

Giờ thì hay rồi, hắn nhìn thấy mỹ nhân kia rồi thì làm gì còn nhớ đến nam tử đáng chán như ngươi nữa.

Hắn quả nhiên là chỉ thích eo nhỏ chân dài, dáng người xinh đẹp. Là ai thì có gì quan trọng sao?  

Hừ! Ôn Khách Hành, ngươi được lắm!

Chu Tử Thư khó chịu lại không có chỗ xả giận, trò chơi này là y bày ra, còn bắt bạn mình từ xa đến phụng bồi. Bây giờ phản tác dụng thì nên trách ai chứ! Thế nhưng tên khốn kia là làm sao lại có thể như vậy chứ? Tức chết y mà!

RẦM!

"Ta hơi mệt, Thất gia với Đại Vu thong thả, nhớ dọn dẹp bớt lễ vật giùm ta. Tử Thư về biệt viện nghỉ một lát đã"

"Được, ngươi cứ đi đi." Thất gia càng nhìn bạn vong niên nhà mình càng thấy không đúng lắm. Rõ ràng đang vui vẻ chọc phá phu quân, cớ sao cáu lên rồi. Chẳng lẽ vì thấy tên nam nhân kia hùa theo nên ghen rồi! Ha há, quả nhiên phải đến Trung nguyên mới có náo nhiệt để xem nha.

Chu Tử Thư nói xong thì quét mắt một vòng quanh bàn ăn, dừng lại trên gương mặt thiếu đánh của Ôn Khách Hành trong chốc lát thì vành mắt đỏ lên phất áo bước ra khỏi phòng.

Xú nam nhân có mới nới cũ! 

Ôn Khách Hành thì sao? Hắn chính là đang vui muốn chết rồi. Cuối cùng hắn cũng có thể xác định được cái trò mỹ nhân Nam Cương này là vì sao mà xảy ra rồi. Quả nhiên là A Nhứ muốn chỉnh hắn đây mà. Cơ mà sao người kia chỉnh xong không vui lên lại còn dùng ánh mắt ủy khuất như thế nhìn hắn chứ ?

"Các vị cứ thong thả, ta về phòng xem y thế nào. Còn nữa, trò đùa này của Thất gia tuy làm cho ta hơi kinh hách nhưng mà cũng không tệ. Hai vị cùng các mỹ nhân cứ thoải mái ở chơi, Quỷ Cốc ta sẽ ...."

"KHÔNG XONG RỒI! KHÔNG XONG RỒI! CHỦ NHÂN! CHỦ NHÂN!" - Một quỷ nô hốt hoảng vào lao vào phòng khách gào to

"To gan, không thấy khách nhân hay sao mà làm ầm như thế? Nói, nếu không phải là chuyện quan trọng liền xử ngươi" - Ôn Khách Hành nghiêm mặt

"Chủ nhân, chủ nhân, phu nhân vừa đi đến cửa của viện tử liền ngất xỉu rồi. Người mau đến xem đi.. Chủ.. ơ"

Tên quỷ nô chưa kịp nói hết câu thì Ôn Khách Hành mặt mũi trắng bệt đã mất tă, theo sau hắn chính là A Tương và Thất gia cùng Đại Vu.

Chết tiệt! A Nhứ .. ngươi chỉ đang đùa ta thôi đúng không? Thất Khiếu Tam Thu Đinh rõ ràng đã giải trừ, bệnh cũng đã khỏi hoàn toàn, vì sao lại ngất chứ? 

A Nhứ, ngươi không được dọa ta.-  Ôn Khách Hành sợ hãi nghĩ trong lúc lao đi

---

Bạch Mai viện tử,

Các thị tỳ đầu đầy mồ hôi sốt ruột chờ đại phu cũng như Quỷ chủ đến. Lúc nãy nhìn thấy phu nhân hầm hừ chuẩn bị đi vào, bọn họ còn định hóng dưa một chút, thế mà chớp mắt một cái phu nhân liền mềm nhũn cả người ngã ra đất. Cái này không phải là muốn mạng của bọn họ sao? Nếu phu nhân có làm sao? Ai mà biết Quỷ chủ sẽ đem bọn họ ra xào hay hấp chứ? May mắn mà nơi phu nhân té xuống là một gốc bạch mai cực lớn, bên dưới trải đầy hoa mai vừa rơi nên không thấy xây xát gì.

Chờ Ôn Khách Hành lao vào phòng đã là chuyện của của nửa chung trà sau. Mắt hắn đằng đằng sát khí quay sang trừng đám người đang đứng:

"NÓI! TẠI SAO PHU NHÂN LẠI NGẤT XỈU"

"Bẩm, phu nhân lúc đi vào viện rất bình thường, không ai đánh lén, cũng không thấy đụng phải gì. Chúng tiểu nhân chỉ thấy người có vẻ hơi tức giận, gương mặt hơi nhăn nhó một chút, vành mắt phiếm hồng. Xin chủ nhân tha mạng"

"LŨ VÔ DỤNG. LUI RA CHO TA, CHỜ Y TỈNH LẠI TA LIỀN TÍNH VỚI CÁC NGƯƠI"

"Ca, huynh bình tĩnh một chút, có Đại Vu ở đây, chờ huynh ấy chẩn mạch một chút liền biết mà"

"Đúng rồi, Đại Vu ngươi mau xem cho A Nhứ nhà ta" - Ôn Khách Hành lập tức lôi đại vu đến trước giường của mình mở miệng nhờ vả.

"Đừng quá lo lắng, để ta xem xem" - Đại Vu bình thản đưa tay ra dò mạch của người đang thiếp đi trên giường. Dáng vẻ dường như đã đại khái đoán được bệnh của người nọ.

..

...

"Sao rồi? Mau nói cho ta biết y làm sao rồi? Ngươi cần dược gì, để ta tìm cho ngươi. Mau cứu A Nhứ cho ta đi. Muốn ta cầu xin ngươi cũng được" - Ôn Khách Hành sốt ruột hỏi

"Ồn ào cái gì? Chẳng phải chỉ là có thai sao? Gấp cái rắm" - Đại Vu thấy dọa tên ngu ngốc này đủ rồi liền đứng lên bình thản quăng ra một quả thuốc nổ

"CÓ THAI ????" - Ôn Khách Hành trố mắt hỏi lại. A Nhứ nhà mình là nam nhân hàng thật giá thật được hắn kiểm tra mỗi đêm đó nha.

"Ta cũng không nói y là nữ nhân. Hẳn là thuốc điều trị lần trước cho hắn xảy ra tác dụng phụ. Coi như món quà ông trời ban cho các ngươi. Thời gian tới chúng ta sẽ ở lại trông chừng hắn cho đến khi đứa bé bình an chào đời. Ngươi mau dọn cho bọn ta một biệt viện đi" - Thất gia kiêu ngạo ra lệnh. Chuyện quan trọng này đảm bảo sẽ khiến cho Ôn Khách Hành xuống nước với bọn gã. Ha ha, thật thú vị.

"Được được, hai ngươi ra Liên Đình uống trà đi, A Tương sẽ cho người chuẩn bị biệt viện mới. Cần gì liền báo cho ta. Bây giờ A Nhứ cần uống thuốc gì không? Đưa đây ta bảo người đi nấu cho y"

"Hắn hiện tại hẳn là cần bồi bổ một chút, thuốc dưỡng thai ta sẽ căn dặn thị nữ làm sẵn đưa tới đúng giờ. Quan trọng nhất là tâm tình hắn gần đây không tốt, ngươi tốt nhất dỗ dành cho hắn vui vẻ trở lại, nếu không cả hai đều gặp nguy hiểm, mà hài tử sau này coi chừng nhăn nhó như khổ qua đó."

"Được được, để ta nói chuyện với hắn"

Bàn bạc đâu ra đấy, tất cả đều ra khỏi phòng, nhường không gian lại cho đôi phu phu nào đó. Thế nhưng nhân vật chính hiện tại vẫn còn chưa chịu tỉnh lại, mà Ôn đại cốc chủ thì chỉ biết ngồi đó thay y lau mồ hôi, giúp y nới lỏng quần áo cho dễ chịu một chút.

Ôn Khách Hành đau lòng nhìn ái nhân cau có trong giấc mơ. Hẳn là y đang buồn mình chuyện gì đó lại chẳng nói được mới nghẹn khuất tới mức ngất đi. Chờ y tỉnh lại phải dỗ dành y thật tốt mới được. Bảo bối của hắn không thể xảy ra chuyện gì được.

A Nhứ của ta

Bảo bối của ta, ngươi và bảo bảo phải thật khỏe mạnh nhé!

Muốn trừng phạt ta như thế nào đều được.

A Nhứ của ta!

A Nhứ!

Ta yêu ngươi!

--- TBC---

Định chốt lại rồi mà dài quá nên đành chia thành 3 phần. Các chị em đọc xong comt cho vui nhà vui cửa nhé ^^



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com