TruyenHHH.com

On Chu Dong Nhan Binh Dam Phu Phu Sinh Hoat Dandelion C

"Ca, hôm nay huynh ăn nhầm thuốc súng sao? Gặp ai cũng hung dữ, huynh định cứ vầy mà gặp tẩu tẩu của muội à?"

Cố Tương đang tung tăng cầm bánh táo vừa đi vừa gặm sau đó ngước mắt nhìn thấy ca ca nàng đầu đầy mây đen đi tới liền tốt bụng hỏi thăm. Nàng đây là đang học theo Tào Úy Ninh nói, năng làm việc thiện, giúp người cứu thế, tình hình ca ca này như này mà tên thuộc hạ nào xui xẻo đụng phải thì đảm bảo có án mạng, e là tẩu tẩu có đến cũng cản không kịp.

"Hừ, đừng có nhắc đến y, y đâu có để ta vào trong mắt chứ"

Ôn Khách Hành ngày thường nghe nói đến mấy từ phu nhân, tẩu tẩu thì mặt mày loan loan tình ý nay lại như ngậm thuốc nổ, hùng hổ chém đinh chặt sắt nói.

"Yo, nay huynh ăn gan trời hay sao mà dám nói huynh ấy như thế chứ! Sao nào, tối qua dày vò người ta nên sáng nay bị đạp lăn ra cửa rồi sao? Đừng lo lắng mà, đây đâu phải lần đầu, huynh nên biết tẩu tẩu chỉ cần huynh dỗ ngon dỗ ngọt mấy câu liền nguôi giận còn gì. Đi, muội cùng huynh đến nịnh nọt huynh ấy"

Cố Tương vừa càu nhàu vừa lôi kéo Ôn cốc chủ anh minh thần võ, mặt ủ mày chau đi về biệt viện. Ôn Khách Hành chẳng buồn phản ứng nàng, cứ thế bị lôi theo xềnh xệch cả đường. Thế nhưng Cốc chủ phu nhân đỉnh đỉnh đại danh vốn dĩ phải là mệt đến không xuống được giường mới giận chồng tới mức không nhìn mặt lại chẳng thấy đâu

"Người đâu rồi?" Cố Tương khó hiểu

"Đừng có tìm nữa. Người ta đi tiếp bạn cũ, uống rượu với mỹ nữ Nam Cương rồi. Hừ" - Ôn Khách Hành nhăn nhó nói

"Ha ha ha cười chết ta rồi. Thì ra ca ca là té vào vại giấm nên mây đen đầy trời sao?" Cố Tương nàng quả thật sống không uổng kiếp này.  Ca ca Quỷ chủ đỉnh đỉnh đại danh nhà nàng thế mà cũng có ngày này. Ghen tới bốc khói. 

"Muội là phe ta hay ở phe y a, không mau giúp ta đi còn ở đó cười. Hừ hừ. Thương muội không bằng thương Lê Hoa Bạch, để cho A Nhứ ngửi xong có khi lại về với ta."

"Huynh.. huynh... Hừ.. đáng đời"

Cố Tương nghe được mình còn không bằng một bình rượu trợ hứng cho vợ của ca ca thì tức muốn lệch mũi. Nàng dùng ánh mắt khinh bỉ đáng đời nhìn Ôn Khách Hành rồi ngoe nguẩy chạy ra tiền thính. Nếu đã là khách nhân thì hẳn sẽ ở đó bàn chuyện cũng như ăn trưa.

...

Đại sảnh, 

Chu Tử Thư một thân bạch y phiêu dật, tóc xõa dài tùy ý buộc nhẹ một sợi lụa mảnh đang hào hứng chiêu đãi hai người bạn lâu năm của mình. Thất Gia vô cùng ngạc nhiên trước trạng thái thần thanh khí sảng của bạn mình bây giờ. Chu Tử Thư mà gã biết vốn là một người trầm mặc lãnh đạm, lúc nào cũng có chút u sầu thâm ảo khó dò. Ấy vậy mà Chu Tử Thư của hiện tại, vừa sáng sủa vui vẻ, vừa thanh nhàn lại có chút nghịch ngợm, cả người toát ra dáng vẻ phong tình vạn chủng. Ôn Khách Hành này là dùng của ngon vật lạ gì mà chăm nuôi tên kén chọn này chứ

"Tử Thư, ngươi bây giờ thoải mái ghê nhỉ? Nhớ lúc trước mấy khi thấy ngươi thả lỏng như vậy."

Chu Tử Thư đang cầm chung rượu ngửi ngửi liền vui vẻ nói:

"Này là đương nhiên, ngày trước ta vừa làm việc cho Vương gia, vừa quản lý Thiên Song, một ngày hận không thể có thêm thời gian. Bây giờ a, ta chả cần quản ai, muốn ngủ đến khi nào thì ngủ, ăn xong tản bộ mệt thì nghỉ trưa, vui vẻ thì ra ngoài chơi, buồn chán thì trêu chọc mọi người một chút. Thoải mái vô cùng đó Thất gia "

"Hèn gì còn viết thư đến tận Nam Cương nhờ ta đến đây cùng ngươi chọc phá người khác. hừ hừ.. đúng là ăn no rửng mỡ"

"Ha ha.. ngươi đừng có tỏ ra vô tội như thế. Kẻ mong thiên hạ này có loạn nhất lại không phải là ngươi sao. Nếu không vì sao vừa nhận được thư là đến ngay, còn không quên hùa theo ta chọc phá hắn. Haha. Ngươi đoán xem hắn ..."

"Tẩu tẩu... huynh đâu rồi..." - Cuộc trò chuyện bị cắt ngang bằng tiếng gọi lanh lảnh của Cố Tương. Chu Tử Thư nghĩ, hẳn là nàng cũng đem theo nhân vật chính đến, liền nhanh chóng đá mắt với bạn vong niên nhà mình.

..

Ôn Khách Hành bị lôi vào phòng, ngẩng lên liền nhìn thấy phu nhân nhà mình đang ngồi vị trí chủ tọa đang thản nhiên như không cười cười nói nói với nam nhân khác. Cái này cũng thôi đi, Thất gia vừa là bạn y, vừa là ân nhân cứu mạng bảo bối A Nhứ của mình, vả lại người ta dù gì cũng có Đại Vu rồi, hắn không lo. Thế nhưng vừa nhìn sang vị trí còn lại bên cạnh y, sợi dây bình tĩnh cuối cùng trong đầu hắn liền đứt phăng, cảnh tượng ban sáng hiện ra mồn một trước mắt

----

Bạch Mai viện tử,

Chu Tử Thư nhíu mày trở mình trong chăn gấm, mông hơi đau làm y lập tức trở tay thụi một cái vào vật thể ấm áp bên cạnh. Mà tên đầu sỏ đáng ghét ăn y đến tận xương cũng không nhả kia thì đang hì hì cười cầm bàn tay thon dài xinh đẹp của lão bà nhà mình say mê thưởng thức cùng không quên trêu ghẹo

"A Nhứ, mới sáng ra ngươi liền muốn mưu sát phu quân sao? Ta chết không đáng tiếc, nhưng mà nếu A Nhứ còn trẻ như vầy liền phải thủ tiết sẽ uổng phí một vưu vật trời ban đó nha~"

"Hừ, ai nói ta sẽ thủ tiết, với sự anh tuấn của ta đây, không quá ba bước liền gom về một hàng mỹ nhân dài ba con phố" - Chu Tử Thư vặt lại.

"A Nhứ ~~~~" - Ôn Khách Hành lập tức lật ra bộ mặt đáng thương đau lòng của phu quân bị phụ tình mà nhìn người trước mặt.

Chu Tử Thư vốn muốn chọc hắn thêm vài câu cho hả giận nhưng đụng phải cái biểu cảm này liền không nhịn được mềm lòng bỏ qua. 

"Được rồi, ngày nào cũng diễn một màn lang quân phụ tình như vầy mà ngươi không mệt à. Mau hầu hạ bổn đại gia tắm sáng rồi thay y phục" - Ôn phu nhân nghiêm túc đòi hỏi quyền lợi được sủng mỗi sáng của mình.

Thế là trong sự hưởng thụ hết sức hiển nhiên của Ôn Khách Hành, y được người kia nửa ôm nửa dìu ngồi lên giường xoa bóp mấy chỗ dễ đau mỏi một lúc. Sau đó hắn liền xuống giường lấy trà hoa sen cho y thấm giọng trước khi bế sang mộc dục tắm rửa. Quá trình tắm rửa diễn ra đơn giản theo quy luật của một tên ăn đậu hủ và một tên có bao nhiêu đậu hủ cũng đều bán. Làn da vì được chăm sóc bảo dưỡng thật tốt ngày một trắng mịn, mềm mại đàn hồi, ngũ quan thon phân minh, tứ chi thon dài hữu lực hệt như một chú báo khiến cho Ôn Khách Hành sờ đến nghiện. Mà trong suốt lúc tắm rửa, Chu đại gia liền thư sướng mà ngủ thêm một lúc, kệ người kia muốn làm gì thì làm. Lúc y mở mắt ra lần nữa là lúc nam nhân nhà mình đang tiến hành chải tóc cài trâm trước gương đồng. Đây cũng chính là lý do vì sao y hoàn toàn không mặc được y phục cho chính mình, bởi vì toàn bộ quá trình xảy ra lúc y đang ngủ a.

Công việc của Ôn Khách Hành hoàn thành chính là lúc hắn đặt lên trán người trước gương một nụ hôn thật dịu dàng cùng câu nói "A Nhứ nhà ta thật đẹp!"

Thế nhưng hôm nay chưa nói được nửa câu thì thị nữ bên ngoài đã chạy vào báo tin

"Phu nhân, bên ngoài có khách nhân đến tìm người. Hắn nói tên là Thất gia"

"Mau mời họ đến tiền thính, chúng ta ra ngay"

Thế là phúc lợi dỗ Chu Tử Thư ăn sáng của Ôn Khách Hành lập tức tan thành mây khói. Tuy nhiên đấy chỉ là mở đầu cho một tràng thê thảm phía sau của Cốc chủ Quỷ cốc - Ôn Khách Hành mà thôi.

Tiền thính, 

Chu Tử Thư vừa tiến vào liền thấy Thất gia đang vui vẻ cười đùa cùng Đại Vu, sau lưng y không phải là cận hầu trung thành An Cách mà lại có hơn mười cô gái xinh đẹp vừa nhìn liền biết là đến từ Nam Cương. Với sự phán đoán nhanh nhạy của mình, Chu Tử Thư liền hiểu tiếp theo nên làm thế nào. Thế là y quay lại nhìn tên chim công lòe loẹt nhà mình đang cau có nhìn mấy nữ nhân xa lạ, trong mắt lại lóe lên sự nghịch ngợm khi trò đùa dai bắt đầu đắc thủ.

"Thất gia, Đại vu sao các huynh không bao trước để chúng ta ra ngoài nghênh đón."

"Tử Thư lại khách sáo rồi, chúng ta là vong niên chi hữu, sao phải bày vẽ nhiều thế?"

"Ha ha, cũng đúng. Nếu hai người đã đến thì phải ở lại chơi với ta một thời gian nha. Ta ở đây cũng khá nhàn, có hai người liền đặc biệt náo nhiệt. Phải không lão Ôn"

"A .. phải.. phải.. A Nhứ nói đương nhiên là đúng rồi. Có điều không biết mấy vị phía sau là ai?" - Ôn Khách Hành dường như trong lòng có báo động, vội hỏi cho rõ vấn đề

"Ôn huynh, đây là ta thực hiện lời hứa ngày trước với Tử Thư mà thôi. Tử Thư ngày trước có dặn dò rất kỹ lưỡng với ta là khi đến Nam Cương sinh sống, nhớ giúp y tìm mấy đệ nhất mỹ nữ Nam Cương, đặc biệt còn phải là eo nhỏ, chân dài. Lần trước là vì cứu người nên vội đi không kịp mang đến. Lần này đến thăm đặc biệt chuẩn bị đại lễ này cho sinh thần của Tử Thư."

"Thì ra là mang đến cho ta sao. Thật là tốt nha, nhưng sao chỉ có mười người. Rõ ràng lần trước ngươi nói đã tìm được hai ba mươi nàng sao? Nói đi, có phải tiện tay ém bớt đồ tốt không hả?" Chu Tử Thư vô tâm vô phế cười hỏi, còn nhân lúc nam nhân đang bốc mùi chua nhà mình không để ý mà lén nhìn phản ứng của hắn.


ẦM!

ẦM!

ẦM!

Mây đen lập tức vần vũ trên đỉnh đầu của Ôn Khách Hành. Hắn cảm thấy  hình như mình còn chưa có thức dậy. Chắc chắn đây đều là mơ nha.

"A Nhứ..."

Hắn muốn mở miệng gọi người trước mặt nhưng tất cả dường như không ai nhìn thấy hắn nữa. Chu Tử Thư hồn nhiên trò chuyện với hai người bạn cũ, mà đám hoa hoa cỏ cỏ kia lại tíu tít vây quanh hắn hỏi đông hỏi tây. A Nhứ thế nhưng lại vui vẻ đáp lời từng người, còn luôn miệng khen dáng vẻ của bọn họ không tồi, eo thật sự rất đẹp gì đó. 

Rồi đến khi bọn họ nói muốn đi dùng bữa, Ôn Khách Hành không thể khống chế tâm tình thêm nữa liền bỏ đi mất. Trước mặt Chu Tử Thư, hắn không thể lạm sát, càng không thể chửi mắng bạn của y. Đó là những gì y đã phát thệ trong lòng từ ngày hai người sống cùng nhau. Thế nên dù tức giận đến đâu, hắn đều phải tự mình tiết chế tâm trạng, mà bỏ đi không nhìn nữa là một trong những biện pháp tốt nhất. Hắn đi!

A Nhứ.. ngươi à của ta

Là của ta cơ mà!

--- TBC ---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com