TruyenHHH.com

On Chu Dong Nhan Binh Dam Phu Phu Sinh Hoat Dandelion C

RẦM!

RẦM!

RẦM!

"TA HỎI LẦN NỮA! PHU NHÂN ĐÂU RỒI????"

...

Trước cơn thịnh nộ của Quỷ chủ, vạn quỷ bên dưới đài đều im thin thít, chỉ cầu mong bản thân có thể vô hình vô thức như không khí xung quanh. Mà thê thảm nhất là thị tỳ ở Bạch Mai viện tử. Bởi vì Chu Tử Thư từ sau khi vào đây sống đã nghiêm khắc yêu cầu Quỷ chủ phu quân không được tùy tiện lạm sát người dưới nên dù có nộ khí xung thiên đến đâu, Ôn Khách Hành cũng chỉ có thể ném đồ đạc, chưởng bay mấy tòa giả sơn mà thôi. Hiện tại mười thị tỳ hầu hạ tại viện đều dập đầu sát đất không dám thở mạnh, áp lực tỏa ra từ nội kình cường đại của Quỷ chủ quá đáng sợ nhưng họ lại không bị giết một đao dứt khoát, thực sự còn tra tấn hơn nhiều.

Hiện tại chúng quỷ Thanh Nhai sơn đều đồng lòng khấn niệm Quỷ chủ phu nhân có uống rượu ngủ quên ở đâu thì cũng mau quay lại, ngọn Hỏa Diệm Sơn này bọn họ thực sự dập không nổi, sắp đốt tới mông rồi.

Ôn Khách Hành thì sao?

Hắn hiện tại sắp điên rồi! 

Mỗi ngày hắn sống vô tâm vô phế cười hi hi ha ha là bởi vì người mà hắn đặt ở đầu quả tim lúc nào cũng hiện diện bên cạnh. Đó là định tâm đan của hắn, là an thần hương của hắn! Không còn người đó, không biết người đó ở đâu, làm sao hắn bình tĩnh được đây.

Sáng nay hắn vốn dĩ rời phòng sớm là muốn đi đào vò rượu ngon giấu trên đỉnh núi Thanh Nhai, muốn dùng rượu này đem về hun tỉnh mỹ nhân trong phòng rồi cùng nhau ngâm ôn tuyền trò chuyện buổi sáng. Thế nhưng vừa đến cửa thì đụng phải dì La về thăm, phiền phức nhất là cái đuôi nhỏ Ngọc Ninh. Tên nhóc con này đúng là cái nợ đời của hắn, đánh không được mà mắng cũng chẳng xong, lại cực kỳ chấp niệm việc muốn gả cho hắn. Vì nể mặt dì La, Ôn Khách Hành hắn đành nói chuyện đàng hoàng, khuyên nhủ từ tốn cho gã chết tâm đi. Nói hết cả sức của chín trâu hai hổ mới cung tiễn được mối họa đó đi, lại nhớ A Nhứ muốn chết nên hắn vội vàng chạy về Bạch Mai biệt viện tìm người. 

Kết quả, giường lạnh, phòng trống không, gọi mấy lần không ai lên tiếng.

Hỏi một lượt người cũng không ai biết. Manh mối duy nhất chính là thức dậy bình thường, ăn sáng cùng A Tương, đi dạo sau đó không thấy đâu.

Chu Tử Thư là người hiểu rõ hắn nhất, nên muốn ra ngoài hoặc xuống trấn đều viết thư để lại dặn dò, nào có không nói tiếng nào đã bỏ đi.

Chắc chắn có vấn đề!

"A TƯƠNG, MUỘI RA ĐÂY CHO TA"

"Làm sao? Hung dữ cái gì mà hung dữ... lão bà nhà mình bỏ mình thì lỗi của người khác chắc! Ca đúng là đáng đời!" - A Tương ghét bỏ mà mà mỉa mai người trước mặt.

"Muôi nói cái gì? A Nhứ bỏ đi? Y vì sao muốn bỏ đi, ai chọc giận y. Muội mau nói cho ta biết!" - Cuối cùng vẫn là hắn không nỡ to tiếng với A Tương nhà mình. Vả lại trọng điểm chính là A Nhứ bỏ đi...

Hắn không cần ta nữa sao ???

"Ai bảo huynh ngu ngốc ..."

---

Mà nhân vật chính của vấn đề đi đâu rồi?

Đáp, y đang nằm lên men dưới một tàng lê cổ thụ. Trên tay y chính là một bình Lê Hoa Bạch sắp thấy đáy. Ngồi đây suốt cả buổi chiều, tất cả trong đầu chỉ vang đi vọng lại lời nói của tên khốn kiếp môi mỏng bạc tình kia. Gương mặt mỹ nhân mơ màng ngà ngà say khẽ nghiêng nhìn những cánh hoa lê nhè nhẹ phiêu lãng theo gió, ánh mắt y tan rã nhớ lại thật nhiều điều trước kia

Lúc mới quen biết tên chim công lòe loẹt kia, y vẫn đang dịch dung thành tên bệnh quỷ vàng vọt, kẻ kia thế mà há miệng ngậm miệng đều khen y đẹp, khẳng định y là mỹ nhân

Khốn kiếp! - uống một ngụm rượu

Rồi sau đó 

Sau đó nữa

Người đáng yêu đệ nhị trên thế gian này chính là mỹ nhân eo nhỏ chân dài

Người đáng yêu đệ nhất trên thế gian này chính là mỹ nhân không chỉ eo nhỏ, chân dài mà còn miệng cứng, lòng mềm

Khốn kiếp! - lại một ngụm

Đầu óc mơ màng lại trôi đến cái đêm đầu tiên kia ở đỉnh Trường Minh, y chính là mềm lòng nhường hắn đem mình ăn đến không còn mẩu xương

Ngươi chính là lòng mềm so với eo mềm còn đáng yêu hơn

Khốn kiếp! - lại định uống một hớp nhưng chẳng còn giọt rượu nào trong bình

XOẢNG!

Y tức giận ném cả vò rượu đi, cố tình đập nát như muốn xả giận. 

Không còn trẻ nữa, không mềm mại như đệ, trên người đầy vết thương, không nhu thuận, vừa hung dữ lại dễ giận, giận lên liền ném đồ...

Ha ha ha, Chu Tử Thư, ngươi cũng có ngày hôm nay! Thiếu niên vô hạn phong quang, Chu thủ lĩnh người người khiếp sợ, Chu trang chủ hiệu triệu thiên quân vạn mã!

Vậy mà cuối cùng ngươi lại ngồi đây, một mình chua chát lo sợ bị ái nhân ghét bỏ, ái nhân chết tiệt kia lại là một cái nam nhân lòe loẹt hệt con chim khổng tước

Đáng!

Đáng lắm!

Mắng mệt rồi, giận cũng mệt rồi, y liền buông thả mà ngã mình ra trên những cánh hoa lê dưới đất! Kệ, dù có thích khách đến, chết liền xong! Dù sao Ôn chim công kia cũng đã có hàng dự trữ để đưa vào làm phu nhân! Hừ

...

Lần kế tiếp mở mắt ra, Chu Tử Thư phát hiện mình thế mà lại nằm trên cái giường quen thuộc ở Biệt Viện, tay y thì bị nắm chặt bởi một bàn tay vô cùng quen thuộc.

Mẹ kiếp! Con chim công lòe loẹt thế mà cũng tìm được mình! Người đây là hạ Bách Lý Truy hồn hương lên người ta sao .. hừ!

"Uhm..."

"A Nhứ! Ngươi tỉnh rồi, có đau đầu không, mau uống canh giải rượu đi, ta dùng nội kình giữ ấm cho ngươi nãy giờ nè" - Ôn Khách Hành vui mừng hỏi han khi thấy Chu Tử Thư tỉnh lại.

Chu Tử Thư nhìn thấy người kia ân cần như vậy thì lòng liền ấm lên. Có phải hắn không hề thay đổi không? Hắn vẫn thương mình như vậy sao?

Không đúng, mình đang giận kia mà! Chu thủ lĩnh anh minh thần võ aka Cốc chủ phu nhân nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng mang tính thành bại của mình. Y tuyệt đối không được nhìn thấy mặt cái tên ba hoa này, nếu không nhất định là cái gì quy tắc, cái gì tức giận cũng bay hết. Thế là Quỷ chủ phu nhân không nói không rằng đỏ mắt trừng phu quân mình một cái rồi liền nghiêng người quay mặt vào trong chỉ chừa lại cho Ôn Khách Hành một bóng lưng giận dỗi đáng thương.

Haizz quả nhiên A Nhứ vẫn còn giận!

Ôn Khách Hành định nắm lấy bàn tay thon dài với những khớp xương phân minh của người trước thì bất ngờ bị vùng ra và quát một tràng

"ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO TA, TA XẤU XÍ NHƯ VẬY, HUNG DỮ NHƯ VẬY NGƯƠI Ở ĐÂY LÀM GÌ. ĐI MÀ TÌM NGƯỜI NÀO XINH ĐẸP NGOAN NGOÃN MÀ CẦM TAY"

"A Nhứ, ai nói ngươi xấu xí chứ, A Nhứ của ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nha~" Tên nào nó da dày thịt béo làm như không có gì mà tiếp tục ba hoa.

Chu Tử Thư thực sự sắp bị tên chim công này làm cho tức chết rồi. Không dỗ được câu nào tốt đẹp để hạ hỏa, chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa. Y hung hăng ngồi bật dậy quay gương mặt xinh đẹp với đôi mắt phím hồng long lanh nước ra nhìn kẻ bên giường ấm ức nói

CHẲNG PHẢI NGƯƠI CÙNG NGƯỜI KHÁC BÀN TÁN SAU LƯNG TA SAO? TUỔI KHÔNG NHỎ, NGƯỜI CHI CHÍT SẸO, TÍNH TÌNH HUNG DỮ, CÒN THÍCH ĐẬP PHÁ. PHẢI, TA CHÍNH LÀ MỘT NGƯỜI XẤU XÍ ĐÁNG GHÉT NHƯ VẬY ĐÓ, LÀM PHIỀN CỐC CHỦ MẤY NĂM NAY PHẢI CHỊU ĐỰNG TA, TỪ GIỜ CỐC CHỦ NGƯỜI ĐỪNG CÓ ĐẾN GẦN TA, NẾU KHÔNG LẠI PHIỀN MẮT CỦA NGƯỜI! NẾU KHÔNG BÂY GIỜ TA ĐI NGAY, TRÁNH NGƯỜI GHÉT BỎ TA"

Chu Tử Thư hung hăng gào xong thì tức giận thở phì phò quay mặt đi. Ai ngờ cơn tức còn chưa có trôi xuống bụng thì đã bị tên ngốc nào đó nhào đến ôm vào lòng.

"A Nhứ ngốc, sao ngươi nghe trộm lại chỉ thích nghe một nửa thôi vậy? Vì sao nghe ta nói đoạn đầu liền bỏ đi, không phải người rất dữ sao, vì cái gì không chạy ra đánh ta một trận, hoặc là đánh ghen một trận thật to vào"

"Khốn kiếp, lão tử không phải là nữ nhân, sao có thể làm trò mất mặt như vậy chứ! Làm sao, người chê bai ta trước mặt người khác nhiêu đó còn chê ta nghe ít? Muốn ta đứng nghe đến bao giờ mới được. Tránh ra, đừng có mà ôm ấp như thế!"

"Cả đời này ta chỉ muốn ôm A Nhứ mà thôi! Ta thề"

Chu Tử Thư đang cố vùng vẫy thì bị câu nói này làm cho bất động. Ôn Khách Hành liền thừa thắng xông lên, ôm cả thân người thơm mùi hoa lê vào lòng, hắn tiến đến bên tai y, thủ thỉ

"A Nhứ, ngươi cùng một lứa với ta, chẳng phải là có tuổi sao, nhưng mà là hai chúng ta đang cùng nhau già đi. Còn có, trên thân thể ngươi có vết sẹo, bao nhiêu cái, màu sắc, hình dạng nông sâu ta đều nhớ kỹ, còn không phải chứng tỏ ta đây mỗi ngày đều chăm chỉ nghiên cứu ái nhân của ta mà ra sao. Lại nói ngươi hung hăng còn không phải là nhờ ta sủng mà ra sao? Ngươi tưởng ngươi đánh thắng ta sao? Sai rồi, là ta không nỡ thắng ngươi, ngươi đánh được ta, mắng được ta còn không phải vì ta yêu chiều mà có sao? Nói đi nói lại đều không phải chứng tỏ ngươi như bây giờ là do ta yêu ngươi mà thành sao?"

"Ngươi đừng có giảo biện!Hừ" Chu Tử Thư cứng miệng mắng người nhưng đáy mắt đã bắt đầu loan loan niềm vui của sự an tâm, hạnh phúc

"Chu Tử Thư, A Nhứ, chẳng phải ngươi hiểu ta nhất sao? Lòng ta có ai ngươi chẳng lẽ không biết? Già thì sao, đầy vết thương thì sao? Hung dữ càn rỡ thì đã sao? Miễn chỉ cần là ngươi ta đều muốn, đều yêu. A Nhứ, ngươi là nghịch lân của ta, là tim là máu của ta, sau này đừng thoắt cái biến mất có được không? Ngươi tức giận thì tìm ta, mạng này là của ngươi, muốn đánh muốn giết chỉ cần ngươi hả giận là được. Cả buổi chiều không thấy ngươi, ta đã rất sợ, đầu óc chỉ toàn nhớ lại khung cảnh ngươi sắp chết lúc còn Thất Khiếu Tam Thu Đinh. Mãi đến khi đi lang thang trong biệt viện, nghe tiếng vò rượu vỡ mới tìm được người vô tâm vô phế nằm ngủ dưới gốc lê"

Ai, Chu Tử Thư xin muối mặt thừa nhận, y thua rồi. Mỗi lần cãi nhau y đều không thể giận tên khốn kiếp lòe loẹt này quá một canh giờ. Chu Tử Thư thôi không vùng vẫy nữa, yên lặng dựa vào lồng ngực ấm áp của nam nhân bên cạnh, thời khắc này y chỉ muốn nhắm mắt lắng nghe nhịp tim của hắn. Cảm nhận sinh mệnh của người luôn thời thời khắc khắc yêu thương dung túng mình. Quả nhiên tình cảm thường làm người ta mụ mị đầu óc, nếu là Chu thủ lĩnh lúc xưa, nhìn thấy, nghe thấy, đọc được cái gì cũng đầu nghĩ ra hàng trăm khả năng và tình huống để suy tính. Ấy vậy mà chỉ vì vài lời không đầu không cuối của nam nhân đáng ghét này mà mình đã giận dỗi hết nửa ngày, bỏ luôn cả cơm.

"Lão Ôn ~"

"Ta đây"

"Ta đói rồi. Giận ngươi cả một ngày, ta còn chưa có ăn gì" Chu Tử Thư than thở

"Được, được, là ta sai, A Nhứ còn mệt không? Ngươi nghỉ thêm đi, ta đi làm cơm cho ngươi" - Ôn Khách Hành vỗ về nhè nhẹ vào lưng người trong lòng, hệt như đang nâng niu trân bảo quý giá nhất của mình.

"Ta muốn ăn sủi cảo, n-g-ư-ơ-i g-ó-i"

"Được, được, ngươi nằm nghỉ đi, ta đi làm ngay. Đảm bảo khi ngươi dậy thì ta đã bưng sủi cảo ngồi trước mặt ngươi" Ôn Khách Hành tươi cười hứa hẹn, còn nhanh lẹ lén hôn một cái lên đôi môi hơi dẫu ra của người trước mặt khiến cho mỹ nhân hài lòng mỉm cười.

Nhìn theo bóng dáng con chim công lòe loẹt kia lắc lư đi ra cửa, ánh mắt Chu Tử Thư liền cong cong đầy niềm vui, khe khẽ vuốt lên môi của mình, y âm thầm nói

"Thật tốt, ngươi vẫn chỉ thích ta, lão Ôn, thật tốt"

Ngoài cửa, Ôn Khách Hành đứng dưới táng bạch mai đang nở rộ, mỉm cười nhớ đến thời điểm buổi sáng, khi mình đang nói dở câu kia với tiểu Ngọc Ninh

---

"... Y chính là như vậy, nhưng thế thì đã sao, đó mới chính là y, là Chu Tử Thư, là A Nhứ mà ta đặt nơi đầu quả tim, là sinh mệnh của ta, là hơi thở của ta. Tiểu Ngọc, đệ là cháu của dì La, đừng ép ta, ai cũng được cả, nhưng y thì không! Đó là giới hạn cuối cùng và duy nhất của ta, dù chỉ là một sợi tóc của người đó thôi, cũng không ai được phép ức hiếp, nếu không ..."

Hắn không nói thêm gì nữa, nhưng Ngọc Ninh và A Tương phía sau giả sơn đều thức thời mà ngậm miệng lại, bởi vì chiếc nhẫn ngọc trên tay của Ôn Khách Hành không biết từ bao giờ đã nhuyễn thành phấn, bay theo cơn gió vừa thoáng qua, hôi phi yên diệt.

---

Phải, ai cũng không được tổn thương y, kể cả kẻ đó có là ta. Trong ráng chiều yên lặng, không ai hay chẳng ai biết, Ôn Khách Hành đã tự thưởng cho mình một chưởng làm hình phạt.

Bởi vì, A Nhứ của hắn là để yêu thương!

-- End---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com