TruyenHHH.com

On Chu Dong Nhan Binh Dam Phu Phu Sinh Hoat Dandelion C

Bạch Mai viện tử,

Giữa bạt ngàn những cây bạch mai trắng muốt đang tắm mình dưới nắng sớm, trong một căn phòng nhỏ ấm áp giữa viện tử, trên chiếc giường lớn được phủ kín bằng lụa đỏ vẫn có một nam nhân xinh đẹp say giấc nồng. Y lọt thỏm trong tấm chăn mềm mại, hơi thở đều đều lộ rõ một vẻ không muốn tỉnh lại. Suối tóc đen tuyền thả tùy ý trên gối dài đến tận chiếc eo nhuyễn mềm, bàn tay thon dài xinh đẹp đặt hờ trên xương quai xanh vẫn còn ẩn hiện dấu hôn đỏ đậm.

Đến tận khi bản thân tự mình đói đến tỉnh lại, mỹ nhân mới lười nhác cựa mình mò mẫm sang chỗ trống đã lạnh bên cạnh.

"Hừ"

Dù thanh âm của y phát ra không lớn nhưng đủ để những kẻ thị hầu cung kính ngoài kia nghe được. Hai nữ hầu xinh đẹp thoăn thoắt tiến vào, cách một lớp màn lụa ân cần hỏi:

"Phu nhân, người tỉnh rồi! Người có muốn rời giường luôn không ạ? Chúng nô tì lập tức chuẩn bị ngay"

"Tên khốn kiếp kia đâu?" - Mỹ nhân khó chịu hỏi

"Cốc chủ... cốc chủ.. đang ở sảnh lớn gặp khách ạ" - Nữ hầu còn lại nơm nớp trả lời.

Gặp khách?

Mới sáng sớm tên nào lại lăn đến tìm chết nhanh như vậy? Ngại mạng mình quá dài sao?

Chu Tử Thư khó chịu trở mình trong chăn. Y có một tật xấu, y sẽ cực kì, cực kì khó chịu lúc mới thức dậy, cho nên mỗi sáng dù Ôn Khách Hành có dậy sớm làm gì đi nữa thì đến lúc y mở mắt ra, phần giường bên cạnh luôn phải có Ôn Khách Hành hiện diện. Thứ nhất là không làm cho giường bị lạnh, y ghét lạnh, thứ hai là dỗ y vui vẻ ngồi lên thay y phục, xoa thái dương giúp nếu y váng đầu, hoặc đơn giản chỉ là ôm y một lúc cho đến khi tỉnh táo hẳn để rời giường.

Vậy mà sáng nay tên khốn kiếp kia lại dám để y tự thức dậy, còn là phòng không giường lạnh?

Khách nhân nào mà quan trọng như vậy? Dám không hầu hạ bổn đại gia rời giường?

Hừ.. Chu Tử Thư cau có phân phó người ngoài rèm:

"Lấy y phục đặt ở mộc dục cho ta, sau đó lui ra ngoài"

"Vâng"

"Còn nữa, gọi A Tương đến cho ta"

"Nô tì đã biết"

Phân phó xong lại phải chờ chuẩn bị mộc dục, Chu Tử Thư buồn chán lại bực bội liền tiếp tục nằm ườn ra giường suy nghĩ bâng quơ. Có phải y đã bắt đầu sa đọa rồi hay không? Đường đường Chu trang chủ, Chu thủ lĩnh mà bây giờ chỉ cần một chút không vừa ý liền cáu gắt khắp nơi. Y nửa đời độc lai độc vãng, hành động một mình, vì sao giờ đây ấm lạnh một chút liền không chịu được.

Hừ! Nhất định là do tên Ôn Khách Hành đó làm hư! Bây giờ y sống không khác gì mấy ả công chúa đổng đảnh, cứng không ăn mà mềm cũng không nuốt. 

Nhưng mà ai bảo hắn tự nguyện sủng y, thương y cơ chứ! Một tiếng A Nhứ, hai tiếng A Nhứ, gọi đến lòng mình cũng mềm luôn rồi! Đấy là chưa nói leo lên giường lúc nào cũng ức hiếp mình đến hừng đông, hắn hầu hạ mình là đáng đời !!! Hừ hừ

Nghĩ ổn thỏa đâu đấy, cân bằng lại tâm tình xong Chu Tử Thư liền tiến vào mộc dục được chuẩn bị tốt sau bình phong, bắt đầu ngâm mình tắm rửa. Đến tận lúc mặc xong lý y, nhìn đến hai tầng ngoại y màu lam trên bàn, Chu Tử Thư căm giận phát hiện. Y thế mà quên mất cách mặc y phục rồi! Đều do miếng cao da chó kia hại, mấy năm nay đều là hắn mặc cho mình, cẩn thận buộc từng nút thắt thật đẹp lại còn ngắm nghía khen ngợi thật lâu trước khi ra khỏi phòng cơ. Giờ hay lắm, không có Ôn Khách Hành, y thực sự sắp thành mẹ nó phế nhân.

"Tẩu tẩu ~~~ A Tương tới nè! Tẩu xong chưa?" 

Suy nghĩ của y bị tiếng gọi lảnh lót của tiểu nha đầu A Tương kéo trở về. 

"A Tương, muội mở cửa ra, vào đây giúp ta một chút" - y hắng giọng gọi

"Tẩu tẩu.. có chuyện... Á aaaaa muội không thấy gì muội không thấy gì hết nha, tẩu không được méc ca, ca sẽ đánh muội đó"

A Tương hét ầm lên khi nhìn thấy lý y của Chu Tử Thư bị lệch, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Ôn Khách Hành từng nghiêm khắc dọa nàng không được nhìn lén vợ xinh đẹp của hắn, nếu dám cãi sẽ cho nàng quét rác nửa năm.

"Đừng sợ, muội tới đây, giúp ca mặc mấy cái này vào được không? Sáng nay lão ôn không ở đây, ta ... ta... " - y càng nói càng thấp giọng

"Ha ha muội biết rồi, huynh ấy mặc giúp huynh mấy năm nên huynh không còn nhớ cách mặc chứ gì. Được được, để muội, miếng đậu hủ này ngon như thế, muội nhân nha" - A Tương vui vẻ bước đến, nàng cẩn thận giúp Chu Tử Thư chỉnh lại lý y, sau đó khoác lên ngoại bào, đai lưng còn thật tỉ mỉ buộc ra mấy nút thắt thật đẹp.

"Tẩu tẩu nhà ta thật tuấn mỹ, ca ca nhà ta thật là hời nha~~~ Huynh ăn sáng chưa ta cho người dọn sẵn ở mai đình rồi, chúng ta mau ra đó đi" - Nàng vui vẻ kéo tay Chu Tử Thư đi. Bình thường việc ăn uống của người này đều phải có người quản nếu không y sẽ kén ăn mà trốn mất.

"Được, vậy đa tạ muội"

....

Trên bàn ăn, 

Chu Tử Thư hệt như mèo nhỏ sợ bỏng, y chọn mấy món không có nhiệt dùng trước, tay thì đều đều khuấy chén cháo trước mặt cho tản bớt hơi nóng. Thế nhưng tâm tư của y có vẻ không nằm ở bữa ăn mà cứ bồn chồn suốt, cuối cùng y cũng không thể không hỏi ra miệng.

"A Tương, lão Ôn gặp ai mà lâu vậy?"

"Dì La sáng nay có đến, ôn lại chút chuyện cũ và hỏi thăm tình hình của hai người thôi. Huynh yên tâm đi, chốc nữa thì ca lại đến đây bồi huynh thôi. Huynh ấy làm sao mà thiếu hơi huynh lâu được. Phải không?" - A Tương nịnh nọt dỗ Chu Tử Thư

Chu Tử Thư vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, buổi sáng có hơi váng đầu, tâm tình cả buổi vốn không thoải mái nên ăn non nửa chén cháo liền buông thìa, A Tương kể mấy câu chuyện cười cũng không dỗ được y. Nàng càng nhìn sắc mặt tẩu tẩu nhà mình càng thấy không đúng, chỉ biết mong ca ca nhà mình mau chóng xong việc mà đến chăm sóc y. Tổ tông này mà có làm sao thì chẳng phải ca ca nàng liền hủy luôn cốc sao.

Thế là cơm sáng xong nàng liền nói muốn cùng Chu Tử Thư đi dạo tiêu thực, sẵn tiện cho y hít thở không khí trong lành của mấy ngàn đóa bạch mai ngoài viện. Chu Tử Thư bình sinh yêu thích nhất chính là hoa mai, vừa cốt khí vừa xinh đẹp, hương thơm dịu dàng lại tao nhã. Nghe nàng nói thế cũng muốn đi một vòng thay đổi tâm tình.

Thế mà đi chưa được bao xa lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đang nói chuyện cùng ai đó sau một ngọn giả sơn trong vườn

"Tiểu Ngọc, chúng ta là không thể, đệ đừng làm ta khó xử! Ta không muốn đệ và dì La buồn"

"Ôn ca, vì sao chứ? Vì sao y có thể được mà đệ thì không? Chúng ta biết nhau trước, chỉ là đệ không biết huynh có ghét chuyện giữa nam nhân với nam nhân hay không mới giấu kín tình cảm này. Giờ thì đệ biết rồi, ca thích nam nhân, vậy thì thích đệ đi, có được không?" - một giọng nói của nam tử mang theo nét non nớt pha chút âm nhu liên tục tha thiết van xin 

Chu Tử Thử vừa tiếp thu được những gì mới nghe liền cảm thấy bản thân lặng đi. Y không thể hít thở được nữa, di chứng sau khi trị khỏi Thất Khiếu Tam Thu Đinh vẫn còn làm cho cơ thể dễ dàng suy yếu khi tâm tình kích động. 

Y luôn cho rằng Ôn Khách Hành chỉ nhẹ giọng với một nam nhân là mình. Y luôn cảm thấy Ôn Khách Hành rất rất rất yêu y, y sẽ không phải giống như những người khác, lo được lo mất sợ ái nhân phản bội. Nhưng mà giọng nói ôn hòa ban nãy của nam nhân nhà mình, làm cho trái tim của y sản sinh ra sự lo lắng, nói chính xác hơn là sợ hãi. Có phải hắn rồi cũng sẽ có lúc thấy mình nhàm chán, cũng sẽ có lúc hứng thú với điều mới lạ hay không? Chu Tử Thư y không thích nam nhân, chỉ trùng hợp người y thích là nam nhân mà thôi. Nhưng Ôn Khách Hành kia, ngay từ đầu đã thừa nhận bản thân thích nam nhân, còn không ít lần đi Câu Lan Viện. Nếu vậy không phải là mình thì vẫn có thể là người khác mà.

A Tương thấy Chu Tử Thư sắc mặt trắng bệt liền tức muốn lật nóc nhà, nàng buông bàn tay đang dìu y ra định chạy đến nói lý với tên vô liêm sỉ Ngọc Ninh kia. Gã là cháu trai nhỏ của dì La, lúc bé có đến Quỷ cốc sống một thời gian nên biết hai huynh muội nàng, sau này rời đi, lại thêm lắm phong ba nên chưa từng gặp lại. Cớ gì trời yên biển lặng lại đến phá gia can người ta, sắp chọc cho tẩu tẩu của nàng ngất xỉu rồi đây.

"A Tương" - Chu Tử Thư kéo nàng lại, ra dấu im lặng. Y muốn nghe Ôn Khách Hành nói tiếp

...

"Tiểu Ngọc, đệ đừng như vậy. Ngoài kia còn có rất nhiều người đệ chưa gặp, trong số đó sẽ có ý trung nhân của đệ. Chúng ta chẳng có gì cả, đừng làm phu nhân ta hiểu lầm" - Ôn Khách Hành kiên nhẫn giải thích, hắn cảm tạ dì La cứu mình khi nhỏ, nên luôn tận lực không làm khó dì với người thân của ngài. Nhóc con này còn phiền hơn A Tương nhà hắn, léo nhéo đòi gả cho hắn. Mà nhóc con này còn đặc biệt thích ăn vạ, nên hắn chẳng dám quát lớn.

"Đệ không muốn, đệ chỉ thích huynh, Ôn ca ca, vì sao chứ? Vì sao lại không thể là ta, y thì có chỗ nào tốt, ta trẻ hơn, xinh đẹp hơn, lại nhu thuận ngoan ngoãn hơn, ta lại thích huynh như vậy. Vì sao không chọn ta"

Ôn Khách Hành thở dài nhìn cái tên van xin tình yêu trước mặt mà thấy phiền, dì La không biết đi đâu mà chưa hốt tên điên này đi. Đành vậy, nói thẳng cho nhóc biết phu nhân nhà ta tốt cỡ nào

Nhớ đến Chu Tử Thư, trên gương mặt tuấn mỹ của Ôn Khách Hành liền hiện ra sự dịu dàng sủng nịch chưa từng có. Hắn khẩy nhẹ phiến quạt trong tay, nhắm mắt nhớ đến muôn vàn hình dáng đáng yêu của người trong lòng, giọng dịu dàng trả lời.

"Đệ nói đúng, A Nhứ nhà ta đúng là không còn trẻ nữa, dáng vẻ đương nhiên không thể mềm mại nhỏ nhắn như đệ, trên người còn có không ít vết sẹo mới cũ. Càng đúng hơn là y không nhu thuận, ngoan ngoãn như đệ, người vừa hung dữ vừa dễ giận, không thuận mắt liền ném đồ...."

...

Giọng của Ôn Khách Hành vẫn đều đều như kể về một câu chuyện xưa dịu dàng của mình, thế nhưng Chu Tử Thư đã không còn nghe thấy bất kì thanh âm nào quanh mình nữa. 

Phải, y đã bỏ chạy khỏi đó, y không muốn nghe thêm một câu một chữ nào nữa từ miệng nam nhân đó.

Thì ra, trong lòng ngươi, ta chính là một người như thế!

Ta xấu xa như thế! Sao người còn nói thích ta!

Ngươi là tên khốn kiếp Ôn Khách Hành!

--- TBC ----


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com