Omihina Forever And Ever
Thiếu niên tuổi 18Khi anh còn là một đứa trẻ nhỏ, anh đã gặp em, một thiên thần đáng yêu mang tên Hinata Shouyou . Em xinh đẹp, ngây ngô, mang cho mình một nét vui tươi, em còn có một nụ cười rực rỡ trên môi. Ví em là thiên thần hay một mặt trời nhỏ?Từ ngày làm bạn em giống như một cái đuôi nhỏ của anh vậy, em luôn bám rít lấy anh nhưng anh lại yêu cái đuôi này lắm, có em bên cạnh anh thấy thoải mái hẳn. Thuở ấy dù vui nhưng cũng chóng tàn em nhỉ?Đến một ngày em chuyển đến nơi khác sống. Em đi mà anh không hay biết, một chút thông tin anh cũng chả nghe có lẽ lúc đấy em đã ở một nơi mà anh không bao giờ biết.Năm anh học lớp 11, anh đã gặp em, em vẫn vậy vẫn như ngày xưa vẫn xinh đẹp với mái tóc cam của nắng bình minh với đôi mắt màu hạt dẻ chỉ tiếc là em lại không nhớ gì về anh. Anh chỉ đành gặm nhắm nỗi đau ấy một mình, một mình anh.Khi đội em thắng được Inarizaki anh đã hi vọng rằng hai ta có thể đứng trên cùng một sân đấu rồi từ ấy anh và em có thể làm bạn với nhau thêm lần nữa. Nhưng có lẽ em không may mắn như vậy, một buổi chiều đội em đấu với đội Kamomedai em đã phát sốt vì chơi qua sức ăn uống cũng không đúng giờ, ngủ không đủ giấc. Và trận đó em đã thua, anh vậy cũng tiếc nuối nhưng không thể làm gì hơn.Vẫn còn cơ hội mà em nhỉ? Tất nhiên, giải đấu mùa xuân năm tiếp theo đội em vẫn có mặt lần này anh sẽ không bỏ lỡ em đâu. Mặc ghét đám đông nhưng anh vẫn chen chúc để có thể đứng cạnh em và xin làm quen. Anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của em.Ai vậy? _ Gương mặt em ngây ngô hỏi mà khiến anh đau lòngChúng ta làm quen được không? ...Được ạ _ Em phải thẫn một lúc mới load hết thông tinSau khi có phương thức liên lạc thì tối đó anh đã hẹn em ra một quán cà phê để nói chuyện dễ dàng hơn.Em ra ngoài chút nha anh Ennoshita _ Em mặc quần áo ấm rồi chạy ra ngoài trọĐi cẩn thẩnMười phút đi bộ, em đến quán coffee mà anh đã hẹn. Bước vào quán là một không gian ấm cúng được trang trí theo kiểu cổ điển và nhiều cây cối khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái và ấm áp vào cái thời tiết se lạnh này. Em đi đến chỗ mà anh đang ngồi, chỗ ngồi ngay gần cửa kính nên em có thể thấy bên ngoài đang có tuyết rơi. Có chút lãng mạn...Chào anh _ Em cười tươi khiến trái tim ai đó tan chảyChào emAnh hẹn em ra đây có gì không ạ?Muốn hỏi em chút chuyện thôi, em từng gặp ai tên Sakusa Kiyoomi chưa?Em nghe quen nhưng hình như chưa gặp bao giờ, chắc do trí nhớ của em không tốt... _ giọng em nhỏ dần, trông em có chút trầm mặc như đụng phải cái gì đó không nên đụng vậyThấy em như vậy anh cũng không nói nữa, anh quyết định rồi anh sẽ bên em thêm một lần nữa. Nó phải đi đến tình yêu chứ không dừng lại ở tình bạn nữa, sẽ không lạc mất em thêm lần nào nữa.À... Chắc em không nhớ đâu, anh tên Sakusa Kiyoomi _ Tim anh vậy mà lại có chút nhóiCòn em là Hinata Shouyou, rất vui khi được làm quen ạ _ Em lại cười, một nụ cười toả nắngCó thể giờ họ không còn là bạn như trước nhưng chính anh sẽ biến cái xa lạ này thành một tình yêu màu hồng rồi sẽ yêu em và giữ chặt em bên cạnh. Để không lạc mất nhau.Sau cuộc gặp gỡ ấy anh chính thức theo đuổi em, theo đuổi em một cách chân thành nhất luôn dành cho em sự quan tâm đặc biệt nhất và những hành động của anh đã khiến em cảm động mà cũng đồng ý yêu anh. Khi em buồn thì anh sẽ từ Tokyo đến Miyagi để đi chơi cùng em, để an ủi, làm chỗ dựa cho em. Mùa đông lại cùng nhau đi dạo trên lẻo đường vắng, lạnh lại nắm tay nhau hay ghé vào một quán cà phê, quán ăn. Cái giáng sinh lại trao nhau những món quà nhỏ xinh. Valentine day lại tặng nhau những hộp socola ngọt ngào. Dù là dịp gì, dù là ngày gì họ vẫn bên nhau và có nhau ở bên. Khi yêu anh, em yêu anh rất nhiều nhưng lại chả thể thể hiện chúng ra, chỉ khi gặp anh em mới nói và ôm chầm lấy anh. Chỉ có em mới hiểu em đã yêu Sakusa như thế nào. Họ yêu nhau được gần một năm, một tình yêu trong sáng hồn nhiên ở cái tuổi 17. Tình họ vẫn vậy, vẫn thật sâu đậm khiến người khác phải ghen tị.Nhưng em ơi tình đẹp tình tan, hoa nở hoa tàn. Tình anh vẫn nồng say ở lại để trao em yêu thương trao em những món quà nhỏ, những cái ôm cái nắm tay vậy em đang ở nơi đâu sao lại chỉ có mình anh hả em? Em ơi anh đau lắm đấy sao em lại nhẫn tâm bỏ anh ở lại? Anh đâu có làm gì sai? Em ơi về với anh đi đừng trốn anh nữa, anh không thích chơi trốn tìm nữa đâu, anh mệt rồi em à... Anh cứ ngỡ hai ta sẽ thật hạnh phúc rồi đôi ta sẽ có một cái đám cưới đầy viên mãn nhưng nó chỉ là ngỡ mà thôi em à.Ngày 1 tháng 4 năm 2014, khi này em sắp 18 tuổi cái tuổi của thanh xuân tươi đẹp của một đời người. Trên một toà nhà cao 15 tầng, trên sân thượng của toà nhà ấy đang có một thiếu tuổi 18 mang mái tóc của màu cam với đôi mắt nâu hạt dẻ đang ngồi đung đưa đôi bàn chân nhỏ, cậu thiếu niên ấy chỉ mặc cho mình quần đùi áo phông dù tiết trời vẫn đang se lạnh. Nhưng chao ôi, ánh mắt ấy cứ ánh lên sự buồn tủi, vô hồn khiến cho người khác không dám nhìn vào đôi mắt ấy.Em mở máy ra soạn cho người em thương một đoạn tin nhắn coi như lời từ biệt.'Omi-san, em yêu anh nhiều lắm nhưng có lẽ em phải để anh đi một mình trễn chặng đường còn lại của mình rồi.Lần đầu anh nắm lấy đôi bàn tay của em, em lại bất giác thấy quen thuộc như anh và em đã từng chơi thân với nhau vậy đó. Thật tiếc khi em không thể nhớ được gì anh nhỉ?Cái tên Sakusa Kiyoomi nó cứ khiến em cảm thấy nhớ nhung, bên anh em lại thấy quen thuộc và an toàn đến kì lạ, liệu em có nhầm không nhỉ?Em yêu anh, thật sự rất yêu anh nhưng em lại không thể đi cùng anh nữa rồi, em thấy mệt mỏi với cuộc sống của em quá anh ơi.Nếu không phải bị bệnh thì có lẽ em đã yêu anh nhiều hơn, quân tâm anh nhiều hơn và bên anh lâu hơn.Ở thế giới bên kia, nơi mà ta sẽ gặp lại nhau rồi khi gặp lại hãy kể em nghe mọi thứ được không, em tò mò quá khứ của đôi ta quá. Kiếp này, hãy quên em đi rồi ta sẽ gặp nhau ở một kiếp khác, nơi sẽ sẽ tiếp tục yêu nhau nha anh. Chúc anh hạnh phúc.Em yêu anh'Em gửi đi anh liền xem xem tin nhắn, lúc này anh vội chạy mua vé tàu đến tỉnh Miyagi. Ngồi trên tàu anh cứ bồn chồn không thôi, tay cứ nắm chặt lấy nhau. Đến nơi, anh chạy đi tìm những nơi cao tầng bỗng anh sực nhớ ra một nơi, nơi này anh từng dẫn em đi đến ngắm nhìn vì toà nhà này rất đẹp, nhưng cũng thật thưa dân. Anh liền chạy đến và anh đoán không sai chỉ tiếc là khi anh đến thì em đã không nằm trên một vũng máu lớn rồi, một vũng máu khiến anh ám ảnh.Cơ thể em được anh ôm vào, cơ thể em lạnh quá, không còn hơi ấm nữa rồi nhưng nhịp tịp em vẫn còn vẫn cứu được mà đúng không em? Mọi người khi thấy em rơi từ trên không xuống đã gọi xe cứu thương để chở em đến bệnh viên gần nhất. Anh vẫn ôm chặt em cho đến khi xe cứu thương tới.Ngồi ngoài phòng phẫu thuật mà anh căng thẳng không thôi, máu dính trên áo dù có toả ra mùi tanh nồng anh cũng chả để tâm. Anh chỉ lo cho ánh dương của đời anh thôi, chút hi vọng cũng được cũng đủ rồi. Anh căng thẳng mà quên không gọi cho gia đình em biết. Hai tiếng dài đằng đẵng, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, anh vội đứng dậy đi đến trước mặt vị bác sĩ.Em ấy sao rồi bác sĩ? Gương mặt đầy lo lắng, ánh mắt thì như đang kì vọng, cầu xin cũng khiến vị bác sĩ nhìn vào thấy buồn thay nhưng tiếc là...Rất tiếc, bệnh nhân đã không qua khỏi rồi ạ?Ánh mắt suy sụp, nhìn thẳng vào mắt của bác sĩ.T-từ khi nào? _ Anh nghẹn ngào, giọng cũng vì thế mà lại run run như sắp khócCậu ấy khi đến đây đây được một lúc thì nhịp tim đã ngừng đập rồi ạKhông không, đây chỉ mơ thôi đúng không? Làm ơn nói cho tôi biết điMắt anh đỏ rồi em ơi, em hãy tỉnh lại và đến ôm anh đi em ơi, hãy quay về giống như chúng ta của trước đây. Đừng bỏ anh mà em ơi, anh cô đơn lắm, anh không muốn ở một nơi mà không có em đâu, nơi không có em nó tăm tối khiến anh phải sợ hãi đó em ơi. Cầu xin em, tỉnh lại rồi nói với anh đây là mơ đi.Tiếng lòng của anh thì ai hiểu đây? Giờ gọi tên em thì có ích gì đây? Đáng ra anh nên đến sớm hơn, nếu đến sớm hơn em đã sống, sống một cuộc sống chỉ có chúng ta thôi anh sẽ bảo vệ em.Bác sĩ nhìn cũng biết anh là gì của em rồi, bác sĩ cũng chỉ biết vỗ vai người đang quỳ bằng hai đầu gối rồi dìu anh lên ghế. Thông báo cho gia đình em xong thì anh đã vội đi về. Sau hôm ấy, anh chả còn liên lạc với ai bên gia đình của em nữa.Anh từ bỏ rồi đấy, mau ra đây chơi với anh đi ShouyouĐám tang của em được diễn ra nhưng chỉ có vắng mặt của Sakusa, ai đến cũng xót thương cho em và mối tình sâu đậm kia của em. Họ biết rõ chứ, biết rõ em đã cười tươi như nào khi bên cạnh anh nhưng sao nay họ lại không thấy anh đâu nhỉ? Không phải anh không muốn đến nhưng hình ảnh em nở nụ cười anh không muốn thấy ở nơi như vậy, có thể cả đời anh cũng không thể thấy lại nữa. Ngồi trong phòng giờ chỉ còn anh và chiếc điện thoại đang được anh lướt lại những bức anh xinh đẹp của em, những tấm ảnh mà họ chụp chung.Rồi anh quyết định đi du học, cách nhanh nhất đẻ quên được em. Từ ngày em đi, giấc ngủ của anh bị ảnh hưởng rất nhiều hằng đêm gặp ác mộng mà chả thể kể với ai. Một mình trải qua, trải qua mọi khó khăn mà không có cái ôm, câu an ủi từ em.Cái mộng ảo nó cứ theo anh suốt 6 tháng, 6 tháng đấy nó kinh khủng lắm nó cứ tái hiện lại lần mà anh thấy em gieo mình tự vẫn và nằm trên vũng máu lớn, trên gương mặt lại như đang cằm thù anh vậy.Gần 5 năm ở bên nước Anh liền, anh chả về quê hương lấy một lần nhưng năm nay thì không, tháng 4 này anh sẽ về vì ngày 1 tháng 4 của 5 năm trước là ngày mà em bỏ anh, bỏ anh lại một mình với hàng nghìn nỗi đau trong tâm hồn.Về rồi mới thấy mùa đông năm nay thật lạnh, lạnh như lúc anh ôm cơ thể nhuốm máu của em vào lòng. Nhưng càng lạnh thì nó càng khiến anh nhớ em hơn, những món quà những cái thơm trộm làm anh say đắm. Còn gì tuyệt hơn khi được nắm tay người mình thương ở cái thời se se lạnh này. Rồi anh ghé đến những nơi mà họ từng đến để ôn lại kỉ niệm, để nhớ lại những nụ cười như mặt trời mà em dành cho anh. Nơi mà anh đến tiếp theo là nhà của mẹ em để thăm em, anh cũng muốn ghé thăm căn phòng mà em ở. Căn phòng vẫn rất sạch sẽ như dường quét dọn hàng ngày nhưng thứ làm anh đẻ tâm hơn là trên bàn học của em có một quyển vở, trông rất đẹp không có nếp nhăn nào, một cuốn nhật kí sao?_____________Ngày 4 tháng 6 năm 2007Nhớ một người mà ta lại không chắc sẽ gặp lại, có lẽ em biết yêu rồi Sakusa của em ơi liệu anh có ghê tởm em không nhỉ?Ngày 7 tháng 11 năm 2008Những trận đòn roi từ mẹ khiến người em đau rát, em tự hỏi em đã làm gì sai mà mẹ lại đánh em? Từ ngày em của em bị tai nạn mẹ em đã bắt đầu cáu giận, chỉ cần không vừa ý mẹ liền lôi em ra đánh đập không thương tiếc. Nhưng cái tai nạn đấy đâu phải do em, sao bà ấy luôn đổ lỗi cho em?Ngày 15 tháng 8 năm 2009A, con đau quá mẹ ơi đừng đánh con nữa mà con không muốn ở viện đâu, ở đấy toàn mùi thuốc thôi con không thích chút nào với ở trên viện con cô đơn lắm vì mẹ chả quan tâm gì đến con, ngay cả khi chưa khỏi mẹ cũng bắt con xuất viện để về nhà làm việc.Ngày 29 tháng 3 năm 2010Một căn bệnh tâm lý đến với em nhưng liệu có đúng không nhỉ hay chỉ do em đã quá bi thương hoá cuộc đời mình? Em mong em sẽ tự chữa lành cho mình được...Ngày 21 tháng 5 năm 2010Sakusa Kiyoomi!! Sakusa Kiyoom!! Sakusa Kiyoomi!!Em sẽ không quên cái tên này đâu, một cái tên thân thuộc. Anh là người quan trọng nhất đối với em, em sẽ không quên anh đâu, mối tình đầu của em.Ngày 7 tháng 12 năm 2010Sao đầu mình đau thế, mình cũng chả nhớ được ai cả. Tuy vậy vẫn có một cái tên khiến mình thấy thân quen nhưng cũng thật xa lạ... Sakusa Kiyoomi?Liệu mình với người ấy có mối quan hệ gì đây?Ngày 9 tháng 8 năm 2011Có vẻ như người mẹ thích đánh đạp con của mình vẫn còn khắc ghi trong đầu mình rất rõ, phải chăng nó đã quá ám ảnh mình quá rồi không? Mẹ vẫn thích lôi con ra đánh vậy à mẹ?Ngày 1 tháng 4 năm 2012Dù mệt mỏi nhưng bóng chuyên môn thể thao mà mình yêu thích đã tiếp cho mình thêm động lực để sống và một mục tiêu tìm được người mang tên Sakusa Kiyoomi.Giải đấu mùa XuânHôm nay em đã gặp mệt người tên Sakusa Kiyoomi, người mà em đã tìm kiếm suốt thời gian mình bị mất trí nhớ. Cảm giác mà người này đem lại khiến mình thấy quen thuộc và an toàn đến lạ. Nhưng người ấy là ai nhỉ? Nó khiến mình đau đầu quá.Ngày 6 tháng 7 năm 2013Ngày mà mình và anh ấy hẹn hò với nhau, từ khi anh ấy đến với mình, mình được cưng chiều hết mực. Anh ấy không thích nhưng mình thích thì anh ấy vẫn chiều ý mình. Thật sự khi ở bên anh, mình thấy mình được làm chính bản thân mình, được làm một đứa trẻ nhõng nhẽo mà không bị trách móc hay đánh đậpNgày 11 tháng 12 năm 2013Mình có nhiều điều muốn kể với anh ấy quá nhưng bản tính của mình lại vậy rồi, em lại không dám kể gì với anh cả.Ngày 17 tháng 2 năm 2014 Suốt thời gian qua ngày nào mẹ cũng đánh mình, quanh cơ thể mình chỗ nào cũng có vết bầm. Những vết thương bị đánh đến chảy máu giờ vẫn chưa lành. Mình mệt quá, chắc mình cần giải thoát cho bản thân thôi.Ngày 31 tháng 3 năm 2014Lời em muốn gửi người em thương - Sakusa KiyoomiEm xin lỗi vì không kể, cũng không nói gì về cuộc sống của em cho anh nghe. Không phải em không muốn đâu, dù bên anh em thấy rất vui và an toàn nhưng em lo lắng lắm, sợ anh sẽ chê cười em rồi bỏ em đi, ngớ ngẩn nhỉ. Hành động của em không nhiều, cũng không thể hiện tình cảm ra cho anh biết nhưng anh ơi em yêu anh nhiều lắm. Ngày anh đến, anh giống như tia sáng chiếu rọi cuộc đời em nhưng cuộc đời chắc nó quá tăm tối rồi, dù anh có bù đắp thì chắc không đâu. Gần đây, vài hôm em lại mơ thấy khi em còn nhỏ, em đã nô đùa, bám riết lấy một người, người ấy là hàng xóm của em nhưng gương mặt của bạn ấy em lại không nhớ, mặt cậy ấy mờ lắm làm chả nhìn rõ được nét mặt. Cảm giác ở bên bạn ấy cũng giống như khi em ở bên anh vậy ấm áp và an toàn, liệu đấy có phải anh không nhỉ? Lời hứa đi cùng anh đến cuối đời có lẽ em không làm được rồi, em xin lỗi anh khi để anh ở lại một mình như vậy nhưng em mệt mỏi quá anh ơi, em không nổi nữa rồi em phải buông xuôi thôi.Hẹn anh ở kiếp sau rồi ta lại yêu nhau tiếp nha anh...Em yêu Omi-san nhiều lắm_____________Anh khóc rồi, chỉ là không bật khóc thành tiếng thôi nhưng mắt anh vẫn cay cay, đôi mắt cũng nhoè dần, nước mắt cứ thế rơi xuống sổ nhật kí. Anh lau nước mắt rồi gập sổ nhật kí lại.Lại toà nhà 15 tầng ấy, anh đi đến và ngồi xuống, anh nhìn trời với ánh mắt vô hồn mà cũng thật mất mát, phải chăng anh đã trải qua quá nhiều suy tư cuộc đời không?Anh cũng yêu anh Shouyou à, đợi anh một chút thôi anh sẽ đến với em và kể em nghe chúng ta của ngày xưa cũng sẽ chia sẻ nỗi đau cùng em, không để em một mình nữa...Thật à Omi-san?Shouyou?Em đây _ em nở một nụ cười nhẹ nhàngAnh đứng dậy định cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang đưa ra trước mặt nhưng sao càng tiến đến em lại xa anh vậy? Anh cứ đi, cứ đi đến khi bừng tỉnh thì một chân của anh đã suýt đáp xuống không khí rồi nhưng anh lại không thích điều ấy. Ảnh mỉm cười nhẹ nhàng rồi thả mình tự do trong bầu khí quyển.'Anh đến với em đây Shouyou, mặt trời nhỏ của anh'Lại một màu đỏ tươi nhuốm đỏ cả con đường, mọi người cũng mau chóng quanh người thì gọi cấp cứu người thì bàn tán nhưng thứ họ bàn tán là tình yêu của em và anh, không phải nói xấu mà họ lại khá ngưỡng mộ ấy chứ.Khi xe cứu thương đến thì anh đã không qua khỏi rồi. Là ngày 1 tháng 4, ngày mà có một cặp đôi cùng thả mình tự do trên bầu trời...Omi-san? sao anh lại ở đây?Đơn giản vì anh yêu emEm cũng yêu anh, em nhớ anh nhiều lắm _ em oà khóc nức nở Ngoan, giờ thì đến một nơi chỉ có đôi ta thôi nhéEm gật đầu. Rồi ở một nơi chỉ có màu trắng giờ lại có hai linh hồn đang nói chuyện vui vẻ với nhau, đúng hơn hai linh hồn ấy là một cặp, một cặp đôi đầy đau thương và bi quan. Linh hồn lớn hơn đang kể cho linh hồn nhỏ những câu chuyện của ngày xưa, linh hồn nhỏ thì chia sẻ mọi thứ của mình cho linh hồn lớn hơn.Ở một kiếp khác, có một cặp đôi tuổi học sinh lại thắm thiết yêu nhau, dành cả phần đời còn lại để ở bên người kia rồi cho một đám cưới xinh xinh và sống hết đời người có nhau.Tình yêu của họ ở kiếp cũ phần nào khiến ông trời xót thương mà cho họ một cuộc đời mới có nhau, ông cũng không lỡ tách rời hai linh hồn đáng thương này ra vì chỉ có họ mới có thể chữa lành cho đối phương. Rồi hai linh hồn cứ dính lấy nhau dù ở kiếp nào nhưng tình họ thì đau có phai chỉ có tăng lên thôi.Suốt đời suốt kiếp yêu anhAnh sẽ bên em mãi mãi, ông trời cũng không chia cắt được hai ta
-----The end-----
07/08/2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com