TruyenHHH.com

Om Em Vao Long Heehoon

Thời gian cứ thế mà trôi đi, thấm thoát đã 2 tháng kể từ ngày phát hiện ra bệnh. Sunghoon đã tốt nghiệp cấp 3 và đang học tại trường đại học ở giữa trung tâm thành phố. Cậu học cùng trường với Jay và Jake như một cái duyên, vì vậy hai người có thể yên tâm theo dõi chăm sóc cậu ngay cả khi ở trường.

Bệnh của Sunghoon ngày càng nặng, những cơn đau ở ngực cứ thắt lại mỗi khi về đêm khiến Sunghoon luôn phải gồng mình lên mà chịu đựng.

Và tất nhiên, Sunghoon vẫn không tiết lộ bất cứ thứ gì cho Heeseung biết.

Vào ngày chủ nhật khi Sunghoon đang xem chương trình cuối tuần trong phòng khách, bỗng cậu cảm thấy sống mũi nhức nhói lạ thường, đầu mũi cũng trở nên lạnh toát.

"Thôi xong rồi"

Một suy nghĩ vụt lên trong đầu Sunghoon, cậu chạy thục mạng vào nhà vệ sinh ở cạnh bếp nơi Heeseung đang rửa bát. Heeseung nghe thấy tiếng động nên ngó ra hỏi thử

-"Sunghoon à? Em sao thế? Sunghoon à!!!"

Heeseung không thấy em lên tiếng, có chút lo lắng tiến lại gần. Nghe được tiếng thở gấp gáp của em, Heeseung sốt sắng gõ cửa.

-"Sunghoon à!!!! Em có chuyện gì sao?"

Không lâu sau đó, Sunghoon bước ra rồi tiến lại gần anh.

-"Này Sunghoon! Mai anh sẽ đưa em đi khám..."

Heeseung chưa nói dứt câu, chú cánh cụt nhỏ đã ngã vào lòng anh, hai tay Heeseung bất giác ôm lấy em.

-"Sunghoon...?"

-"Anh....em mệt..."

-"Trán em nóng quá, lại sốt rồi, mai xin nghỉ ở trường đi nhé!"

Heeseung lại một lần nữa không nhận được câu trả lời đáp lại, bởi chú cánh cụt nhỏ kia đã ngủ say trong lòng anh từ khi nào.

Heeseung nhấc bổng Sunghoon lên, cảm thấy xót xa vì nhẹ quá rồi. Anh từ từ bước lên cầu thang, nhẹ nhàng hết mức để Sunghoon không tỉnh giấc. Heeseung đặt chiếc khăn ấm lên trán Sunghoon sau khi đặt em xuống giường, hoài nghi suy nghĩ rốt cuộc có phải Sunghoon chỉ bị sốt thông thường không.

Heeseung đảo mắt nhìn căn phòng nhỏ, thấy chiếc bàn lộn xộn với một đống sách vở xếp chồng lên nhau. Anh đứng dậy định dọn cho em, đương nhiên là trong im lặng. Heeseung vẫn dọn dẹp bình thường cho đến khi nhìn thấy tập hồ sơ bệnh án ghi tên "Sunghoon".

Anh ra khỏi phòng, trong lòng chứa đầy sự lo sợ, mở tập hồ sơ ra...

Đọc đến phần ghi chú của bác sĩ, Heeseung dường như không thể dứng vững nữa, anh đứa dựa vào thành cầu thang, khóc không ra tiếng. Những giọt nước mắt lã chã rơi ướt đẫm tờ giấy anh đang cầm. Heeseung hiện tại đang rất hoảng loạn, bàn tay anh run rẩy ôm lấy chính mình. Bỗng anh cảm thấy được một hơi ấm từ đằng sau.

-"...Anh!"
Sunghoon mệt mỏi nói.

-"Sunghoon à? Sao em lại ra đây rồi...?"

-"E...em xin lỗi anh...!"
Sunghoon dúi đầu vào lưng anh, khóc thút thít.

-"Tại sao...? Tại sao em lại giấu anh chuyện này chứ?"

-"Em... em chỉ là không muốn anh phải lo lắng cho em, em không muốn anh buồn..."

-"Vậy em nghĩ như thế này anh vui lắm sao?"
Heeseung nói với đôi mắt ngập nước, quay đầu lại, hai tay nắm chặt cánh tay em

-"...."

-"Nói gì đi chứ!!! SUNGHOON À...!"
Heeseung oà khóc nức nở, quỳ gục xuống sàn.

-"Em xin lỗi anh...! Anh đừng khóc mà...!"
Sunghoon cúi người xuống, ôm chầm lấy anh.

Phải mất một lúc lâu Heeseung mới có thể hoàn hồn, anh đỡ em đến ghế ngồi, bước những bước chân nặng trĩu lên phòng. Anh đi xuống với một quyển album trên tay. Sunghoon ngước lên nhìn, thị giác của cậu cũng vì căn bệnh mà kém đi khiến cậu chả thể nhìn rõ thứ anh đang cầm.

-"Đây là..."

-"Đây là quyển album đấy, em không nhận ra sao?"
Heeseung quay lại nói, chợt nhận ra Sunghoon bị bệnh liền cắn môi thở dài.

-"Trong này có rất nhiều kỉ niệm của chúng ta, tấm hình này là lần đầu em đến bên anh, mang đến cho anh một niềm vui đặc biệt."

-"Đặc biệt sao?"

-"Um, hồi đó anh chỉ sống cùng dì, không hề có một người thân nào khác bên cạnh, nói thật có chút buồn chán. Nhưng từ khi em đến, khiến cho anh yêu cuộc sống này hơn, khiến anh hạnh phúc biết bao nhiêu. Em không tưởng tượng được lúc gặp em anh mừng thế nào đâu!"

-"Em quan trọng đến vậy sao?"
Sunghoon hỏi anh với giọng mệt nhoài.

Heeseung quay lại nhìn thẳng vào mắt em, nở một nụ cười trìu mến.

-"Đúng vậy, đối với anh, em là quan trọng nhất."

Heeseung nói xong, trực tiếp ghé sát vào mặt em, từ từ đặt lên môi em một sự ngọt ngào bất tận. Sunghoon dù có chút bỡ ngỡ nhưng vẫn ngoan ngoãn cho anh lấn tới.

Hai người cứ tiếp tục trong một khoảng thời gian khá dài. Heeseung từ từ nhấc môi ra, mở to mắt nhìn người đối diện khiến Sunghoon bị đắm chìm trong sự ngọt ngào hết lần này đến lần khác. Heeseung ngồi xuống cạnh em, thở dài một hơi.

-"Sắp phải xa em thật rồi... anh nghĩ nếu không nói cho em bây giờ thì sau này cũng không còn cơ hội nữa..."

-"Có chuyện gì vậy anh?"

-"... căn bệnh em đang mắc phải... thật ra trước đây anh cũng đã từng bị, nhưng là ở giai đoạn một."

-"..."

-"Em biết đấy, vì đó là giai đoạn lây nhiễm qua tiếp xúc trong thời gian khá dài nên..."

-"Nên...?"

-"...nên anh đã từ chối ôm em... anh sợ rằng một ngày em vì anh mà mắc phải căn bệnh này, rồi em giấu anh không cho anh biết. Cứ thế cho đến khi em bước vào giai đoạn ba..."

-"Anh giỏi thật đấy....! Đoán đúng gần hết luôn, chỉ khác mỗi lí do bị và giai đoạn."

-"Sunghoon à... anh được chữa khỏi trong giai đoạn nhẹ nhàng nhất nên không thể hiểu được cảm giác của em... nhưng anh hứa sẽ cùng em chịu đựng..."
Heeseung nắm chặt lấy tay chú cánh cụt bên cạnh.

Sunghoon bỗng nheo mày cúi thấp người, bàn tay run rẩy bám chặt tay anh.

-"Sunghoon...?"

-"...!?"

Sunghoon giật thót mình, máu không ngừng chảy ra từ miệng mang theo một cơn đau thê thảm...Điều này chứng minh cậu thực sự đã bước đến giai đoạn ba.

-"S...Sunghoon? Đừng doạ anh mà, bĩnh tĩnh lại đi...!"
Heeseung lo lắng xoa nhẹ tấm lưng gầy của em.

-"...Vậy... Vậy là anh chỉ đoán sai mỗi lí do bị... thôi! Anh giỏi thật...!"
Sunghoon nói một cách khó khăn, ngước con mắt đỏ hoe lên nhìn anh.

-"Đ...đừng nói vậy mà..."

Lồng ngực em quắn lại, máu không ngừng chảy ra, đôi bàn tay gầy đã dính đầy máu bịt chặt miệng nhưng không thể ngăn chúng. Cho đến khi đã hoàn toàn kiệt sức, máu cũng đã ngừng chảy, Sunghoon thả lỏng bàn tay đỏ thẫm, dựa vào người anh.

Cả đêm hôm đó, Heeseung không tài nào ngủ được, anh cứ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng xót xa cho người con trai trẻ ấy mà rơi lệ.

Sáng sớm hôm sau, anh đến nhà Jay và Jake.

-"Ủa, anh Hee? Anh đến đây sớm thế có chuyện gì không?"
Jay là người mở cửa, mời Heeseung vào nhà

-"Em gọi Jake ra đây, anh có chuyện muốn nói với cả hai đứa."

-D...dạ"

Sau khi Jake đi xuống trong bộ pijama màu nâu sáng, Heeseung lôi tập hồ sơ bệnh án của Sunghoon ra, khiến Jay và Jake ngơ ngác nhìn nhau.

-"Hai đứa biết chuyện này rồi đúng chứ?"

-"Vâng..!"

Sau khi nghe câu trả lời, Heeseung cúi đầu thở dài.

-"Bọn em... không cố tình giấu anh, chỉ là...chỉ là..."

-"Anh không nói về chuyện ấy, hôm nay anh đến đây, là để bàn bạc với các em chuyện giúp Sunghoon vui vẻ, thoải mái nhất trước khi em ấy ra đi mãi mãi..."

Sau khi lên kế hoạch xong xuôi, Heeseung mời Jay và Jake đến nhà ăn sáng và đương nhiên 2 cu cậu không thể từ chối.

Vừa đến nhà, Heeseung đã thấy Sunghoon đang ngồi trên ghế sofa đợi anh.

-"Sunghoon? Em dậy rồi sao?"

-"Nae~ ủa, Jay và Jake nè!"

-"Sao bất ngờ thế? Bọn tôi chỉ đến ăn trực thôi mà!"

Heeseung nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi Sunghoon, khẽ mỉm cười theo hạnh phúc.

-"Để anh hâm nóng đồ ăn lại cho mấy đứa nhé!"

Trong lúc 3 đứa đang ăn sáng ngon lành, Heeseung cầm một quyển lịch mang đến

-"Anh đã mua một quyển lịch mới nè, chọn mãi mới tìm được quyển có mấy dấu tròn ở trên ô ngày đấy!"

-"Để làm gì vậy anh?"

-"Để đánh dấu từng ngày bên em đó, đích là ngày 8/12. Em có thể trụ được đến ngày sinh nhật, đúng không?"

-"Um!"
Sunghoon đồng ý

-"Nào, chúng ta cùng hứa 4!"

Cả 4 ngón tay út đan vào nhau, chúng mang một ý nghĩa đặc biệt, một lời hứa quan trọng nhất đối với Heeseung, Sunghoon, Jay và Jake.

______________________________
                                          Hope you enjoy it!^^
By Linda

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com