TruyenHHH.com

Om Duoc Vuong Gia Ve


Edit: dương_dương

Không khí xung quanh im lặng phi thường.

Thẩm Hoài Bích mở mắt, vội vàng nhìn lại bản thân rồi giật mình hoảng sợ.

“Trời ạ! Sao ta lại biến thành trong suốt thế này?!”

Nàng lơ lửng giữa không trung cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy thân thể Thẩm tiểu thư kia nằm trên mặt đất, một đám người vây xung quanh, phu thêThừa tướng vì quá kinh hoàng mà trở lên luống cuống, mọi người hoàn toàn rối loạn.

Thiếu chút nữa nàng đã phát điên. Đã xảy ra chuyện gì? Nàng bối rối nhìn trái nhìn phải mà hô lớn:

“Lão Diêm Vương! Ngươi ra đây cho ta!”

Một luồng sáng bạc hiện ra, Diêm Vương các hạ vốn đã từng uống trà với nàng mười tám lần phải qua một lúc mới chậm chạp tiến đến, trên tay còn cầm theo một cuốn cổ thư xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng chỉ tay xuống căn phòng đang lộn xộn kia, giọng điệu tra hỏi.

“Ngươi giải thích cho ta xem đây là chuyện gì hả?”

Diêm Vương nhẹ nhàng lật quyển cổ thư, liếc nhìn nàng thương hại.

“Cái này đâu liên quan đến ta, là do vận số của ngươi quá kém, ngay cả thân thể đại phú đại quý như vậy cũng giữ không nổi!”

Câu này của Diêm Vương chính thức làm nàng mất bình tĩnh: “Nói vào trọng điểm!”

Biết nàng bất mãn, Diêm Vương vội vã giải thích: “Vị Thẩm tiểu thư này từ lúc sinh ra đã mắc bệnh tim, trước giờ vẫn hay đau ốm. Vốn dĩ bệnh không quá mức nghiêm trọng, nhưng từ khi ngươi nhập vào thân thể của nàng ấy, tâm tình biến đổi, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Hôm nay, vì quá xúc động mà dẫn đến phát bệnh, kết quả chính là...”

Diêm Vương nói xong chỉ tay về phía thân thể Thẩm tiểu thư đang nằm im dưới đất: “Đó là phản ứng bản năng thôi, thân thể này kháng cự hồn phách của ngươi, vì vậy ngươi bị đẩy ra ngoài. Đơn giản mà nói chính là linh hồn xuất khiếu.”

Nàng thật không dám tin!

“Ta cứ như vậy mà bị đẩy ra ngoài sao? Không thể trở về được nữa?”

Diêm Vương gật đầu.

Nàng thật muốn khóc: “Các ngươi không có biện pháp khác sao? Ta cùng hắn vất vả lắm mới có thể ở chung một chỗ, hôm nay hắn tới cầu hôn ta, ta sẽ nhanh chóng gả cho hắn thôi!”

Diêm Vương nhìn nàng thương hại: “Ngươi muốn tiếp tục chuyển thế sao? Chỗ này của ta còn nhiều chỗ khuyết lắm, gia thế bối cảnh đều rất tốt, ngươi có muốn… nhìn qua một chút hay không?”

“Ta không cần!” Nàng che mặt, thật sự không đành lòng nhìn cảnh khóc lóc dưới kia nữa.

“Lý Văn Chinh là chân mệnh thiên tử của ta, vất vả lắm ta mới theo đuổi được hắn, hắn rốt cuộc cũng đồng ý lấy ta, chúng ta, chúng ta còn chưa kịp làm gì cả! Các ngươi… an bài vận mệnh thật quá tuyệt tình!”

Diêm Vương chụp lấy bả vai nàng, cố gắng an ủi: “Vận mệnh của mỗi người dù được định đoạt thế nào cũng tất có đạo lý riêng. Đối với ngươi, việc này có lẽ là kiếpnạn nhưng đối với Khang vương gia mà nói không chừng chính là giải thoát đấy!”

“Giải thoát?” Thẩm Hoài Bích nghe mà giận tím mặt: “Ngươi nói ta bị thế này là sự giải thoát cho Khang vương gia sao?!”

Diêm Vương tay chỉ xuống phòng, điềm nhiên mà nói: “Ngươi nhìn xem, ngươi đột nhiên hồn phách xuất khiếu, trở nên ngây ngốc, vợ chồng Thừa tướng khóc đến muốn ngất đi, nhưng Khang vương gia ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Dù cho hôm nay hắn đến cửa cầu hôn, ngươi có bao giờ nghĩ tới hắn làm vậy có thật là thực lòng thực dạ muốn lấy ngươi hay không, hay là vì áp lực trong triều khiến hắn làm như vậy?”

Thẩm Hoài Bích ngây người.

Thấy nàng như vậy, Diêm Vương tiếp tục khuyên nhủ: “Lòng người khó đoán, ngươi làm sao biết được người khác nghĩ gì. Nói không chừng hắn thấy ngươi trở lên ngu ngốc, dựa vào đó làm cái cớ mà từ hôn, lúc này không khéo còn đang mở cờ trong bụng đấy!”

Thẩm Hoài Bích sửng sốt hồi lâu. Hắn sẽ như thế ư?

Có lẽ… nói không chừng…

Diêm Vương vẫn đứng một bên tự biên tự diễn: “Mấy ngày nay ta thật sự rất bận, không rảnh an bài cho ngươi chuyển thế, ngươi trước hết cứ ở tạm chỗ này, sau vài ngày nữa ta sẽ trở lại.”

Thẩm Hoài Bích ánh mắt vẫn luôn đặt tại căn phòng kia, tinh thần hỗn loạn, không yên lòng nói: “Được, ngươi bận thì cứ đi đi. Ta ở đây chờ ngươi… ai…!”

Lúc sau nàng chợt tỉnh lại, quay người gọi với theo bóng lưng hắn rời đi: “Ta bị thế này, ngươi lại để cho một người, à không, một con quỷ là ta bị bỏ mặc ở chỗ này? Ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là mấy ngày nữa ngươi trở lại gặp ta…?”

Nhưng bóng dáng Diêm Vương đã biến mất từ lâu, nàng không thể làm gì khác hơn là ở lại phủ Thừa tướng canh giữ xác Thẩm tiểu thư, vô lực mà nhìn mọi thứ phát sinh, khí lạnh bao trùm cả phủ.

Thẩm tiểu thư đột nhiên biến thành ngu ngốc, cả ngày chỉ biết ăn cơm, ngủ hoặc ngẩn người, đối với mọi thứ xung quanh không mảy may phản ứng. Tướng phủ từ trên xuống dưới, từ Thừa tướng, phu nhân đến nha hoàn, người hầu tất cả mọi người đều rưng rưng nước mắt, Thẩm phu nhân thậm chí còn xỉu đi mấy lần.

Đại phu đến khám cũng thở dài nói: “Thẩm tiểu thư tâm tình quá kích động, khí huyết dâng lên, làm bệnh cũ tái phát, tổn thương đến thần trí, thuốc gì cũng vô hiệu.”

Ý tứ chính là, không thể cứu vãn được nữa, nàng sẽ ở bộ dạng này cả đời.

Lý Văn Chinh đứng bên giường Thẩm tiểu thư nhìn mọi người ai nấy đều kinh hoảng, vợ chồng Thừa tướng khóc thất thanh, đại phu cảm thán không ngừng, trong lòng hắn cảm giác được tất cả điều này rất chân thật.

Một người đang vui sướng, mấy hôm trước vẫn cười đùa với hắn, vui vẻ, sinh động như thế sao giờ lại trở nên ngu dại?

Nàng năm nay mười tám tuổi, là tuổi hoa của thiếu nữ.

Nàng mỗi ngày trèo cây hòe ngắm hắn, viết thơ tình cho hắn, mỗi ngày đều làm các món điểm tâm hấp dẫn hắn, khiến hắn ăn đến nghiện, làm hắn động tâm mà cầm theo ngọc bội Dao Trì tới cầu hôn.

Sao bỗng nhiên lại thành ra như thế này?

Hô hấp của hắn dồn dập, tay nắm chặt thành quyền, ống tay áo có chút run rẩy.

Đùa hắn sao? Thẩm Hoài Bích, ngươi đang giỡn chơi thôi phải không?

Cái này… tuyệt đối không buồn cười, ngươi nhanh nhanh mở mắt nhìn Bổn vương, lại đọc một bản thơ một bài từ cho Bổn vương nghe, làm một bàn điểm tâm cho Bổn vương nhấm nháp.

Quản gia của tướng phủ lau nước mắt, khuôn mặt gượng gạo cố nén bi thương đi tới khuyên nhủ Thẩm thừa tướng: “Lão gia, thế này không phải là biện pháp hay, một người bình thường sao bỗng trở lên như vậy, nàng hoàn toàn không nhận ra chúng ta. Theo lão nô thấy, cần tăng thêm hạ nhân bên người tiểu, để tiểu thư không gặp chuyện gì nữa!”

Nghe được năm chữ “hoàn toàn không nhận ra” này, hô hấp Lý Văn Chinh như ngừng lại.

Nàng thật sự không nhớ?

Nàng mất thời gian, giở đủ mọi cách để mê hoặc dụ dỗ hắn, cuối cùng cũng thành công. Giờ nàng lại bỏ mặc tất cả, cứ như vậy mà quên hết?

Lý Văn Chinh đen mặt đứng bất động hồi lâu, sau đó quay mặt phẩy tay áo bỏ đi!

Thẩm Hoài Bích nhìn hắn rời khỏi mà lòng quặn đau.

Nàng hồn phách xuất khiếu, Thẩm Hoài Bích biến thành ngu ngốc, hắn một giọt nước mắt cũng không rơi mà còn nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Đây là cái phản ứng gì?

Vài ngày sau, nghe được tin từ miệng người hầu trong phủ, Thẩm Hoài Bích càng thêm thương tâm.

Nàng thành ra ngu ngốc chỉ có người tướng phủ đau lòng, còn lại những đại thần khác đều thật cao hứng, mỗi lần gặp mặt đều vui vẻ mà thảo luận một phen.

Định quốc tướng quân còn nói: “Các ngươi cũng biết, lão phu năm nay mới năm mươi tuổi, tại sao lại muốn lão nhanh chóng cáo lão hồi hương chứ? Chính là bởi nằm bên cạnh Thẩm tướng phủ kia. Hai nhi tử khôi ngô tuấn tú của ta mỗi ngày đều phải đi ngang qua cửa lớn Thẩm phủ, lão phu thật sự lo lắng, sợ hãi một ngày nào đó bọn chúng bị Thẩm tiểu thư nhìn trúng, cường thế mà ép vào phủ. Ai…, sớm biết rằng Thẩm tiểu thư sẽ biến thành kẻ ngu, cả ngày si ngốc ngây ngô, ta cần gì phải khẩn cấp bán đi tướng phủ đây!?”

Cố thượng thư thì vui mừng ra mặt: “Nếu Thẩm tiểu thư thành kẻ ngu si, vậy thì… vị trí Khang vương phi…, hì hì… trừ Nhị nữ nhi của lão ra còn có thể là ai đây?”

Hắn chưa kịp dứt lời, Hồ đại nhân và Trì đại nhân bên cạnh liền mất hứng, mặt lạnh nhạt hừ nhẹ một tiếng đồng thời nói: “Có thể lên làm Khang vương phi chỉ có thể là tiểu nữ nhà ta!”

Trong triều các quan nhân bàn luận sôi nổi. Khang vương gia thì sao? Hắn phản ứng thế nào?

Lý Văn Chinh phiền muộn!

Mấy hôm nay, Hoàng thái hậu và Hoàng thượng thay nhau ra trận, vừa đấm vừa xoa, mỗi ngày cầm mười lăm, hai mươi bức họa đến cho hắn nhìn, nói Thẩm tiểu thư giờ thần trí không rõ, một kẻ ngốc đương nhiên không thể làm Vương phi, hắn cần phải chọn một nữ nhi khác môn đăng hộ đối.

Khang vương gia ngồi trước một bàn đầy hình nữ nhân, lạnh lùng trả lời: “Muốn cho Bổn vương chọn lựa? Vậy thì lựa một ngày, mời tất cả các vị thiên kim này đến Vương phủ đi! Ai thông qua được khảo nghiệm của Bổn vương thì chính là Vương phi!”

Vì vậy, mấy hôm sau, vào một ngày trời xanh ấm áp, hơn hai mươi vị thiên kim tề tụ tại Khang vương phủ.

Trong khoảnh khắc, các thiếu nữ tranh tài đua sắc, một người lại một người đẹp tựa hoa xuân.

Lý Văn Chinh ngồi trên ghế, đôi mắt nheo lại, nhìn kỹ từng người rồi đưa ra khảo nghiệm.

Hắn hỏi: “Ngươi am hiểu cái gì?”

Thiên kim Ngự sử Ôn tiểu thư mặt hồng xấu hổ, bẽn lẽn trả lời: “Tiểu nữ tinh thông tài nấu nướng.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com